ĐƯƠNG LÚC XUÂN ĐẾN TÔI NHỚ NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Từ Từ Đồ Chi.

Thể loại: Thanh xuân vườn trường, hiện đại, thầy – trò, niên thượng, chậm nhiệt, oan gia ngõ hẹp, hài hước, ngọt ngào, 1×1, HE.

Link raw + qt: dithanbangdanilam.wordpress.com

Nguồn: Tấn Giang.

Nguồn dịch/edit: phiyennhuoclam2703.wordpress.com

Editor: Lam

Tình trạng: Full.

Tổng chương: 66 chương + 8 Phiên ngoại.

Giới thiệu (tác giả nhử mồi):

【Trong lúc còn là thầy – trò cả hai không nói chuyện yêu đương】

Trường Trung Học Phổ Thông Số Bảy mới xuất hiện một vị thầy giáo dạy Hóa tên gọi Phí Tân.

Ngay tại ngày đầu tiên của buổi tựu trường, đương lúc lần đầu gặp gỡ, Du Trọng Hạ đã ngay lập tức phát hiện ra bí mật không thể chối cãi của thầy Phí.

Công lớn tuổi hơn thụ, công 22, thụ 18, cứu rỗi lẫn nhau; cái gì mà máu chó ngược luyến, người thứ ba là ánh trăng sáng hay truy phu nơi hỏa táng tất cả đều không có!

Một cặp trai thẳng xoắn xuýt lầm tưởng đối phương yêu thích mình sau đó bất đắc dĩ phát hiện ra cả hai đều vì đối phương mà biến cong giới tính (*).

Thoải mái hẹn hò cũng như lĩnh hội truyền thống yêu đương trong khuôn viên trường học, sẵn tiện đánh giá một chút thời buổi bây giờ người ta yêu nhau là như thế nào.

Một câu chuyện tình yêu xưa cũ tuyệt mĩ.

Giới thiệu tóm gọn trong một câu: Trai thẳng mấy người thật biết chơi!

Chú thích: Giới tính là nguyên văn của tác giả nhưng đa phần hiện nay các tác giả đều để cụm từ "giới tính" này, mình sợ dẫn đến sai lệch kiến thức nên xin được đính chính ở phần chú thích để mọi người hiểu. Thật ra chỗ này phải được thay bằng xu hướng tính dục mới đúng.

Nhử mồi của editor + review dạo:

Hề lu mọi người, mình là một cái con rất kén chọn trong việc chọn truyện dài để edit bởi vì mình là một người rất thiếu tính kiên nhẫn, thế nên một khi mình đã bắt tay vào edit một bộ truyện dài, tức là bộ truyện ấy nhất định phải có giá trị "Nhân sinh quan" lý tưởng đủ để mình kiên trì với nó tới cùng. Và "Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người" chính là một trong những bộ như thế.

Nếu như bạn muốn đeo đuổi những gì kịch tính, nóng bỏng, tràn ngập sắc dục thì rất tiếc, "Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người" không phải là bộ truyện dành cho bạn. Ở chốn này của mình, bạn chỉ có thể tìm thấy những gì nhẹ nhàng, khờ dại, non nớt nhất của một thời tuổi trẻ mà thôi. Là cậu bé Du Trọng Hạ khát khao một mái ấm gia đình thực thụ, là chàng sinh viên Phí Tân với nỗi niềm khắc khoải về một tình yêu đủ đầy và trọn vẹn. Là cậu bé Du Quý Dương ngóng trông từng ngày thi đại học chỉ để sải đôi cánh tự do vùng vẫy, là cậu học trò Vạn Bằng ngông nghênh mờ mịt đi tìm lối rẽ cho cuộc đời mình. Mỗi một con người, mỗi một số phận, họ sống, gặp gỡ nhau, trở thành bạn bè, trở thành người yêu và cuối cùng là gia đình của nhau...

Du Quý Dương: "Chuyện anh bị đánh gãy tay vào năm lớp 9 khi ấy, em biết là em sai rồi. Đó là cái ngày đen tối nhất trong cuộc đời của em khi em tận mắt chứng kiến người ta đánh lén anh mà em lại cố tình không lên tiếng nhắc nhở. Thế nhưng khoảnh khắc khi anh ngã sấp xuống, em hối hận vô cùng, trên đường đưa anh đi cấp cứu em căm hận bản thân mình xiết bao. Nếu như có thể, em hi vọng người bị thương sẽ là em, em không muốn làm trễ nải kỳ thi chuyển cấp của anh, em mong anh có thể bình an khỏe mạnh, cả đời không gặp thương tổn. Em bằng lòng đánh đổi hết thảy may mắn của mình chỉ để đổi lấy anh một đời an yên, anh chính là người anh mà em trân quý nhất thế gian."

Vạn Bằng: "Thầy đừng coi khinh Thập Ngũ không có gia đình làm chỗ dựa, em chính là chỗ dựa của cậu ấy."

Phí Tân: "Điều anh ngóng trông nhất chính là mỗi một mùa xuân của mai sau, khoảnh khắc khi em nhớ tới anh, trong lòng chỉ có vui vẻ và hạnh phúc, tương lai phía trước không sầu không lo. Em đừng sợ hãi phải chia ly, bởi vì dù cho đôi mình gần trong gang tấc hay là cách trở núi sông, anh vẫn luôn muốn cùng em, trọn đời. Em vĩnh viễn là Du Thập Ngũ duy nhất trong lòng anh."

Du Trọng Hạ: "Mãi đến muôn đời sau, dù cho đôi mình sớm tối kề cận hoặc là tạm thời xa cách, mỗi khi em nghĩ về anh, trong lòng em mãi luôn tồn tại một mùa xuân rực rỡ, vĩnh hằng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net