TỬ THẦN CHI KHẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TỬ THẦN CHI KHẾ

KHẾ ƯỚC TỬ THẦN

Tác giả: Dạ Mạc Hạ Đích Tạp Đa Lôi

Nguồn raw + QT: @ Marchshall.

Độ dài: 70 chương.

Thể loại: đam mỹ, HP đồng nhân, sinh tử văn, hắc ám, ấm áp, 1×1, HE.

Biên tập: Thanh Điệp.

Chỉnh sửa: Dương Minh Yên.

Nguồn post duy nhất:

Trọng điểm: edit chui a~ và cảm ơn bạn Marchshall vì bản QT~Thời gian biên tập: 11/02/2015 - 20/01/2016.

Văn án

Sau chiến, người chết đi đều sống lại, họ vẫn sống như trước, như không xảy ra chuyện gì cả. Quá tốt rồi, ngoài kẻ nên chết thì mọi người đều sống lại, quá tốt rồi.

Chỉ có một người cảm thấy cuộc sống có vấn đề. Severus Snape, anh cho rằng cuộc sống thế này quá chán nản, bởi vì không có một tên nhóc tên Potter làm phiền anh...Đúng vậy, tất cả mọi người đều có mặt, nhưng lại thiếu tên nhóc đó!

Tuy rằng cậu có để lại một bức thư, nói lên tất cả, hơn nữa cam đoan sẽ trở về với họ - nhưng Snape cho rằng đó là lời nói dối.Tất cả mọi người còn sống, thậm chí ngay cả Lily cũng sống lại, và cả thằng chồng đáng chết của cô - Potter cha kia nữa, như vậy là tốt rồi, không phải sao?

Snape yên tâm bước lên hành trình tìm kiếm Harry Potter.

...

"Nếu chỉ là thương hại tôi, vậy rời đi, rời khỏi tôi, đừng khiến tôi phải hận thầy - tôi không cần bất cứ ai cứu chuộc... Nếu, thầy yêu tôi, vậy hãy ôm tôi, cùng tôi đi xuống địa ngục... Vì, tôi không thể tới gần ánh sáng..." - Harry Potter.

Couple chính: Severus Snape/ Harry Potter.Couple phụ: ^^~

https://quynhtrangduong.wordpress.com/truyen-trung/hoan/hp-khe-uoc-tu-than/

Quyển I: Tìm được Kẻ Được Chọn

KHẾ ƯỚC TỬ THẦN

Dạ Mạc Hạ Đích Tạp Đa Lôi

Mũm Mĩm Mập Mạp Múp Míp Măm Măm

Dương Minh Yên

-o0o-

Chương 1: Say sưa nơi núi non.

-o0o-

Dương Minh Yên: bài dự thi thứ tư nè các bạn, vào fb Thuần nữ chi gia và đọc thêm các bài khác nhé :)

-o0o-

Hôm nay tiệc tùng lại tiếp tục diễn ra, tổ chức ở thung lũng Godric, mặc dù nhân vật chính không có mặt, nhưng một đám phù thủy không biết ngại ngùng này mặc sức say sưa.

Cuối cùng Voldemort cũng đã chết, chết thật, không còn ai có thể uy hiếp đến cuộc sống của họ nữa, cả đám như phát rồ, vừa uống như điên vừa la to, "Harry Potter vạn tuế! Kẻ Được Chọn vạn tuế! Kẻ Được Chọn Harry Potter vạn vạn tuế!!" Đây là chuyện bình thường, ở thung lũng Godric mỗi ngày đều diễn ra nhưng cuộc vui như thế, vì đây là nơi Harry Potter sinh ra, hơn nữa cả gia đình cậu sống ở đây - ba mẹ Harry cũng ở đây, đúng thế, hai người đáng lẽ đã chết vào năm sinh nhật một tuổi của cậu, rốt cuộc đã sống lại.

Lily Potter xinh đẹp tựa như tinh linh trong truyền thuyết, hay như tiên nữ. Dù là giống bên nào, cô thật sự rất đẹp, mái tóc đỏ như lửa. Khi cô cười, cả bàn ăn như tỏa sáng, khiến mọi người ăn đến mức sảng khoái. Mà chồng cô, James Potter đang cùng đám người đang la lớn "vạn tuế" kia uống bia liên tục.

Thật là một đám ngu xuẩn. Trong nhóm người ấy, tại góc khuất, một người đàn ông u ám thầm khinh bỉ trong đầu. Anh bị buộc phải tới đây, tham dự một buổi tiệc đầy nhàm chán thế này, vừa châm chọc lại vừa đau khổ cho bản thân, thật rất rất đau khổ.

"Severus, cám ơn cậu." Lily bước qua, đưa cho anh ly rượu Whisky, "À... xin lỗi, hành động năm ấy của James, tớ thật cảm thấy có lỗi."

"Chuyện này không liên quan đến cậu, Lily." Snape hiện tại đã có thể bình tĩnh mà đối diện với cô, khi anh trải qua cái chết, mở mắt ra, nhớ lại mọi thứ đã qua, anh hiểu mình không hề yêu cô gái này. Không phải là anh phản bội trái tim, mà khi trải qua tử vong khiến anh hiểu ra được nhiều điều, cũng đã phân biệt rõ ràng cái gì là tình yêu và tình thân. Quả thật, anh thích Lily, nhưng trong lòng anh chỉ xem cô là em gái mình, không thể trở thành người yêu được.

"Nhưng mà..." Lily cảm thấy ngại ngùng, cô và anh đã từng giải thích qua, điều này khiến James cảm thấy xấu hổ vì những hành vi ấu trĩ lúc xưa, cho nên rất muốn bù đắp lại - cho dù là bạn học, anh cũng hy vọng có thể hòa bình cùng Snape, nhưng mà nói gì thì nói, tính cách của hai người thật không hợp.

"Đây không phải là vấn đề của cậu, Lily." Snape lựa chọn ngôn từ có vẻ nhẹ nhàng một chút, "Slytherin luôn không thể hòa hợp cùng... uhm... sự sôi động..."

"Haha, Lily! A, Severus, nào, mọi người đang tính nhờ cậu kể lại khúc hấp dẫn kìa!" James chạy đến vẫy tay, "Mọi người đã chuẩn bị xong rồi, đúng không?"

"Đúng vậy! Nào để người anh hùng kể lại cho chúng ta nghe đi!"

"Xem ra bọn họ không định buông tha cậu, Sev." Lily cười cười, từ chỗ Snape đi đến cạnh đám người.

Snape cũng không thích cảm giác trở thành tâm điểm, lúc trước nghề của anh là gián điệp, là gián điệp hai mang, điều này khiến anh đã có thói quen biến mình thành vô hình mới có thể an toàn, mà tình huống hiện tại... khiến anh rất bực mình, lại càng không thoải mái.

Lily hiểu Snape mất tự nhiên, cô bảo mọi người bình tĩnh lại đừng ồn ào nữa, sau khi im lặng rồi mới để Snape lên thuật lại về chiến tranh tàn khốc - đúng thế, rất nhiều người chưa từng trải qua chiến tranh, bọn họ nằm trong số được những người khác đứng lên bảo vệ, chỉ thế, nhưng bọn họ thích anh hùng, cũng sùng bái anh hùng, cho dù vị anh hùng đấy là kẻ từng bị hiểu lầm cô lập, nhưng đối với họ đấy cũng là anh hùng, ngay cả Harry cũng như thế!

Snape cũng không nói những lời bóng bẩy ba hoa, hay những câu vui đùa của Dumbledore, anh chỉ dùng giọng điệu lạnh băng âm u thuật lại hai câu nói - "Chiến tranh rất tàn khốc. Hi sinh là điều hiển nhiên." Chỉ hai câu nói, đã nhận được những tiếng hoan hô.

Snape lạnh lùng nhìn đám người này, bọn họ điên cuồng, bọn họ vui vẻ, bọn họ vô tâm, đều khiến anh cảm thấy thế giới này thật kì lạ - đúng vậy, anh - Severus Snape, không hề dễ chịu chút nào.

"Uhm, tôi thật nhớ Harry..." James ngồi bên cạnh Snape, bàn tay nắm rồi lại buông đấm một cái vào vai người ngồi bên cạnh, "Tôi thật sự... nhớ thằng bé, cậu cũng biết mà, mặc dù... e hèm... tôi biết cậu hay bắt nạt nó, nhưng cậu cũng bảo vệ nó, Severus, tôi thật không thể ngờ, chúng ta lại có thể ngồi nói chuyện hòa bình như thế này."

Đúng vậy, hòa bình. Snape cười lạnh, anh cũng cảm thấy điều này thật khó tin.

Lily cười tươi tiến về bên này, ngồi giữa hai người, như đứa em nhỏ ngồi giữa anh trai và chồng mình, cô vẫn là cô gái xinh đẹp lại tràn đầy sức sống trong nhà Gryffindor ngày nào.

"Nếu Harry ở đây thì tốt rồi." Lily nhìn đám người náo nhiệt kia, than thở, cô thật nhớ đứa con.

"Haha, nó sẽ tự lo được cho bản thân!" James vừa uống 1 hớp bia vừa tùy tiện trả lời, "Tin thằng bé, Lily, nó cũng không phải là một đứa con trai bình thường, nó là con chúng ta! Là Kẻ Được Chọn!" Nói xong, James lại gần đám người, vừa nâng cốc vừa la, "Vì Harry! Vì Kẻ Được Chọn, cạn ly!"

"Cạn ly!" Mọi người cười đùa điên loạn, khiến người khác tưởng rằng khuôn mặt họ sẽ chỉ mãi có biểu tình đó.

Mọi người vui vẻ nâng cốc, duy chỉ có Snape cảm thấy không thể hòa hợp được nơi này.

Sau khi rời khỏi thung lũng Godric, Snape bỗng cảm thấy lạnh, gió tựa như lưỡi dao khứa ngang mặt, anh nhanh chóng kéo cao cổ áo vốn đã cao rồi - hiện tại mỗi ngày đều như ăn Tết, mọi người đều rất vui vẻ, bởi vì những người đã tử trận đều đột nhiên sống lại - bao gồm cả anh.

Mọi chuyện xảy ra rất kì lạ. Khi anh tỉnh lại, khuôn mặt của cụ Dumbledore già nua đầy âu sầu đập thẳng vào mắt, anh mới phát hiện tất cả đều thay đổi - không, phải là tất cả đều không hề thay đổi! Mọi người, trừ Voldemort cùng bọn Tử thần thực tử, còn lại tất cả đều hồi sinh, tựa như chưa từng phải trải qua cuộc chiến tranh ác liệt năm đó - Lily, Potter, Diggory, Black, hai anh em sinh đôi nhà Weasley, Lupin, thậm chí cả con gia tinh không có giáo dục Dobby... Kể cả lão Dumbledore cùng Grindelwald, tất cả bọn họ đều hồi sinh, không thiếu một ai.

Chẳng lẽ do Merlin hiển linh!

Mọi người ai nấy đều hoan hô vui mừng, người thân của họ không một ai chết đi, bọn họ vẫn còn thời gian để đến bên nhau, bộc lộ hết tâm tư để yêu nhau. Kể cả Dumbledore cũng rũ bỏ trách nhiệm, thản nhiên tuyên bố cùng tên Grindelwald kia yêu nhau, hơn nữa còn viết tự truyện, thậm chí trở thành một hình tượng phù thủy kinh điển về tình yêu chân chính, cụ trở thành thần tượng của nhiều người. Cụ và Grindelwald đến thung lũng Godric định cư, mặc dù mỗi ngày đều bị tên Aberforth kia đến làm phiền, nhưng không sao, vì cả Ariana cũng sống lại.

Những chuyện này không có khả năng xảy ra!

Đầu tiên, Snape tưởng rằng chỉ là ảo giác, có người đùa giỡn anh, nhưng khi biết rằng bức thư là do tên nhãi ranh Potter viết, ý tưởng đó bị quăng đi.

Đúng thế, là Kẻ Được Chọn - Harry Potter, trong bức thư cậu để lại giải thích tình huống tại sao mọi người sống lại.

"Tập hợp đủ Bảo bối Tử thần, dùng phương pháp đặc thù kích hoạt chúng, mở ra khế ước tử thần, sau khi kí kết có thể khiến mọi người sống lại, thực sự sống lại!" - đoạn nội dung này khiến mọi người điên cuồng, bọn họ cuồng nhiệt sùng bái Harry Potter, thậm chí đúc tượng cậu, đặt ở Hogwart để người người kính ngưỡng.

Nhưng không đúng!

Trong bầu không khí tưng bừng, chỉ mình Snape cảm thấy không đúng. Nhưng dù là vậy, anh cũng không có thời gian để hoài nghi hay tìm kiếm sự thật, bởi vì anh không đủ sức lực để làm chuyện này, tất cả thời gian đều bị đám điên cuồng ngoài kia chiếm lấy - Severus Snape, một sinh vật chỉ tồn tại trong bóng tối, đột nhiên bị đặt dưới ánh sáng, nhận mọi sự sùng bái mãnh liệt, thật tồi tệ! Tuy nhiên anh không thể bộc phát, cũng không có cách bộc phát. Mặc dù rất phẫn nộ, nhưng có người nói với anh rằng, cái tình huống này hoàn toàn là do Harry Potter tạo thành, trong thư cậu kể lại tất cả sự thật về Severus Snape, cậu hy vọng rằng Snape trở thành vị anh hùng được mọi người kính ngưỡng chứ không phải cái đích để người đời thóa mạ!

Merlin xui xẻo, Snape không tức giận, anh đạt được mọi quang vinh, nhưng đấy là chuyện anh không hề muốn.

Có lẽ... dự cảm chuẩn xác... Anh nghĩ thế, có lẽ Harry Potter đã chết... Cho nên anh đành thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của cậu... dù rằng anh thật không muốn.

Nhưng Harry Potter sao lại có thể chết?!

Không! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!

Sau khi trở lại hầm Snape liền cười lạnh, anh không tin cái tên nhóc mắt xanh có sức sống ngoan cường khác người ấy lại chết, bởi cậu là tên gặp đại nạn không chết - hay nói đúng hơn là không chết được.

Hay nên nói Harry Potter đã chiếm gần nửa thời gian trong cuộc sống của Snape, thế nhưng trong những ngày vui vẻ này lại không thấy tên tiểu quỷ kia nhào vào giúp vui, anh thật rất không quen. Dù Lily sống lại, trách nhiệm trên người đã được rũ bỏ, thế nhưng anh lại cảm thấy mọi thứ hình như hỏng bét.

Những con người kia - một lũ vô tri vô giác, có quyền gì mà vui sướng? Trong tình huống Kẻ Được Chọn không biết sống chết ra sao, bọn họ có tư cách gì mà chè chén say sưa?

Đứng lên, Snape rót cho bản thân một ly Whisky. Có lẽ anh cần tỉnh táo một chút, tỉnh táo sẽ giúp đầu óc minh mẫn, từ đó có thể tìm ra được đúng vấn đề.

Vân vê ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại rồi vẽ thành một nửa vòng tròn, nhẹ nhàng nhịp nhịp đầu gối theo tiết tấu cố định, anh đang tìm sơ hở trong bức thư của Kẻ Được Chọn, đúng vậy, sơ hở, cái này rõ ràng nhưng lại đầy nghi vấn... Kích hoạt Bảo bối Tử thần, hay như khế ước kia?

Thực tế việc này không đến phiên anh, nhưng đây lại là thói quen gần mười năm nay - anh hoàn toàn không thể trông cậy vào tên Potter kia có thể nghĩ đến việc này, mà Lily... cô cũng không phù hợp. Đúng vậy, không thích hợp. Để bọn họ nghĩ rằng Kẻ Được Chọn ra ngoài đi rèn luyện là được rồi, Snape ung dung nhấp một ngụm, thật dễ dàng, cho dù sau này bọn họ có nghĩ tới cũng không sao, đến lúc đó anh sẽ giải quyết mọi vấn đề.

- Hết chương 1 -

Chương 2: Vì Hogwart.

-o0o-

Là hiệu trưởng Hogwart, Snape phải tìm được kẽ hở trong khoảng thời gian điên cuồng này để lấy lại sức lực cùng thời gian để chỉnh đốn trường học - cũng may Harry Potter rời khỏi trường thì vẫn còn nhiều tên Slytherin năm cuối ở lại, anh viết ra nhiều tên trong Slytherin, chú thích rằng bọn chúng sẽ hợp tác với mình, trong đó có Malfoy, chuyện này rất tốt, anh thừa nhận.

Bởi vì rất nhiều học sinh hồi sinh, mọi người bắt đầu bận bịu xây dựng lại Hogwart, chuẩn bị một lần nữa trở lại lớp học. Thế giới này tựa hồ lại trở về quỹ đạo bình thường.

Malfoy nhỏ ngồi suy tư, những gì đã trải qua khiến cậu sợ hãi, nhưng hiện tại không chỉ còn mình bản thân nên tâm tình thật vui vẻ - Kẻ Được Chọn trước khi đi đã bắt tay hữu nghị với cậu, điều này khiến cậu kiêu ngạo.

"Malfoy!" Tên đầu đỏ nhà Gryffindor gọi cậu, khuôn mặt tàn nhang lộ vẻ xấu hổ, "Này... Sân Quidditch, có thể tìm vài người đến giúp không? Tôi muốn khôi phục lại nó, nhưng thật khó khăn, tôi nghĩ kí ức của Slytherin có thể giúp đỡ một phần được chứ?"

"Tất nhiên." Malfoy gật đầu, "Cậu có thể gọi tôi là Draco."

"A, cậu... cậu biết tên tôi là Ron không - ừm, tôi không thích cái tên Ronald cho lắm..." So với mái tóc khuôn mặt của cậu lại càng đỏ hơn.

Đúng vậy, chỉ khi trải qua chiến tranh, mới phát hiện ra rằng khoảng thời gian lúc trước trong trường thật ngu ngốc, hiện tại bọn họ chỉ còn một năm, chỉ có thể cố bù đắp một phần tiếc nuối cho bản thân. Đi qua dãy hành lang trường học, ở mỗi góc, đều có thể thấy học sinh của bốn nhà đang giúp đỡ nhau.

Lần đầu tiên Snape không lướt như bay trên hành lang, anh chậm rãi bước đi, mong muốn thời gian có thể dừng vào lúc này, không mâu thuẫn cũng không gây sự, cả bốn nhà đều mang cảm giác như khi trường vừa mới thành lập xưa kia, mọi người đều là bạn tốt, cùng nhau làm việc, tất cả vì Hogwart. Những gì chiến tranh mang đến, ngoài tai ương, còn có cả khung cảnh chung sống hòa bình có một không hai này.

Dọc theo hành lang, những nhân vật trong các bức họa cũng bắt đầu giao tiếp với nhau, bọn họ xì xào bàn tán - ban đầu là người trong tranh nhà Gryffindor bước vào tranh nhà Slytherin, sau đó các linh hồn nhà Slytherin bàn luận gì đó với linh hồn nhà Gryffindor, cho dù là hồn ma, tất cả đều xóa bỏ ngăn cách. Hogwart không có ngăn cách, đấy mới chân chính là Hogwart.

Dùng chân đo chiều dài hành lang, áo choàng của Snape không ngừng tạo ra những gợn sóng màu đen liên tiếp, thế nhưng không còn âm u, mà trái lại mang khí thế anh dũng, đúng vậy, anh là anh hùng, dùng một dạng phương thức khác thường bảo vệ Hogwart, cho nên Hogwart mới chấp nhận anh, đúng không?

Học sinh nhìn bóng dáng hiệu trưởng thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc. Bọn họ từ chối đề nghị của Bộ Pháp thuật, từ chối những tinh anh Bộ Pháp thuật đưa đến, vì họ muốn dùng đôi bàn tay này một lần nữa xây dựng lại Hogwart của bọn họ, mà người do Bộ đưa tới... hình như không tốt lắm. Có điều may mắn là Bộ cung cấp chi phí cùng vật liệu sửa chữa, cái này giúp mọi người rất nhiều.

Lẽ ra học sinh năm cuối đã có thể tốt nghiệp, nhưng cả năm học gần như bị bỏ trắng, cho nên Hogwart giữ họ lại - tóc đỏ Weasley điềm tĩnh hơn trước, còn cô nàng biết tuốt trở nên chững chạc và mạnh mẽ hơn nhiều, tên ngốc nghếch sát thủ vạc nổ hình như thông minh lên không ít... Tất cả đều rất tốt, học sinh nhà Gryffindor thuộc phái hành động, thế nhưng không thể không nói đầu óc của họ thật quá khô ráp lại hay xúc động, dẫn đến xem nhẹ nhiều chi tiết hay tổng thể rất nhiều chuyện, việc này có Slytherin bổ sung cho họ... Chỉ là... bên trong Gryffindor hiện tại, thiếu đi người đầu óc lỗ mãng bậc nhất kia...

Snape thở dài nặng nề, anh biết cái tên khiến anh phiền toái nhất không liên hệ với bất kì ai, kể cả hai người bạn tốt nhất - Weasley cùng Ganger. Vì Kẻ Được Chọn không liên lạc với bạn bè, chuyện này khiến Snape cảm thấy không bình thường, thậm chí có chút nóng nảy.

Hậu chiến, vật liệu thiếu hụt, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi, cho nên nhiều người tự giác tiết kiệm sau đó quyên góp cho Hogwart, đối với bọn họ, đây chính là mái ấm vĩnh hằng. Vết tích pháp thuật hắc ám trải dài trong lâu đài, trừ bỏ thời gian tự chữa cũng chỉ có mình ra tay giúp đỡ thôi.

Kỳ thực Snape cũng không hiểu vì sao mình nhất định phải tìm ra Kẻ Được Chọn, anh nghĩ chính mình đã làm những gì cần hoàn thành, đáng lý ra anh đã chết, nhưng sự thật thì không phải thế, hay nên nói anh đột nhiên sống lại, mà tại khoảng thời gian này... tất cả đều xa lạ đối với anh. E rằng chỉ có Kẻ Được Chọn mới giúp xua đuổi cảm giác xa lạ này đi chăng?

Trên thực tế, một con người dùng nửa đời để bảo vệ người khác, thì dù có hận cậu, nhưng cũng không phủ định được vị trí đặc thù của cậu trong lòng mình, mà tình huống hiện tại Snape cũng không hận Harry.

Đúng vậy, anh không hận cậu. Nếu ngay cả tên Potter kia cũng có thể chung sống hòa bình, anh không nghĩ bản thân cần tìm lí do gây hấn với Kẻ Được Chọn phiền phức kia. Nhưng mà, anh phải tìm được Harry Potter.

Không phải Snape không tìm được lí do để tìm Harry, mà ngược lại, anh cũng rất nóng lòng muốn biết Kẻ Được Chọn làm thế nào kích hoạt Bảo bối Tử thần - hay nói đúng hơn, rốt cuộc cậu đã kí kết loại khế ước nào cùng Tử thần mà khiến mọi người sống lại.

Có lẽ do đã quan tâm cho Kẻ Được Chọn rất lâu, cho nên khi cuộc đời Snape một khi không có Kẻ Được Chọn, anh tựa như không biết mỗi ngày phải trải qua như thế nào, mà đó chính là lí do anh phải tìm ra Kẻ Được Chọn.

Không ai tình nguyện đi lang thang trong hành lang khiến thú vui cuối cùng cũng biến mất. Có lẽ không chỉ là niềm vui... Snape nghĩ như vậy, mặc dù anh tin rằng nhóc con Potter kia và anh không thể hòa hợp mà anh chung sống với nhóc con Potter cũng chẳng được, nhưng chuyện này không gây trở ngại anh cùng tìm hiểu tâm tình của Kẻ Được Chọn.

Severus Snape không tìm thấy phần kí ức của bản thân trong Chậu Tưởng Ký của Dumbledore, nhưng lại phát hiện ra kí ức của Kẻ Được Chọn, anh đã quyết định phải tìm ra cậu, có lẽ... anh sẽ cân nhắc nên ném vài lời nguyền hắc ám, có lẽ anh sẽ thấy bản thân mình tức tối cùng rít gào, nhưng không sao cả, Snape nghĩ, sau khi anh nhìn thấy cuộc sống của Harry Potter thông qua phần kí ức này... Anh cảm thấy chính mình cần chịu một phần trách nhiệm rất lớn, cho nên, anh phải đem Harry Potter nguyên vẹn trở về, đưa cậu về với cha mẹ.

Thực tế phần kí ức này Snape đã xem qua một ít khi chỉ dạy cậu Bế quan Bí thuật, thế nhưng một ít lặt vặt không liên tiếp này lại khắc rõ cuộc sống của cậu khiến người khác dễ sinh đồng cảm. Snape nghĩ, anh đồng tình với Harry, nhưng chưa chắc cậu cần anh đồng tình. Nó mâu thuẫn, nhưng lại không mâu thuẫn.

Thực ra, khi anh xem trong kí ức Harry Potter tên Muggle ngu xuẩn đối xử tồi tệ với Kẻ Được Chọn tới mức nào, anh nghĩ đến bản thân, mình sẽ làm gì? Snape không muốn tiếp tục suy tư, bởi vì anh cảm giác mình không có tư cách suy xét.

Có lẽ, Kẻ Được Chọn đúng là Kẻ Được Chọn. Thực ra đối với Snape mà nói, anh vẫn cho rằng Kẻ Được Chọn nhát gan dựa vào may mắn trời sinh mà chống đỡ trở thành Kẻ Được Chọn, nhưng anh sai rồi, sai vô cùng.

"Hiệu trưởng, cái này để ở đâu ạ?" Một nam sinh Ravenclaw ôm một bức tranh thật lớn đến hỏi anh. Bức tranh vẽ lại cảnh quyết đấu giữa Kẻ Được Chọn và Chúa tể Hắc ám, người bên trong không hề động đậy, hiển nhiên, Kẻ Được Chọn vẫn còn sống mà Chúa tể Hắc ám... chắc tên này cũng chẳng muốn được vẽ.

"Mặt tường cổng chính hội trường." Nếu là kỉ niệm, vậy để mọi người đều nhìn thấy đi, anh nghĩ, sau đó trở về phòng làm việc - phòng làm việc của Dumbledore anh không muốn dùng, cảm giác ánh sáng bao quanh không hợp với anh, cho nên anh vẫn ở trong hầm, hầm âm u lạnh lẽo mới là chỗ của bản thân anh.

Trong hầm chỉ có thêm Chậu Tưởng Ký của Dumbledore, đồ vật này thật ra rất quý giá, nhưng đều do hiệu trưởng Hogwart truyền thừa qua các đời, cho nên anh mới có thể đem nó đi, để trong hầm của mình. Lần thứ hai cảm nhận sự hoa mắt, chóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jhnkmk