Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lô Vĩ Mộc

Giới thiệu:

Hán Việt: Xuyên thành ngụy beta giảo liễu
Số chương: 75 (71 chương chính văn+ 4 chương pn)
Editor: Thỏ
Beta: celine(chương 25-29)

Tag: Ảo tưởng không gian, hiện đại hư cấu, xuyên thư, đam mỹ, cưới trước yêu sau, sinh tử, ở pn có bánh bao (xuất hiện không nhiều.) Có H (kéo rèm).
"Ôn nhu, phúc hắc cấm dục, tự luyến" công x "vô tư, lạc quan, thích làm sâu lười và hưởng thụ" thụ
Vai chính: Việt Phỉ, Cố Nguy

Văn án

Việt Phỉ không hiểu sao mình lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ quái dị như vậy, chính là kiểu mà ABO tin tức tố loạn xạ hết lên, nào là nam nam, nam nữ, vừa nữ vừa nam, @@

Mà hắn lại xuyên thành một Beta, loại mà có thể là nam cũng có thể là nữ @@

Mà quá đáng hơn nữa chính là nhân vật này chỉ là một nam phụ, còn bị bạn trai Alpha cắm sừng vì tin tức tố của Omega hấp dẫn nên mất kiểm soát đánh dấu người ta.

Dựa theo cốt truyện ban đầu, Việt Phỉ sẽ dùng trăm phương nghìn kế làm khó dễ Omega, dù gì cậu cũng là bạn trai của tên Alpha kia, tình yêu không bị tin tức tố khống chế của bọn họ mới là chân ái.

Nhưng sau xuyên thư đến nơi, Việt Phỉ chỉ ngáp một cái: Đến cả liếc mắt tôi cũng lười liếc đến hai người kia.

...

Người nhà muốn để Việt Phỉ cùng một người nhà giàu kết hôn, bởi vì điều kiện mà nhà kia đặt ra khá kì lạ: đối phương phải là một Beta. Trong nguyên tác, người vốn phải dùng trăm phương nghìn kế để đào hôn và sỉ nhục đối phương, thì Việt Phỉ, sau khi nghe xong người mai mối giới thiệu, gật gù nói: Được, kết hôn thì kết hôn.

Nhà giàu Cố Nguy: Tôi thích những người hiểu chuyện như vậy.

Trong lòng Việt Phỉ bình tĩnh tính toán: Gả vào nhà giàu có thể không làm mà hưởng, xa hoa phú quý, chơi bơi lêu lổng, tội gì không gả?

Một ngày nào đó sau khi kết hôn, khi bị đối phương đè ở trên tường cắn vào gáy, Việt Phỉ không thể bình tĩnh nổi nữa, vì sao nguyên tác không nói thật ra cậu là Omega???!!!

______________________________

Tag: ABO, sinh tử(ở chương pn cuối), ngọt, xuyên sách, B phân hóa thành O, cưới trước yêu sau, ôn nhu (hơi) phúc hắc công lạc quan (hơi) ngơ ngác thụ. Truyện khá bình thường motip cũng không mới, truyện đầu tay của editor nên có vài chỗ không được mượt, không yêu xin đừng nói lời cay đắng. Yêu rồi thì cảm ơn bạn vào đây lăn với mình:3.


"Khu nhà tổng hợp có một Omega đang phát tình!"

"Đệt! Có ai gọi cảnh sát chưa?"

" Hình như là rồi, tao nghe nói Alpha ngồi cạnh Omega đó đã bị dẫn dắt phát tình luôn rồi*."

raw: "报警了听说就坐omega旁边的那个alpha被动引发结合热了。" Mình cũng không biết để như nào nữa. Đại khái là alpha ngồi cạnh bị tin tức tố của O phát tình nên phát tình theo hay sao í.

"Phụt... năm nay tin tức tố của Omega còn lên kế hoạch trước khi phát tình à?"

" Này, chuyện xảy ra ở phòng học nào thế, sau này tao sẽ không đến đó tự học nữa. "

" Mà mày có biết Omega và Alpha đang phát tình kia là ai không? "

" Ai "

" Là Doãn Tân Thần và Giản Diệc."

"...... "

"...... "

"...... "

Ngay khi hai cái tên này vừa hiện lên, bên dưới liền xuất hiện một loạt dấu ba chấm.

Mọi người trong ban 6 đều biết rằng Giản Diệc và Việt Phỉ là cặp đôi AB hiếm hoi trong trường, từ lúc năm nhất, quan hệ hai người đã rất tốt, họ cũng là một cặp nổi tiếng của ban 6. Không ai nghĩ rằng sẽ tương lai xảy ra tình huống lúng túng như bây giờ.

Với tính cách cứng đầu không chịu thua của Việt Phỉ, sau khi cậu ta biết chuyện chắc chắn sẽ nổi điên.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, một ava với mái đầu xanh đậm* đột nhiên xuất hiện trong lớp với dòng chữ.

*chắc ý ở đây là bị cắm sừng ( trong tiếng Trung màu xanh = cắm sừng?)

"Yêu thương, gửi đến những lời chúc tốt đẹp nhất cho hai người."

????

"Chia, chia tay à?" Thật lâu sau,một người trong group cũng lấy hết can đảm đáp lời Việt Phỉ.

"Ừ." Với vài chữ ngắn gọn, Việt Phỉ trở lại cuộc sống độc thân.

Sau khi gửi đi hai thông báo, Việt Phỉ hài lòng tắt máy, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Việt Phỉ hiện tại không phải là Việt Phỉ thật sự của thế giới này. Một tuần trước, cậu đột nhiên xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà đồng nghiệp trong cửa hàng đọc trộm, đợi bảy ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc điểm mấu chốt của cuốn chuyện này xảy ra:nam chính A và nam chính O buộc phải đánh dấu nhau vì kỳ phát tình đột ngột.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng trở lại thành người độc thân.

Mặc dù nam chính Giản Diệc là một A chất lượng cao trong thế giới ABO này, nhưng Việt Phỉ không thể chấp nhận được tình trạng mỗi ngày đều phải lo lắng bạn trai sẽ bị cưỡng ép mà cắm lên đầu cậu một cái sừng. *

* Đoạn này hơi rối xíu, ý là bạn trai của Việt Phỉ bị cưỡng ép phát tình -> đánh dấu O-> cắm sừng Việt Phỉ.

Cứ để nam chính A và nam chính O vui vẻ hạnh phúc bên nhau, cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.

Mang theo lý tưởng cao đẹp, Việt Phỉ nở nụ cười chuẩn bị đi vào cõi mộng mơ, trong mơ tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau này, vừa có tiền vừa nhàn hạ, chỉ cần không tự tìm đường chết là có thể sống cả đời không buồn không lo trong sách.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, một tuần sau, khi đang trên đường trở về ký túc xá sau giờ học, Việt Phỉ bắt gặp Giản Diệc và Doãn Tân Thần đang nắm tay nhau đi về phía cậu.

Chu kì phát tình thường diễn ra trong 7 ngày, thời gian cũng vừa đẹp, hai người này vừa mới xuống giường đúng không? Việt Phỉ dừng lại, lùi xuống một bước.

Trong sách, Việt Phỉ ở bên ngoài khu tổng hợp đợi hai người bảy ngày, không ngờ bây giờ cậu không đi tìm, hai người này lại chủ động tới.

"Tiểu Phỉ, anh..." Giản Diệc nhìn vào đôi mắt của Việt Phỉ, trong mắt toàn là bi thương ân hận.

Nắm tay Doãn Tân Thần chặt như vậy còn tỏ vẻ buồn khổ với tôi? Việt Phỉ âm thầm phỉ nhổ trong lòng.

"Không cần giải thích, chúng ta đã chia tay, tôi chúc phúc cho hai người." Việt Phỉ giơ tay phất cờ trắng đầu hàng, không muốn tốn thời gian tiếp xúc vào bọn họ.

Cậu nhớ rằng trong nguyên tác, nhân vật Việt Phỉ này là một phản diện làm nền, sau sự cố sẽ xích mích rồi chia tay với Giản Diệc, sau đó lại phát điên đi quấy rối Doãn Tân Thần, kết cục chờ đợi cũng chỉ có thể là cực kỳ thê thảm.

Hôm nay Việt Phỉ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó nữa, hơn nữa cậu cũng không có tình cảm với Giản Diệc, cho nên cậu cũng muốn tránh hai người này càng xa càng tốt.

Giản Diệc khàn giọng nói: "Tiểu Phỉ, anh có lỗi với em."

Việt Phỉ xua tay nhanh chóng: "Không, tôi đáng bị như vậy."

Doãn Tân Thần rút tay ra khỏi tay Giản Diệc: "Tôi không ngờ ngày đó... Đó là lỗi của tôi, Việt Phỉ, Giản Diệc rất thích cậu. Tôi sẽ trả cậu ấy lại cho cậu. Hôm đó chỉ là tai nạn thôi. Tôi sẽ chuyển trường và rời khỏi đây. "

Việt Phỉ: "..."

Hỏi nhỏ một câu, cậu có hiểu tôi nói gì không vậy?

"Không cần, tôi ngại bẩn." Nếu cậu ta không hiểu được tiếng người, Việt Phỉ cũng lười nghĩ ra cách nói uyển chuyển hơn.

Cậu vừa dứt lời, sắc mặt của hai người đối diện lập tức chuyển từ trắng sang xanh.

Sau khi nói ra những lời này, Việt Phỉ xoay người, sải bước thật nhanh đi vào tòa ký túc xá.

Đi chậm nhỡ bị đánh thì làm sao...

Vừa bước vào cửa, ba người bạn cùng phòng đều nhìn cậu chằm chằm.

"Mày không sao chứ?"

Họ vừa chứng kiến ​​toàn bộ trận cận chiến đẫm máu hai chọi một từ trên ban công.

Việt Phỉ không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Tao rất khỏe"

"Alpha và Beta thực sự không thích hợp ở cùng nhau đâu. Lần này coi như là một bài học, sau này mày sẽ tìm được một người tốt hơn." Bạn cùng phòng an ủi Việt Phỉ.

Việt Phỉ đặt cặp sách xuống, lấy một phích nước ra, rót vào cốc nước hình con sói, từ từ nhấm nháp.

"Tao thực sự rất ổn, các cụ đã nói, nếu muốn sống thật tốt, trên đầu nên có vài chiếc sừng."

Ba người bạn cùng phòng: "..."

Không giống như ký túc xá chỗ khác không cho phép dùng nấu cơm trong phòng, ở mỗi tầng của ký túc xá đều có một phòng bếp nhỏ xinh. Việt Phỉ đặt phích nước xuống, hỏi đám bạn cùng phòng: "Ăn tối chưa? Tao nấu cháo trước khi đến lớp, hầm đến giờ chắc cũng xong rồi."

" Tao chưa ăn" Ba người đồng thanh trả lời.

Cả tuần nay, không biết có phải Việt Phỉ bị kích thích nặng nề quá nên quay sang tra tấn bọn họ, ngày nào cũng nấu cháo nấu canh thơm lừng trong ký túc xá, bọn họ gần như thèm muốn chết.*

* có thể ý ở đây là nấu mà không cho 3 người ăn

"Cùng nhau ăn đi." Việt Phỉ cười hiền hậu.

Dù sao cậu cũng nấu rất nhiều.

...

Buổi tối, sáu con mắt nhìn chằm chằm Việt Phỉ bê ra một chiếc bồn ngâm chân, rồi lại nghe thấy tiếng cậu thở dài đầy thỏa mãn sau khi cho chân vào, rốt cuộc cũng hỏi điều đã kìm nén bấy lâu nay.

"Gần đây mày chăm sóc sức khỏe kĩ thế?"

Việt Phỉ rút điện thoại từ túi quần ra, thản nhiên gật đầu: "Ừ, đề phòng đột tử."

------oOo------


Ở thế giới thực, Việt Phỉ đã mất hơn nửa năm làm việc quần quật để trả nợ, chỉ được ngủ ít hơn 3 tiếng mỗi ngày. Có lẽ vì thế mà 2 tuần trước bất hạnh bị đột tử, sau đó mới xuyên được đến thế giới này.

Lúc đầu Việt Phỉ rất vui mừng vì đã có thêm một cơ hội để sống tốt hơn, nhưng bệnh dạ dày liên tục tái phát và tinh thần ngày càng uể oải khiến Việt Phỉ nhận ra hậu quả do làm việc quá sức ở hiện thực cũng bị đưa vào trong sách.

Vì vậy Việt Phỉ bắt đầu thói quen giữ gìn sức khỏe của mình.

Sau khi ngâm chân, cậu lên giường lúc mười giờ, chìm vào giấc ngủ yên bình trong tiếng bàn phím chơi game của bạn cùng phòng. Sáu giờ sáng hôm sau, cậu dậy đúng giờ, bạn cùng phòng vẫn không thể rời giường như mọi khi, Việt Phỉ dọn dẹp chăn đệm sơ qua rồi xuống nhà mua đồ ăn sáng.

Muốn làm việc và nghỉ ngơi một cách lành mạnh thì đồ ăn cũng nên lành mạnh.

Sáng sớm trong căng tin có rất ít người tới ăn sáng, ngay cả ở thế giới ABO này, sinh viên đại học vẫn giữ nếp sống tối khuya không ngủ được, sáng sớm không rời nổi giường.

Tất nhiên không thể bỏ qua những sinh viên có ý thức về sức khỏe như Việt Phỉ, cậu đã tìm được một chỗ ngồi tốt, có thể hưởng thụ không khí trong lành của buổi sáng, trên gương mặt cậu tràn đầy ý cười, Việt Phỉ vừa lướt web vừa ngồi ăn sáng.

Việt Phỉ ngồi trong góc nhanh nhanh hưởng thụ bữa sáng, sau khi ăn xong lại chậm rãi đi về ký túc xá.

Khi đến gần trước tòa nhà ký túc xá, chuông điện thoại di động trong túi cậu vang lên.

Việt Phỉ xem qua, Giản Diệc?

Cúp máy.

Vừa cúp điện thoại, Việt Phỉ ngẩng đầu lên thì thấy người đứng dưới lầu trong ký túc xá đang nhìn về phía mình.

"Tiểu Phỉ, anh tới mang bữa sáng cho em." Giản Diệc một tay đút túi quần, tay còn lại nâng túi đồ ăn lên, gương mặt đẹp trai cười xán lạn.

Việt Phỉ híp mắt, khóe miệng nhếch lên, đi tới trước mặt hắn nói: "Không cần đâu, tôi ăn rồi."

Giản Diệc không hề tin: "Anh biết em vẫn còn giận anh."

Việt Phỉ:"Chúng ta chia tay rồi."

Giản Diệc: "Vậy thì anh sẽ lại theo đuổi em."

Việt Phỉ:????

Như vậy cũng được hả?

Giản Diệc: "Anh không thích Doãn Tân Thần. Tin tức tố có thể kiểm soát cơ thể của anh, nhưng chúng không thể kiểm soát trái tim anh."

Việt Phỉ nhắm mắt vào, hít sâu một hơi. Giản Diệc cầm nhầm kịch bản rồi à???

"Tôi sẽ không chấp nhận một người bạn trai có thể lừa dối tôi lần thứ hai bất cứ lúc nào." Giọng Việt Phỉ lạnh đi, dần mất kiên nhẫn.

Giản Diệc có chút kích động: "Nhưng khi chúng ta mới bắt đầu hẹn hò, em đã biết anh là A, nhưng em vẫn hẹn hò với anh."

Việt Phỉ bình tĩnh phản bác: "Lúc đó anh đã nói rằng sẽ không bị tin tức tố chi phối, sẽ không đi đánh dấu người khác, kết quả thế nào?"

Giản Diệc im lặng, chuyện này hắn thật sự làm sai rồi.

"Việt Phỉ, em đã từng yêu anh chưa?" Ánh lên đôi mắt sâu thẳm của Giản Diệc là khuôn mặt lạnh lùng Việt Phỉ.

Việt Phỉ: "Đã từng."

Việt Phỉ kia đã từng yêu Giản Diệc, sau này tình cảm đó đã phai nhạt, trong lòng cậu ta chỉ còn lại sự cố chấp, đi hãm hại người khác, cũng làm hại chính mình, sau cùng cũng chỉ nhận lấy kết cục thê thảm. Nhưng bây giờ Việt Phỉ chỉ muốn thay đổi cái kết thảm hại của bản thân trong nguyên tác, sống tự do vui vẻ một mình.

Giản Diệc mím chặt môi: "Được rồi, anh sẽ không làm phiền em nữa."

Lòng tự trọng của Alpha khiến hắn không thể nói ra lời cầu xin níu giữ, với điều kiện của hắn, Beta và Omega đáng ra phải ngoan ngoãn, quan tâm hắn, sao phải níu kéo lấy một Beta không còn yêu mình?

"Tôi hy vọng em không hối hận." Sau khi nói ra câu cuối cùng, Giản Diệc quay lưng bỏ đi.

Việt Phỉ quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, đồng thời xoay người đi về phía tòa nhà ký túc xá.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Việt Phỉ dùng một tay mở cửa tòa nhà ký túc xá, đột nhiên không kịp phòng ngừa, từ ký túc cũng có một đám sinh viên cầm sách vở và thẻ ăn vội vàng chạy ra, 2 nhóm người đâm sầm vào nhau, mấy người đứng ở trước còn bị va đến lảo đảo.

"A, muộn mất rồi."

"Buổi sáng mày ăn gì?"

"Tối hôm qua xóa game không?"

......

Đám đông chạy vụt qua, chỉ để lại tiếng trò chuyện ngượng ngùng*, Việt Phỉ đứng đó, im lặng nhìn phòng trực ban của ký túc xá.

* có thể mấy bạn ấy nghe lén Việt Phỉ.

Dì quản lý ký túc bước ra khỏi phòng trực: "Không hiểu sao họ lại kẹt ở cửa không ra được, dì còn tưởng cửa bị hỏng rồi."

Bà đóng rồi lại mở cửa: "Tiểu Phỉ, con không đi vào à?

"...... "

Dì quản lý, người quyền lực nhất ký túc xá, dường như đã xem màn kịch của cậu từ đầu đến cuối.

Việt Phỉ đưa tay lên che mặt, chạy thật nhanh về ký túc xá.

Ngày hôm nay, một đời thanh danh của cậu xem như đã bị hủy hoại!

*

Triệu Chí Kính sau khi tỉnh dậy theo thói quen cầm điện thoại lướt diễn đàn của trường, không ngờ lại nhìn thấy bạn cùng phòng của mình lên hẳn trang đầu tiên của web.

Chủ đề #Giản Diệc Việt Phỉ chia tay​​# đã trở thành chuyện hot nhất trong diễn đàn khuôn viên trường.

"Tôi không ngờ rằng Giản Diệc thực sự sẽ đi làm lành với Việt Phỉ. Mối quan hệ của họ thực sự rất tốt."

"Đột nhiên tôi cảm thấy Giản Diệc thật đáng thương... Anh ấy cũng không cố ý..."

"Lầu trên nói gì đó? Chả lẽ Doãn Tân Thần cố ý phát tình?"

"Việt Phỉ quá tàn nhẫn."

"Lầu trên bị ung thư trí tuệ giai đoạn cuối à? Ngoại tình chính là ngoại tình, không thể tha thứ"

"Thực ra Việt Phỉ rất đẹp trai!"

"Alpha thật sự không thể quen với cậu ấy."

...

Ở diễn đàn, mọi người đều có lập trường rõ ràng.

Triệu Chí Kính mở rèm ra thì thấy tư thế kỳ lạ của Việt Phỉ ngoài ban công.

"Việt Phỉ, mày đang làm gì đấy?"

Việt Phỉ- đang dùng hai tay vẽ một vòng tròn ở trên ngực: " Đánh Thái Cực Quyền, tập cùng không?"

"... Còn lâu."

Triệu Chí Kính nhìn hai cái rèm cửa còn đang được kéo chặt kia, buổi sáng không có lớp, hắn nên đi ngủ tiếp!

Trên đường đến lớp vào buổi chiều, Việt Phỉ cảm thấy rõ ràng xung quanh có nhiều người đang nhìn mình hơn, nhưng cũng không có ai bước tới làm phiền cậu, cậu cũng chỉ giả vờ như không biết những đôi mắt tò mò mà tập trung nghe giảng.

"Tao cứ nghĩ rằng Việt Phỉ sẽ khóc lóc cầu xin Giản Diệc đừng bỏ cậu ta, sau đó giết Doãn Tân Thần rồi giấu xác chứ"

"Cậu ấy thực sự đá Giản Diệc? Không phải lúc trước cậu ấy theo đuổi Giản Diệc sao? Tao nghĩ..."

" Là Giản Diệc tới tận ký túc xá cậu ta và cầu xin Việt Phỉ đừng chia tay."

"Hahahaha, Việt Phỉ đúng là làm đẹp mặt cho phái Beta chúng ta."

"Đừng có tình cảm với loại Alpha chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Beta là người thích hợp nhất để ở cùng Beta."

"Mày nói xem giờ tao thổ lộ với Việt Phỉ liệu có được chấp nhận không nhỉ?"

"Thôi đi, mày là ai cậu ta còn chả biết, sao có thể đồng ý quen mày được chứ"

" Tình yêu sét đánh không được à "

"Hôm nay mày đi ra ngoài đường quên soi gương? "

......

Tiếng xì xào phát ra từ mọi ngóc ngách của lớp học, thế nhưng giáo sư đứng trên bục giảng không hề để ý, vẫn tiếp tục niệm bài giảng của mình.

Việt Phỉ vừa nghe vừa note những điểm chính, vì trong lớp rất ít người nghiêm túc lắng nghe.*

* đoạn này hơi tối nghĩa mà raw nó vậy đó.

Ở thế giới kia, để kiếm tiền, Việt Phỉ không có thời gian để chăm chỉ học tập và làm việc cùng một lúc, nếu không phải vì cái chết đột ngột mà được xuyên đến thế giới này, Việt Phỉ dự định học kỳ sau sẽ nghỉ học để đi kiếm tiền.

Không đoán trước được bản thân chưa kiếm được nhiêu tiền iđã đột ngột chết đi.

Những người chủ nợ đó sẽ hối hận vì đã ép buộc cậu quá nhiều, sau khi cậu chết thì không ai có thể trả lại được tiền cho bọn nữa.

Hy vọng bọn họ sẽ tìm được lão già đã vay tiền, cũng là con nợ thật sự.

Việt Phỉ hơi nhắm mắt, hàng mi dày cũng cụp xuống, giống như một con bướm đang nghỉ ngơi, khi giáo viên trên bục giảng chậm rãi lật trang sách, cánh bướm ấy lại nhẹ nhàng vỗ lên, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, lay mình trên không gian thoáng đãng trước bàn bục giảng.

Lớp học, bạn học, thầy cô, bục giảng, slide giảng, micro... là khoảng thời gian trong khuôn viên trường yên tĩnh mà cậu đã bỏ lỡ từ lâu.

"Này, bây giờ mày thấy thế nào?" Nghe đám học sinh hàng sau không nhịn được mà tám chuyện về Việt Phỉ, thậm chí còn chia thành ba phe ABO bắt đầu tranh luận, ánh mắt Triệu Chí Kính vẫn đặt vào trên bục giảng, người lại nghiêng về bên trái, cổ vẹo sang 1 bên, hỏi.

Việt Phỉ nhếch lên khóe miệng: "Cảm thấy hạnh phúc."

Triệu Chí Kính đột nhiên quay đầu nhìn cậu: "?!"

Lúc này giáo sư trên bục giảng muốn tìm người trả lời câu hỏi, thầy liếc mắt nhìn về phía Triệu Chí Kính.

"Bạn học vẹo cổ kia, có nhìn thấy bảng đen không? Đứng dậy trả lời câu hỏi."

Triệu Chí Kính ngẩn người, chậm rãi quay đầu lại, mông vặn vẹo trên ghế: "Thầy ơi, em..."

Hắn không hề chú ý vào bài học đâu!

Triệu Chí Kính chưa kịp nói xong thì Việt Phỉ ngồi bên cạnh đã đứng dậy, tự tin và bình tĩnh trả lời câu hỏi: "Chúng ta nên xem xét lãi lỗ từ góc độ của người chủ..."

Chờ đến khi cậu trả lời xong, thầy giáo mới miễn cưỡng gật đầu hài lòng:

"Ừ, có nghe giảng, trò tên gì?"

"Việt Phỉ ạ."

"Ừ, điểm trung bình cộng thêm 10 điểm."

Sau đó giáo sư goi thêm ba người nữa, hỏi thêm vài câu, những người không trả lời đều bị trừ điểm..

"Cảm ơn người anh em." Triệu Chí Kính thở phào nhẹ nhõm.

Việt Phỉ nhướng mày, nhếch môi hỏi hắn: "Bây giờ mày cảm thấy thế nào?"

"Cảm thấy hạnh phúc." Triệu Chí Kính ôm chặt lồng ngực vẫn đang sợ hãi.

Editor: thực sự mình làm cái này cũng vì ngẫu hứng nhất thời chứ không có tìm hiểu kĩ, giờ bắt tay vào edit thì thấy tác giả hành văn hơi... non, nhiều chỗ nghe rất buồn cười nên mình phải tự sửa hết.

Mình định up bản google translate lên cho lũ reup copy trước, xong xuôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net