chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"âyyy y/n đi học lại rồi này, sữa chuối đây bạn mình ơi. vụ té hồ hôm bữa không sao chứ? khoẻ lại hẳn chưa? có cần tao cho mượn vở chép bài không?" yang jungwon - cậu bạn thơm mùi sữa bột vừa thấy em đến lớp thì hớn hở, lo lắng hỏi han đủ mọi chuyện.

"cảm ơn đã hỏi thăm, tao vẫn ổn đây. nếu có sao thì giờ tao không đứng ở đây đâu anh bạn à"

"vậy là tốt, tốt rồi. ngồi xuống tâm sự xíu đi, bữa giờ mày không đi học tao buồn cực kỳ." jungwon kéo em ngồi xuống, cậu kể em nghe về những chuyện xảy ra trong trường dạo gần đây, bao nhiêu drama jungwon cũng hóng được hết. em cảm thấy rất thú vị khi ngồi tán ngẫu cùng cậu.

nhớ ngày trước, em từng vì bênh jungho mà cãi nhau một trận to với jungwon. vậy vậy sau hôm đó em và cậu ấy không làm bạn với nhau nữa.

nghĩ lại thấy mình khi đó quá đáng thật, vì một người tồi mà đánh mất biết bao nhiêu người tốt với mình. mừng vì em được quay trở lại vào đúng thời điểm này. jungwon là một cậu bạn tốt, em nhất định không để mất người đối tốt với em như vậy thêm một lần nào nữa đâu.

______

em đang cười nói rất vui với jungwon thì bỗng park sunghoon - người anh trai cùng ông nội khác cha của em chạy đến với khuôn mặt vô cùng hốt hoảng như vừa bị ai doạ.

"ê y/n...y/n, thằng jongseong tới chưa? hay là bảo nó xin bố mẹ cho mày chuyển trường liền đi. mày sắp gặp biến cố lớn rồi, không đùa được đâu" sunghoon vừa nói vừa thở hổn hển, làm em cũng cuống lên theo. nhưng còn biến cố nào lớn mà đời trước em chưa từng trả qua nữa không? chuyện nhỏ cả thôi mà, không cần lo lắng quá.

"sao thế? có chuyện gì anh từ từ mà nói, đừng có doạ em. hôm nay jongseong không có đi học đâu"

"thằ -thằng jaeyun í, nó vừa bảo tao là y/n 10b6 đúng gu quá, nhắm y/n rồi...tai anh mày nghe rõ ràng luôn"

em nghe tới đó thì cơ mặt liền giãn ra, rồi em lại bình thản như không hề có chuyện gì to tác. phủi phủi tay mấy cái xong thở dài. chỉ vì chuyện này thôi mà anh họ em lại làm quá lên như thế, tự nhiên em lại bật cười. sunghoon thấy em cười thì ngạc nhiên nhìn em, ánh mắt kiểu như 'mày không hốt hoảng à?'

"anh không còn chuyện gì quan trọng hơn để kể em nghe nữa hả? cái thằng cha đó thì kệ đi, em không quan tâm đâu. chẳng có ảnh hưởng gì đến em cả" chỉ là một anh trap boy thôi, đai đen taekwondo như em đây có gì phải sợ?

"không, nhưng mà bọn con gái bên lớp tao đồn ầm lên với cả trên diễn dàn của trường đang rần rần kia kìa. sợ thằng jaeyun làm phiền mày, rồi sợ bọn fan của jaeyun bắt nạt mày nữa"

"không sao không sao, em có võ, có bia đỡ đạn park jongseong nữa nên anh đừng lo, cứ nghe ngóng rồi về kể em cũng được. cảm ơn anh vì đã nhắc nhở nhé"

"nghe mày nói thế anh cũng yên tâm, cầu trời đừng để jaeyun biết con là anh họ y/n..." sunghoon đã bình tĩnh hơn, anh ngước mắt lên trời rồi lẩm nhẩm gì đó.

nhìn anh họ mình bây giờ trông hài quá đi mất, jaeyun biết hay không biết chuyện này thì cũng có ảnh hưởng gì đến anh ấy đâu. nhìn cái đà này chắc là lo lắng bị jaeyun làm phiền và nhờ vả đây mà.

em phì cười, jungwon kế bên cũng hóng hớt chuyện rồi trầm trồ. sau đó quay qua vỗ vai em, nói nhỏ

"thôi không sao, có gì tao dạy mày thêm vài cước đá trẹo cổ sim jaeyun luôn. dân học võ đâu cần 'rén' ai"

"được quá luôn bạn tôi" em bật cười đưa tay ra, jungwon hiểu ý liền cụng tay với em.

nhắc đến sim jaeyun, anh ta cũng không hẳn là người xấu. chỉ là em có ác cảm với người lăng nhăng. nhớ hồi cấp 2 em học cùng trường, do anh ta nổi tiếng vì học giỏi, đẹp trai nên cũng có biết sơ qua. tiếp xúc một vài lần thì thấy sim jaeyun ngày đó tốt bụng và tử tế lắm, hoàn toàn không ngờ được sau này anh ta trở thành người như bây giờ... em chợt nhớ ra câu chuyện vào năm em lớp 7, anh ta lớp 9. trong lúc đi trực nhật ở sân trường em có vô tình đi ngang qua sân sau, thấy sim jaeyun đang gục mặt xuống và khóc, chắc hẳn anh ta vừa trải qua chuyện gì buồn lắm. vốn có tính tò mò, em gọi đứa bạn lại hỏi, cậu ấy liền bảo rằng "sao mày tối cổ vậy? trong trường ai cũng biết chuyện này mà" rồi kể rằng sim jaeyun thích người ta, yêu sâu đậm được gần một năm thì bị cắm sừng. chắc có lẽ vì chuyện đó mà bây giờ anh ta mới trở thành con người như thế này sao? một người luôn trêu đùa tình cảm của các cô gái khác, luôn tán tỉnh rồi hẹn hò được mấy ngày, sau đó lại chia tay...có lẽ em không nên liên quan đến cuộc đời anh ấy dù chỉ là một chút.

trong trí nhớ của em thì sim jaeyun sau này cũng đi lấy vợ. thậm chí em còn biết vợ tương lai của anh ta là ai nữa đấy, hy vọng em sẽ không dính dáng gì đến jaeyun cả.

________

sau 5 tiết học rã rời, cuối cùng chuông báo kết thúc buổi học cũng đã reo lên. em hớn hở xách cặp ra về.

.......

"vâng vâng cháu tự về được mà, chú cứ yên tâm về lo cho con trai chú đi ạ."

đúng lúc ấy, bác tài xế riêng của em gọi điện báo rằng con trai bác bị tai nạn nên bác không thể đến đón em bây giờ được. xe với tài xế nhà em thì giờ này đã đưa bố mẹ em đến công ty rồi. anh trai jongseong hôm nay cũng không đi học nữa, và anh sunghoon hôm nay cũng không đến trường bằng xe điện. điều này khá bất tiện nếu như em phải đi xe bus về, nhưng em vẫn vui vẻ thông cảm và không trách móc gì bác ấy cả.

hay là em đi bộ về luôn nhỉ? dù sao từ nhà em đến trường cũng không phải quá xa, do bố mẹ lo lắng nên mới thuê tài xế đưa rước em thôi. đây chính là một cơ hội tốt để em đi dạo phố cho khuây khoả.

nghĩ là làm, em cất điện thoại vào balo rồi rời khỏi cổng trường. mới đi được 4-5 bước liền có con xe bmw đen tuyền đỗ ngay cạnh em. cửa kính ghế sau hạ xuống, bên trong là sim jaeyun. anh ta thò đầu ra nhìn em rồi cười tươi.

"người đẹp đi bộ à? tiện đường thì lên xe anh đi, anh đưa em về nhà"

'cái tên điên này...' em nói thầm rồi nhìn thẳng vào mắt sim jaeyun, lườm anh ta một cái.

"cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng mà em không muốn phiền anh. xin phép" vì biết có người lớn ở ghế lái nên em chỉ lễ phép từ chối, khẽ cúi đầu rồi lách qua chiếc xe, đi thẳng về phía trước.

"chú han, khoan ạ. chú cho cháu xuống xe đã, chú cứ lái xe về trước đi nhé"

"được thôi cậu chủ"

sim jaeyun bước xuống xe, nhìn theo bóng lưng y/n rồi nhếch mép. anh âm thầm bám theo sau với một khoảng cách an toàn. biết là làm vậy có chút...biến thái, nhưng mà anh tò mò về cô gái này quá đi.

park y/n không hề hay biết mà vẫn tung tăng trên đường. thấy chiếc xe ban nãy vừa đi vụt qua, y/n thở phào.

________

sim jaeyun vẫn kè kè theo sau park y/n, anh thấy y/n dắt tay một bà cụ qua đường, thấy y/n tung tăng vừa đi vừa hát trông rất yêu đời. cuối cùng còn thấy y/n giúp đỡ một bé trai bán hàng rong nữa.

"có lẽ em ấy là một cô gái tốt nhỉ..." khóe môi anh bất giác cong lên.

jaeyun ước gì con đường về nhà y/n dài hơn một chút, mới đó mà đã tới rồi sao? hóa ra y/n là tiểu thư nhà họ park quyền quý, nhưng cách cư xử lại không giống như là tiểu thư. đó là điều khác biệt hẳn so với hàng chục cô tiểu thư cành vàng lá ngọc mà anh đã từng tiếp xúc trước đây.

sim jaeyun nấp ở thân cây cổ thụ cho tới khi bóng lưng nhỏ của ai kia khuất dần sau cánh cổng, giọng nói vang lên trong căn biệt thự rộng lớn, anh nghe rõ mồn một.

"park jongseong thối, mau xuống đây xem. em có mua bắp nướng cho anh này"

bất giác, jaeyun lại bật cười, anh cũng chẳng biết lí do vì sao mà mình lại tự nhiên cười như thế nữa? lần đầu tiên trong đời, thiếu gia như sim jaeyun phải đi bộ một đoạn đường dài như thế nhưng vẫn không hề thấy mệt chút nào.

"cô ơi, cho cháu một bắp nướng nhé" jaeyun tắp lại chỗ mà y/n đã xử sạch 2 trái bắp nướng ban nãy, anh cũng tò mò muốn thử xem món này có gì đặc biệt.

'uầy, cũng ngon đấy chứ?'

sim jaeyun bỗng nhiên tự cảm thấy bản thân mình hôm nay chẳng giống mình bình thường một chút nào cả, thật là kỳ lạ. phải chăng là đã bị ai hút hồn mất rồi?

____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net