Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt sáng trưng, cô khẩn trương chạy vội xuống giường và bước đến cửa phòng đang dần mở ra. 

Trên tay bà là vài bộ váy ngủ mới, nhìn qua thì cô biết Jungkook sẽ không bao giờ để cô ra ngoài nữa! 

Thím Vương cười hiền hậu và nói 

- Manoban tiểu thư, đây là quần áo mà thiếu gia dặn chuẩn bị cho cô! 

Phía sau bà là hai người làm khác, bọn họ nghe lệnh bà mà đi vào trong dọn bát đĩa cho cô , nhưng khi bưng ra cửa, cả hai đều lo ngại nhìn thím Vương, vì cơm trưa vẫn còn nguyên vẹn. 

Bà sửng sờ nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt, cô không có ý định giải thích, cũng không muốn nhận số quần áo trên tay bà, đành đưa cho một người làm đem vào bên trong đặt. Bà thở dài nhìn cô 

- Manoban tiểu thư, việc gì cô phải làm khổ bản thân mình như vậy, cô ngoan ngoãn nghe lời thiếu gia thì cậu ấy sẽ vui vẻ cho cô ra ngoài thôi! 

Lisa nhìn ra bên ngoài cửa, hai vệ sĩ cao to đang đứng canh rấtnghiêm, không hề có chút lơ là nào .

Cô biết nếu cứ cứng đầu xông ra cũng sẽ bị lôi vào lại mà thôi, cô mệt lắm rồi, cô không muốn đôi co với bọn họ nữa .

Chỉ thử hỏi thím Vương một câu 

- Thím Vương, cháu không thể gọi điện thoại sao ạ? Chỉ hai phút thôi có được không? Cháu lo cho mẹ! 

Thím Vương áy náy nhìn cô 

- Tiểu thư , cô đừng như vậy, thiếu gia đã dặn là không được để cô liên lạc với bên ngoài. Tôi cũng không có cách giúp cô!

Lisa thất vọng gật đầu, cô mấp máy môi

- Cháu hiểu rồi! Sau đó bước từng bước lửng thửng về giường và ngồi xuống như lúc nãy thím Vương chưa vào.

Cô từ bỏ rồi!

Cô cũng quá mệt rồi!

Thay vì cô cứ gồng hết sức để chống đối thì chi bằng cô thoả hiệp, như vậy ít ra cô vẫn còn sống!

Cô không tin Jungkook sẽ không chán cô, người như hắn có lẽ chỉ cần khoảng hai đến ba tháng sẽ chán cô ngay, khi đó cô vẫn có thể trở về với mẹ, về thực hiện ước mơ của mình! Đến lúc đó, cô phải sống thật tốt!

Thím Vương đau lòng thở dài, bà vừa muốn bước đi thì nghe giọng khàn khàn yếu ớt của Lisa vang lên

- Thím Vương, cháu đói rồi!

--------------------

Từ trong tiệm thuốc bước ra, Hanbin mở cửa ngồi vào vị trí lái chính rồi đưa một gói thuốc cho Jungkook . Hắn ngồi ở ghế sau, nhận thuốc xong rồi uống ngay để lấy lại tỉnh táo . Anh vừa khởi động xe vừa nói

- Ngài làm vậy thật sự rất mạo hiểm!

Jungkook rút một điếu xì gà ra,ngậm vào miệng và châm lửa, hắn cười nhạt

- Cậu sợ?

Cậu ta thực không ngờ Jungkook lúc đó biết rõ trong rượu có thuốc mà vẫn uống, sau đó lại dùng đến ván bài đen tối nhất là mạng của vợ con lão Tam, làm vậy thực sự quá nguy hiểm!

Lúc đó chỉ có hai người mà phải đấu với hơn vài chục người, lại ở trong sào huyệt của chúng .

Nếu Jungkook không đủ tỉnh táo thì hôm nay hai người họ đã đến tây thiên lâu rồi!

- Ông ta muốn chơi thì tôi cũng nên tiếp đãi, dù sao trò chơi cũng đã bắt đầu!

Hanbin không dám nhiều lời, chuyên tâm lái xe.

_________

Biệt thự Jeon gia

Phòng ăn. 

Trên bàn ăn hiện giờ có ba người, Jeon Jong in ngồi ở vị trí chủ nhà, Jeon Junghoon và Choi Soo Jin ngồi đối diện nhau. 

Thức ăn đã có đầy đủ trên bàn. Choi Soo Jin cười ngọt ngào, liên tục gắp thức ăn cho chồng và con trai. 

Jeon Jong in ăn được một lúc liền hỏi 

- Tiểu Kook lại không về nhà? Junghoon , ở công ty ba chẳng thể nói chuyện riêng với anh con, có thời gian con hãy quan tâm nó giúp ba! 

Nụ cười trên môi Soo Jin cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng che giấu, vờ tán thành ý kiến của chồng 

- Phải đấy Hoonie , anh con quanh năm rất ít khi về nhà, nếu có gặp thì con cũng nên bảo nó về thăm ba đi! 

Jeon Junghoon miễn cưỡng gật đầu, thầm thở dài 

- Bà nội cũng thật là, sao lại tặng anh ấy cả một biệt thự như Đài Song Khê kia chứ? Làm anh ấy lưu luyến chỗ đó mà chẳng chịu về nhà! 

Câu nói này của anh quả nhiên đã khiến Jeon Jong in không vui, cũng may là Choi Soo Jin tinh ý nên đã nhanh chóng xoa dịu cơn giận của ông, nếu không thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào! 

Trong lòng bà ta và anh đều biết rõ, Jeon Jong in  chỉ xem Jungkook là con trai duy nhất của mình .

Mẹ con bọn họ qua nhiều năm rồi cũng không còn kỳ vọng vào cái thứ tình cảm gia đình đó nữa, cái bọn họ muốn có được bây giờ là Jeon thị . Jeon Junghoon cũng không muốn lại có một trận đại chiến, liền chuyển đề tài 

- Ba, ba còn nhớ Do Kyung Soo không? 

Ông giật mình khi nghe thấy cái tên này, ông quan tâm hỏi 

-  Tại sao con lại nhắc đến ông ta? 

Anh nghiêm túc trả lời 

- Con có vài người bạn làm quản lý ở bến tàu, lần trước gặp mặt con có nghe họ nói đã nhìn thấy ông ta và anh con gặp nhau ở bến tàu!. Sau đó con thử điều tra thì biết được hiện giờ bọn họ đang tranh chấp địa bàn rất gay gắt. 

Hai tay Jeon Jong in run run, ông vẫn còn nhớ như in những tội ác mà Do Kyung Soo đã gây ra cho con trai Jungkook của ông, năm đó ông không giết ông ta đã quá nhân từ rồi, bao nhiêu năm qua, ông ta mai danh ẩn tích, không xuất hiện trên giang hồ, bây giờ đột nhiên xuất hiện, chắc chắn sóng gió lại sắp đến! 

Ông cầm ly rượu lên và uống một ngụm, thở dài 

-  Junghoon , chuyện này rất phức tạp và nguy hiểm, con không nên dính vào thì tốt hơn! 

Anh vờ gật đầu, tiếp tục dùng cơm, cúi đầu xuống cười nham hiểm.

Choi Soo Jin lại đang suy tư gì đó.

_________

Trở về Đài Song Khê, đầu óc Jungkook đã tỉnh táo hẳn, hắn bước vào đến phòng khách thì thấy rất nhiều người làm và cả thím Vương đều đang tụ tập lại trước sofa, còn có tiếng cãi nhau 

- Minatozaki tiểu thư, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Cô nên về đi, thiếu gia quay lại mà nhìn thấy cô thì cậu ấy nhất định sẽ nổi giận ! 

Đó là giọng của thím Vương đang cố tình đuổi khách, người bị đuổi nhất quyết không chịu đi 

- Cái gì mà nổi giận chứ? Tôi là người phụ nữ của anh Kook , anh ấy tại sao phải nổi giận với tôi? Tôi thấy các người đúng là chẳng biết phép tắc gì! 

Thím Vương định lên tiếng thì giọng nói lạnh lùng xa cách của Jungkook đã vang lên phía sau 

- Chuyện gì mà ồn ào vậy? 

Tất cả người làm đều dần dần tản ra hai bên, cúi gầm mặt, không dám lên tiếng.  Thím Vương đành nhẫn nhịn người phụ nữ trước mặt, cung kính cúi chào hắn . 

- Thiếu gia, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ đuổi mãi mà cô ấy không chịu đi! 

Jungkook dĩ nhiên không hài lòng với lời giải thích của thím Vương, thím Vương biết không thể giấu nên đành phải nói ra 

- Là Manoban tiểu thư nhờ tôi cho cô ấy vào! 

Mi tâm của Jungkook nhíu chặt đến khó coi, hắn lấy ra một chiếc thẻ vàng và ném xuống bàn, giọng lạnh nhạt cất lên đầy doạ nạt

- Cầm tiền rồi cút cho tôi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu chê ít thì cứ liên hệ với luật sư của tôi! 

Sana rươm rướm nước mắt nhìn hắn , cô ta cầm tấm thẻ lên, giọng nói uất ức 

- Jungkook , anh không thể vô tình như vậy được! 

Jungkook nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét, không nói tiếng nào mà đã sải bước lên lầu. 

Sana mặc dù không muốn cũng phải dời khỏi, một người như Jungkook không thể trêu chọc được! 

Nhưng cô ta không phục, vừa rồi cô ta có nghe thím Vương nhắc đến Manoban tiểu thư, chẳng lẽ là Lalisa ?

Như vậy có nghĩa là cô ta đang ở đây! Ra gần đến cổng, cô liền kéo một người làm tới và hỏi 

- Ở đây đang có người phụ nữ khác sao? 

Cô người làm lén nhìn đông nhìn tây rồi trả lời nhỏ 

- Là Manoban tiểu thư, cô ấy thật sự rất là đẹp nha, lại dịu dàng tốt bụng nữa, nhưng cũng rất đáng thương, cô ấy bị thiếu gia bắt cóc hay sao ấy, cô ấy chỉ đòi về nhà thôi! 

Hai tay Sana nắm chặt, móng tay cơ hồ đã sắp khảm vào lòng bàn tay, cô ta thử hỏi 

- Là Lalisa ? 

Cô người làm thích thú gật đầu

  - Uhm đúng rồi, thiếu gia hay gọi cô ấy là " Laliz " nghe thân mật nhỉ? Đúng là ghen tị chết mất, cô ấy thật sự là nữ thần mà !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net