24. Kết màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên chính là điên rồi. Anh nghĩ bản thân mình hiện tại khẳng định là đang điên, cho nên mới lại một lần nữa gặp ảo cảnh, một lần nữa trải qua sự thống khổ cùng cực khi đối diện với cảnh tượng Lưu Vũ rời đi.

Thời điểm Lợi Tư Minh lao tới, Trương Gia Nguyên không ngần ngại mà nổ súng, chỉ là dường như có vật gì đó chặn lại, đạn không lên nòng, mà cò súng cũng không hoạt động.

Vì một linh kiện nhỏ xíu bị kẹt, Trương Gia Nguyên liền cứ thế trơ mắt nhìn Lưu Vũ rơi xuống biển, sau đó không còn lại gì. Không một bóng người vùng vẫy, không một bọt nước, như thể người kia thật sự đã ngủ yên dưới lòng đại dương.

Trương Gia Nguyên xoay người rời đi, Bá Viễn nhìn đến là biết khẳng định người này muốn một đường lao xuống biển tìm người.

"Bình tĩnh lại cho anh!" Bá Viễn nắm chặt cổ tay của Trương Gia Nguyên, lớn tiếng quát.

"Bình tĩnh?" Trương Gia Nguyên đôi mắt gằn đỏ phủ kín tơ máu, bật cười nhìn Bá Viễn "Phải rồi, anh lúc nào cũng vậy. Năm đó anh cũng nói một câu bình tĩnh, đồng đội vào sinh ra tử của anh liền chết dưới tay kẻ thù."

Bá Viễn hoảng hốt, Trương Gia Nguyên mọi khi chẳng bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với bạn bè của mình, mà hiện tại giống như chạm phải vảy ngược, đến con sói hiền lành nhất cũng sẽ phản kháng.

"Viễn ca." Trương Gia Nguyên trầm giọng "Đừng quên năm ấy tôi vì muốn tìm người nên mới chấp nhận gia nhập Phải, cho nên Phải chưa bao giờ là lựa chọn của tôi. Điều ấy có nghĩa là gì, hẳn anh hiểu."

Bá Viễn thời điểm ấy cũng chật vật trên đất Thiên Tân, lại vô tình phát hiện Trương Gia Nguyên đặc biệt có thiên phú, nhất là cái sức mạnh thể chất nghịch thiên kia, cho nên năm lần bảy lượt muốn lôi kéo, chỉ là đáng tiếc Trương Gia Nguyên lại chẳng có hứng thú.

Mãi về sau liền biết cậu nhóc năm ấy đang điên cuồng tìm một người, cho nên chỉ đành nói, nếu như gia nhập Phải, cậu sẽ có mạng lưới tin tức khổng lồ, khẳng định sẽ nhanh chóng tìm được.

Vậy mà thực sự thuyết phục được Trương Gia Nguyên, một lần như vậy, Trương Gia Nguyên cũng ngốc ở Phải suốt tám năm. Vốn dĩ tưởng rằng cứ như vậy hai người đã có thể sát cánh đến tận khi Phải có được người kế thừa mới, lại chẳng thể ngờ Trương Gia Nguyên chưa bao giờ quên mục đích của mình.

Ý trên mặt chữ, chính là tùy thời Trương Gia Nguyên sẽ không ngần ngại rời đi, bởi vì cậu ta chẳng có gì ràng buộc.

Bá Viễn minh bạch, người Trương Gia Nguyên muốn tìm dường như chính là Lưu Vũ. Bởi thế cho nên, thái độ và cử chỉ của Trương Gia Nguyên mới như vậy.

Trương Gia Nguyên hiện tại còn ở đây, là vì Lưu Vũ muốn thế.

Bá Viễn chẳng thể đáp lại lời nào, mà Trương Gia Nguyên cũng không muốn ở đây đôi co, anh trực tiếp xoay người tính rời đi, lại đột nhiên xảy ra biến hóa.

Du thuyền sang trọng đột nhiên nổ một tiếng thật lớn, lửa từ khoang máy móc đã lan được sang khoang nhiên liệu. Mà lần này hiển nhiên Thiên Đàn đã không thể chịu nổi bất cứ sự cố gì nữa, cho nên nó trực tiếp gãy làm đôi rồi nhanh chóng chìm xuống biển.

Đáy mắt Trương Gia Nguyên thu vào toàn bộ cảnh vừa rồi, một hồi lửa cháy gấp gáp rồi vụt tắt giữa lòng đại dương, du thuyền khổng lồ cứ thế biến mất không để lại dấu vết.

Lần thứ hai nếm trải sự tuyệt vọng, Trương Gia Nguyên khuỵu ngã, đầu gối mài xuống mặt đường đau nhức, mà cổ họng lại chẳng thể thốt lên bất cứ lời lẽ đau khổ nào.

"Lưu... Lưu Chương." Trương Gia Nguyên ấn thiết bị liên lạc, với hy vọng mong manh rằng có lẽ Lưu Chương sẽ biết điều gì đó, tỷ như đây là kế hoạch của Lưu Vũ, hoặc tỷ như em ấy sẽ có kế hoạch thoát thân dự phòng.

Phía bên kia không có người đáp lại, tiếng xẹt xẹt vang lên từng hồi khô khốc, sau đó không có gì cả.

Súng không thể dùng, thiết bị liên lạc bị ngắt, một quả boom thứ hai xuất hiện. Từng thứ từng thứ ngoài ý muốn xảy ra, giống như thể có ai đó đang nhúng tay ngăn cản họ tiếp cận du thuyền.

Trương Gia Nguyên đưa mắt nhìn một vùng đại dương đen kịt tăm tối, trong đầu nảy ra một loại suy nghĩ khó tin.

Là Lưu Vũ sao?

.

Bước chân nặng nề nện từng bước gấp gáp, Lợi Tư Minh một thân âu phục đã ướt quá nửa đang không ngừng trốn chạy.

Kế hoạch thành công, nhưng lại chỉ thành công được một nửa. Lợi Tư Minh biết, vào cái thời điểm Lelush hướng cậu ta tỏ vẻ khinh miệt, cậu ta liền biết Lelush tới đây đều là đã chuẩn bị, thậm chí chuẩn bị cả cho trường hợp bản thân mình chết đi, cho nên mới không ngần ngại mà nhảy xuống như thế.

Chết tiệt.

Lợi Tư Minh chửi thầm trong lòng, không chân chính giết được Lelush, Hades khẳng định là không hài lòng. Tệ hại hơn nữa, ngài ấy có thể vạn phần ghét bỏ cậu ta, sau đó đá cậu ta ra khỏi cái kế hoạch trường sinh bất lão.

Tử lộ giống như đang dần hiện ra trước mắt Lợi Tư Minh.

"Đợi mãi mới thấy."

Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau Lợi Tư Minh. Cậu ta hoảng hốt quay lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng người nọ đứng trong bóng tối, trên tay cầm một thanh kiếm hoa văn cầu kỳ.

"Không phiền chứ?" Chẳng đợi Lợi Tư Minh lên tiếng, người phía đối diện đã cất lời "Có người cần gặp cậu đấy."

"Anh là ai?" Lợi Tư Minh đề phòng, thế nhưng chẳng đợi cậu ta kịp xoay người bỏ chạy, tứ phía đã có người bao vây.

Người nọ từng bước tới gần, dưới ánh sáng nhập nhòe nơi bến cảng nửa đêm, dung mạo kia dần dần rõ ràng. Lợi Tư Minh nhận ra người này, là kẻ đêm tiệc ở Lợi gia khi ấy cậu ta đã nhìn thấy, cùng với người có nốt lệ chí dưới đuôi mắt kia.

"Lưu Chương. Đã nghe qua bao giờ chưa?" Lưu Chương mỉm cười, bảo đao trong tay giống như đang lóe sáng, tản mác ra từng tia nguy hiểm.

Họ Lưu?

Lợi Tư Minh ngạc nhiên, năm đó Lưu gia tận diệt, khắp nơi đều rung chuyển một hồi, lại đột nhiên có người đứng trước mặt cậu ta xưng một chữ "Lưu". Căn bản điều này không thể.

"Không có... khả năng." Lợi Tư Minh ngắc ngứ từng chữ, trân trân nhìn về phía Lưu Chương, sau đó xoay người liều mạng bỏ chạy.

"Sao lại không thể?" Lưu Chương tiến gần, thủ vệ bốn phía do Lelush sắp xếp nhào tới vây bắt Lợi Tư Minh "Ở trên du thuyền, cậu cũng gặp một người họ Lưu đấy thôi."

Lợi Tư Minh vùng vẫy, cậu ta gào thét gọi trợ thủ, lại phát hiện ra chẳng có ai đáp lại. Sống lưng Lợi Tư Minh lạnh toát, lại nghe đến lời kia của Lưu Chương, trong lòng ẩn ẩn vui sướng điên cuồng.

Là người kia sao? Cái người có lệ chí, Omega mang trên mình hương thủy tiên. Là người đã rơi xuống biển ngay vừa rồi.

Lợi Tư Minh bật cười, giọng điệu vui sướng khi có kẻ gặp đau khổ. Ánh mắt cậu ta gằn đỏ, lời lẽ càng thêm ngông cuồng.

"Đúng! Là gặp rồi." Lợi Tư Minh tựa hồ cười đến chảy nước mắt "Nhưng đáng tiếc, cậu ta chết rồi."

Lưu Chương ngây người, thân thể anh nháy mắt cứng đờ, một lời kia giống như thể thứ chú ngữ phong ấn động tác. Lưu Chương đáy lòng nổi lên tia hoảng loạn, lại chỉ có thể có khiến mình bình tĩnh.

"Chết?" Lưu Chương trầm giọng, một chữ này giống như nghiến răng mà nói ra "Làm sao có thể?"

Lợi Tư Minh thôi giãy giụa, cậu ta ngửa đầu cười to mấy tiếng, cười đến vang vọng khó nhọc như thanh âm của cửa sổ cũ kỹ kẽo kẹt từng hồi.

"Cậu ta rơi xuống biển. Đã chết rồi! Anh trai ngu ngốc của tôi cũng chết rồi!"

Từng tiếng cười điên cuồng vang vọng, Lưu Chương cũng theo đó mà hai tay run rẩy. Anh phất tay ra hiệu, đám vệ sĩ kéo Lợi Tư Minh rời đi, cho nên tận lúc này Lưu Chương mới chật vật ngã xuống.

"Tiểu Vũ..."

Lưu Chương gọi từng tiếng qua thiết bị liên lạc, mà đáp lại chỉ có thanh âm xẹt xẹt không rõ.

Không thể nào.

.

Mặt trời ló rạng nơi chân trời, cũng nhuộm hồng một khoảng mây trắng tuyệt đẹp. Tiếng hải âu vang vọng bốn phía náo nhiệt, như thể sự cố đêm qua là một giấc mộng, phảng phất hoàn toàn không lưu lại gì, ngoại trừ những phong thư vẫn còn nguyên vẹn kia, minh chứng du thuyền Area đã từng tồn tại.

Cách đó một vùng biển khá xa, xuất hiện một du thuyền tư nhân neo đậu giữa đại dương. Toàn thân nó trắng muốt, mạn thuyền uốn lượn đẹp đẽ mà tinh tế, mang theo một cảm giác vừa nhìn liền biết quý giá đến mức nào.

Trên boong tàu rộng rãi, một thân ảnh tùy ý khoác áo choàng tắm ngả người trên ghế, bên cạnh còn có ai đó dụng tâm chuẩn bị trà nóng cùng điểm tâm. Người nọ ngâm nga hát vài câu rời rạc, khẳng định tâm trạng đang vô cùng cao hứng.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

"Ổn thỏa rồi chứ?" Đầu dây bên kia lập tức cất lời khi có người nhấc máy.

"Đều chu toàn." Người khoác áo choàng tắm đáp lại "Mà tôi thích quả boom kia của anh đấy, sức công phá đủ lớn."

"Cháy lớn như vậy, mới được gọi là tế trời."

Người nọ dường như nghe một lời này cảm thấy vô cùng thuận tai, liền không kiêng dè mà bật cười, sau đó nói câu tạm biệt rồi ngắt máy.

"Darling, trò lừa đảo này khiến em vui vậy sao?" Phía sau một người tiến tới, mái tóc sáng màu uốn lượn từng hồi theo chiều gió.

"Đây không phải trò lừa đảo." Người nọ nghiêng đầu nhìn, đuôi mắt lộ ra nốt lệ chí nhỏ xinh "Đây là ảo thuật."

Lelush chăm chú nhìn người bên cạnh mình, đôi lúc anh không thể hiểu nổi, một người vẻ ngoài tinh xảo như vậy, thế nhưng nội tâm lại cực kỳ vững chắc. Giống như thể bất cứ lúc nào cũng thực bình tĩnh, dẫu cho đang đối mặt với sinh tử, cũng là bộ dáng thập phần thong dong.

Nhìn vào liền cảm thấy, đặc biệt đau lòng.

"Em đã bao giờ tự xót thương chính mình chưa?" Lelush nhẹ giọng hỏi, giữa bốn bề sóng biển rì rầm, một lời kia lại giống như san phẳng mọi náo nhiệt.

Đôi lúc Lelush tự hỏi, đối với một người đột nhiên mất đi cả cha mẹ, tại sao đến tận bây giờ vẫn có thể bình thản như thế, thậm chí cách thức trả thù cũng thực chậm rãi. Mà anh cũng chưa từng cảm thấy cái gọi là sát ý, là một mạt âm trầm trên người Lưu Vũ.

Em thong thả mà ấm áp, hệt như mùa xuân hoa đào chớm nở, khiến người ta chẳng thể nào liên hệ một người có vẻ ngoài như vậy với một màn máu me Lưu Vũ đã trải qua.

"Tôi sẽ tự xót thương, đến khi nào tương lai tôi hằng mong xuất hiện." Lưu Vũ đáp lời, ánh mắt hướng về phía bình minh tuyệt đẹp "Tôi không chỉ trả thù cho chính mình, tôi còn gánh vác nỗi uất hận của vô số người."

Tỷ như những Omega bị ép buộc đến chết, hay những đứa trẻ không cha mẹ. Mỗi một người đều có nỗi uất hận, mà thế giới hiện tại lại quá mức tăm tối, bọn họ cũng quá mức nhỏ bé. Cái có thể làm, chỉ đơn giản là cam chịu.

Lelush im lặng, anh tiến gần về phía Lưu Vũ, đôi mắt em phản chiếu đại dương xanh thẳm, phảng phất như mọi cảnh vật trên thế gian đều trở nên mỹ lệ trước mắt em. Lưu Vũ ngả người về phía sau, khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn mọi thứ, mái tóc từng sợi uốn lượn trong gió, ánh mặt trời ửng hồng cũng phủ lên gò má em.

Lelush ngây ngẩn ngắm nhìn, tựa như trước mắt anh là búp bê Tây Dương vạn phần xinh đẹp, chỉ muốn nâng niu trên tay.

"Kỳ thực đến một lúc nào đó, dẫu chỉ một khắc thôi. Nếu em cảm thấy mỏi mệt, xin hãy nhớ đến tôi. Tôi sẽ luôn ở phía sau."

Lelush nhỏ giọng, thầm thì từng lời thật chậm rãi, anh nắm lấy tay Lưu Vũ, bao bọc bàn tay của em một cách thật cẩn thận như trân bảo độc nhất.

"Anh không thấy phiền sao?" Lưu Vũ nghiêng đầu hỏi "Đột nhiên bị tôi kéo vào một mớ hỗn độn."

Lelush lắc đầu: " Có thể em không tin, nhưng tôi chưa từng nghĩ bản thân thiệt thòi gì. Là tôi tự nguyện, bị em gạt cũng là tự nguyện."

Lưu Vũ bật cười: "Những lời anh nói nghe giống như chúng ta sau này sẽ ngốc chung một chỗ vậy."

Lelush nắm lấy tay Lưu Vũ đưa lên, ở trên mu bàn tay của em mà hạ xuống một nụ hôn, khe khẽ và nhẹ nhàng, hệt như sóng biển tràn vào bờ cát.

"Sao em không nghĩ ấy sẽ là sự thật? Ngốc một chỗ cũng tốt, sau này đãng trí sẽ không lo đi lạc."

Lưu Vũ đột nhiên lặng thinh, em chăm chú nhìn Lelush, mà anh chỉ đơn thuần vuốt ve đôi bàn tay của em, rồi lại rải lên đó những nụ hôn vụn vặt trên từng vết chai sần của năm tháng.

"Nguy hiểm sẽ bủa vây anh." Lưu Vũ nhỏ giọng "Thậm chí còn hơn cả đêm qua. Không hối hận chút nào sao?"

Lelush chẳng vội đáp lại, anh khuỵu gối nâng bàn chân của Lưu Vũ lên. Bắp chân em quấn một vòng băng trắng, là vết thương đêm qua do thủy tinh cứa vào, thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn thấy lấm tấm màu máu đỏ thấm ra bên ngoài.

"Em còn chẳng sợ, thì sao tôi lại hối hận."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net