Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây? 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 401

Edit: Qiezi

Khoảnh khắc bị linh khí cuốn đi, bay đến vết nứt kia, Từ Tử Nham cảm thấy mình chết chắc rồi.

Nếu ma khí nồng đậm kia có thể giết chết bốn tu sĩ nguyên anh, đương nhiên cũng có thể giết anh.

Trước khi chết, anh vẫn rất lạc quan, ít nhất anh không làm liên lụy dân bản địa. Cho dù chết, thi thể vẫn được bảo tồn, không đến mức chết không toàn thây.

Tuy nhiên, sau khi chết còn bị nặn tượng, loại kết cục này thật sự quá kinh dị, cho dù anh rộng rãi hơn nữa cũng không tiếp thu được.

Không ngờ sự việc xảy ra sau đó lại ngoài dự liệu của anh.

Ngay lúc Từ Tử Nham nghĩ mình chết chắc rồi, chiếc khăn voan đỏ Tuyết Đoàn ném ra đang ở trên vai anh bỗng dưng bay lên. Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chiếc khăn như cá voi hút nước, hút sạch toàn bộ ma khí như con cự mãng bám quanh đại thụ...

Từ Tử Nham: = 口 = đạ mú! Chiếc khăn này là máy hút bụi hả...

Từ Tử Dung: =.=

Thiên Nhạc: →_→ Ha ha, đi theo Từ đạo hữu luôn được thấy ngạc nhiên cổ quái các kiểu... Ta nói mà, Từ Tử Nham chắc chắn là con cưng Thiên Đạo!

Bởi vì có sự tồn tại của khăn voan đỏ, ma khí không còn uy hiếp, mà cổ linh lực quấn lấy bọn họ lại đột nhiên run lên, dùng tốc độ nhanh hơn hút bọn họ vào trong.

Khăn voan đỏ vẫn bao phủ trên đỉnh đầu ba người Từ Tử Nham, bảo vệ chặt chẽ bọn họ bên dưới. Trong khoảnh khắc khi xuyên qua vết nứt, khăn voan đỏ đột nhiên biến lớn, bao bọc ba người bọn họ. Ngay sau đó, một cổ sức mạnh khổng lồ đánh úp, Từ Tử Nham chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất xỉu.

Lần thứ hai anh mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một đồng cỏ trăm hoa đua nở, rực rỡ như gấm.

Lớp cỏ mềm mại bị anh đè lên, êm ái mượt mà, sờ vào như loại tơ tằm thượng đẳng nhất. Mùi thơm lan tỏa khiến tâm hồn run lên, rõ ràng là hương vị linh thảo thanh tâm minh mục loại thượng đẳng.

Từ Tử Nham đột ngột đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Anh nhớ lúc xuyên qua vết nứt, anh lập tức hôn mê, vậy nơi này chính là thế bên kia vết nứt? Vậy Tử Dung đâu? Thiên Nhạc đâu?

Ba người bọn họ được khăn voan đỏ bao bọc đến nơi này. Nếu chỉ có Thiên Nhạc, anh có thể cho rằng đối phương tự bỏ đi. Nhưng Từ Tử Dung thì khác, trừ phi đối phương thừa dịp y hôn mê, cưỡng ép đưa y đi, bằng không y sẽ không bao giờ rời khỏi anh.

Từ Tử Nham nhìn quanh bốn phía, đồng cỏ bao la tĩnh lặng chỉ có mùi hương hoa phiêu lãng, không nhìn thấy bóng người nào. Sau khi vận khí, anh vui vẻ phát hiện tu vi khôi phục rồi!

Từ Tử Nham nhìn đầu ngón tay lấp lánh lôi quang, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ khí phách, chỉ cần thực lực vẫn còn, cho dù những người đó bắt Từ Tử Dung đi đến đâu, anh nhất định có thể cứu y trở về!

"Công tử, ngài tỉnh rồi à?" Một giọng nữ trong trẻo, dễ nghe đột nhiên vang lên sau lưng Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham hoảng hốt suýt chút nữa nhảy dựng, quay lại nhìn chằm chằm nữ tử mặc váy xanh dài, trang điểm như thị nữ.

Sau khi phát hiện bản thân khôi phục linh lực, Từ Tử Nham đã phóng thần thức tìm kiếm tung tích của Từ Tử Dung. Nhưng trong phạm vi thần thức của anh, ngoại trừ chính anh thì không phát hiện bất kỳ kẻ nào. Vậy —— tại sao nữ nhân này xuất hiện ở đây?

"Ngươi là ai?" Từ Tử Nham cảnh giác hỏi.

Nữ tử thanh y hơi cúi người: "Nếu công tử đã tỉnh, xin mời ngài cùng ta đi gặp chủ nhân."

Từ Tử Nham đứng im, lạnh lùng nhìn nàng.

Nàng ta thấy thế cũng không sốt ruột, mỉm cười: "Hai vị bằng hữu của công tử đã đến chỗ chủ nhân."

Đồng tử Từ Tử Nham co rụt, uy áp Nguyên Anh Kỳ đột nhiên bùng nổ, linh thảo tươi tốt xung quanh lập tức biến thành tro bụi dưới cổ uy áp mãnh liệt này.

Nhưng nữ tử thanh y lại làm như không nhìn thấy, vẫn kính cẩn hành lễ như trước, mắt không chớp chút nào.

Từ Tử Nham sa sầm mặt, chậm rãi thu hồi uy áp: "Dẫn đường."

"Vâng!" Nữ tử thanh y vẫn mỉm cười theo lễ, nhưng trong mắt Từ Tử Nham lại là sự uy hiếp âm thầm.

Hai người im lặng đi về phía trước, dưới sự dẫn đường của thị nữ, hai người nhanh chóng vượt qua một biển hoa.

Khi ra khỏi biển hoa, Từ Tử Nham cảm nhận được một cổ dao động quen thuộc, đó là năng lượng được sinh ra khi xuyên qua không gian. Đợi đến khi dao động bình ổn, anh mới phát hiện mình đang đứng trong một thành thị khổng lồ.

Anh không nhịn được quay lại nhìn thoáng qua, đồng cỏ xanh mượt bị một tấm màng trong suốt ngăn cách bên ngoài. Nếu anh đoán không sai, thứ bọn họ mới đi qua chính là pháp trận phòng hộ thành thị này.

Tòa thành này rất lớn, nhưng so với Trung Tâm Thành thì nhỏ hơn một chút. Từ Tử Nham nhìn kiến trúc nơi này, đột nhiên có cảm giác quen thuộc, giống như anh đã từng nhìn thấy kiến trúc tương tự như vậy...

!!!

Đột nhiên, trong đầu Từ Tử Nham chợt có thứ gì đó xẹt qua!

Anh nhớ ra, phong cách lầu gác trong tòa thành này giống y đúc phong cách của Trung Tâm Thành! Không chỉ giống nhau, thậm chí còn có rất nhiều bảng hiệu cửa hàng cũng hoàn toàn tương đồng!

Thậm chí anh còn thấy thư cục Mặc Hiên Các lúc đầu bọn họ tiến vào.

Coi như là trùng hợp đi, thị nữ thanh y dẫn anh vào cửa thành, trùng hợp là nó và cửa thành vào Trung Tâm Thành là cùng một vị trí, lúc này mới có thể khiến anh nhanh chóng tìm ra chỗ tương đồng của hai thành phố này.

Anh cố nén kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc tòa thành này và Trung Tâm Thành có liên quan gì?

Dựa theo dấu vết để lại trong Trung Tâm Thành, dường như lúc đó đã xảy ra chuyện rất bất ngờ nên mới khiến toàn bộ người trong thành phố đều biến mất. Mà hôm nay, anh lại thấy được một thành phố nhỏ hơn Trung Tâm Thành rất nhiều, nhưng kết cấu lại tương đồng. Nếu nói giữa hai thành thị này không có bất kỳ liên nào, quỷ cũng không tin.

"Mời đi bên này." Thị nữ thanh y khẽ nhắc nhở.

Từ Tử Nham hơi khựng lại, ngoan ngoãn quẹo qua. Bởi vì anh phát hiện kết cấu, bố trí nơi này và Trung Tâm Thành rất giống nhau nên hơi thất thần, bây giờ tỉnh táo thì lại phát hiện, mặc dù trên đường có rất nhiều người qua lại nhưng trong thần thức của anh, ở đây hoàn toàn không có người sống!

Anh kiêng kỵ nhìn thị nữ thanh y, hoàn toàn không hiểu chuyện này là như thế nào.

Tuy rằng Phương Cách cũng có thể che chắn thần thức nhưng anh không nghĩ ra, đối phương làm như vậy vì mục đích gì?

Chuyện này hoàn toàn không hợp lý!

Từ Tử Nham chậm rãi dời mắt, rũ mi che khuất suy nghĩ sâu xa trong đáy mắt. Từ khi bọn họ vào Quỷ Giang Nam, từng chuyện, từng chuyện kỳ quái xảy ra chắc chắn do một bàn tay thần bí ở sau lưng điều khiển.

Anh không biết người dựng ra mọi chuyện rốt cuộc có mục đích gì, nhưng... Nhìn thị nữ thanh y bên cạnh, anh tin chắc sẽ có đáp án nhanh thôi.

Thị nữ thanh y đi về phía trung tâm thành phố. Dựa theo kết cấu Trung Tâm Thành, hẳn đó là vị trí của mật thất trung tâm.

Đương nhiên, ở đây không tồn tại tinh quái và tường quy tắc. Hai người không cần vòng tới vòng lui, qua không bao lâu đã thấy nơi tương ứng với mật thất trung tâm.

Chỉ là không giống với mật thất trung tâm, ở đây không có kiến trúc bảy tầng mà là một phủ thành chủ. Phủ thành chủ có hai thị vệ mặc kim giáp, nhưng trong thần thức của Từ Tử Nham, nơi đây cũng không có vật sống.

Ở phủ thành chủ, dường như thị nữ thanh y có thân phận rất cao, chỉ kiểm tra mặt là có thể mang theo một nam nhân xa lạ vào phủ thành chủ.

Hai thị vệ còn không thèm nhếch mắt, trực tiếp mở cửa cho họ vào. Trong lòng Từ Tử Nham hơi thấp thỏm, rất lo cho an nguy của Từ Tử Dung.

Sau khi đưa anh vào phòng khách, thị nữ thanh y lập tức biến mất. Từ Tử Nham ngồi trên ghế, tay vuốt ve thành ngoài chén trà, cho dù hương trà thơm ngát đến cỡ nào cũng không khiến anh muốn uống.

Từ Tử Nham lẳng lặng chờ đợi cho tới khi cửa hông truyền tới âm thanh kinh hô.

"Từ đạo hữu!!!"

Từ Tử Nham kinh ngạc quay lại, lập tức nhìn thấy Thiên Nhạc vừa khóc hu hu vừa nhào về phía anh...

Từ Tử Nham cố nhịn nhưng vẫn không thể kiềm chế xúc động đạp bay ra ngoài.

Thiên Nhạc dùng một tư thế xinh đẹp nhào tới, dưới trạng thái không hề phòng bị bị đạp ra ngoài, dính thẳng lên tường.

Từ Tử Nham: ..... =.= anh thật sự không cố ý, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện...

Thiên Nhạc lặng lẽ tự gỡ khỏi vách tường, ngồi xổm trong góc trồng nấm, trên đầu mây đen dày đặc, cả người âm u kinh khủng.

Từ Tử Nham vuốt mặt, anh luôn cảm thấy cảnh tượng này hơi quen... Lẽ nào Thiên Nhạc và Tử Dung quen biết một thời gian dài đã tiến hóa thành ảnh đế diễn xuất điêu luyện rồi?

"Xin lỗi, phản xạ có điều kiện..." Từ Tử Nham đi tới phía sau Thiên Nhạc, khẽ chọt vài cái, hối lỗi rất thành khẩn.

Thiên Nhạc hờn tủi hít mũi một cái, ngữ điệu rất ấm ức: "Tử Dung hôn mê không tỉnh, khó khăn lắm mới thấy ngươi, kết quả ngươi lại đối xử với ta như vậy."

"Cái gì?" Từ Tử Nham chỉ cảm thấy não bộ nổ tung, chỉ còn lại mấy chữ Tử Dung hôn mê không tỉnh, hoàn toàn không nghe thấy mấy lời oán giận của Thiên Nhạc.

Anh kéo Thiên Nhạc đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: "Lặp lại lần nữa, Tử Dung bị làm sao?"

Thiên Nhạc bị dọa hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao lúc ta đến đây, Tử Dung đã được bọn họ đưa về, chỉ là ngủ mãi không tỉnh. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã kiểm tra rồi, hắn không bị nguy hiểm tính mạng..."

"Bớt nói nhảm, mau dẫn ta đi xem đệ ấy!" Trong lòng Từ Tử Nham vô cùng hoảng loạn, rối thành một đoàn không thể suy nghĩ.

Từ khi tỉnh lại, anh không thể liên lạc với Từ Tử Dung. Anh luôn tự nhủ với lòng, bởi vì hoàn cảnh đặc biệt nơi đây nên Huyết Khế mới không thể phát huy tác dụng. Bây giờ biết được Từ Tử Dung hôn mê, lòng anh rối như tơ vò, hoàn toàn không suy nghĩ nổi, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Tử Dung bị làm sao.

Thiên Nhạc thấy Từ Tử Nham đáng sợ như vậy, hắn cũng không dám nổi giận, vội vã dẫn anh đi qua mấy cái hành lang khúc khuỷu về phía một gian phòng khách.

Từ Tử Nham mở cửa đi vào, vừa vòng qua bình phong đã thấy bóng dáng Từ Tử Dung.

5 6 votes

------oOo------

Chương 402

Chương 402

Edit: Qiezi

Trạng thái hiện tại của Từ Tử Dung rất tệ, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường. Nếu không phải lồng ngực vẫn phập phồng chứng tỏ y còn hô hấp, Từ Tử Nham suýt chút nữa đã nghĩ y chết rồi.

"Tử Dung!" Từ Tử Nham chạy đến, ngón tay đặt lên cổ y, linh lực dễ dàng tiến vào thân thể y.

Sau khi cẩn thận kiểm tra thân thể Từ Tử Dung, Từ Tử Nham ngạc nhiên phát hiện thân thể Từ Tử Dung tốt đến khó tin, nào có bị thương gì. Thậm chí linh lực trong đan điền y còn rất sôi nổi, có xu thế sắp tấn cấp.

Điều này sao có thể??

Từ Tử Nham là thiên linh căn hệ lôi, tốc độ hấp thu linh khí vượt xa tu sĩ cùng cấp. Mà Từ Tử Dung vốn là tam linh căn, sau khi được Từ Tử Nham hao tài tốn của cho ăn Ngũ Hành Ngưng Lộ cũng đã biến thành thiên linh căn hệ mộc. Cho dù thiên linh căn của y không tinh khiết như thiên linh căn hệ mộc trời sinh nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Trên phương diện linh căn, thực lực hai người tương đương nhau. Tuy Huyết Hải Tâm Kinh của Từ Tử Dung có sức mạnh nhất định nhưng so ra lại kém đại lượng Long Linh Lực Từ Tử Nham có được trong mê cung Chân Long. Nếu không phải hai người thường xuyên song tu, cân bằng tu vi thì bây giờ Từ Tử Dung không có khả năng tấn cấp nguyên anh.

Nhưng sự thật lại cổ quái như thế, về lý thuyết tốc độ tu luyện của Từ Tử Dung chậm hơn Từ Tử Nham nhưng y lại sắp bước vào nguyên anh trung kỳ trước anh. Dù nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng rất quái lạ.

Sự việc khác thường tất có vấn đề, hơn nữa khi bọn họ vào Quỷ Giang Nam, tu vi của Từ Tử Dung vẫn chưa có dấu hiệu sắp đột phá, sao tới nơi này lại đột nhiên muốn tấn cấp?

Cổ linh lực này từ đâu ra? Đối với Từ Tử Dung có ảnh hưởng xấu nào không?

Một đống vấn đề khiến não Từ Tử Nham như căng ra, nhưng nếu không giải quyết mấy vấn đề này, anh lại lo lắng Tử Dung có bị nguy hiểm gì không!

"Ngươi vào nơi này như thế nào, kể rõ ràng một chút." Từ Tử Nham cố gắng giữ bình tĩnh, xác nhận Tử Dung hẳn không gặp nguy hiểm gì, sau đó dời sự chú ý lên người Thiên Nhạc.

Thiên Nhạc luôn thấy Từ Tử Nham vui vẻ, hòa nhã nay lại dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn, nhất thời sau lưng rét run... Mẹ ơi, vì sao ta lại thấy bóng dáng sư phụ ở đây vậy?

Bị khí thế của Từ Tử Nham dọa sợ, Thiên Nhạc ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện. Nhưng Từ Tử Nham nghe xong cũng không thu được tin tức gì hữu dụng, dường như Thiên Nhạc cũng chỉ được thị nữ đưa đến đây sớm hơn anh một chút.

Cốc cốc cốc!

Ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến.

Từ Tử Nham và Thiên Nhạc cùng quay lại, vừa khéo nhìn thấy một thị nữ lam y mỉm cười đứng ở cửa.

"Hai vị khách nhân, chủ nhân nhà ta cho mời."

Từ Tử Nham mím môi nhìn Từ Tử Dung mê man bất tỉnh trên giường, sắc mặt sa sầm.

Thị nữ chớp mắt, nhiệt tình giải thích: "Hai vị yên tâm, ở đây không có nguy hiểm."

Từ Tử Nham bình tĩnh nhìn nàng, rất muốn phản bác rằng ở đây, các ngươi chính là nguy hiểm lớn nhất.

Nhưng Từ Tử Nham suy nghĩ lại, nếu đối phương muốn dùng Tử Dung uy hiếp anh thì chắc chắn sẽ không cho bọn họ gặp nhau. Xem ra người tên 'chủ nhân' này cũng chưa hẳn có ác ý với họ.

"Dẫn đường." Từ Tử Nham cố nén phiền muộn cùng lo lắng, bình tĩnh nói.

Thiên Nhạc nhìn thị nữ rồi nhìn sang Từ Tử Nham mặt mày âm trầm, quyết định câm miệng, ngoan ngoãn như tiểu nương tử đi theo phía sau Từ Tử Nham.

Thấy Thiên Nhạc thức thời như thế, Từ Tử Nham thật sự hơi bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ thì bây giờ bọn họ chính là châu chấu cùng bị trói vào một sợi dây thừng. Bây giờ Từ Tử Dung đã hôn mê, mà anh lại vì chuyện này mà nóng nảy, chỉ cần Thiên Nhạc không ngốc, hắn sẽ không gây sự với anh vào lúc này, nếu không thì chỉ làm trò cười cho người khác.

Hai người đi theo thị nữ quay lại phòng khách Từ Tử Nham chờ đợi trước đó, vừa vào cửa đã thấy một nữ tử xinh đẹp, ăn mặc sang trọng ngồi trên chủ vị trong phòng khách.

Nàng hơi rũ mắt, khẽ thổi chung trà đang bốc hơi nóng. Nghe thấy động tĩnh, nàng ngước mắt, con ngươi xám nhạt dập dềnh sóng nước, đồng tử đen nhánh như một đầm nước sâu thẳm, hút người đối diện vào trong, hoàn toàn đắm chìm, hoàn toàn trầm luân.

Nếu là nam nhân bình thường, lúc nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như thế nhất định sẽ thất thần một lúc, mà nữ tử này có thể lợi dụng thời gian thất thần để tra xét thần hồn và trí nhớ đối phương. Về phần có thể tra xét bao nhiêu thì phải xem thực lực và tâm tính đối phương, nhưng đa số thời điểm, chiêu này luôn có hiệu quả.

Đương nhiên, đi đêm có ngày gặp ma, mà nữ tử đó phải chịu thiệt thòi trên tay Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham có Từ Tử Dung bầu bạn, hai người lăn giường lăn nát không biết bao nhiêu lần. Có quan hệ thân mật như thế, hơn nữa Từ ảnh đế thường chơi trò đóng vai, Từ Tử Nham đã sớm quen các kiểu xinh đẹp chấn động, đừng nói thất thần, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng.

Lần đầu tiên đại chiêu của mỹ nữ mất hiệu lực, không khỏi có chút kinh ngạc. Sau đó, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định kiểm tra thần hồn của Từ Tử Nham, nào ngờ ngay lập tức bị chủ nhà Đấu Chiến Thắng Thanh đả kích.

(Tiểu Thanh: O( ̄ヘ ̄o#) chủ nhân, đã nhiều năm rồi mà sao ngài không tiến bộ chút nào hết vậy!)

Tổn thất một tia thần thức nhỏ, cuối cùng nữ tử xinh đẹp không dám khinh thường Từ Tử Nham nữa. Nàng khẽ cười một tiếng, nghiêm túc lệnh cho thị nữ mời hai người an tọa, sau đó dâng một ly trà thơm.

Từ Tử Nham và Thiên Nhạc nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, sau đó lẳng lặng ngồi xuống ghế.

Trong phòng khách trống trải lặng im, chỉ có hương trà thoang thoảng xung quanh, ba người trong phòng như tượng gỗ điêu khắc, không ai mở miệng trước.

Đợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Từ Tử Nham lo lắng cho Từ Tử Dung lên tiếng trước.

"Không biết nên xưng hô với đạo hữu như thế nào?"

Ngoại trừ lần công kích vừa rồi, Từ Tử Nham hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nữ tử này trong thần thức của anh, bởi vậy anh chỉ có thể đoán tu vi đối phương bằng mình hoặc cao hơn một chút.

Lý do Từ Tử Nham không đoán thực lực đối phương cao hơn nhiều, chủ yếu là vì trong Tu Chân Giới, nắm đấm là đạo lý. Nếu đối phương thật sự có thể nghiền ép anh thì cho dù đối phương muốn làm gì, cũng không cần tỏ thái độ như ban nãy.

Nữ tử kia khẽ cười, âm thanh vô cùng dễ nghe: "Ta là chủ nhân tòa thành này, ngươi có thể gọi ta là Tề thành chủ.

"Vậy được, Tề thành chủ, không biết ngươi đưa chúng ta đến đây là có ý gì?" Từ Tử Nham nhẹ nhàng nói, nhưng vì Từ Tử Dung hôn mê nên giọng điệu hơi khiêu khích.

Tề thành chủ hớp một ngụm trà, khẽ nói: "Đạo hữu nghĩ nhiều, ta chỉ mời các ngươi tới đây gặp mặt, làm quen một chút thôi. Dù sao..." Đôi mắt xinh đẹp lướt trên người Từ Tử Nham và Thiên Nhạc, cười dịu dàng: "Các ngươi đã vào Ma Giới, sau này xem như là dân chúng trong thành. Hiếm khi có người mới xuất hiện, ta thật sự rất tò mò."

Từ Tử Nham nhíu mày: "Tề thành chủ có ý gì?" Chẳng lẽ nàng muốn ép bọn họ ở lại?

Tề thành chủ cầm khăn tay lau khóe môi: "Ta không có ý gì, quan trọng là... Ngươi có ý gì? Dường như vị bằng hữu kia của ngươi không ổn lắm nhỉ?"

"Là sao?" Từ Tử Nham không vì những lời của nàng mà tức giận, chỉ đấm nhẹ xuống mặt bàn.

Tề thành chủ nhìn anh, đối với biểu hiện của anh, nàng khá hài lòng. Người làm việc cho bọn họ, kiên nhẫn là nguyên tắc cơ bản. Nếu Từ Tử Nham có tính cách nóng nảy, bộp chộp, bọn họ sẽ không đặt hy vọng của cả thành lên người anh.

"Ngươi có biết vị bằng hữu của ngươi bị gì không?" Tề thành chủ hỏi.

Trong mắt Từ Tử Nham lóe lên hàn quang: "Chẳng lẽ... Ngươi biết?"

Tề thành chủ bình tĩnh nhìn sang: "Ngươi không cần đề phòng ta như vậy, hắn bị như vậy không phải do ta. Ta cũng không có bản lĩnh lớn như thế." Nói xong, nàng cười lạnh: "Chuyện này phải đa tạ ngươi..."

Hô hấp Từ Tử Nham ngưng trệ, là... Là tại mình nên Tử Dung mới biến thành như vậy à?

"Là tấm khăn voan đỏ!"

Từ Tử Nham: .....

(╯‵□′)╯︵┻━┻,

"Liên quan gì tới cái khăn đó?" Thiên Nhạc hỏi.

Tề thành chủ nhíu mày, vừa mới nói ra hai chữ: "Đó là..." Không biết nghĩ tới cái gì, nàng nuốt nửa câu sau, không nói ra.

"Bỏ đi." Tề thành chủ phiền muộn khoát tay: "Tóm lại là Thiên Lý Nhân Duyên... Chính là ma khí chiếc khăn hấp thu đều bị bằng hữu của ngươi hút hết. Lượng ma khí không xem là nhiều nhưng vô cùng tinh khiết. Theo lý thuyết, hắn sẽ không chịu nổi, nhưng may mắn là công pháp tu luyện của người này dường như thoát thai* với công pháp Ma tộc, đối với ma khí có năng lực chống cự nhất định nên mới thông qua tiêu hóa ma khí, mạnh mẽ tấn cấp."

(Thoát thai: Xuất hiện dưới hình thích mới từ một cái cũ)

Nàng liếc Từ Tử Nham: "Đáng tiếc, tỷ lệ thành công của bằng hữu ngươi không cao. Dù sao độ tinh khiết của ma khí vẫn rất cao, cho dù hắn chuyển hóa ma khí thành linh khí cũng không được. Tốt nhất các ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi."

Từ Tử Nham nghe vậy, mặt mày nặng trĩu: "Chẳng lẽ không có cách gì tăng xác suất thành công sao? Dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn như vậy."

Tề thành chủ thở dài: "Không có biện pháp, trừ phi..." Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Tử Nham và Thiên Nhạc, khẽ lắc đầu: "Không có khả năng."

"Trừ phi cái gì?" Từ Tử Nham nóng nảy.

Tề thành chủ nhẹ giọng nói: "Nếu hắn có đạo lữ song tu, có lẽ có thể mượn song tu trợ giúp hắn một tay. Nhưng hai người các ngươi đều là nam, sao có thể... Hử? Sao ngươi lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn?"

Tề thành chủ hoài nghi nhìn Thiên Nhạc, bởi vì Thiên Nhạc đang dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham: .....

"Chẳng lẽ..." Tề thành chủ nhìn Từ Tử Nham, ánh mắt không tin nổi.

Từ Tử Nham đỏ mặt, xấu hổ dời mắt, cố gắng bỏ qua tiếng nghi ngờ trong miệng Tề thành chủ...

Mẹ kiếp, tự dưng thấy xấu hổ bỏ mịe!

Cho dù Tề thành chủ có cảm thán hai nam nhân kết thành đạo lữ nhưng Từ Tử Nham cũng rất vui vì đã tìm được cách trợ giúp Từ Tử Dung.

5 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net