Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó, Jungeun không đến trường, còn một tuần nữa là tuần thi của đại học Seoul, nàng phải chuẩn bị ôn tập. Các kỳ thi học kỳ này đối với Jungeun quan trọng hơn các kỳ thi trước. Vì nàng cần học bổng, nàng cần tiền.

Mấy ngày sau, Jungeun thi xong trở về, tựa hồ tiến vào trạng thái bận rộn.

Jinsoul không quan tâm lắm, thời gian này cô cũng bận rộn với cửa hàng, kỳ nghỉ hè đang đến gần, tháng 7 tháng 8 hàng năm cũng là lúc quần áo mùa thu được bán trên thị trường. Mấy năm gần đây kinh tế không mấy khởi sắc, áp lực cũng không nhỏ, Jinsoul vẫn đang xem xét vài phương án do phòng kế hoạch đệ trình, cũng không có thời gian để ý tới Jungeun.

Tháng 6 rất nhiều người yêu thích, cũng có nhiều người gào khóc vì kết quả thi đại học.

Jinsoul đã quyết định kế hoạch hoạt động cuối cùng, sau khi xem xét rồi ký tên vào kế hoạch, ngày này đúng giờ về nhà.

Trước khi mở cửa, từ vườn hoa đi qua, thấy rèm cửa phòng khách ở tầng 1 chưa đóng, cửa sổ kính sát đất được a di lau chùi rất sạch sẽ, mọi thứ đều sáng sủa, trong suốt như pha lê lọt vào trong tầm mắt Jinsoul.

Jinsoul nhìn thấy Jungeun, nhưng đây tựa như là một Jungeun khác mà trước đây cô chưa từng thấy.

Cô gái kia mặc quần áo khiêu vũ màu đen, đi giày đen, uyển chuyển nhảy múa giữa phòng khách.

Nàng buộc mái tóc dài thành một quả bóng nhỏ, vén trên đỉnh đầu nhìn có chút đáng yêu. Lộ ra cổ thiên nga vô cùng xinh đẹp, lúc này ngẩng lên thật cao, xoay người nhảy ngay tại chỗ.

Kim Jungeun tự nhiên mở bàn tay phải ra phía trước, ánh nắt nhìn theo ngón tay, gõ ngón chân trái cùng phải trên mặt đất, đồng thời đưa tay kia lên trên đầu, từ phía sau đầu nhẹ như hồ nước, nhẹ thu tay phải chắp hai đầu ngón tay lại, lúc này Jungeun bắt đầu xoay tròn.

Hai tay xoay theo cơ thể, cánh tay của nàng giống như đóa hoa nở rộ trên không trung, ngẩng đầu mở ra, giống như một đóa hoa nở rộ, lúc úa tàn cũng rơi trên mặt đất.

Jinsoul đứng bên ngoài ngôi nhà dừng chân lại, cô cảm thấy khả năng mình cần phải rút lại những lời trước đây. Jungeun vẫn là thiên nga kiêu hãnh chứ không phải là con vịt xấu xí.

Cô đứng đó hồi lâu, thấy người bên trong không có ý tứ dừng lại, liền bước tới, mở cửa đi vào nhà.

Âm thanh dương cầm từ điện thoại của Jungeun không lớn, nhưng nàng nhảy đến quá vong ngã, như muốn trút bỏ rất nhiều rất nhiều tâm tình trong lòng thông qua khiêu vũ, hoàn toàn không để ý đến âm thanh của lối vào cách đó không xa.

Cho đến khi, bóng dáng của Jinsoul lọt vào mắt nàng.

Jungeun sửng sốt, không có chuẩn bị tinh thần, vừa nhảy lên đáp xuống suýt nữa trật chân.

Một cánh tay duỗi qua, kéo bàn tay nhỏ bé vẫn đang duỗi về phía trước, ôm nàng vào lòng.

"A ..." Jungeun nhịn không được thấp giọng kêu thành tiếng, dập đầu vào thân thể mềm mại trước mặt, nhất thời đỏ mặt.

Mùi hương thuộc về Jinsoul giống như bao lấy trên đỉnh đầu nàng, chặn không khí, khiến mũi của nàng lúc này tràn ngập hương vị trên cơ thể của Jinsoul.

Nàng chưa bao giờ gần nữ nhân này như vậy a!

Nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch phát ra từ lồng ngực của Jinsoul, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Jinsoul đang áp vào má nàng, chỉ cách nhau một lớp áo mỏng.

Tất cả những thứ này khiến Jungeun ngượng ngùng, đỏ mặt, không biết phải làm sao.

Đôi tai vốn tinh tế bình thường, lúc này hoàn toàn không chút che đậy, lộ ra rơi vào tầm mắt của Jinsoul, dần dần nhuộm thành màu hồng trông rất đáng yêu, bị Jinsoul nhìn đến sạch sẽ.

"Cảm ơn ..." Jungeun nói, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Jinsoul.

Nhưng mà, không có kết quả.

Cánh tay còn lại của người kia ôm eo nàng, không có buông ra, ánh mắt rơi vào chóp mũi ướt đẫm mồ hôi của nàng.

Đây là lần đầu tiên Jungeun tiếp xúc với Jinsoul gần như vậy, cũng là lần đầu tiên Jinsoul nhìn kỹ Kim Jungeun như vậy.

Lần ​​đầu tiên Jinsoul nhìn thấy Jungeun, người kia vẫn dùng bộ dáng ảm đạm nhất nhân sinh xuất hiện trước mặt cô, trắng bệch tiều tụy, hốc hác, suy nhược lại đầy rẫy vết thương. Nhưng bây giờ, ở trong Gawonjae nửa tháng nay, mặc dù hai người sống chung không tốt đẹp nhưng vết thương của Jungeun đang dần lành lại, cô gái tinh tế hồng hào trước đây tựa như cũng theo thời gian mà quay trở lại.

Bây giờ, cô gái bị Jinsoul ôm trong tay không biết là vì khiêu vũ hay là vì xấu hổ, trên mặt lộ ra một lớp mỏng ửng hồng lan đến mang tai, khiến người ta nhìn có chút yêu thích.

Jungeun có đôi mắt hoàn toàn khác với Jinsoul, đôi mắt của Jinsoul có chút kiêu ngạo, đủ ưu tú, cũng đủ để khiến người ta phải chấp nhận phục tùng, nhưng Jungeun thì khác.

Đôi đồng tử của Jungeun không kiêu ngạo như Jinsoul, nhưng có chút ôn hòa đến không ngờ. Giống như chỉ một cái nhìn thoáng qua, người ta có thể cảm thấy yên bình cùng tĩnh lặng, không hùng hổ dọa người, cũng không có ánh sáng làm chói mắt. Nếu Jinsoul được hình dung như một thác nước đang phi lưu thẳng dưới ngân hà, thì Jungeun là một dòng suối trong núi, trong rừng rậm có chim hót cùng hoa ban mai nuôi dưỡng vạn vật, cất lên khúc ca không đáng chú ý nhưng có thể bình thản ung dung sống qua một đời.

Nhưng hiện tại, dưới mắt có chút động.

Ngoài ý muốn bị cuốn vào dòng sông chảy đến tận cùng vách núi, buộc phải trải nghiệm kinh tâm động phách cùng vách núi vạn trượng, dòng suối gặp thác.

"Jinsoul, cô làm gì vậy!" Cảm giác được hô hấp của người trước mặt càng lúc càng gần, bất an trong lòng Jungeun cũng thuận theo mở rộng, nàng vươn tay muốn đẩy người trước mặt ra, tư thái kháng cự rất rõ ràng.

Jinsoul đột nhiên tỉnh táo lại, không ai biết lúc đó cô đang nghĩ gì, buông bàn tay đang kiềm Jungeun ra, "Nghĩ gì vậy?" Cô hỏi ngược lại.

Vừa rồi trong lúc nguy cấp cô suy tính rất lâu, lúc này hơi ấm từ eo của Jungeun vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay. Còn có, loại uyển chuyển đó khiến người ta khó mà quên được.

Thật mềm, Jinsoul nghĩ như vậy.

Mặt Jungeun đỏ bừng, nàng trả lời như thế nào đây? Có đúng như nàng nghĩ không? Nàng không nói được. Ánh mắt Jinsoul vừa rồi, nàng có thể đọc được, rất nguy hiểm. Nàng rõ ràng cảm nhận được bàn tay ôm eo mình đang vuốt nhẹ trên bộ đồ khiêu vũ bó sát. Nơi đó vốn dĩ là một trong những nơi mẫn cảm nhất của nàng, khiêu khích như vậy, cho dù tinh thần vẫn còn kháng cự, nhưng thân thể mẫn cảm chỉ muốn thuận theo.

Jinsoul tỏ ra ẩn ý, ​​nàng làm sao có thể trả lời hay mở miệng được? Trong mắt Jungeun mang theo quật cường, không nói ra lời.

Bất ngờ chính là Jinsoul hiển nhiên không có làm khó nàng, đi qua nàng rồi đi lên lầu.

Sau đó Jungeun mới đổ mồ hôi, ánh mắt của Jinsoul hôm nay khiến nàng nhớ đến thân phận của mình. Nếu thực sự có cái gì, nàng thật giống như không có tư cách từ chối. Trong nháy mắt, sự thất vọng gần như nhấn chìm nàng. Những thất bại mà nàng phải chịu trong ngày cùng gặp gỡ không tầm thường ở nhà với người kia khiến nàng trở nên buồn bực.

--

Nhìn thấy cao điểm tuyển dụng đã bắt đầu, đây là cơ hội tốt nhất cho sinh viên năm cuối ra ngoài thực tập. Nhưng lúc Jungeun ra cửa, nàng mới biết mọi thứ không đơn giản như nàng tưởng tượng.

Trước đây, nàng có thể dễ dàng luyện tập trong lớp huấn luyện, thậm chí chỉ cần dựa vào năng lực của bản thân cũng có thể dễ dàng trúng tuyển, nhưng đó là công việc bán thời gian. Không đủ đạo viên dạy thêm cho nghỉ đông và nghĩ hè, các cơ sở đào tạo cần nhiều nhân lực, nhưng để làm việc lâu dài ở một ngôi trường tốt không phải là chuyện dễ.

Jungeun đã phỏng vấn một số trường học có danh tiếng ở thành phố Seoul, nhưng chúng có tầm cỡ gần như nhau. Thừa nhận kỹ năng của Jungeun, nếu nàng là sinh viên bán thời gian, nàng chỉ có thể là đạo sư dạy thay cho mùa đông và mùa hè, nhưng nàng muốn ở lại, bên kia gần như từ chối nàng với lý do là đã đủ đạo viên, không có ý định tuyển nữa.

Mặc dù Jo Haseul nói bà có thể giúp đỡ, nhưng Jungeun không muốn làm phiền lão sư của mình nữa. Jo Haseul đã bị nàng kéo xuống một lần, lần này, nàng không nghĩ mình có mặt mũi để đưa ra yêu cầu.

Những đả kích liên tiếp khiến nàng có chút chạnh lòng, bởi vì nàng đã tìm việc bên ngoài từ lâu, sau khi trở về đã kiệt sức không muốn tập nhảy, hôm nay lại bị đả kích nên Jungeun về nhà rất sớm.

Trước đây, Kim Ba có xây cho nàng một phòng tập nhảy đặc biệt tại nhà, nhưng hiện tại, quyền sở hữu căn nhà cũ không còn thuộc về nàng nữa, đã sang tên cho người mua tiếp theo. Nàng cũng không có phòng tập chuyên dụng, ngay cả phòng ngủ, nàng cũng tạm thời là khách trọ.

Trong lúc không có ai ở nhà, nàng lén lút muốn dùng phòng khách trống trải để ôn lại vũ đạo, nhưng không ngờ Jinsoul cũng về sớm.

Ngồi dưới đất, Jungeun vừa ảo não vừa bất lực. Nàng không dám đi ra ngoài nữa, vạn nhất để Jinsoul nhìn thấy, nếu người kia làm chuyện mà nàng không đủ dũng khí phản kháng thì thật sự coi như xong.

Nhưng lúc này, Jinsoul đang châm thuốc ngồi ở ban công.

Thời tiết hôm nay u ám, dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa to, lúc này gió thổi, khói mù mịt bị thổi đi, trong nháy mắt tan vào không trung.

Cô nhìn về phía xa, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác. Jinsoul xưa nay không thích trốn tránh những tâm tư chân thật nhất trong lòng mình, cho nên bây giờ cô đang nghiêm túc hồi tưởng lại cảm giác của mình khi vừa nãy bắt gặp Jungeun.

Phải nói rằng, có chút khiến người động tâm.

Jungeun trời sinh đẹp mắt, dáng dấp ngoan ngoãn lại thiện lương, thoạt nhìn có thể không khiến người khác cảm thấy kinh diễm, nhưng nàng có thể trở thành mẫu người khiến người ta càng nhìn càng muốn có được.

Cho nên, trong khoảnh khắc vừa rồi, Jinsoul nhận ra mình tựa như bị người trong vòng tay mê hoặc. Cô thực sự bắt đầu nổi lên hứng thú với Jungeun.

Hứng thú này không phải là kiểu thuần phục muốn tra tấn, giẫm lên lòng kiêu hãnh cùng tôn nghiêm của nàng, mà đơn giản là, có hứng thú với người mình muốn thân cận, hay nói đúng hơn là có chút yêu thích.

Editor: Jung tổng bể pónk:))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net