Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trên sân thượng của trường, Sana lúc này đang nói chuyện điện thoại với anh trai mình. Giọng điệu cô ta cực kỳ phẫn nộ 

- Rốt cuộc thì anh giải quyết thế nào mà bây giờ bọn lại có thể lành lặn trở về chứ? 

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thô kệch của người đàn ông 

- Con mẹ nó! Mấy anh em của tao đều bị Jungkook giết rất thảm, bây giờ nó còn có cả thuật thay đổi sự thật để ra khỏi được đồn cảnh sát nữa đấy! Thằng này thật sự không đơn giản! 

Cô ta hậm hực đè nén lửa giận mà nói tiếp 

- Em không quan tâm anh dùng cách gì, tóm lại là em muốn hai người bọn họ không được một ngày bình yên! 

Nói xong cô ta không đợi anh mình trả lời mà trực tiếp cúp máy. Trong mắt tràn ngập hận ý không tài nào xoa dịu. 

---------------------- 

Ngồi ở hàng ghế phía sau, Jungkook tập trung đọc một sấp văn kiện trên tay, gương mặt tuấn mỹ tản ra sự tuyệt tình, lãnh khốc. 

Hanbin đang lái xe, nhìn lên kính chiếu hậu thì không khỏi kinh ngạc 

- Jeon tổng hình như tối qua ngài không bị mất ngủ phải không ?

Hắn vừa lật văn kiện vừa bóp bóp mi tâm, giọng trầm thấp không vui trả lời 

- Lo lái xe đi! 

Anh ngậm miệng lại và tập trung lái xe nhưng vẫn không dấu được nụ cười trên môi. Jungkook tiếp tục đọc văn kiện nhưng vẫn không khỏi suy nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Hanbin , cậu ta nói đúng, hình như hai đêm gần đây, hắn đã ngủ rất ngon và không cần dùng đến thuốc ngủ như trước đây.

Tiếp tục lật sang trang văn kiện khác, hắn không muốn suy nghĩ về vấn đề này nữa!  Chiếc tablet bên cạnh đột nhiên rung lên, có cuộc gọi video tới.

Hắn tao nhã cầm lên và kéo cái kệ nhựa trên trần xe xuống rồi đặt chiếc tablet lên, hướng màn hình đối diện với mặt mình, bật nút nhận cuộc gọi. 

Trên màn hình tablet hiện ra khuôn mặt đẹp trai có vẻ yêu nghiệt của Lee Woozi , anh ta vừa cười vừa nói

  - Hello babe , tớ cất công đến cứu cậu mà cậu không có chút cảm kích nào sao? 

Jungkook vẫn vùi mặt vào đóng văn kiện, lười biếng trả lời 

- Cậu muốn thế nào? 

Anh ta giơ ngón trỏ tới gần màn hình, vẻ mặt phấn khích nói 

- Đúng là chỉ có cậu rất hiểu tớ, rượu vang 78 có mùi vị và hương thơm rất ngọt ngào, tớ cũng mới được thưởng thức một ly! 

Jungkook không chút do dự mà trả lời ngay 

- Ngày mai tớ sẽ cho người vận chuyển đến nhà cậu .

Lee Woozi hào hứng nói một tiếng cảm ơn rồi ngay lập tức trở nên nghiêm túc hẳn. 

- Kook này, tốt nhất cậu nên điều tra rõ những kẻ tấn công cậu là ai? Tớ nghĩ bọn họ chưa dừng lại dễ dàng vậy đâu .

Jungkook gật đầu một cái như đã nghe rồi trực tiếp cúp máy. 

--------------------------- 

Buổi chiều, Lalisa gọi tài xế của Jungkook đến và đi tới một tiệm cà phê để gặp trưởng phòng Ninh, nhận công việc để làm tại nhà, cô còn thông báo cho trưởng phòng Ninh thời gian trở lại Jeon thị của mình; sau khi tạm biệt trưởng phòng Nayeon , cô ngồi một mình ở quán cà phê, nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính của quán, mưa phùn còn chưa dứt.

Cảm giác lúc này gợi cho người ta nhiều suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ còn hai tuần nữa thôi là cô sẽ trở về trường học và sau ba tháng nữa cô sẽ tốt nghiệp cao đẳng, sau đó cô sẽ thực hiện ước mơ của mình .

Đang suy nghĩ miên man, cô không biết có một người đàn ông đã ngồi trước mặt mình được một lúc. Người đó im lặng ngắm nhìn cô ngắm cảnh bên ngoài, nụ cười hấp dẫn mê hoặc tất cả. 

- Có phải cô hơi thất lễ rồi không? 

Lisa vội quay đầu lại nhìn, vừa thẹn vừa giận hỏi 

- Anh là ? Anh quen tôi sao? 

Người đàn ông tháo cặp kính râm xuống, nụ cười nhã nhặn đầy phong thái của một quý công tử. 

- Cô quên nhanh thật !. 

Lúc này cô mới dần có chút ký ức về anh ta, cô bất ngờ thốt lên 

- Thì ra là anh! 

Vì người đàn ông này lúc cô gặp đã trông rất quen nên mới có ấn tượng như vậy, bây giờ nhìn lại thì cô đã biết gương mặt anh ta hao hao giống ai rồi.  Jungkook ! 

Đúng vậy, anh ta có một vài nét hơi giống Jungkook ; gương mặt của Jungkook , cô đã in sâu vào cốt tủy và trong não lâu rồi! 

Nhớ đến lời kể của thím Vương, Jungkook còn một người em trai cùng cha khác mẹ là Jeon Junghoon , không chắc chắn có phải hay không nhưng vẫn hỏi thử 

- Anh là Jeon Junghoon phải không ? 

Anh ta hứng thú nhìn cô, không ngờ cô lại biết được tên của mình, nụ cười bao dung nở rộ trên môi. 

- Cô biết tên tôi? 

Cô suýt chút nữa thì đã nói ra tên Từ Lâm nhưng nhớ lại quan hệ giữa anh em họ không tốt, cô cũng không muốn gây phiền phức cho Jungkook nên đành tìm đại một lý do 

- Tôi tình cờ nhìn thấy hình cùng với tên của anh trên báo .

Anh ta cầm lấy cốc cà phê của cô lên uống một ngụm, nụ cười hứng thú không hề thuyên giảm. 

Cô nhìn hành động này của anh ta vừa giận vừa ngại, vội lên tiếng ngăn cản

  - Cái đó tôi đã uống rồi .

Junghoon mỉm cười tao nhã, nhẹ nhàng ngắt lời cô. 

- Không sao.Tôi không ngại .

Nghe những lời này của anh ra, lòng  cô thoáng trùng xuống rồi lại nở nụ cười ngọt ngào. Cô nhớ cách đây không lâu khi ăn tối cùng Jungkook , hắn đã dùng lại chiếc muỗng mà cô đã ăn qua, lúc đó cô cũng đã nói với hắn như lúc nãy, hắn thản nhiên nhưng vẫn lạnh lùng như vậy trả lời cô" Có vấn đề gì sao? ", cô không ngờ một người đàn ông ăn trên ngồi trước như  Jungkook lại không chút ái ngại mà dùng lại đồ mà cô đã dùng qua, hành động đó đã khiến cô như vừa được ăn nguyên một muỗng mật ong.

Bây giờ Jeon Junghoon lại lặp lại hành động đó của Jungkook , điều này khiến cô thấy khó chịu . Đưa tay ra định đoạt lại cốc cà phê nhưng Jeon Junghoon nhất quyết không trả, còn cầm lên cao nữa, anh ta cười tươi hơn 

- Cô ích kỷ thật , chỉ là một cốc cà phê thôi sao cô phải hẹp hòi với tôi sao ? 

Cô thẹn quá hoá giận, vẫn muốn lấy lại cốc cà phê. 

- Tiên sinh, anh muốn uống thì tôi có thể gọi phục vụ mang cốc khác lên cho anh, cốc đó tôi đã uống qua, nếu lỡ làm tổn hại đến sức khỏe của vị tiên sinh cao quý như anh thì tôi không gánh nổi hậu quả đâu! 

Anh ta cười hớn hở, lộ ra hàm răng trắng muốt đều đặn. 

- Cô thật là hung dữ , từ trên xuống dưới của cô cũng phải mất vài trăm đô rồi đấy . Cô đừng hẹp hòi như vậy chứ .

Lisa thật sự không ngờ rằng lại có một người đàn ông trẻ con đến như vậy, mặc dù anh ta và Jungkook là hai anh em nhưng tính cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Anh thích hợp làm thủ lĩnh hơn, và có lẽ vì vậy nên Jungkook luôn cô đơn hơn anh ta?  Lại còn quan sát cô kỹ như vậy, anh ta là kẻ biến thái sao?

Nhưng cô lại bị lời nói của anh ta làm cho kinh ngạc, hắn rốt cuộc đã đắp bao nhiêu tiền lên người cô chứ? Những bộ quần áo của cô đều do hắn dặn thư ký mua cho cô, cả trang sức, túi xách, giày và mỹ phẩm; cô rất ít dùng đến nên không để ý lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net