[ Văn Hiên ] Kiếp sau em sẽ yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link : https://queytjh.lofter.com

➡Truyện chưa được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác

➡Bản dịch chỉ đáp ứng 70% so với bản gốc !

➡ Không liên quan đến người thật

---------

Truyện được kể theo ngôi thứ 1 - Tống Á Hiên

_____

Tôi không bao giờ muốn trở thành người hiểu biết và dịu dàng đó nữa.

-

Hãy để tôi kể cho bạn một câu chuyện.

Có một cậu bé mà tôi rất thích, tên em ấy là Lưu Diệu Văn

Em ấy là một người rất tốt, đối xử tử tế với mọi người, luôn nở một nụ cười ,  lông mày cong, với những thiên hà trong mắt em ấy

Thật không may, nó không dành cho tôi.

Em ấy có một người mình thích rồi , và tôi biết người đó từ khi còn nhỏ.

Là người bạn tốt nhất của tôi.

Gọi cậu ấy là A đi , cậu ấy cũng là con trai, và dĩ nhiên tôi cũng vậy.

Nghĩ lại đoạn này, tôi bỗng cảm thấy hơi bất lực. Tại sao tôi không gặp em ấy trước? Có lẽ em ấy sẽ thích tôi trước.

Nhưng rõ ràng chúng tôi đã gặp em ấy cùng nhau. Có lẽ tôi đã giới thiệu bản thân mình với em ấy sau, hoặc tôi đã gặp em ấy sau.

Dù sao, muộn là muộn.

Tôi vẫn nhớ cách em ấy dịu dàng nhất mỉm cười với tôi, nói với tôi người em ấy thích

Khuôn mặt tôi cứng đờ.

Cậu ấy nói, ", Tống Á Hiên, anh có thể giúp tôi đuổi theo anh ấy không."

Tôi có thể nói gì, có thể từ chối sao?

Tất nhiên là không rồi. Tôi đã cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của mình ổn định và mỉm cười trên khuôn mặt. Tôi nhẹ nhàng nói với cậu ấy, "Được."

Tôi không bao giờ từ chối người khác, nói chính xác, tôi sẽ không bao giờ từ chối họ.

-

Lưu Diệu Văn đến lớp của chúng tôi, tìm tôi gần như mỗi ngày, và những người bên cạnh đều đang nói chuyện với nhau như thể họ nghĩ rằng tôi có gì đó với cậu ấy

Này, không có gì ngoài người cậu tả thích đang ngồi cạnh tôi đây nhé

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời và đầy mong đợi của Lưu Diệu Văn , tôi không thể chịu đựng nổi, "Hoặc em có thể viết cho cậu ấy một bức thư tình đi."

"Nhưng tôi không giỏi viết lách, hay Tống Á Hiên Nhi, hay anh giúp tôi làm một bản nháp đi?"

Tôi có thể nói gì? Khi cậu ấy cười, tôi không chủ động được mà đáp " Được "

Sự dịu dàng trong lời nói và câu nói của tôi dường như vô tình xuất hiện trong tờ giấy. Tôi nghĩ về mọi từ, nhưng tôi cũng cẩn thận và không thể hiện tình cảm của mình.

Lưu Diệu Văn không nên biết rằng tôi thích cậu ấy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Nó thực sự rất tình cảm. Nếu tôi không nhờ anh soạn thảo, tôi thực sự nghĩ rằng đó là một bức thư tình dành cho tôi đấy ." Lưu Diệu Văn nói với tôi một cách đùa cợt sau khi đọc nó.

Đúng rồi.

Đó là một bức thư tình cho cậu

Nhưng cậu lại không biết.

Sau đó, A nhận được bức thư tình. Cậu ấy biết rằng nó được gửi bởi Lưu Diệu Văn, nhưng cậu ấy không biết rằng tôi đã viết bản thảo.

Cậu ấy phàn nàn với tôi,  " Lưu Diệu Văn đã gửi cho tớ một bức thư tình ngày hôm nay. Tớ thậm chí không nhận ra rằng em ấy thích tớ. Tớ rõ ràng coi em ấy như một người bạn rất tốt. Thật đau lòng."

Tôi hơi phấn khích, Tiểu A không thích Lưu Diệu Văn, liệu Lưu Diệu Văn có thích tôi không?

Nhưng tôi nghĩ mắt nhìn của tiểu A  không tốt.

Cậu ấy là một người tốt, chắc chắn xứng đáng với tình yêu của mọi người.

-

Tiểu A tử vong trong một tai nạn xe hơi.

Những gì tôi mô tả có thể quá đơn giản và đơn giản, nhưng bạn sẽ có thể tưởng tượng cảm giác xuyên thấu trái tim.

Khi Lưu Diệu Văn và tôi đến, chúng tôi được cha mẹ của A nói rằng cậu ấy sẽ được hỏa táng.

Chúng tôi thậm chí không được nhìn mặt tiểu A lần cuối

Tôi cảm thấy tiếc cho cái chết của người bạn thân nhất của mình , nhưng tôi cảm thấy tiếc cho sự mất mát của người mình yêu

Lưu Diệu Văn đã đắm chìm trong nỗi đau mất A trong một thời gian dài, và tôi chỉ có thể an ủi cậu ta liên tục.

Tôi thừa nhận rằng tôi hơi ích kỷ, và có một chút ghen tuông trong lòng.

Tiểu A đã rời khỏi thế giới này và cậy ấy vẫn thích A rất nhiều.

Lưu Diệu Văn và tôi đều nghĩ không nên bám vào hiện tại, mà phải nhìn về tương lai.

Cậu ấy rất thông minh, và cậu ấy hiểu ý của tôi bất cứ lúc nào

"Nhưng Tống Á Hiên, anh không thể ngăn tôi thích Tiểu Á chỉ vì anh thích tôi."

Tôi choáng váng, tôi không mong đợi cậu ta nói điều này.

Vì vậy, cậu biết tất cả mọi thứ.

Hóa ra ngay cả khi cậu biết rằng tôi thích cậu, cậu vẫn sẽ để tôi viết một bức thư tình gửi A dùm cậu.

Hóa ra ngay cả khi cậu biết rằng tôi thích cậu, cậu vẫn sẽ không thích tôi.

-

Lưu Diệu Văn luôn nói rằng tôi là người dịu dàng nhất,tôi nhớ cậu ấy đã nói rằng mẫu người lý tưởng của cậu ấy là một người dịu dàng .

Nhưng A không phải là người hiền lành, trái lại, cậu ta rất ấm áp và sống động.

Có lần tôi hỏi cậu ấy có thích người hiền lành không và cậu ấy thích Tiểu A như thế nào.

Lưu Diệu Văn nói: "Tôi chỉ thích những người tôi nên thích."

A là người cậu nên thích, còn tôi thì sao?

Là người bạn tốt nhất của cậu

"Tôi cảm ơn anh rất nhiều." Cậu ấy mỉm cười với tôi vì tôi đã ở bên an ủi cậu ấy

Tôi không muốn loại cảm ơn này.

"Nói một yêu cầu , tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng anh ."

Ước gì, tôi nghĩ cậu biết điều ước của tôi.

Tôi muốn cậu thích tôi, tôi muốn ở bên cậu, tôi muốn kết hôn với cậu.

Nhưng nhìn vào mắt  cậu  ấy , tôi không thể nói ra, và tôi tin rằng cậu ấy sẽ không đồng ý.

"Em sẽ cho anh một nụ hôn chứ?" Tôi nhìn anh gần như cầu xin.

Nụ cười của Lưu Diệu Văn cứng lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, "Xin lỗi Tống Á Hiên ."

"Haha , anh nói đùa đấy ." Tôi vẫy tay, phá vỡ sự bối rối.

Tôi muốn nhìn thấy cậu ấy cười mãi mãi.

Nhưng thực sự hôn không phải là một phương thuốc cho tôi.

Trong tôi  muốn

Cậu thích tôi trong một ngày

Một ngày chỉ 24 giờ, 1440 phút, 86400 giây.

So với những năm khi thầm thích cậu một mình trong bóng tối, thì nó là gì.

Nhưng cậu nhất định sẽ không đáp ứng với tôi.

"Bạn có thể tặng tôi một bông hoa lisianthus ?" ( Hoa Cát Tường)

Giọng tôi dịu dàng, cậu chớp mắt.

"Được rồi, chờ tôi ."

Vì vậy, tôi đã nhận được một bó hoa lisianthus.

Tại sao lại cho đi rất nhiều như vậy ? Tôi hơi bất lực.

Bạn có biết tại sao tôi muốn lisianthus, lý do chỉ có một.

Ngôn ngữ hoa của Lisianthus là tình yêu chân thành và không thay đổi. Tôi chỉ hy vọng rằng cậu ấy sẽ chia sẻ một chút tình yêu với tôi.

Vì cậu ấy đã cho tôi một bó như vậy, tôi cho rằng cậu ấy đã thích tôi một lát.

Làm thế nào tôi có thể thích cậu ấy  nhiều như vậy.

Tôi cũng không biết.

Có lẽ cậu là cậu, còn tôi là tôi.

Và tôi được định sẵn là sẽ thích bạn.

-

Tôi phải đi.

Nếu bạn đã đủ sự thất vọng, thì hãy rời đi.

Bất chấp tất cả sự kiên trì, chúng tôi vẫn có những con đường khác nhau.

Tôi nói tôi muốn bình tĩnh rời đi,  nó thật đơn giản.

Đêm hôm trước, tôi đã khóc trước cửa nhà cậu ấy suốt đêm. Lưu Diệu Văn bước ra  và hỏi tôi có chuyện gì không. Tôi mỉm cười rạng rỡ và nói rằng tôi ổn

Cậu ấy gật đầu và đưa cho tôi một mảnh giấy.

Nhìn vào lưng cậu ấy , tôi chợt nhận ra hai chúng tôi là người của hai thế giới.

Vì vậy, tôi không cần phải trói cậu ta lại.

Rốt cuộc, tôi đã để lại cho cậu ấy một lá thư và rời đi mà không nói lời nào như tôi đã từng hứa

Nội dung bức thư rất đơn giản, chỉ sáu chữ, tôi muốn  đi nhìn thế giới

Tôi đã viết nơi tôi sẽ đến, nhưng tôi cũng biết cậu ấy có không đến đó tìm tôi.

Tôi tìm thấy một lá thư trong hộp thư gần chỗ ở.

Đó là bức thư tôi đã viết cho Lưu Diệu Văn. Cậu ấy đã gửi nó cho tôi nguyên vẹn bức thư và thêm một vài từ.

" Anh phải có cuộc sống của riêng mình."

Mười năm tuổi trẻ,  tôi muốn nói lời cáo biệt rồi

Không còn theo bước chân cậu. tôi muốn tự mình đi thật xa.

Có người hỏi tôi có thua Tiểu A không. Tôi cười mà người khác không hiểu.

Tôi chưa bao giờ thua ai, tôi chỉ thua sự yêu thích

Thua mất thời gian

Tôi không còn ở bên cạnh cậu , vì vậy cậu nhất phải khỏe mạnh.

-

Tôi nghe tin tức về Lưu Diệu Văn một lần nữa là một năm sau.

Tôi đã không có một cuộc sống tốt trong một năm. Tôi thường nhớ cậu ấy vào đêm khuya, khóc và gọi tên cậu ấy.

Tôi là người sống tình cảm. Thật khó để thích một người, nhưng lại càng khó quên để một người.

Cậu ấy đã gửi cho tôi một lá thư bằng chữ viết tay quen thuộc, nhưng nội dung khiến tôi bật cười.

"Tôi thấy Tiểu A hôm nay! Anh ấy không chết!"

Tôi thực sự biết điều đó từ lâu, vào ngày tôi rời đi.

Một người bí mật đến gặp tôi và nói rằng tai nạn xe hơi là có thật, nhưng A chỉ bị thương nặng.

Tôi hỏi A tại sao anh ấy không đến gặp tôi khi cậu ấy bình phục. A nói cậu ấy muốn cho tôi một cơ hội.

A nói rằng cậu ta có thể thấy rằng tôi rất thích Lưu Diệu Văn, nghĩ rằng nếu không có A, có lẽ chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Tôi mỉm cười và vỗ nhẹ vào A, và thì thầm vào tai A, " Cậu đang đánh giá quá thấp tình cảm của em ấy dành cho cậu quá đấy !"

"Vì vậy, cậu quay trở lại , tìm cậu ta, đó là mong muốn của tớ."

Ý thích của Lưu Diệu Văn là mãi mãi. Cậu ấy tin rằng một người sẽ không thay đổi. Đây là lý do tại sao tôi thích cậu ấy và ghen tị với những người cậu ấy thích.

"Nhưng A không nhớ tôi." Cậu viết trong thư.

Tôi biết.

Tôi đã từng hỏi A. Nếu A có người mà anh ấy muốn dành cả đời, thì đừng chọc tức anh ấy. Nếu cậu ấy thích A như thế, cậu ấy chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.

Thế là A giả vờ bị mất trí nhớ và bỏ cậu.

Tôi ước A, người bạn thân nhất của tôi cuối cùng cũng có một ngôi nhà.

Tôi thực sự cảm thấy tiếc cho cậu ấy, và người tôi thích đã rời đi lần hai.

Tôi muốn quay lại để gặp cậu , an ủi bên cạnh cậu, nhưng lý trí cho tôi biết là không nên

Tôi đã đi xa quá lâu, tôi phải làm gì trong cuộc đời cậu ấy ?

Tôi đã không trả lời thư của cậu ấy

Như thể tôi đã không nhìn thấy nó.

Cậu ấy cũng không gửi thư khác.

Liên hệ của chúng tôi đã bị chấm dứt.

Tôi gặp cậu ấy khi tôi mười sáu tuổi, đã mười bốn năm rồi.

Nói lời tạm biệt chính thức.

"Hẹn gặp lại"

Hẹn gặp lại.

-

Tôi sống ở một trong những thị trấn nhỏ đơn giản nhất ở miền nam, có những lời nói nhẹ nhàng của người dân trên đường phố

"Cậu đã 30 rồi, tại sao còn chưa kết hôn " Bà lão hàng xóm luôn chọc tôi.

Tôi mỉm cười và nói rằng tôi chưa gặp đúng người

Tôi đang nói về sự phù hợp, không phải thích.

Tôi không biết hôm nay là ngày nào, và đột nhiên thấy rằng tôi nên tìm một người phù hợp để dành cả đời mình cho người đó

Tất nhiên tôi vẫn thích Lưu Diệu Văn, nhưng tôi cũng hiểu rằng tôi cần một nguồn cảm xúc khác.

Tôi không biết Lưu Diệu Văn có  tốt không.

A cho biết cậu ấy cũng đã đi đến những nơi khác và không còn lưu giữ những điều trước kia.

Tôi nên biết ơn vì cậu ấy đã để mình ra đi, và buồn vì cậu ấy đã không đến gặp tôi.

Nhưng miễn là cậu ấy sống tốt.

Vào sinh nhật thứ ba mươi hai , tôi đã gặp một người.

Người đó rất giống với tên của cậu ta, và người đó cũng rất giống Lưu Diệu Văn khi còn trẻ

Và người đó thích tôi.

Tôi đã ở bên người đó một cách nhanh chóng.

Đôi khi tôi không biết mình ở bên nhau vì người đó hay vì cậu ấy

Điều đó tốt cho tôi, và tôi dần bắt đầu có  cuộc sống mới .

Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ về cậu và những ngày chúng tôi bên nhau.

Quá khứ giống như làn khói, nhưng cuối cùng nó lại là một bóng ma.

Chỉ để lại kỷ niệm.

-

Tôi vẫn nhớ cậu năm này qua năm khác.

-

Có một bức thư chưa mở trong hộp thư.

     

" Anh ổn chứ?

Tôi cũng rời thành phố đó.

Chứng mất trí nhớ của A đã được chữa khỏi,  A rất vui và tôi cũng rất mừng

Hôm nay là ngày thứ 402 anh đi đến một nơi xa,  tôi không biết tại sao tôi lại nhớ nó rõ ràng như vậy.

Thật ra tôi nhớ anh rất nhiều.

Tôi nghe  A nói rằng anh sắp kết hôn và gửi cho anh ấy thiệp mời. Tại sao anh không gửi cho tôi? Dù sao, chúng ta là một người bạn tốt trong nhiều năm.

Đêm anh ra đi, khóc trước nhà tôi , tôi nghe anh khóc sau cánh cửa.

Tôi biết rằng anh đang rời đi, và tôi biết rằng mình không thể để anh mất cuộc sống mà anh yêu chỉ vì tôi.

Vì vậy, nếu anh không kìm nén câu đó, anh có thể không rời đi?

Vào buổi chiều khi anh trao cho tôi bức thư tình, trái tim tôi đã lỡ một nhịp.

Chúng ta đừng nói về những điều trong quá khứ, hãy nói bây giờ.

Bây giờ tôi đang làm luật sư trong một công ty, và tôi thường bay đến nhiều thành phố khác nhau và tôi không biết liệu tôi có đến thành phố của anh không.

Tôi muốn nhìn thấy anh và xem anh bây giờ như thế nào.

Nhưng anh đã kết hôn, và người đó đối xử tốt với anh, đúng không?

Anh xứng đáng với nó.

Ngày viết bức thư này là ngày 4 tháng 3 , là ngày tôi gặp anh và A lần đầu tiên cũng là ngày sinh nhật của anh

Tôi không biết nếu anh nhớ, nếu anh có thể đọc bức thư này.

chúc anh sinh nhật vui vẻ và một cuộc sống tốt đẹp.

Cuối cùng.

CẢM ƠN ANH ĐÃ YÊU EM TỪ LÂU

KIẾP SAU, EM NHẤT ĐỊNH SẼ THÍCH ANH. "

                                        Ngày 4 tháng 3 năm 20xx

                                                     Lưu Diệu Văn

kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net