Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Thích Gì Làm Nấy 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TG3 : Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (1)

---------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của ta kết hôn rồi (1)

---------------------------------

Mẹ nó cái tên này thiếu chút chọc cho Lục Bạch cười phá lên. Mà bối cảnh cụ thể của thế giới này cũng dễ như trở bàn tay từ trong tên của tiểu thuyết thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Tai nạn máy bay mất trí nhớ, vị hôn phu, em trai song sinh, ba từ ngữ mấu chốt này lập tức khiến cho Lục Bạch ngửi được trong đó hương vị của cẩu huyết.

Lại cẩn thận lật xem bối cảnh thế giới, quả nhiên, nghênh diện đánh tới chính là một chậu thật lớn toàn mùi máu chó.

Giả thiết về loại song bào thai này, hoặc là một đôi tài giỏi hơn người, hoặc là một đôi xé nhau túi bụi. Thực hiển nhiên, anh em song sinh trong tiểu thuyết này, thuộc về trường hợp sau.

Làm nhân vật chính thứ nhất trong quyển sách song nam chủ này, anh trai Lục Nguyên rộng rãi hoạt bát, giống như mặt trời nhỏ tươi đẹp, nơi chốn làm người khác vui mừng không thôi. Thành tích trong học tập cũng vô cùng tốt. Lục gia chuyên về mảng y dược, Lục Nguyên đối với dược tề, trời sinh liền có xúc giác nhạy bén nhất. Trong lúc học đại học liền điều phối ra được thuốc ức chế có thể giúp cho Omega dễ dàng chịu đựng được kỳ dịch cảm. Đặc biệt là sau khi hắn phân hóa thành Omega, càng là bị các đại thế gia tranh đoạt để liên hôn.

Đáng tiếc gặp phải tai nạn máy bay, tuy còn sống nhưng lại ngoài ý muốn mà mất đi ký ức. Thẳng đến hai năm sau ký ức khôi phục, mới lại lần nữa trở lại trong tầm mắt mọi người.

Mà làm một pháo hôi có kết cục thảm thiết nhất trong tiểu thuyết Lục Bạch, tự nhiên thuận lý thành chương trở thành thứ để so sánh với anh trai song sinh ưu tú Lục Nguyên. Không chỉ có tâm tư ác độc âm trầm, cho dù sau đó phân hóa thành Omega, mùi hương tin tức tố cũng chỉ là hương trà bình phàm nhạt nhẽo. Đáng tiếc làm người so với đại sư trà nghệ còn rác rưởi hơn.

Cùng lên phi cơ, anh trai cùng cha mẹ đồng thời mất, thi thể cũng chưa tìm thấy. Trước vừa mới tế bái mộ chôn di vật, hoa tươi trên mộ còn chưa kịp héo tàn, Lục Bạch quay đầu liền gả cho người từ nhỏ đã có hôn ước với Lục Nguyên là Long Kiêu. Đơn giản là mơ ước quyền thế của Long gia, đối với Long Kiêu thì mê luyến điên cuồng.

Có người nói, bởi vì Lục Nguyên quá mức ưu tú, cho nên Lục Bạch mới điên cuồng ghen ghét anh trai mình. Vì vậy hết thảy mọi thứ thuộc về Lục Nguyên, cậu đều phải tự mình cướp đoạt lấy.

Càng khiến người càng nghĩ càng thấy ớn chính là, hai năm sau, Lục Nguyên thần kỳ trở lại. Mà chuyện đầu tiên hắn làm khi trở về, chính là tìm Lục Bạch báo thù.

Tại yến hội trong đại sảnh nhà cũ Long gia, Lục Nguyên một thân chật vật vọt vào, một phen bóp chặt lấy cổ Lục Bạch, ngữ khí là sự tuyệt vọng và sụp đổ chưa từng có "Vì sao?"

"Lục Bạch mày vì cái gì muốn hại chết tao và cha mẹ?" Chỉ hai câu chất vấn, cảm xúc quá mức kích thích khiến thân thể suy yếu của Lục Nguyên té xỉu tại chỗ.

Mà tầm mắt mọi người dừng ở trên người Lục Bạch lại từ nguyên bản chán ghét, biến thành hoài nghi cùng hoảng sợ.

Vào ban đêm, Long Kiêu đẩy ra cửa phòng Lục Bạch, cũng là hai năm bọn họ kết hôn cho tới nay Long Kiêu lần đầu tiên chủ động đi tìm Lục Bạch.

Lục Bạch ngẩng đầu, muốn biện bạch, nhưng trực tiếp liền bị định tội.

Ngữ khí Long Kiêu lạnh băng, thái độ đối đãi với Lục Bạch giống như đối đãi với một thứ rác rưởi hôi thối đến không ngửi được.

"Ngày mai, tôi sẽ kêu quản gia mang cậu đi xóa vết đánh dấu. Sau đó đưa cậu đi tu dưỡng."

"Có...... ý tứ gì?" Lục Bạch theo bản năng giơ tay sờ sờ tuyến thể sau cổ. Nơi đó có thể rõ ràng chạm vào một vết thương nông sâu không bình thường.

Đây là thứ duy nhất là Long Kiêu cho cậu, mặc dù quá trình ngay lúc đó thống khổ đến cực điểm. Những Alpha khác khi đánh dấu Omega của mình đều là hết sức ôn nhu, sợ Omega yếu ớt sẽ chịu thương tổn.

Nhưng Long Kiêu giống như đem thịt sau cổ của Lục Bạch sống sờ sờ xé xuống một khối, hắn thậm chí còn không ở cùng một phòng với Lục Bạch, chỉ đơn thuần dùng tin tức tố bá đạo của Alpha xâm chiếm tuyến thể của Lục Bạch. Sau khi kết thúc, liền trực tiếp quăng ngã cậu ở trên mặt đất lạnh lẽo, lưu lại một câu "Về sau không cần xuất hiện ở trước mặt tôi."

Sau đó cũng không còn chủ động đi tìm Lục Bạch nữa.

Tất cả mọi người đều mắng Lục Bạch là kẻ tiểu nhân đê tiện ghen ghét Lục Nguyên, một hai phải cướp đi hết thảy của Lục Nguyên mới hả dạ. Nhưng trên thực tế, cuộc hôn nhân giữa Lục Bạch và Long Kiêu, từ đầu đến cuối đều là Lục Bạch bị bắt ép.

Mà mục đích Long Kiêu cưới Lục Bạch, cũng chỉ có một cái, chính là vì báo thù.

Tai nạn máy bay cửu tử nhất sinh, nhưng cố tình là Lục Bạch một chút thương tổn đều không có đã trở lại. Là ai cũng đều cảm thấy kỳ quái.

Nhưng chân tướng đã cùng máy bay chôn vùi dưới biển sâu, cho nên Long Kiêu chỉ có thể đem nỗi tức giận vì mất đi tình yêu chân thành mà phát tiết ở trên người Lục Bạch.

Hắn muốn đem Lục Bạch cưới về nhà, sau đó cấp cho cậu nhục nhã cực hạn nhất, không ngừng mà tra tấn cậu, làm tất cả mọi người xung quanh đều chán ghét cậu.

"Nếu Nguyên Nguyên ở trên thiên đường, vậy cậu liền xứng đáng bị chết thối rữa ở dưới địa ngục. Này mới chỉ là bắt đầu thôi, sinh hoạt sau hôn nhân, mời cậu chậm rãi mà hưởng thụ." Đêm tân hôn, lời Long Kiêu nói ở bên tai Lục Bạch, khủng bố giống như đang nguyền rủa.

Hai năm kế tiếp, Lục Bạch cõng trên lưng tội danh hung thủ giết người, bị nghìn người chỉ trỏ. Những người từng thân cận với cậu đều chậm rãi rời xa cậu, ngay cả việc học cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà không có cách nào tiếp tục được.

Mà những chuyện đó đều không phải thống khổ nhất, thống khổ nhất chính là kỳ dịch cảm ba tháng một lần của Omega.

Là Omega dễ dàng thụ thai, kỳ dịch cảm là thời khắc khó chịu đựng nhất của bọn họ, cũng là thời điểm yêu cầu Alpha đánh dấu mình phải canh giữ ở bên người.

Nhưng Long Kiêu không chỉ không có một lần hỏi thăm qua Lục Bạch, thậm chí còn đem Lục Bạch nhốt ở phòng nhỏ cách vách, đến thuốc ức chế cũng cự tuyệt cung cấp cho cậu.

Tình dục cùng tuyệt vọng che trời lấp đất không ngừng thiêu đốt lý trí của Lục Bạch, đây có thể là tra tấn khiến một người đang tốt đẹp khỏe mạnh bức đến phát điên. Nhưng Lục Bạch vẫn sống sờ sờ trải qua hai năm.

Hệ thống đọc đến đây đã nghẹn tức muốn chết: "Hắn vì cái gì không chịu buông tay a? Rời khỏi tên tra nam đến chó cũng không bằng này không tốt hơn sao?"

Lục Bạch thở dai: "Bởi vì hắn muốn chứng minh bản thân trong sạch."

Chuyện cậu không làm, thì cậu sẽ không thừa nhận. Huống chi, người trong một đêm cửa nát nhà tan rõ ràng là cậu, khổ không nói nổi, hận không thể cùng đi với cha mẹ và huynh trưởng cũng là cậu. Nhưng cuối cùng, hoài nghi cùng ác ý của mọi người thế nhưng tất cả cũng đều hướng về phía Lục Bạch.

Nếu không phải cứng rắn chống một hơi, Lục Bạch căn bản sống không đến hiện tại.

Một khắc khi nhìn thấy Lục Nguyên, cậu cho rằng chính mình rốt cuộc hết khổ rồi. Nhưng lại bị đẩy vào vực sâu nặng nề.

Đúng vậy, Lục Nguyên chết đi, tội danh mà cậu cõng trên lưng có lẽ có hoặc không. Lục Nguyên sống lại, tội danh của cậu liền hoàn toàn được chứng thực.

Mà Long Kiêu là nhân vật công si tình, yêu sâu sắc Lục Nguyên, tự nhiên sẽ không nương tay nhân từ đối với "hung thủ giết người" là Lục Bạch.

Cho nên, mặc dù Lục Nguyên không lấy ra được chứng cứ, chỉ cần Lục Nguyên nói là Lục Bạch giết người, thì đó chính là Lục Bạch giết người.

Không có chứng cứ không thể định tội? Không sao cả. Muốn tra tấn một Omega yếu ớt, trong thế giới này có rất nhiều cách so với chết càng làm bọn họ thống khổ hơn gấp bội.

Tỷ như sống sờ sờ xóa sạch đánh dấu, kế tiếp không cung cấp bất cứ dược vật gì để cân bằng tin tức tố, cũng không cho thuốc chữa trị tuyến thể, lại đem Omega này đưa vào bệnh viện tâm thần âm u nhất, rất nhanh, Omega này liền ở trong tra tấn mà điêu tàn.

Nhưng hộ sĩ cùng bác sĩ trong bệnh viện sẽ dùng dược vật khác để duy trì sự sinh tồn của hắn, làm hắn vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi tra tấn.

Mà thời điểm Lục Bạch xuyên qua trước mắt này, chính là năm thứ ba nguyên chủ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Sau nhiều năm chịu đựng tra tấn, làm Omega, tuyến thể của Lục Bạch đã héo rút thành hình dạng bệnh trạng. Vốn dĩ là chiếc cổ có đường cong duyên dáng, bây giờ sau cổ lại có một vết sẹo khó coi đến cực điểm. Da thịt vặn vẹo, lồi lõm không bình thường.

Đây là vết thương mà cuộc giải phẫu xóa đánh dấu để lại cho Lục Bạch.

Cậu sờ sờ, mơ hồ còn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn ngay lúc đó. Mà thân thể trở nên suy yếu cũng là vì cái này. Chứng bệnh tin tức tố hỗn loạn càng tăng thêm, không có thuốc khống chế, thần kinh cùng thân thể của Lục Bạch cơ hồ không có lúc nào không ở bên bờ vực sụp đổ.

Đặc biệt mới vừa rồi bé trai kia còn hung hăng mà véo qua tuyến thể của cậu, mặc dù là một Beta, cũng mang đến cực đại đau đớn cho Lục Bạch.

Nhưng nói đến cùng, hận ý của thiếu niên kia đối với Lục Bạch cũng không phải trống rỗng mà đến.

Bệnh viện tâm thần mà bọn họ ở, cũng chính là bệnh viện tâm thần thứ sáu, mặt ngoài là một bệnh viện công lập, trên thực tế lại là lò sát sinh của kẻ có tiền.

Bọn họ đem đối tượng bên ngoài xử lý không tốt khó giải quyết lấy danh nghĩa tu dưỡng đưa đến nơi này, sau khi tiến vào, chính là tra tấn vô tận.

Không bị điên, cũng sẽ bị tra tấn trở thành kẻ điên thật sự. Mà đã điên rồi, dứt khoát liền sẽ vứt bỏ tính mạng tại đây.

Duy nhất có thể bảo trì thần trí, đều là những người có ý chí cực kỳ kiên định. Vì thế, cầm đầu là ông lão bị vây quanh kia, những người này trộm tụ tập với nhau, tổ chức một cuộc chạy trốn to gan lớn mật.

"Nhớ kỹ, chỉ cần chúng ta có thể từ bệnh viện tâm thần trong núi chạy ra, chạy trốn tới trấn nhỏ phụ cận. Sau đó ngồi xe từ trấn nhỏ đi tỉnh thành, từ tỉnh thành chuyển sang thành phố lớn, là có thể thuận lợi thoát thân."

"Mặc kệ người đưa các cháu tiến vào là ai, nguyên nhân khẳng định đều không quang minh chính đại. Bởi vậy, chúng ta chạy thoát bọn họ cũng không dám trắng trợn táo bạo nơi nơi truy tìm. Chỉ có thể lén lút phái người đuổi bắt."

"Chỉ cần chúng ta chạy thoát, chúng ta liền có biện pháp báo án cái bệnh viện tâm thần này, hơn nữa còn giải được oan khuất trên người chúng ta."

"Rõ chưa? Nhất định phải chạy trốn!"

Vì thế, dưới kế hoạch do ông lão đi đầu, đám người Lục Bạch thế nhưng thật sự từ trong vòng vây tầng tầng của bệnh viện tâm thần thoát ra ngoài.

Vốn dĩ còn tính thuận lợi, nhưng trong quá trình lẩn trốn, bởi vì Alpha truy kích bọn họ có tin tức tố quá mức bá đạo, khiến cho thân thể Lục Bạch có phản ứng. Ông lão vì cứu Lục Bạch, thay cậu chống đỡ một đòn công kích.

Nhưng tới hẻm nhỏ này, ông ấy liền chịu không nổi nữa.

Thân thể vừa thấy không có ngoại thương gì, nhưng lại ho đến lợi hại. Lục Bạch bò dậy để sát vào xem, lại phát hiện sắc mặt và sắc môi của ông lão đều lộ ra màu xanh trắng bất thường. Lại xem móng tay, thế nhưng cũng trắng đến không còn màu máu.

Suy tim cấp tính.

Phản ứng đầu tiên của Lục Bạch chính là chứng bệnh này. Nguyên chủ xuất thân từ thế gia y dược, độ nhạy của bản thân Omega đối với thảo dược cũng quyết định thiên phú của bọn họ ở mảng y học. Chính Lục Bạch cũng hiểu một ít. Cùng với sau khi thu nhận được ký ức của nguyên chủ, trong đầu cậu đối với chứng bệnh trong thế giới này nháy mắt liền có phán đoán độc đáo.

Cậu bò dậy, đi đến bên người ông lão, muốn kiểm tra cẩn thận lần nữa.

Nhưng mấy thiếu niên ở bên cạnh tất cả cũng đã khống chế không được tính tình "Mày mẹ nó cút xa ra chút! Đồ sao chổi!!"

Nói xong, những người này còn muốn đẩy cậu, Lục Bạch không kiên nhẫn nâng tay lên, hung hăng mà đập lên thiếu niên duỗi tay muốn đẩy mình kia "Không muốn ông lão xảy ra chuyện thì mẹ nó nghe lời tôi!"

"Cậu là thầy thuốc hay tôi là thầy thuốc?" Lục Bạch trong nháy mắt bùng nổ khí thế, đem mấy thiếu niên này ngăn chặn.

Bụm mặt, ngơ ngẩn nhìn Lục Bạch, theo bản năng nhường cho cậu một con đường.

Lục Bạch để sát vào kiểm tra, nhưng rất nhanh đã nhăn lại mày.

Tình huống của ông lão không ổn, nhìn dáng vẻ hẳn là trái tim vốn dĩ đã có bệnh tật. Lúc trước khẩn trương chạy trốn, hơn nữa còn thay cậu chắn công kích, trực tiếp phát bệnh suy tim.

"Nghĩ biện pháp mua thuốc, tôi biết cách chữa!" Lục Bạch chỉ chỉ vào thiếu niên lúc nãy vừa mới bóp cổ mình "Trong tay cậu có bản đồ của trấn nhỏ đúng không? Đi tìm tiệm thuốc, đem mấy dược liệu tôi yêu cầu mang về."

"Không có khả năng!" Thiếu niên gần như khóc nức nở "Chúng ta không có tiền."

Lục Bạch sửng sốt, nhưng bệnh của ông lão đã không thể kéo dài, cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên cúi đầu thấy trên tay mình có mang nhẫn. Dùng sức tháo nó ra, sau đó ném cho thiếu niên.

"Bạc, hẳn là có thể đổi được tiền. Trước tiên phải đem thảo dược mang về."

Thiếu niên cúi đầu nhìn, theo bản năng hỏi "Anh không phải nói cái này không thể ném sao?"

Bệnh viện tâm thần cũng có quy tắc ngầm. Nếu bọn họ nguyện ý đưa tiền, hoặc là cung cấp một ít phục vụ đặc biệt, là có thể làm cho mình sống tốt hơn một chút.

Nhưng Lục Bạch lại chưa từng làm như vậy. Chiếc nhẫn này cũng vẫn luôn được cất giữ cẩn thận, dù chết cũng không cho phép bị cướp đi.

Nghe nói, đây từng là nhẫn cưới của cậu.

Long Kiêu là người thừa kế duy nhất của gia tộc có quyền thế nhất ở nơi này, nhẫn cưới cho vợ trước của mình lại là bạc có phẩm chất kém. Tổng trọng lượng hai gam, khó khăn lắm thì đổi được bộ dược liệu cấp cứu không sang quý.

TG3 : Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (2)

-----------------------------

TG3 : Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của ta kết hôn rồi (2)

-----------------------------

Coi như là cái tên tra nam ngu ngốc Long Kiêu làm ra cống hiến cuối cùng cho Lục Bạch, thứ này chỉ có thể nói là đang vũ nhục nhẫn cưới, có hay không cũng chẳng quan trọng.

Mạng người là lớn nhất, cái gì cũng đều không thể quan trọng hơn so với việc cứu người.

Thiếu niên nhận lấy nhẫn, không quan tâm nữa mà chạy ra ngoài.

Mà Lục Bạch mang theo đám thiếu niên còn lại và ông lão, cũng bắt đầu cấp cứu. Bình thường dưới tình huống này, ông lão khẳng định phải cần bình dưỡng khí thở oxy, nhưng Lục Bạch kiểm tra qua một chút, bình dưỡng khí loại nhỏ mà ông lão mang theo đã trống rỗng, căn bản không còn tác dụng. Mà bệnh trạng của ông cũng đang không ngừng chuyển biến xấu.

Nếu không làm chút gì đó, chỉ sợ không kịp đợi thiếu niên kia trở về, ông lão cũng đã mất mạng.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Có đứa nhát gan đã bắt đầu khóc lên.

Càng có nhiều đứa không ngừng đi ra đầu ngõ trông ngóng, hận không thể bắt thiếu niên kia trực tiếp bay trở về.

"Lục Bạch! Lục Bạch! Anh mau nhìn bụng của ông!" Có một thiếu niên đột nhiên thét chói tai.

Lục Bạch theo ngón tay nó nhìn lại, phát hiện bụng của ông lão đã chướng to như khuôn mặt của một con cổ trùng.

Xong rồi! Lục Bạch nhanh chóng duỗi tay tra xét mạch đập, cơ hồ tìm không thấy.

Đây hẳn là phải chết!

Trong lòng Lục Bạch lộp bộp một tiếng, đúng là không bột đố gột nên hồ*, trong tay cậu cái gì cũng đều không có, căn bản không có khả năng cấp cứu. Chỉ có thể chờ thiếu niên kia mua thuốc trở về.

(*) Không bột đố gột nên hồ: (Xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy) Muốn làm được việc, muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, cần thiết lúc ban đầu. Nếu đã không có những điều kiện cần thiết đó thì có cố làm cũng không đạt được như mong muốn.

Năm phút trôi qua dài dằng dẵng, thiếu niên vẫn chưa trở về. Tình huống của ông lão đã không xong tới cực điểm, cơ hồ là chạy đua với tử thần.

Lục Bạch không dám di chuyển ông lão, chỉ có thể đem cổ áo ông mở rộng ra, tận lực không tăng thêm nhiều gánh nặng cho ông.

"Lục Bạch, Lục Bạch, ông nội sẽ không có việc gì đúng không?" Mấy thiếu niên đã hoảng loạn tới cực điểm, chỉ biết vây quang bên người Lục Bạch khóc lóc.

"Không có việc gì." Lục Bạch mặt ngoài trấn định, trong lòng lại cũng vô cùng lo lắng.

Nhiệt độ cơ thể của ông lão có thể cảm giác được đang không ngừng giảm xuống. Sinh mệnh trôi đi so với dòng chảy của cát còn nhanh hơn.

Đây là một người sống a! Sao có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết dần chết mòn được?!

Nhưng chuyện Lục Bạch có thể làm đều đã làm hết, dư lại chỉ có thể chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ở thời điểm Lục Bạch cũng sắp sụp đổ, thiếu niên rốt cuộc cũng chạy về, trong ngực ôm theo dược tề.

"Làm sao bây giờ? Muốn điều phối như thế nào?" Thảo dược nơi này cùng trung dược trong thế giới của Lục Bạch có điểm tương tự.

Nhưng sau khi trải qua mấy ngàn năm phát triển và đào tạo, không hề giống trung dược yêu cầu phải ngao nấu bào chế như trong quá khứ, chỉ cần đem thuốc bột trộn lẫn thành hỗn hợp, là có thể dùng được tức thì.

Bởi vậy, thiếu niên trở về đối với ông lão mà nói, chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng.

Lục Bạch tiếp nhận lấy bột phấn dược tề, cậu căn bản không cần dùng máy móc ước lượng, trong tay phảng phất tự mang cái cân, dễ như trở bàn tay đem dược tề cân đo phân loại cẩn thận.

"Mau cho ông ấy uống!" Chỉ có thể nói nhẫn cưới mà Long Kiêu đưa cho có giá trị quá rẻ mạt, dược liệu khó khăn lắm mới đổi ra được cũng chỉ phối ra sáu viên thuốc cứu mạng.

Mà bởi vì nguyên nhân tiền tài, một ít dược liệu quý giá cần có cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thay thế bằng dược liệu cùng loại có giá rẻ nhưng hiệu quả kém hơn.

Nhưng này đã là phương án cấp cứu tốt nhất mà Lục Bạch có thể làm ra rồi.

Động tác của thiếu niên thực mau, vội vàng đem thuốc mà Lục Bạch điều chế tốt đút cho ông lão.

Thiếu niên này khác với những người đã từng nhận được sự che chở của ông lão, từ rất nhỏ nó và mẹ đã bị người ném vào viện điều dưỡng, sau đó mẹ cũng phát điên, ông lão thấy nó đáng thương, đem nó tới bên người tự mình nuôi lớn.

Tuy rằng không phải ông ruột, lại so với người có quan hệ huyết thống càng thân thiết hơn.

Nó đã không còn người thân, người gọi là cha ở bên ngoài kia, chỉ có thể nói là huyết hải thâm thù.

Nếu ngay cả ông lão cũng rời đi, vậy nó liền thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng.

"Ông nội, ông nội......" Tay của nó run rẩy, sợ làm chút thuốc kia rơi ra ngoài. Nhưng ông lão nuốt đã vô cùng khó khăn, bất luận là nhìn từ góc độ nào, đều là không có khả năng xoay chuyển trời đất.

"Ông nội, vì cháu, ông phải kiên trì lên. Chúng ta đã chạy trốn ra ngoài rồi!" Thiếu niên nước mắt mơ hồ, mang theo tiếng khóc nức nở, thanh âm phá thành mảnh nhỏ.

Mà những thiếu niên vây quanh khác cũng đều khóc đến đầy mặt toàn là nước mắt. Chỉ có Lục Bạch là còn ổn định, vẫn như cũ bảo trì vẻ bình tĩnh.

Rất nhanh, liều thuốc thứ hai đã điều chế xong, Lục Bạch đưa cho thiếu niên, để nó kịp thời đút cho ông lão.

Nhưng liều thuốc này cũng không có mang đến kì tích, chỉ có thể làm tình huống của ông lão không chuyển biến xấu.

Tiếp theo là liều thuốc thứ ba, sau đó là liều thứ tư thứ năm. Chỉ còn lại có liều thuốc cuối cùng.

Tâm của mọi người đều dâng lên tới cổ họng.

Lục Bạch mặt không biểu tình đem liều thuốc cuối cùng đưa qua, thiếu niên cắn chặt răng, đút cho ông lão.

Kỳ tích rốt cuộc tại một khắc này đã đến, hô hấp của ông lão thế nhưng chậm rãi trở nên vững vàng, màu xanh trắng trên mặt cũng dần dần khôi phục huyết sắc.

Ổn lại rồi? Đây là ổn lại rồi đúng không?

Trên mặt thiếu niên khống chế không được xuất hiện nét mừng như điên, tay cầm bình đựng thuốc cũng không ngừng run rẩy.

"Lục Bạch, Lục Bạch, anh đến xem!" Nó lôi kéo cánh tay Lục Bạch để cậu lại đây nhìn ông lão.

Lục Bạch cúi đầu kiểm tra lại một lần, rốt cuộc cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra, giữa mặt mày lộ ra chút ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net