8. Liên minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc là sao?" Doãn Hạo Vũ đặt lại xấp tài liệu trên bàn trà "Lưu Vũ, nếu như đã xác định là sẽ liên minh, tôi mong cậu một lần nói rõ, đừng tiếp tục úp mở nữa."

"Mấy người có gan điều tra cả Trụ cơ mà." Lưu Chương đột nhiên lên tiếng châm chọc "Sao không thử tự mình điều tra lũ người kia xem."

"Lưu Chương." Lưu Vũ khẽ gọi, em tản ra chút pheromone nhằm bình ổn lại mùi cỏ ướt của Lưu Chương.

Hương Margarita thoang thoảng trong không khí, ánh nắng bên ngoài ấm áp chiếu tới, quả thật có chút cảm giác giống như đang ở bên bãi biển thưởng thức một ly cocktail đậm vị.

Thời điểm Lưu Vũ nghiêng mặt, khóe miệng khẽ cong, cũng lộ ra nốt lệ chí nơi đuôi mắt một cách rõ ràng, Mika nhận ra, này chính là người trong bức ảnh mà anh từng hỏi tới.

Chính là tấm ảnh chụp lại khoảnh khắc khi đám nhà giàu hùng hổ gấp gáp giành giật ống máu nhỏ, thì người nọ lại tĩnh lặng ung dung ngồi đó quan sát, khóe môi nâng lên một đường rất khẽ như có như không.

Buổi đấu giá hôm ấy, Trụ có mặt, lẩn trong đám người mà âm thầm quan sát, cũng đại biểu cho việc Lưu Vũ biết rõ một Sigma đã xuất hiện.

"Tôi cũng muốn biết, chuyện về Sigma kia." Mika đột ngột lên tiếng, bầu không khí căng thẳng bị cắt ngang.

Trương Gia Nguyên nhăn mày, có chút lo sợ rằng liệu có phải Mika đã phát hiện ra điểm gì bất thường hay không. Chuyện Lưu Vũ là Sigma, có lẽ ngoài Lưu Chương và Trương Gia Nguyên biết, thì không còn một ai.

Càng nhiều người biết, thì càng nguy hiểm.

"Sigma kia đang ở chỗ tôi." Lưu Vũ cười cười đáp, thậm chí giống như rất đỗi vui vẻ "Muốn hỏi gì nữa không, cứ tự nhiên đi."

Mí mắt Trương Gia Nguyên khẽ động, sau cùng lại lựa chọn im lặng. Anh đưa mắt nhìn Lưu Vũ, gương mặt em đều là vẻ tự tin, giống như vô cùng nắm chắc từng phản ứng của bọn họ khi dần phát hiện ra kế hoạch khổng lồ của em.

Lưu Vũ dựng lên một mê cung rất lớn, từng người tìm kiếm lối ra, còn em đã đợi sẵn nơi cuối đường.

"Nhanh vậy cậu đã tìm được Sigma kia?" Lâm Mặc căn bản cảm thấy không thể nào, ngay cả kẻ điều hành buổi đấu giá còn không biết một chút tin tức gì, vậy mà Trụ chỉ dùng vài ngày để lần ra.

"Tôi không tìm. Vốn dĩ từ đầu Sigma vẫn luôn ở bên tôi." Lưu Vũ bật cười vui vẻ, đuôi mắt em cong cong, lấp lánh phản chiếu ánh nắng vô cùng xinh đẹp.

Lưu Vũ bình thản nói về những việc mình làm, từng nét vẽ ra trước mắt họ một kế hoạch không tưởng. Hệt như loài sói trắng xinh đẹp, nhưng đầy nguy hiểm xảo quyệt.

"Không phải điều mà tôi đang nghĩ tới đúng không?" Cao Khanh Trần hỏi lại, trong lòng cảm thấy vô cùng nực cười. Trụ tự mình tạo ra hỗn loạn, rốt cuộc là vì cái gì.

Lưu Vũ tự dựng lên một buổi đấu giá, tự mình mang tới một ống máu nhỏ, tự mình quan sát tất thảy những kẻ tham lam. Trương Gia Nguyên minh bạch, rằng tại sao đột nhiên Bắc Kinh lại xuất hiện một buổi đấu giá lớn đến như vậy, rằng tại sao đột nhiên anh ngửi được hương Margarita kia, bởi vì Lưu Vũ muốn anh biết, cũng muốn anh tự mình tìm đến em.

Mọi hành động đều được tính toán kỹ lưỡng. Bọn họ từng bước bị mê hoặc tiến vào một tấm lưới lớn, giờ muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi.

Lâm Mặc bỗng nhiên bật cười.

"Rốt cuộc là sao Lưu Vũ? Cậu khiến bọn tôi hỏi câu này hơi nhiều rồi đấy."

"Có nhớ tôi từng nói gì không?" Lưu Vũ liếc nhìn Bá Viễn, nhận được cái gật đầu của anh, em liền tiếp tục "Lũ mang dấu ấn kia, với việc Sigma xuất hiện, đều liên quan đến nhau."

"Ý gì?" Châu Kha Vũ hỏi.

"Khởi nguồn sự xuất hiện của chó ba đầu, bắt đầu từ thế kỷ trước, là để săn Sigma." Lưu Vũ khẽ nói, giọng điệu đều đều thậm chí còn chẳng có gì đặc biệt, nhưng cũng đủ để hiểu tất cả mọi việc đang diễn ra.

Lưu Vũ từng nói với Bá Viễn, rằng tại sao một thế lực lớn đến mức ấy lại vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, bởi vì bọn chúng làm điều vô nhân tính vượt xa cả suy nghĩ của anh. Việc vô nhân tính ở đây, chính là săn Sigma, sau đó rút cạn máu của họ ngay cả khi trái tim nơi lồng ngực vẫn còn đập. Để rồi thứ đọng lại cuối cùng, là một cuộc sống trường tồn, và một cái xác khô.

Nhưng không phải lúc nào cũng tìm được Sigma, cho nên muốn có đủ tiền để duy trì một mạng lưới khổng lồ như thế, bọn chúng liền không từ một thủ đoạn kiếm tiền nào.

Việc săn lùng Sigma không thể quá khoa trương, nếu không sẽ giống như hiện tại hình thành một đợt săn người. Cho nên đám người mang ấn ký kia chỉ có thể lợi dụng việc buôn người, vừa kiếm tiền vừa tìm Sigma.

Trương Gia Nguyên hiểu ra, không đơn thuần chỉ là trả thù, Lưu Vũ muốn lật tung gốc rễ của sự xấu xa kia lên, sau đó một hơi đốt sạch. Liều mạng như vậy, là đổi lấy tương lai tốt đẹp về sau. Trương Gia Nguyên tặc lưỡi, đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

"Nếu đã như vậy." Bá Viễn thở hắt ra "Vì ngăn ngừa hỗn loạn, bất cứ khi nào triển khai bước tiếp theo của kế hoạch, Phải sẽ tham gia."

Nếu đã xác định sẽ liên minh, Lưu Vũ nhất định đã lên sẵn dự tính cho nước đi tiếp theo, Bá Viễn lựa chọn tin tưởng em.

"Trái cũng vậy." Cao Khanh Trần đưa mắt nhìn sang phía Mika và Châu Kha Vũ, nhận được cái gật đầu của bọn họ liền đáp lời "Nhưng tôi muốn cậu hiểu, chúng ta là liên minh, chứ không phải bọn tôi làm tay sai của cậu."

Lưu Vũ gật đầu không đáp, em đứng dậy rời đi cùng Lưu Chương, trước khi bước ra khỏi phòng, mới nghiêng người nói.

"Hợp tác vui vẻ."

La Ngôn ở lại hoàn thành nốt nhiệm vụ của bản thân, dẫn mọi người đến phòng nghỉ đã sớm được sắp xếp xong.

.

Cạch một tiếng, có người đẩy cửa bước vào. Lưu Chương thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, tay vẫn bận rộn lau chùi thanh kiếm sắc bén.

"Chúng ta cần nói chuyện." Trương Gia Nguyên trực tiếp đề nghị.

"Chuyện gì?" Lưu Chương lạnh nhạt đáp lại "Tôi với cậu có gì để nói sao?"

Trương Gia Nguyên bước tới ngồi xuống ghế sofa nơi giữa phòng, anh im lặng một hồi, mãi sau mới lên tiếng.

"Chúng ta vốn dĩ chẳng có gì để nói. Nhưng bởi vì Lưu Vũ, nên tôi cần hỏi anh một vài chuyện."

Trương Gia Nguyên đưa mắt nhìn Lưu Chương, vừa khéo Lưu Chương cũng xoay người lại đối diện. Trong phòng đột nhiên trở nên bí bách, pheromone từ cả hai phía không ngừng dò xét uy áp đối phương.

"Có gì cần hỏi thì hỏi nhanh đi. Tôi không có nhiều thời gian cho cậu." Lưu Chương lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng.

"Tại sao... anh còn sống?" Trương Gia Nguyên đè thấp giọng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Chương.

Một khoảng im lặng dài lại tiếp tục. Trong phòng ngập tràn ánh nắng từ bên ngoài chiếu tới, Lưu Chương nghiêng người, bóng dáng anh ngược nắng, đôi con ngươi đáp lại ánh nhìn của Trương Gia Nguyên, hệt như hai loài thú săn mồi dè chừng lẫn nhau.

"Rõ ràng cậu biết." Lưu Chương nhếch môi "Tiểu Vũ cũng cố tình cho cậu biết em ấy là một Sigma. Vậy cậu đoán xem, tôi vì cái gì mà chưa chết?"

Trương Gia Nguyên vẫn luôn không chắc chắn về suy đoán của bản thân, hiện tại nghe một lời này từ Lưu Chương, liền trực tiếp hiểu.

Năm ấy Lưu Vũ dùng máu của chính mình, đem Lưu Chương thoi thóp thở từ ranh giới sống chết trở về. Từ đó trở về sau, đối với Lưu Chương mà nói, Lưu Vũ là tín ngưỡng cao cả nhất mà anh theo đuổi, cũng nguyện dâng hiến cả linh hồn và tính mạng này.

"Tại sao anh không cản em ấy? Như này là quá nguy hiểm rồi." Trương Gia Nguyên đột nhiên hỏi. Chính là muốn biết rốt cuộc rằng tại sao, với chuyện sẵn sàng liều mạng mà Lưu Vũ đang làm, cư nhiên chẳng có ai ngăn em ấy lại.

"Cậu nên tự mình hỏi Tiểu Vũ." Lưu Chương đáp lại. Cho dù có cản, thì Lưu Vũ vốn dĩ vẫn luôn là người cương quyết không bao giờ bỏ cuộc, có cản cũng cản không nổi.

Trương Gia Nguyên im lặng, bọn họ mỗi người đều tự chìm vào suy nghĩ của riêng mình, tiếng đồng hồ quả lắc từng nhịp vang lên giữa không gian yên ắng. Lưu Chương đưa mắt nhìn Trương Gia Nguyên, chẳng biết nghĩ đến điều gì, anh mở miệng.

"Lưu Vũ có một hình xăm. Tự tay tôi vẽ nên từng nét mực."

"Ở đâu?" Trương Gia Nguyên kinh ngạc hỏi lại, trên mặt đều là vẻ khó tin.

"Phía sau vai phải, che đi vết sẹo do bỏng của em."

Trương Gia Nguyên bàng hoàng, thời điểm anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Chương khẽ lên tiếng.

"Cậu biết không? Đối với một tâm can đã khuyết nửa như Tiểu Vũ, tình cảm từ hai phía là thứ gì đó quá khó khăn. Có lẽ linh hồn của em ấy đã chết từ năm mười bảy tuổi, còn thân xác vẫn gắng gượng sống đến tận bây giờ."

Trương Gia Nguyên xoay người nhìn tấm lưng của Lưu Chương, sau cùng đáp lại bằng một câu chẳng mấy liên quan.

"Anh không yêu em ấy sao?"

Động tác tra kiếm vào vỏ khẽ khựng lại, Lưu Chương cười xòa.

"Yêu chứ. Nhưng tôi chẳng thể để tình cảm của mình níu chân em ấy."

Trương Gia Nguyên khẽ nhăn mày, sau đó rời đi, trước khi cánh cửa gỗ khép lại, Lưu Chương nghe được Trương Gia Nguyên nói.

"Nhưng tôi thì khác. Tôi yêu Lưu Vũ, cũng nguyện dùng cả tâm can của mình để bù đắp cho em ấy."

Lưu Chương ngẩn người, sau cùng anh cười khẽ, đưa tay che đi hai mắt có chút cay xè khô khốc. Bản thân Lưu Chương biết rõ, suốt mười năm qua Trương Gia Nguyên là cố chấp tìm Lưu Vũ đến mức nào.

Năm ấy Lưu Vũ cứu rỗi Trương Gia Nguyên, cũng cứu rỗi Lưu Chương. Nhưng em lại chẳng thể cứu được chính mình. Cho nên hiện tại, Lưu Vũ chỉ có thể đánh cược toàn bộ thân thể đầy thương tích của em.

.

"Lưu gia." Lâm Mặc vẫn luôn ngồi trên ghế sofa suy nghĩ từ khi được La Ngôn dẫn tới phòng nghỉ của họ, bỗng nhiên lên tiếng.

Bá Viễn nhướn mày, có chút không hiểu lời Lâm Mặc vừa nói.

"Mười năm trước, có một thế gia bị diệt. Là Lưu gia." Lâm Mặc thẳng lưng ngồi dậy, hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Bá Viễn nhăn mày suy nghĩ, thời điểm ấy anh đang chật vật tiến vào Thiên Tân xây dựng thế lực, chuyện này quả thật không chú ý tới, nhưng cũng nghe loáng thoáng việc ở Bắc Kinh trước kia có một gia tộc trăm năm không đổ, đột nhiên một ngày lụi tàn không còn lại gì.

"Vậy nghĩa là, Trụ vốn dĩ là người thừa kế gia tộc tương lai, ai ngờ đột nhiên gặp họa diệt môn. May mắn trốn thoát được, hiện tại đang muốn gầy dựng lại thanh danh?" Doãn Hão Vũ nhanh chóng nói ra suy đoán của mình.

"Có thể có. Hoặc có thể không." Lâm Mặc phân tích "Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ chẳng trở về Bắc Kinh khi bản thân chưa chuẩn bị đủ thế lực, nhất là khi nơi ấy hỗn loạn đến như vậy."

"Cứ cho rằng Trụ là hậu duệ của Lưu gia đi. Vậy còn người đi theo bên cạnh cậu ấy thì sao?" Bá Viễn cất giọng "Là người tên Lưu Chương. Anh ta cũng họ Lưu, còn lớn hơn Lưu Vũ."

"Vậy hai người họ là anh em? Lưu Chương nhường việc thừa kế cho Lưu Vũ?" Doãn Hạo Vũ cảm thấy khả năng này là cao nhất.

"Không." Trương Gia Nguyên đẩy cửa bước vào, vừa khéo nghe được lời này liền lên tiếng đáp lại "Họ không phải là anh em."

"Sao mày biết?" Lâm Mặc nhướn mày.

"Cái đó không quan trọng." Trương Gia Nguyên đáp lời "Quan trọng họ không phải là anh em. Lưu Chương họ Lưu vì anh ta được nhận nuôi."

Bá Viễn nghe một câu này của Trương Gia Nguyên, khẽ đưa mắt dò xét, khẳng định Trương Gia Nguyên là đang giấu giếm điều gì đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net