ĐỘC GIA NHẬT KÝ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỘC GIA NHẬT KÝ

CUỐN NHẬT KÝ ĐỘC NHẤT

Tác giả: Cố Phán Nhược Thiển

.Nguồn raw + QT

: .Độ dài: 71 chương.

Thể loại: đam mỹ, HP đồng nhân, ấm áp, sau chiến, HE.

Biên tập: Gà.

Chỉnh sửa: Dương Minh Yên.

Nguồn post duy nhất:

Trọng điểm: edit chui~ cảm ơn nàng Hạ Nguyệt vì bản QT :")

Thời gian biên tập: 16/06/2014 - 06/09/2014.

Văn án

Sau chiến tranh, vì trận chiến cuối cùng, mỗi ngày khi tỉnh lại Harry sẽ tự động điều chỉnh ký ức của mình về một ngày trong quá khứ.

Giáo sư phụ trách chữa trị cho cậu, hai người sống chung ở biệt thự nhỏ ven biển.

Đại khái là như vậy, văn ấm áp, thể hiện qua cái nhìn của giáo sư...

Mỗi buổi sáng rời giường đều nhìn thấy Harry với một trí nhớ mới.

Couple chính: Severus Snape/ Harry Potter.

Couple phụ: ^^~

ĐỘC GIA NHẬT KÝ

Cố Phán Nhược Thiển

Dương Minh Yên

-o0o-

Chương 1: Azkaban.

-o0o-

Gió gào thét thổi qua, sóng biển vỗ mạnh vào vách nham thạch, không khí lạnh thổi quanh năm. Nếu còn lời nào để nói về nơi này, anh khẳng định là "tuyệt vọng"...

Phòng Lestrange bên cạnh lại vang lên tiếng thét chói tai, mà phòng cách vách còn lại thì ồn ào tiếng người sói đập vào cánh cửa đã được gia cố bằng phép thuật.

Toàn bộ hoàn cảnh đều vô cùng hoàn mỹ.

Nếu có thể cho anh một cái chăn ấm phủ lên đôi chân đã bị đông lạnh đến tê cứng thì anh nghĩ anh có thể sống tốt hơn.

Tay Snape run nhè nhẹ, nhận ra một sự khác lạ. Cảm giác rét lạnh dần dần không còn nữa, cả tiếng thét chói tai trong đầu cùng với bóng tối từ từ biến mất, anh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Theo gió thổi, như có âm thanh gì truyền tới.

"... Điên cuồng, Hermione... này quá điên cuồng."

"Chỉ có thầy mới có thể làm được, dù là mình hay cậu, Ron, chúng ta đều biết có lẽ chỉ có thầy mới có thể làm được, mình không thể buông tha tia hi vọng cuối cùng."

"Mình không biết bất cứ chuyện gì."

Tiếng bước chân ngày càng gần, thậm chí Snape còn thấy được một chút ánh sáng của Thần Hộ mệnh, anh chớp mắt, nghe đến một cái tên quen thuộc liền ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài phòng giam, rất nhanh hai học sinh cũ của anh đang đứng cãi nhau trước cửa phòng giam

"Vì dù Harry chỉ còn một tia hi vọng, mình cũng muốn thử."

"Nếu..." Thời gian im lặng kéo dài làm anh có cảm giác dây thanh cũng thoái hóa. Snape hắng giọng mở miệng, âm thanh lớn đến nỗi làm hai người ngoài cửa phải chú ý.

"Nếu hai người muốn cãi nhau, ta nghĩ sẽ có nơi tốt hơn cho hai người lựa chọn." Anh lạnh lùng nói, giống như một con rắn độc nấp trong bóng tối.

Khi hai người kia quay lại nhìn anh, con rái cá màu bạc nhảy lên xua đuổi Giám ngục xung quanh. Snape theo bản năng muốn đứng dậy bước tới nhằm hưởng chút ấm áp Thần Hộ mệnh mang lại, anh hơi hơi giật chân nhưng vẫn nhịn xuống.

Anh hiểu Gryffindor hơn bất cứ ai, không có lý do họ sẽ không xuất hiện ở đây.

Hemione mở miệng trước, "A, S... ngài Snape, chúng con tới mang thầy ra ngoài." Cô gian nan nói, mà bên cạnh Ron không kiên nhẫn nói, "Mình nói rồi, mình không đồng ý, hơn nữa mình tin có rất nhiều người cũng không đồng ý."

"Harry đã nói rồi Ron, chúng ta có thể tin ngài Snape, người vẫn luôn đứng về phía chúng ta trong chiến tranh." Cô nói thế nhưng vẻ mặt không hoàn toàn tin tưởng. Ron thấy vậy nên lập tức phản bác.

"Đứng về phía chúng ta nên hắn phải giết hiệu trưởng Dumbledore sao? Chúng ta đều biết chuyện tinh thần Harry không ổn mà."

"Đúng vậy, nên giờ chúng ta mới xuất hiện trong này." Hemione sắc bén nói, "Ron, dù thế nào, chúng ta đưa ngài Snape rời khỏi đây trước không tốt sao? Mình không muốn cãi nhau trong hoàn cảnh này."

Snape im lặng nhìn bọn họ cãi nhau, cuối cùng đương nhiên là Hermione Granger giành thắng lợi. Bọn họ mở cửa phòng giam, tiếng xích sắt vang lên chói tai, sau đó Hermione đẩy Ron ra, tay cầm đũa phép đi vào chiếu sáng toàn bộ phòng giam.

"Ngài Snape, dù người có nghi vấn gì. Ra ngoài cùng chúng con trước đã.".

Hermione giờ mới thấy rõ Snape, trong kí ức cô, Snape gầy yếu đi nhiều. Làn da vàng như nến dính vào xương, cả người thoạt nhìn cùng không khác biệt mấy với ma cà rồng trong sách giáo khoa Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, chỉ có đôi mắt màu đen là còn mang ít sức sống. Tóc của Snape dài quá vai càng làm thầy ấy thêm gầy yếu, thậm chí không còn nhiều dầu như xưa, xơ xác giống như sẽ gãy rụng ngay khi chạm vào.

Đũa phép của cô hơi lay động, không thể khống chế mà đánh giá Snape. Áo choàng phù thủy màu đen đã bị hỏng, chỉ có thể xem là mảnh vải không đủ để che giấu làn da tái nhợt của Snape, thậm chí còn có vài vết ứ bầm màu đen. Snape gầy ốm như cây củi, hai đùi thoạt nhìn như xương khô mà hai bàn chân trên mặt đất có vô số vết thương đang nứt ra, miệng những vết thương đó vì lạnh mà co lại càng thêm đáng sợ.

Giáo sư độc dược cũ trở thành như vậy làm Hermione run run, cô theo bản năng lui về phía sau một bước sau đó mới che giấu bản thân thất thố.

"Ngài Snape..." Mở miệng nói lần nữa, giọng nói cô tràn ngập chần chờ, "Ngài có thể đi được không ạ?"

"Ta nghĩ," Snape nuốt ngụm nước miếng ít ỏi nhằm nhuận yết hầu, "Hai đùi còn nằm trên người ta." Nói cách khác đương nhiên anh có thể đi lại.

Hermione bất an đứng đó, không nói gì nữa. Snape cũng không nhờ giúp đỡ, anh chậm rãi đứng lên, cảm giác mỗi khớp xương đều biểu tình, toàn thân như bị đao chém qua.

Snape đứng vững, nhướn mày nhìn Hermione.

"Đi thôi."

Lestrange lớn tiếng gào kẻ phản bội, hô Lời nguyền Chết chóc, Snape bình tĩnh đi trên nền đá lạnh, không nhìn tới phòng giam hai bên. Sự ấm áp mà Thần Hộ mệnh mang đến làm anh run nhè nhẹ, không có Giám ngục quấy nhiễu giúp anh có năng lực tự hỏi. Mỗi một bước đi, hai chân như đạp trên lưỡi đao gây đau đớn, mà chính nỗi đau này giúp anh duy trì lý trí.

Rốt cục, bọn họ ra khỏi Azkaban, đứng bên ngoài bến tàu đơn sơ, Hermione đề nghị anh đi thuyền nhỏ, khi Snape bước xuống đột nhiên lảo đảo, cả người gần như ngã xuống biển, Hermione theo bản năng nâng tay muốn đỡ anh, nhưng mà bị Snape đưa một cái nhìn ngăn chặn.

Hermione hơi xấu hổ rụt tay lại, "suỵt" một tiếng với Ron ngăn cậu nói, sau đó mới quay đầu nhìn.

Bọn họ đi, dọc đường đều lưu lại dấu chân đầy máu của Snape. Giờ phút này cô ý thức được, kể cả Azkaban có thể hủy diệt cả một con người cũng không hủy diệt được tính cao ngạo cùng lạnh lùng của thầy.

Miệng vết thương trên chân Snape không kịp chữa trị, ngay khi vừa từ thuyền nhỏ xuống bờ biển, hai người liền nắm tay anh độn thổ tới Bộ Pháp thuật.

Đợi Snape khôi phục lại sau khi độn thổ, mới ý thức được trong phòng không thiếu những "người bạn cũ", mà họ đều đang chờ anh đến. McGonagall, Kingsley và cả Arthur Weasley, đương nhiên, anh sẽ không bỏ qua kẻ lớn nhất, một mình một người đã chiếm cả một cái sô pha hai người - Rubeus Hagrid. Đều là thành viên Hội Phượng Hoàng, mặt khác bên cạnh còn có đại biểu Bộ Pháp thuật là Burns, Fudge và Hopkirk.

Anh nhẹ nhàng hoạt động chân, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp của tấm thảm bên dưới rồi thong thả mở miệng, "Mấy người đem tôi ra khỏi Azkaban không phải là thẩm vấn một lần nữa chứ?"

"Không, trên thực tế đa số chúng tôi đều không đồng ý thả anh ra." Fudge mở miệng, kiêng kị nhìn chằm chằm Snape, "Nhưng mà, căn cứ tin tức mà cậu Harry Potter vô ý cung cấp, sự kiên trì của Hermione Granger với việc tham khảo ý kiến hiệu trưởng McGonagall, chúng tôi quyết định cho anh một cơ hội sửa đổi, Snape."

Snape nhướn mày, động tác này hiện tại anh làm càng có tính uy hiếp hơn, Fudge tránh ánh mắt anh, nhìn quanh tìm giúp đỡ.

Hermione hít một hơi, "Vẫn là để con nói đi. Mời ngồi, ngài Snape." Hermione rút đũa phép triệu hồi một sô pha mềm mại, Snape nhìn thoáng qua rồi lựa chọn chỉ ngồi cạnh ghế, vẫn duy trì tư thế cảnh giác.

"Ngài Snape, chiến tranh chấm dứt nửa năm, nhưng chúng con lâm vào một khó khăn, chúng con cần người giúp. Chúng con tin tưởng... Được rồi, tối thiểu là con tin tưởng, trước mắt chỉ có thầy mới có thể giúp chúng con."

"Thật sự là vinh hạnh." Snape mím môi, đôi môi khô khốc nứt nẻ chảy ra vài tia máu, "Có thể vì ...vĩ đại. Anh thoáng nhìn những người xung quanh, lược bỏ phần chỉ người phía sau, "Thật sự là vinh hạnh cho một Tử thần Thực tử dơ bẩn như tôi."

"Harry nói, thầy đứng ở bên này..." Hemione thoáng nhỏ giọng xuống, "Đa số người đều không muốn tin tưởng lời cậu ấy nói, rất nhiều người cho rằng lời cậu ấy không đủ chứng minh điều gì, xét theo tình huống trước mắt."

Potter... Snape nhắm hai mắt lại, nghe cái tên được Hermione nhắc tới, trái tim anh run lên nhè nhẹ.

"Cậu ta còn sống?" Từ khi tỉnh lại, anh đã bị nhốt trong phòng giam của Bộ Pháp thuật, vô số lần thẩm vấn của Bộ Pháp thuật anh đều không nhìn thấy bóng dáng Harry Potter, anh nghĩ rằng thanh niên mang theo hi vọng của Dumbledore đã dùng sinh mệnh để hiến tế chiến thắng Voldemort rồi.

"Đương nhiên cậu ấy còn sống!" Ron căm tức nói, sau đó liền bị Hermione "suỵt" một tiếng. Hermione quay đầu nở nụ cười với Snape, cố gắng làm không khí dịu đi, "Cậu ấy còn sống, nhưng xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn. Vào một lần ngẫu nhiên, khi mà cậu ấy ở trong trạng thái tốt nhất từng nói cho con một chuyện, con tin ngay lúc đó tâm trí cậu ấy bình thường nhưng cũng không cung cấp đủ chứng cứ nào để con và một số người muốn mang người thầy ra khỏi Azkaban."

"Như vậy, ta hẳn là nên quỳ xuống vì cảm kích sao?" Snape cười lạnh, không khách khí trào phúng, không hề có dáng vẻ muốn ra khỏi Azkaban chút nào, "Có lẽ ta nên hôn chân thánh nhân Potter để thể hiện sự cảm kích?"

Anh ác ý trào phúng không hề che dấu trở về, sau đó thuyết phục mọi người.

Trong suốt quá trình, Snape nhận được khá nhiều tin tức.

Có thể suy ra kết luận duy nhất là, dường như Harry Potter đã bị điên, cho nên trong cơn tuyệt vọng những người này đã nhớ đến anh.

Hermione quay đầu một lần nữa, đi tới trước mặt Snape sau đó ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt cầu xin chân thành.

"Giáo sư Snape, xin thầy, xin thầy cứu Harry."

- Hết chương 1 -

Chương 2: Ngày đầu tiên - 1.

-o0o-

Snape ngâm cả người trong trong nước ấm, các miệng vết thương bị nước ấm kích thích gây ngứa, phát đau. Anh nhắm mắt, nhớ lại mỗi một từ mà Hermione Granger nói lúc trước.

Harry Potter, cuối cùng không bị Chúa tể Hắc ám dùng Lời nguyền Chết chóc giết chết, chỉ là cậu cũng không hoàn toàn an toàn. Thần chú tuy chỉ giết mảnh linh hồn thuộc về Voldemort trong cơ thể cậu nhưng cũng gây ảnh hưởng lớn với linh hồn Potter.

Mỗi buổi sáng tỉnh lại, ký ức của Potter đều dừng tại một ngày nào đó trong mười tám năm trước. Từ ngày lễ Halloween cha mẹ cậu mất đi đến khi cậu giết chết Chúa tể Hắc ám, lúc này cuộc sống của cậu là không ngừng nhớ lại khoảng thời gian này, điều may mắn duy nhất là một ngày cậu tỉnh lại, chính là lúc cậu chuẩn bị giết chết Chúa tể Hắc ám, sau khi biết Chúa tể Hắc ám đã bị giết, Potter nói ra một ít sự thật.

Mà Hermione Granger, lựa chọn tin tưởng.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Snape mở mắt, ngồi dậy từ trong nước ấm. Chẳng lẽ những người này không có một chút kiên nhẫn nào sao?

Anh kéo khăn tắm tùy ý lau cơ thể mình, nhìn xương sườn nhếch lên trong gương, nâng tay nhẹ nhàng chạm vào, sau đó mới cầm lấy áo choàng phù thủy do gia tinh chuẩn bị mặc.

Giống như là cả một đời không mặc quần áo chính thức, động tác Snape thong thả giống như trong ngực có cái gì chặn ngang.

Anh kéo cửa bước ra, bên ngoài chỉ còn có Hermione và Ron.

"Con nghĩ thầy cần một ít thuốc trị thương." Hermione khó khăn nói, "Con còn chuẩn bị một ít độc được, dùng cho... vết thương trên người thầy."

"Cám ơn." Snape nói, "Ta nghĩ rằng, cô sẽ càng nóng lòng muốn ta đi nhìn kẻ "bệnh tâm thần" kia chứ."

Ron gào lên một tiếng, rồi rất nhanh im lặng, Hermione vẻ muốn nói lại thôi. Snape híp mắt nhìn kỹ hai học sinh cũ của mình.

Dù là không thích, anh cũng hiểu rõ Gryffindor. Anh tin tưởng, bọn họ còn giấu anh chuyện gì.

"Nếu mấy người muốn nói cái gì, liền nói đi."

"Chúng con còn không thể đưa thầy một cây đũa phép, Bộ Pháp thuật cũng không bằng lòng tin tưởng Harry hoàn toàn, hoặc là con. Thậm chí là Hội Phượng Hoàng... Kingsley là một bộ trưởng tốt, nhưng là chú ấy chịu trách nhiệm cho tất cả mọi người. Cho nên, chú ấy sắp xếp Harry nghỉ dưỡng tại một căn nhà bên bờ biển, mà thầy sắp sửa qua đó..."

Snape nhịn không được cười lạnh, trên gương mặt tái nhợt của anh xương gò má nhô ra, thoạt nhìn giống như điệu cười của một thây khô. "Mấy người chẳng cho ta gì cả thế mà còn hy vọng ta có thể chữa trị cho Kẻ Được Chọn của mấy người ư? Mấy người coi ta là ai, Merlin à?"

Biểu tình trên mặt Hermione cho thấy cô nghĩ chính là vậy, Snape nhịn xuống cảm giác muốn trào phúng, im lặng bắt đầu dùng thức ăn của mình.

Bánh mỳ nướng, nước bí đỏ cùng một ít canh đơn giản.

Dù là vậy, cũng tốt hơn nhiều những món ăn mà Azkaban cung cấp.

Mỗi tế bào trên người anh như gào thét đòi thêm thức ăn. Tuy nhiên Snape khắc chế thành công cảm giác này, chậm rãi xé bánh mỳ nhúng vào canh, đợi nó mềm đi rồi ăn.

Toàn bộ quá trình dùng cơm khá ngắn gọn, năng lực tự chủ hoàn hảo của Snape cũng không thể ngăn cản sự mê hoặc của thức ăn.

Năm phút sau, trên bàn không còn chút thức ăn nào.

Snape ngẩng đầu lên, nhìn Hermione.

"Như vậy, khi nào ta đi gặp Potter?" Anh dùng năm phút đồng hồ quyết định tất cả và chấp nhận điều kiện của Bộ Pháp thuật.

Anh gặp Harry Potter còn nhanh hơn anh nghĩ. Hermione chỉ dành cho anh thời gian uống độc dược, dùng để khôi phục các vết thương trên người.

Nếu có thể, Snape muốn uống độc dược do chính mình điều chế. Ít nhất, hiệu quả hơn so với thứ mà Hermione đưa anh nhiều.

Miệng vết thương trên người anh đang đau, ngứa do bắt đầu khép lại. Hơn nữa anh vừa nôn phần thức ăn trước đó do độn thổ tới biệt thự ven biển này.

Hermione thật lòng xin lỗi, nhưng anh cũng không muốn tha thứ cho đối phương. Anh thấy trong biệt thự đi ra một thanh niên cao gầy nên cũng không trách móc chuyện đó.

Thanh niên trẻ tuổi kia giật mình nhìn bọn họ rồi vội rút đũa phép ra chỉ về phía họ.

"Mấy người là ai?"

Snape im lặng, dùng tay lau miệng một cách thô lỗ rồi nhìn về phía Hermione, hỏi, "Cô không phải nói cậu ta vẫn còn lý trí sao? Ngay cả cô và Weasley cũng không nhận ra?"

"Giờ chúng ta cần xác nhận cậu ấy nghĩ hôm nay là ngày gì." Hermione cười khổ, "Nếu cậu ấy còn chưa đến Hogwarts, đương nhiên là không biết con và thầy."

"Ta không nghĩ trò ấy biết dùng đũa phép trước khi đến Hogwarts." Snape hừ lạnh, sau đó quay đầu kinh ngạc nhìn Ron đang dùng giọng điệu ôn nhu nói chuyện với Harry.

"Anh... nói, hai người là Ron, Hermione, và cả giáo sư Snape?" Hoài nghi trong mắt Harry Potter một chút cũng không giảm bớt, "Đừng đùa , nếu đây là đùa dai, như vậy ít nhất hai người nên tìm đứa bé bằng tuổi tôi..."

Cậu nói xong liền ngây ngẩn cả người.

"Ta nghĩ trò đã ý thức được, trò và chúng ta không sai biệt về chiều cao nhiều. Nếu chúng ta đã là người trưởng thành, sao trò có thể là một đứa bé." Snape tiến về phía trước, nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình, "Harry Potter, trò nghĩ hiện tại là lúc nào?"

Nếu không tính đến tình trạng gầy yếu da bọc xương, tình trạng Snape hiện tại có thể xem là ít thay đổi nhất trong mắt cậu.

Snape chịu đựng ánh mắt đánh giá lên xuống của Harry, mặt đanh lại.

"A, Snape..." Cậu nói, sau đó ngay lập tức thay đổi, "Con nói, chính xác là người sao giáo sư Snape?"

"Trước hết chủ nhà là trò nên mời chúng ta vào."

"Con không phải chủ nơi này." Harry nói, sau đó liền né người qua, cảnh giác nhìn mọi người, "Con vừa tỉnh lại tại đây."

"Ta đoán trò chưa soi gương?" Snape tiến về phía trước, đánh giá biệt thự nhỏ bên bờ biển. Không thể không nói, đãi ngộ của Bộ Pháp Thuật dành cho anh hùng chiến tranh cũng không tồi. Bố trí ấm áp, thoạt nhìn khá chu đáo.

Anh quay đầu nhìn lại thấy Harry bất an đi theo phía sau mình, hiểu được Harry trước mắt giống như suy đoán của Hermione Granger, có thể đang tại thời điểm năm nhất tiến vào Hogwarts. "Potter, nói cho ta biết, theo trò hôm nay là ngày gì?"

"Tiệc mừng năm nhất kết thúc, bà Pomfrey cho phép con có thể tham gia tiệc tối sau khi ngủ dậy." Harry thành thành thật thật trả lời.

Điều này chứng minh việc tại sao thái độ của cậu với anh lại ngoan ngoãn như vậy.

Snape trợn mắt nhịn xuống cảm giác tức giận, mở cửa tiến vào trước hết, sau đó tìm đến phòng tắm, vừa xử lý hậu quả sau khi nôn vừa nói với Harry đang đứng ngoài cửa, "Ta nghĩ trước hết trò nên soi gương."

Harry không xác định đi vào, cẩn thận nhìn Snape đang đứng bên cạnh sau đó mới quay đầu nhìn vào gương.

Snape vừa lòng nhìn thần sắc hoảng sợ của cậu, trên thực tế kẻ ngu ngốc kia giật mình muốn nhảy dựng lên.

"Đây là có chuyện gì?"

Anh cau mày, không đi trả lời. Có lẽ do trong Potter còn nhớ anh là giáo sư Hogwarts, thanh niên nhìn về phía bạn cậu cầu cứu.

Snape thở dài nhẹ nhõm, không cần giải thích này nọ, là đã tốt với anh.

Hermione cùng Ron thoạt nhìn khá ngạc nhiên với việc anh làm, thế nhưng rất nhanh bọn họ liền kéo Harry vào phòng khách ngồi, nhanh chóng đem hết mọi việc nói cho Potter. Bên trong, Snape thong thả đi lại, làm cho mình một tách trà rồi mới quay lại phòng khách. Có thể thấy được Granger và Weasley giải thích việc này hết sức thành thạo, anh nhắc nhở chính mình, chắc bọn họ đã làm chuyện này nhiều lần.

Anh chọn nơi có ánh nắng ấm áp rồi ngồi xuống, im lặng nhìn ba người đang nói chuyện. Ánh nắng ấm áp làm Snape mệt rã rời, anh không nhớ đã bao lâu mình không nghỉ ngơi tốt. Dù sao, nếu một người ở Azkaban, mỗi ngày việc "ngủ" có thể hiệu đó là quá trình "hôn mê".

Giống như là trong mơ, Snape chưa từng nghĩ có một ngày tổ ba người nổi danh Hogwarts ngồi cạnh anh thảo luận sự tình.

Sau đó, anh liền mỏi mệt ngủ mất.

Cảm giác có gì chạm vào mình làm Snape bừng tỉnh. Anh đột nhiên mở to mắt, muốn giãy dụa, sau đó nhớ ra được là ở đây không có Giám ngục.

Một đôi mắt màu lục.

Thanh niên cười với anh, sau đó thả tấm chăn xuống.

"Xin lỗi, con nghĩ con đánh thức thầy."

Snape bất ngờ nhìn Harry hồi lâu rồi mới nhớ mà thu hồi ánh mắt. Anh ngồi thẳng dậy, không thấy Granger và Weasley đâu cả.

"Bọn họ có chuyện, nên phải đi." Harry ngồi dưới đất, có chút chần chừ, "Con cố gắng không gây rối bởi bọn họ nói con và thầy sẽ sống cùng một thời gian."

Snape tinh ý phát hiện thanh niên đang bất an, Harry như một thiếu niên mười một tuổi đang hoang mang nhìn giáo sư mà cậu không thích. Đương nhiên, Snape cảm thấy may mắn lúc Harry tỉnh lại, đứa trẻ này không coi anh là "kẻ giết người", "phản đồ" hoặc "kẻ giữ bí mật".

Một bắt đầu không tồi, ít nhất là với hôm nay.

"Sna.... Giáo sư Snape" Harry bất an lên tiếng làm anh xoay người lại, cúi đầu nhìn... Anh nghĩ anh vẫn là dùng từ "đứa bé" này đi, nhìn đứa bé trước mắt, Snape làm vẻ mặt dịu đi, "Potter?"

"Con thật sự bị sao ạ?"

- Hết chương 2 -

Chương 3: Ngày đầu tiên - 2.

-o0o-

"Con thật sự bị sao ạ?"

Đây thật là một câu hỏi hay. Snape nhìn Harry rồi thở mạnh thể hiện anh rất không vui.

Anh kiềm chế cảm xúc của mình, tự nhủ nếu giận chó đánh mèo với Potter là rất ngốc. Sau đó anh bình tĩnh cất giọng.

"Nếu ta đoán không sai, lúc trò tiêu diệt Chúa tể Hắc ám, nơi này của trò," Anh chỉ vết sẹo trên trán Harry, nói, "Bị tấn công, sau đó trò bị mất trí nhớ."

Dường như Harry càng thêm lo lắng Snape nhìn cậu đưa chạm tay vào vết sẹo, "Quả thật là nó không đau, nhưng trước cuộc thi khó có thể tưởng tượng nổi nó lại đau muốn chết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jhnkmk