[ TRANSFIC ] [KỲ HÂM] HỘI CHỨNG THẤT NGHIỆP【HẠ】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

➡Tác giả : 余年
https://tier3540.lofter.com/
➡Truyện chưa được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác
➡Bản dịch chỉ đáp ứng 70% so với bản gốc !
➡ Không liên quan đến người thật

-----------------------

[ Phần hạ ]

Mã Gia Kỳ lái xe vào tiểu khu, hướng về phía chú bảo vệ ở cửa hơi cúi người chào hỏi, bãi đậu xe ngầm lớn như vậy cư nhiên lại trống không

Đinh Trình Hâm đang nghi hoặc căn hộ của nhân viên sao lại không có ai, cách đó không xa liền truyền đến tiếng động cơ gào thét, porsche màu đỏ rực rỡ trong nháy mắt chạy đến trước mắt.

Từ trên xe xuống không ai khác chính là chị tiếp tân tóc nâu đỏ lúc sáng đã dẫn cậu đến nơi phỏng vấn, đúng vậy, là tiếp tân lái siêu xe đó.

" Lại gặp nhau rồi, em trai " Chị tiếp tân nhiệt tình vẫy tay, từ bên ghế phụ lấy túi xách CK, soái khi đóng cửa xe, có ý nháy mắt với Mã Gia Kỳ, "Xem ra trợ lý mới rất hợp ý cậu nhỉ ? "

Đinh Trình Hâm vô tâm nghe người giàu nói chuyện, trong nháy mắt cảm thấy, nếu một ngày nào đó công ty của Mã Gia Kỳ đóng cửa, nguyên nhân chính chính là tiền lương và phúc lợi của nhân viên quá cao.

Thử hỏi công ty nào quầy lễ tân còn cao cấp hơn cả sếp, trình độ phô trương này đặt ở các công ty trước chắc là như cơm bữa đi!

Đương nhiên đây cũng không phải là nguyên nhân cậu bị sa thải, nghĩ đến mọi người ở cùng ký túc xá nhân viên, một người lái siêu chạy nhanh như chớp, một người còn phải nghiên cứu bản đồ xem làm thế nào để đi phương tiện giao thông công cộng thuận tiện...

Đinh Trình Hâm lại một lần nữa cảm thán mình lại kéo GDP quốc gia đi xuống....

Hai người vừa lên tầng 18, Trương Chân Nguyên liền mang theo hành lý của Đinh Trình Hâm từ thang máy bên kia đi ra, Đinh Trình Hâm ngạc nhiên.

Ngày đầu tiên đi làm, cũng không nói với người khác là đang tạm trú nhà Trương Chân Nguyên, lúc bị kéo lên xe cũng không kịp thông báo với hắn một tiếng, có thể thông báo cho Trương Chân Nguyên đưa hành lý của cậu tới, ngoại trừ Mã Gia Kỳ thì không còn một ai khác.

"Mở cửa đi, khóa mật khẩu là sinh nhật cậu, đợi chút nữa đặt khóa vân tay của mình vào"

Tuy rằng sếp không nhếch mép cười nói, nhưng Đinh Trình Hâm đáy lòng cảm thấy anh so với bề ngoài còn có nhân tính hơn, dù sao cũng không có ông chủ nào tự mình đưa cấp dưới đến căn hộ nhân viên cả

Đinh Trình Hâm nửa tin nửa ngờ mở cửa, không giống như một căn hộ đã từng ở trước đây, đây là một căn hộ hoàn chỉnh với hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm , phòng khách sạch sẽ gọn gàng, phòng bếp được trang bị đầy đủ, trên giá hoa ban công còn có chậu hoa xanh tươi mọc.

Nó giống hệt cái chậu mà cậu giữ trong ký túc xá trường đại học, chỉ khác là vào một đêm mùa đông bình thường không thể bình thường hơn, Đinh Trình Hâm dọn dẹp ký túc xá , tạm thời đem nó ra ban công cuối cùng lại quên đem vào. Sau một đêm, bé Lục La yêu quý của cậu đã bị bao phủ bởi một lớp sương khói dày đặc

Điều đó làm cậu khổ sở thật lâu, khi đó Trương Chân Nguyên còn nhổ nước bọt: " Anh dứt khoát nuôi chậu hoa giả đi, đẹp mắt còn không bị héo chết. "

Đi về phía phòng ngủ chính với cửa phòng mở rộng , bộ bốn món mới tinh nằm trên giường, vẫn còn nguyên ga trải giường. Với những nếp gấp mới mở, vỏ chăn màu vàng gừng và ga trải giường màu cà phê sẫm, so với màu tối thâm trầm, cậu cảm thấy màu sắc tươi sáng phối hợp có thể làm cho tâm tình của mình tốt hơn.

Đây đều là những thói quen nhỏ không ai biết của Đinh Trình Hâm, nhưng nhìn xung quanh, căn hộ này quả thực chính là dựa theo sở thích của cậu mà thiết kế, so với căn phòng thuê trước đó chỉ có thể đặt một cái giường, căn phòng tiện nghi sáng sủa này tràn ngập ấm áp và nhân khí.

"Cái này... tiền thuê nhà hàng tháng là bao nhiêu...? "

Đinh Trình Hâm quay người nhìn Mã Gia Kỳ vẫn đi theo phía sau mình, cân nhắc mở miệng, cảm giác quái dị tự nhiên tràn ngập trong đầu, cái này không giống phòng cho nhân viên bình thường, càng giống như một... căn nhà.

Mã Gia Kỳ không ngờ Đinh Trình Hâm lại hỏi như vậy, nhìn Trương Chân Nguyên, người sau nửa nhướng mày không nói gì.

Mã Gia Kỳ ho nhẹ một tiếng: "Cái người hồi nãy gặp ở bãi đỗ xe ngầm, nhớ chứ ? "Đinh Trình Hâm gật đầu, lái siêu xe , nhuộm tóc nâu đỏ cầm túi xách thương hiệu CK, làm ở quầy lễ tân, không chú ý cũng khó

"Cô ấy ở tầng 14, thuê một vạn một tháng." Mã Gia Kỳ nói không mang theo thanh âm phập phồng khiến Đinh Trình Hâm hít một hơi khí lạnh, một vạn, năm chữ số, 10000, đầu là số 1 phía sau là bốn số 0 , Đinh Trình Hâm nắm chặt tay cầm vali, quyết định muốn chạy.

"Nhưng cậu thì không cần." Tiểu nhân trong đầu Đinh Trình Hâm chạy đến cửa tiểu khu nghe thấy lời này liền quay ngắt 180°, "Cô ấy không phải nhân viên thật sự. "

??? Công ty các người tìm lễ tân là một nhóm diễn viên biểu diễn à ?

"Ý của anh ấy là..." Trương Chân Nguyên mở miệng giải thích: " Chị gái lễ tân mà anh quen biết, là con gái của bạn của ba Mã Gia Kỳ, anh có thể hiểu được là tiểu thư nhà giàu không đi làm thì phải về kế thừa gia sản. "

"Cô ấy chủ động tới xin làm việc , không lấy tiền lương, cả biệt thự lớn trong nhà cũng hiếm khi về cam tâm tình nguyện ở bên ngoài thuê nhà, mười vạn tiền thuê hàng tháng đối với cô ấy mà nói không tính là gì, nhiều lắm là tiêu tiền mua một chút an tĩnh đi "

Đinh Trình Hâm nghiêng đầu cố gắng đuổi theo giá trị của người có tiền, đi làm không lương, mỗi tháng còn trả nhả ra mười vạn , chỉ vì không muốn trở về kế thừa gia sản...

"Mẹ nó, Tôi đây cũng rất muốn có loại phiền não không thực tế này..." Đinh Trình Hâm cúi đầu lẩm bẩm, ba người đứng gần, Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên tự nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm không tính là nhỏ giọng nhỏ , lần đầu tiên Đinh Trình Hâm nhìn thấy Mã Gia Kỳ cúi đầu cười, không rõ ràng lại rất ôn nhu cười.

"Cho nên mấy căn phòng này, đều là của anh sao?" Đinh Trình Hâm sững sờ nhìn mã Gia Kỳ, trong mắt đối với sự khiêm nhường của sếp đã sớm thay thế thành hâm mộ nhìn phú hào.

"Đinh ca , lớn mật nói một chút, chính xác mà nói cả tiểu khu này đều là của anh ấy ." Trương Chân Nguyên mở miệng.

" Cậu sửa sang lại trước đi, tôi đi ." Mã Gia Kỳ ý bảo Trương Chân Nguyên cùng mình rời đi, Đinh Trình Hâm đối với vị lãnh đạo tiền lương thì cao, nhà thì không phải mất tiền thuê, không chút mơ hồ gì , buông vali xuống ba hai bước đuổi theo, "Tôi tiễn hai người "

"Không cần tiễn, rất gần."

Quả thật rất gần, Mã Gia Kỳ trong khi Đinh Trình Hâm trợn mắt há hốc mồm khiếp sợ mở cửa đối nhà đối diện bước vào

Trở lại phòng, Đinh Trình Hâm mở vali ra một cái, cuộc sống nhân viên khô khan không thú vị, ít nhất trước hôm nay, Đinh Trình Hâm cho rằng như vậy.

Cậu cũng từng muốn trang trí phòng một chút, cái loại cảm giác nghi thức hư vô này ở một mức độ nào đó có thể làm cho người ta có được cảm giác thuộc về, làm cho nó không chỉ là mỗi ngày trở về ngủ một giấc.

Nhưng khi nghĩ đến có lẽ một ngày nào đó sẽ rời đi, những thứ gửi cảm xúc này sẽ chỉ bị chủ nhà hoặc người thuê nhà tiếp theo ném vào thùng rác, nếu không mang theo, không bằng đừng xuất hiện.

Đinh Trình Hâm kéo dài bước chân đi vòng quanh căn hộ.

Trong dĩa trái cây trên bàn trà đặt một trái anh đào màu đỏ sẫm, nguyên liệu tươi đông lạnh trong tủ lạnh, ly thủy tinh được rửa sạch trong tủ, cùng với ban công một đống cây từ biết đến không biết còn không nhất định có thể nuôi

Cậu rốt cục hiểu được cảm giác quái dị xuất phát từ đâu, hiện tại cậu giống như mơ mơ màng màng xông vào lãnh địa của người khác, đây không còn là điểm dừng chân lạnh lẽo vắng vẻ , quanh thân bao lấy khí tức sinh hoạt quen thuộc lại làm cho cậu mừng rỡ cùng lưu luyến.

Quay, cậu dừng lại ở phòng khách, ở trong căn hộ rộng rãi tất cả cửa mở rộng tr, đây là cánh cửa duy nhất bị đóng kín , Đinh Trình Hâm vặn tay nắm cửa, không khóa, cửa từ từ mở ra.

Căn phòng không có gì bình thường hơn, nhưng ba tấm ảnh trên tủ đầu giường lại thu hút tầm mắt Đinh Trình Hâm

Ba bức hình là cùng một thiếu niên , một người chạy trên đường băng nhựa, một người ngồi ở sân nhảy cao mà ôn bài, một người ôm bóng rổ cùng đồng đội cười nói đùa giỡn, sức sống trẻ trung của thiếu niên tràn ngập khung ảnh.

Đinh Trình Hâm cầm lấy bức ảnh, trong đồng tử phản chiếu hình ảnh chính mình của vài năm trước.

Đó là đại hội thể thao kéo dài ba ngày của năm nhất, Đinh Trình Hâm mới mười tám mười chín tuổi mới vào đại học đang hưng phấn, cố chấp thể hiện một mặt am hiểu nhất trước mặt một đám học trưởng học tỷ, ôm lấy mấy hạng mục đơn và đoàn thể trong tổ điền kinh.

Đinh Trình Hâm nhìn xung quanh, quỷ sử thần sai đi về phía tủ quần áo, mở cửa ra, một chiếc áo khoác màu trắng treo trong tủ, Đinh Trình Hâm đưa tay tháo ra, cổ áo hơi vàng, chỗ trống phía sau dùng bút đánh dấu màu đen viết hoa ba chữ 'Đinh Trình Hâm'.

Nhiều năm trôi qua, mực dầu đen phai thành màu xám nhạt, nhìn chữ viết quen thuộc, ký ức Đinh Trình Hâm dần dần trở về , nhớ tới bộ quần áo này, cũng nhớ tới Mã Gia Kỳ.

Ngày đó để ăn mừng rằng điểm số của lớp là một trong những điểm tốt nhất trong khoa, và để làm quen với các bạn học và bạn cùng phòng mới , một đám người kéo nhau tới KTV phía bắc cổng trường, hát đến rạng sáng, nam sinh luôn luôn không coi trọng việc kiểm soát ký túc xá, vẫn tính toán nơi để ăn một bữa ăn khuya.

Đinh Trình Hâm đi theo phía sau cùng chính là ở cửa quán bar bên cạnh nhìn thấy Mã Gia Kỳ nằm dưới gò đá.

Ngày đó cậu căn bản không nhận ra đây là học trưởng hô mưa gọi gió vừa có đức lại có năng lực, chỉ biết người này đầy mùi rượu, bên chân đặt bình rượu rỗng nghiêng về phía đông, tay áo ngắn màu trắng bị cọ một mảnh bẩn thỉu, mái tóc kéo lên trán, đem đôi mắt vốn đục ngầu vô quang dưới bóng tối, vô tâm tham luyến xung quanh, cũng cấm người khác nhìn trộm.

Đinh Trình Hâm một mình đi về phía hắn, cách hai bước thì dừng lại

Cậu không biết người trước mặt này đã trải qua cái gì hoặc đang trải qua cái gì, cũng có thể mở miệng am ủi , nhưng không đứng ở vị trí của hắn mà đồng cảm, sẽ không có tư cách vọng tưởng phán xét hoặc khuyên nhủ.

Đinh Trình Hâm cởi áo khoác thi đấu đại hội thể thao ra, nhẹ nhàng đặt lên lưng người kia, chạm vào cánh tay đối phương, làn da lạnh lẽo chạm lên đầu ngón tay Đinh Trình Hâm.

Đèn đường kéo bóng dáng Đinh Trình Hâm vừa mảnh khảnh vừa dài, thân hình mã Gia Kỳ nhìn như đơn bạc cứ như vậy bị bóng dáng ấy bao bọc, anh không thấy rõ tướng mạo của người tới, chỉ biết chiếc quần áo trên người lưu lại nhiệt độ cơ thể đối phương che khuất gió lạnh đêm khuya, cũng che giấu cảm giác lạnh lẽo trong lòng.

Trương Chân Nguyên và Mã Gia Kỳ ở trên ban công, mang theo ly rượu vang đỏ chạm vào nhau, Trương Chân Nguyên nhìn về phía phòng bên cạnh cũng sáng đèn, nghiêng đầu: "Không nói cho anh ấy biết sao? "

Hương thơm của rượu vàn đỏ đọng lại trên môi, Mã Gia Kỳ uống hết chất lỏng trong ly thủy tinh , '' Cậu ấy sẽ biết. "

Năm thứ tư đại học ,công ty gia đình bị tấn công bởi sự cạnh tranh khốc liệt trong cùng một ngành. Sự sụp đổ tín dụng do thiếu vốn của công ty , đồng thười sự bôi nhọ ác ý xuất hiện , công ty đang trên bờ vực phá sản

Năm đó mang nhiều kỳ vọng về việc bước vào xã hội, Mã Gia Kỳ buộc phải gia nhập công ty trước thời hạn với tư cách là một cổ đông để ổn định tình hình , để tránh suy thoái tài chính nghiêm trọng hơn và phá sản, Ma Jiaqi sử dụng nhiều năm tích lũy của cha mình và sự hợp tác của giới tinh hoa quản lý, mỗi ngày một đêm để tìm kiếm các biện pháp cứu hộ khủng hoảng.

Năm đó cũng mới 22 tuổi, anh cơ hồ bị hợp đồng tài liệu chèn ép, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, anh lang thang không mục đích trên đường phố, mê mẩn trong những con hẻm, cố gắng bóp nghẹt sự áp bức vô hình của thời kỳ đó

Anh nhớ rõ có người đắp cho anh một bộ chiếc áo, điểm ký ức cuối cùng của trước khi hôn mê là bóng lưng đứng dưới ánh đèn đường hướng về phía ánh sáng.

Ngày hôm sau Mã Gia Kỳ nhìn chiếc áo khoác trong tay có chữ "Đinh Trình Hâm", vải trắng tinh khiết tràn ngập hình vẽ tự tạo ra, phong cách bút tiêu sái không kiềm chế, ngực trái thêu tên đầy đủ của trường và lớp học với logo độc đáo

Thật trùng hợp, đó là một sinh viên năm nhất trong khoa tài chính của trường

Ngày đó Mã Gia Kỳ trở lại trường học, ở đường băng bên trái sân chơi tìm được Đinh Trình Hâm mang theo biển số chờ xem xét lên sân khấu.

Dưới dây đeo tóc màu xanh trắng là khuôn mặt với góc nghiêng rõ ràng, tự tin và kiêu ngạo, đang chuẩn bị cùng đối thủ thi đấu một trận

Ngày đó Mã Gia Kỳ đứng ở một góc sân chơi, nhìn Đinh Trình Hâm nhảy cao, chạy ba ngàn mét, thi đấu bóng rổ, nhất cử nhất động của cậu và đoàn đội

Anh có rất nhiều cơ hội tiến lên trả lại áo khoác cho chủ nhân của nó , nhưng anh lại do dự, nhiều lần thu hồi bước chân, cân nhắc mở miệng như thế nào, anh nhìn áo ở trên tay , cuối cùng không chịu nổi , ích kỷ mang theo ánh sáng không tiếng động vuốt ve đêm đó, trở về công ty.

Mã Gia Kỳ dùng một năm để cứu công ty khỏi tuyệt cảnh, tuổi còn trẻ đã theo yêu cầu của cha mình nhậm chức tổng giám đốc, khiến ban quản lý và cổ đông tâm phục khẩu phục, danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí tổng giám đốc

Nếu như không phải là cơ duyên trùng hợp ở văn phòng Trương Chân Nguyên nhìn thấy hắn cùng Đinh Trình Hâm chụp ảnh chung, Mã Gia Kỳ chưa từng nghĩ tới còn có cơ hội gặp cậu lần nữa

Khoảng thời gian đó anh rảnh rỗi liền lôi kéo Trương Chân Nguyên hỏi chuyện về Đinh Trình Hâm , hỏi xong trước kia lại hỏi tình huống gần đây, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình giống như một tên biến thái.

Trương Chân Nguyên không chỉ một lần muốn đưa thông tin liên lạc của Đinh Trình Hâm cho Mã Gia Kỳ, nhưng đều bị anh cự tuyệt, anh không biết nên chào hỏi như thế nào, không biết làm thế nào để nói cho cậu biết mình chính là tên say rượu năm đó, không biết... Không biết Đinh Trình Hâm còn nhớ không chuyện ngày đó...

Mãi cho đến khi Trương Chân Nguyên nói rằng cậu vì công việc thất bại mà chuẩn bị rời đi, Mã Gia Kỳ mới bắt đầu hoảng hốt

Anh bảo Trương Chân Nguyên nghĩ biện pháp đưa tin tuyển dụng cho Đinh Trình Hâm, thuyết phục cậu đến ứng tuyển, lại để cho đại tiểu thư lễ tân mỗi ngày lăn lộn đó đây kia làm việc chính sự đầu tiên kể từ khi nhậm chức.

Đưa Đinh Trình Hâm quang minh chính đại đến văn phòng của anh

Sáng hôm đó, Mã Gia Kỳ dựa vào trí nhớ, đi chợ hoa điểu mua chậu cây đinh Trình Hâm nuôi, đến cửa hàng trái cây mua anh đào yêu thích của cậu, đi siêu thị mua một đống nguyên liệu phù hợp với khẩu vị của cậu, đem chăn nhung đặt trên chăn màu vàng gừng mà cậu thích, đây đều là những gì Trương Chân Nguyên nói cho anh biết.

Năm đó Đinh Trình Hâm năm nhất, Mã Gia Kỳ năm tư, ở trường đại học nơi người người qua lại, cậu bước vào, cậu rời đi, những thói quen không kịp khám phá , những sở thích chưa từng được biết, Mã Gia Kỳ chỉ muốn để Đinh Trình Hâm động não một chút, từ từ tiếp nhận

Vì cậu chính là ánh sáng duy nhất trong thế giới đầy tăm tối của anh

END

---------------

Facebook : TNT's Sweet House

Lần đầu tiên mình trans một thể loại như vậy, không hề ngọt mà cũng chẳng hề ngược, lời thoại thì ít, độc thoại thì nhiều, là một câu chuyện rất đỗi nhẹ nhàng

Chúc cho các bạn cũng giống như hai nhân vật chính trong truyện, tìm được ánh sáng duy nhất , đẹp nhất trong thế giới của chính mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net