Chương 88 - Đàn ghita

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hân Nguyễn (20.9.2020)

Cô nhận được chưa?

Kiều Hân Hân có chút kinh ngạc. Hiện tại còn chưa đến 9 giờ, sau khi nhẩm tính thời gian, đại khái Kaka sẽ đến trấn Lạc Diệp giữa trưa.

Lúc này tổ chướng trình có rất nhiều hoạt động, liệu mấy người Lý Mục có tìm được cô không?

Kiều Hân Hân cầm di dộng, sắc mặt nhộn nhạo vui sướng.

Cô trợ lý đi đến cười nói: "Cô Kiều tâm trạng không tồi nha?"

"Vâng". Cô trợ lý lại bày bộ dạng mê trai lần nữa: "Nếu tôi cũng sắp được hẹn hò cùng Ngọc Dương oppa thì cũng cười không khép được miệng!"

Nhắc tới Lâm Ngọc Dương, nụ cười trên môi Kiều Hân Hân chợt cứng đờ, cô có chút xấu hổ cúi đầu... Việc này, cô thật sự không biết nên ứng phó với chương trình lần này thế nào đây?

Hẹn hò với Lâm Ngọc Dương sao... Ngày thường đều không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy thuận theo tự nhiên sẽ ổn.

Cô không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, lỡ như cô không tạo nên được hiệu ứng như họ muốn? Vậy cô liền mặc kệ ...

Bỗng dung một đạo diễn có râu hô về phía bọn họ: "Tiểu Du! Nhanh nhanh chuẩn bị , chúng tôi phải bắt đầu ghi hình rồi"

"Được, được"

Tiểu Du đưa ba lô trong tay cho qua: "Cô Kiều, cái này để phối với trang phục cô đang mặc, cũng là sản phẩm được tài trợ, cô phải đeo nói nhé."

Kiều Hân Hân cũng cần một cái ba lô để mang vài món đồ theo. Vậy nên cô đeo ba lô nhỏ lên sau lưng, bỏ vào đó ví tiền, di động, chum chìa khóa và một cái gương cầm tay, kem nền trang điểm và một thỏi son.

Cô quả thật ít dùng đồ trang điểm. Cô đoán tổ chương trình sẽ bố trí chuyên viên trang điểm để trang điểm lại khi cần. Dù sao, chương trình cũng sẽ được hậu kỳ nên có chuyện gì cũng dễ thôi.

Sau khi cô đeo ba lô xong xuôi, cô trợ lý chỉ về phái một đài phun nước cách đó không xa, nói nhỏ: "Nam chính của chúng ta sẽ đứng đó chờ cô, đến lúc đó cô chỉ cần đi qua đó."

"Được"

"Cô khẩn trương à?" Tiểu Du nhịn không được lại hỏi lần nữa.

Kiều Hân Hân trầm mặc một chút, cô lắc đầu nói: "Không khẩn trương." Không biết vì sao, quả thật có chút xấu hổ nhưng lo lắng thì không.

Dù có rất nhiều người đứng xung quanh, còn có nhiều máy quay ghi hình, nhưng cô cũng như hiện tại sẽ không bị ảnh hưởng.

Vị đạo diễn có râu hô to lần nữa, rất nhiều thợ quay phim cũng đã sẵn sàng, ngày ghi hình hẹn hò cuối cùng cũng bắt đầu.

Đúng 9 giờ sáng, có rất nhiều người tập trung ở quảng trường để chiêm ngưỡng Lâm Ngọc Dương. Mọi người đều bị chặn ở nơi dành cho quần chúng. Rất nhiều fan hâm mộ gào thét, tay cầm áp phích vẫy kịch liệt. Dưới tình huống như vậy, Kiều Hân Hân chầm chậm đi về phía đài phun nước.

Quay phim từng khoảnh khắc.

Cô đã làm chủ kênh được hơn 2 tháng nay, mỗi ngày phát sóng trực tiếp 8 tiếng. Vậy nên đã sớm quen với việc bị ghi hình như thế này.

Với một đống yêu cầu của khán giả ngoài hành tinh, hôm nay cô điều chỉnh thời gian phát sóng trực tiếp thành 9 giờ sáng đến 10 giờ tối để vừa vặn phát sóng toàn bộ hành trình.

Chính xác lúc 9 giờ, ngay khi phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu, một số lượng khổng lồ fan nhảy vào.

Trên màn hình đều hiện dày đặc những từ khóa "Hẹn hò", ngay lúc này họ vẫn chưa biết chuyện Kaka sẽ đến.

Tại hiện thực, fan hâm mộ của Lâm Ngọc Dương vẫn luôn hô hào, khán giả ngoài hành tinh không vui nữa, bọn họ điên cuồng spam trên màn hình để thể hiện độ nổi tiếng của Kiều Hân Hân có thể đè bẹp anh ta! Đương nhiên đây là ở tinh tế.

Rốt cuộc Kiều Hân Hân hiện đang đứng đầu trong số chủ kênh mới nổi của Thái Dương TV, rất có khả năng cô sẽ trở thành chủ kênh nổi tiếng nhất năm nay. Tiền đề là cô phải trở thành người thắng cuộc trò chơi sinh tử cuối cùng.

Có một đài phun nước nho nhỏ ở giữa quảng trường. Phong cảnh xung quanh thật không tồi. Xa xa nhìn lại, thấy bóng ai mơ màng đứng đó cầm trong tay một bó hoa.

Lâm Ngọc Dương mặc trang phục ngày thường, đầu đội mũ lưỡi trai, tỏa ra vẻ đẹp trai ngời ngợi.

Anh nhìn thấy Kiều Hân Hân, hơi nghiêng người, trên mặt là nụ cười ấm áp.

Kiều Hân Hân đi về phía anh, ánh mắt hai người chạm nhau, không ai tránh đi.

Lâm Ngọc Dương đưa bó hoa trong tay cho cô và nói: "Buổi sáng tốt lành."

Một bó hoa oải hương nho nhỏ gói bởi giấy Kraft nhìn có vẻ rất lãng mạn. Quả không hỗ danh là bạn trai đẹp trai mà fan cả nước ao ước có được, chỉ nghĩ thôi đã chìm đắm trong đó rồi.

Mà Kiều Hân Hân, thân là nữ chủ kênh, cô tiếp nhận bó hoa rồi khẽ đáp: "Buổi sáng tốt lành"

Khởi đầu giữa họ bình lặng nhưng ấm áp, giống như cuộc sống thường ngày của các cặp đôi vậy.

Khoảng khắc Kiều Hân Hân đối diện với anh, vẻ mặt không có quá nhiều hoảng loạn hay khẩn trương, ngôn từ cử chỉ đều tự nhiên, phù hợp.

Với tính cách của cô mà muốn tạo nên một chương trình giải trí tràn ngập tranh luận là quá khó, việc này Lâm Ngọc Dương đã sớm sẵn sàng.

Thân là nghệ sĩ chuyên nghiệp, anh đương nhiên sẽ không làm không khí giữa hai người quá mức xấu hổ.

Mà Kiều Hân Hân cũng hiểu cô không nên quá khẩn trương, càng không thể quá mức phòng bị Lâm Ngọc Dương, bằng không sẽ làm hàng ngàn người xem nghi ngờ.

Làn đàn trong phòng phát sóng trực tiếp chưa từng đứt quãng.

[ XX phải nói, người đàn ông này đẹp trai chết mất! ]

[ Cắt cắt, không thể là bạn trai thật, chủ kênh phải là của mọi người chứ sao có thể yêu đương được ]

[ Chủ kênh là của Kaka!!! ]

[ <- Fan CP phía trên đừng đi mà, chờ tôi với! ]

[ Chủ kênh hôm nay thật xinh đẹp, chảy nước miếng ]

[ Đúng vậy, có trang điểm ]

[ Miệng hồng hồng, muốn hôn nó quá đi ]

[ Vui quá đi ~~ Hẹn hò ~~ Nhộn nhạo ~~ ]

[ (づ ̄ 3 ̄)づ ]

Trạm hẹn hò đầu tiên là tiệm ghita.

Lần này ngoại trừ chương trình hẹn hò, các fan hâm mộ muốn biết nhất là đời sống riêng tư của Lâm Ngọc Dương ra sao? Mặc dù nhiều fan hâm mộ không thể xem chương trình cho đến khi nó được phát sóng, nhưng không ít người trăm song nghìn núi chạy đến đây, chỉ nhìn từ xa xa cũng đủ hưng phấn.

Ở trấn Lạc Dương có một địa điểm rất thi vị. Ông chủ là người đã đi du lịch vòng quanh Trái đất. Đến cuối cùng, ông về lại quê nhà và mở tiệm nho nhỏ dạy ghita này.

Lâm Ngọc Dương và Kiều Hân Hân vừa đi vừa trò chuyện, khoảng cách không xa, chỉ khoảng hơn 10 phút.

Dọc đường họ trò chuyện luôn có máy quay ghi hình.

Lâm Ngọc Dương và Kiều Hân Hân sánh vai đi trên con đường nhỏ có hàng cây hai bên, thoạt nhìn từ sau lưng, hai người đặc biệt xứng đôi.

Các thợ quay phim không thể không cảm thán, có người qua đường có thể đứng cạnh minh tinh lớn, quả thật hiếm thấy.

Đích đến ở ngay chỗ ngoặc phía trước, tiệm ghita cũng như cái tên, rất thi vị. Những bức tường bên trong treo đầy các loại đàn ghita, còn có một sân khấu nhỏ phía trên có một giá chuyên để đặt nhạc phổ.

Tầng hai là nơi dạy học. Hôm nay, vì để quay chương trình, các khóa học vào buổi sáng được hủy.

Khi hai người đi vào, ông chủ tuổi trung niên chào đón họ rất nhiệt tình, đặt xuống hai tách trà rồi một mình đi lên tầng hai.

Tiếp theo là thời gian riêng cho hai người.

"Em có thường chơi ghita không?" Lâm Ngọc Dương hỏi.

Kiều Hân Hân ngẩng đầu nhìn các loại đàn ghita treo trên tường và nhẹ giọng nói: "Có a."

Lâm Ngọc Dương lấy một cây đàn xuống, anh ngồi trên ghế, tay khảy xuống hai nhịp.

Kiều Hân Hân nghiêm túc chuyên chú nhìn anh.

"Bài hát này tặng em." Anh nói.

Vừa chơi đàn ghita vừa hát tình ca có lẽ là những điều lãng mạn nhất trong thời học sinh.

Các fan hâm mộ bị giữ lại bên ngoài, họ có thể thấy đại khái những gì Lâm Ngọc Dương đang làm, a a a nếu có thể ngồi trước mặt anh ấy thì tốt quá rồi!
Sau khi trở về Trung Quốc, Lâm Ngọc Dương vẫn chưa tổ chức buổi biểu diễn nào, fan hâm mộ chỉ có thể xem đi xem lại những video anh ấy hát ở Hàn Quốc. Bộ dáng anh ấy hát thật soái đến ngây người!

Lâm Ngọc Dương ngồi đó đàn ghita và miệng ngân nga một bài hát nhỏ. Cảnh tượng này khiến Kiều Hân Hân hồi tưởng về thời trung học.

Cô đàn ghita, chính là Lâm Ngọc Dương dạy.

Đến tận bây giờ, cô cũng chỉ chơi vài bài nhạc đơn giản.

Bài hát này thường được anh ấy hát khi còn học trung học. Ca từ đơn giản đến nỗi có chút giống đồng ca.

Nhưng nghe rất hay.

"Wow, biểu cảm của khách mời nữ thật tuyệt!"

"Hai người họ giống như rơi vào cảnh đẹp."

"Đoạn này cứ như có bong bóng màu hồng bay khắp màn hình ấy..."

"Hậu kỳ nhất định phải làm thật tốt đấy"

"Nghe có hay không?" Lâm Ngọc Dương cười có chút ngại ngùng.

Kiều Hân Hân cúi đầu nhẹ và nói: "Hay lắm."

Lâm Ngọc Dương đưa cây ghita qua: "Anh cũng muốn nghe em đàn nữa."

Kiều Hân Hân ôm đàn, tâm tình thật vi diệu. Mặc dù đang có rất nhiều máy quay xung quanh, cô vẫn khó để tâm đến.

Cô cười một chút, thỏa mái nói: "Được, vậy anh muốn nghe bài gì?"

"Bài nào đều được." Lâm Ngọc Dương ngồi trên ghế, trên mặt là nụ cười ấm áp.

Ít nhất trước mặt máy quay anh quả là một bạn trai siêu ấm áp.

Các nhân viên đều cảm thấy chương trình này sẽ tạo cú đột phá, vì dù sao nhan sắc của Lâm Ngọc Dương hoàn toàn có khả năng đó.

Kiều Hân Hân không có chút nào ngượng ngùng, cô ôm đàn ghita nhẹ nhành cử động, đàn lên một khúc nhạc vui vẻ.

Không ai nghĩ cô sẽ đàn một bài nhạc đơn giản thuần túy như vậy, nhưng vào lúc máy quay quay cận cảnh vào gương mặt cô, cô ngâm nga rất tự nhiên, vậy nên bài hát không lời nhưng đều làm mọi người hưng phấn.

Kiều Hân Hân thi thoảng có chơi ghita lúc phát sóng trực tiếp. Nhưng đây là lần đầu tiên cô chơi đàn trước nhiều khán giả như vậy.

Trên mặt Lâm Ngọc Dương xuất hiện một tia hoảng hốt.

Nhưng rất nhanh, anh khôi phục dánh vẻ bình thường.

Nụ cười trên khóe môi anh đầy ấm áp trong trẻo, nhưng chỉ có Kiều Hân Hân biết tất cả chỉ là sự giả dối.

Anh tươi cười không góc chết cả 360 độ, có thể thấy trên rất nhiều áp phích, và các fan hâm mộ cũng rất yêu thích.

Nhưng Kiều Hân Hân biết nụ cười đó chưa từng xuất phát từ bên trong.

Với tư cách là một nghệ sĩ chuyên nghiệp, chương trình này đối với anh là một công việc. Cho dù không quay phim, hay không có lời thoại, anh vẫn sẽ đóng vai nam chính.

Kiều Hân Hân cảm thấy điều đó không xấu, thay vào đó cô còn phải học hỏi từ anh.

Nếu cảm xúc thay đổi quá ít, liệu khán giả có cảm thấy kỳ quái không?

Ít nhất cũng nên biểu hiện thẹn thùng.

Hmm... Thẹn thùng, cuối đầu và mỉm cười, có tính không?

Tóm lại, Kiều Hân Hân liền diễn như vậy.

Mắt của đạo diễn nhìn đến bên này liền sáng rực lên! Biểu cảm này quá tuyệt!

"Mau mau chụp." Ông không nhịn được thúc giục.

"Vị khách mời nữ biểu hiện rất tốt."

"Phải, hai người bọn họ ở cạnh nhau trông cứ như một cặp thật sự vậy."

"Có thể là từ từ bồi đáp?"

"Không biết sẽ tới sẽ "bén lửa" kiểu gì nữa đây."

Lâm Ngọc Dương và Kiều Hân Hân ngồi mặt đối mặt, hai người trò chuyện phiếm. Đề tài bỗng chuyển tới thời gian anh làm thực tập sinh bên Hàn Quốc.

"Lúc đó chuyện vui nhất là gì vậy?" Kiều Hân Hân hỏi.

"Thời gian vui vẻ nhất lúc đó có thể là lúc bọn anh đến hát thử. Nhóm nhạc của bọn anh đang chọn người để ra mắt. Khoảng khắc anh được chọn thật sự rất hào hứng."

"Anh có gặp gỡ cô nào không?" Kiều Hân Hân đột nhiên biến thành phóng viên tò mò khiến nhiều người không ngờ được.

Nhưng việc này rất tuyệt, tất cả fan hâm mộ của anh đều quan tâm mấy chuyện này.

Lâm Ngọc Dương cười cười, lắc đầu nói: "Thời gian huấn luyện của thực tập sinh vô cùng bận rộn, không có thời gian hẹn hò đâu – Hơn nữa, anh còn chưa trúng tiếng sét ái tình."

"Cho nên, em là người đầu tiên?"

"A, đúng vậy."

"Thật vinh hạnh a, nhưng em sợ các fan ham mộ của anh sẽ cho em lên nóc nhà mất." Kiều Hân Hân trêu chọc nói.

Lâm Ngọc Dương rất ăn ý phối hợp nhìn về phía máy quay và nói: "Anh tin tưởng các fan hâm mộ của anh đều rất thông minh. Họ biết hôm nay anh đến đây để hẹn hò, vậy nên các em sẽ ngoan, đúng chứ?"

Giọng nói dịu dàng như tan rã xương cốt các cô.

Có thể tưởng tượng được fan hâm mộ của Lâm Ngọc Dương nhìn thấy cảnh này trên màn ảnh sẽ hưng phấn cỡ nào!

Kiều Hân Hân chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng để tránh tình trạng trong tương lai bị la ó. Mặc dù bạo lực mạng xuất hiện khắp mọi nơi, nhưng lý trí của các fan hâm mộ sẽ kiềm chế bản thân họ.

Đây chỉ là một chương trình thực tế, một chương trình thực tế để thỏa mãn trí tưởng tượng của các fan hâm mộ.

Sau khi kết thúc việc này, có lẽ Kiều Hân Hân sẽ không còn dính dáng gì đến ngành giải trí nữa.

Nội dung của cuộc trò chuyện đơn giản xoay quanh Lâm Ngọc Dương, và anh cũng không hỏi chuyện riêng tư nào của Kiều Hân Hân. Anh biết tập này sẽ được phát sóng tới khán giả cả nước, nên tốt nhất là không tiết lộ chuyện cá nhân nào của Kiều Hân Hân.

Ở cạnh nhau càng lúc càng lâu, Lâm Ngọc Dương và Kiều Hân Hân càng lúc càng thêm tự nhiên.

Khoảng 11 giờ trưa, Lâm Ngọc Dương đề nghị đến một quán café gần đó ngồi, thuận tiện ăn chút gì đó.

Kiều Hân Hân đồng ý.

Đây là trạm dừng chân thứ hai trong ngày hẹn hò, bữa trưa.

Mà phía bên kia, Lý Mục và Kaka cũng vừa đến trấn Lạc Diệp.

Anh vừa cầm bản đồ vừa nghĩ: "Quay phim ở đâu vậy? Hay là gửi một tin nhắn hỏi thử."

-Hân Hân, hai chúng tôi đến nơi rồi, tổ chương trình mấy cô ở đâu vậy?-

Tim của Kiều Hân Hân bỗng đập loạn khi nhận được tin nhắn này. Đây chắc là lúc tim của cô đập nhanh nhất trong ngày hôm nay.

Sao, sao tự dưng lại khẩn trương như vậy?

Từ lúc chương trình bắt đầu quay đến giờ, mặc kệ có bao người qua đường, bao nhiêu máy quay, hay bao lâu cô ở bên Lâm Ngọc Dương, cô cũng chưa từng thất thố nhưu vậy, nhưng nhận tin tức này từ Lý Mục làm nhịp tim của ôc chạy loạn như nai con, thình thịch, thình thịch.

Ai đọc có thể cho mình một like làm động lực không ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net