Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc Lamborghini tiến thẳng vào cổng biệt thự  dừng lại ở trước sân . Kim Hanbin nhanh chóng bước xuống xe để mở cửa cho Jungkook . Hắn một thân biếng nhác đi vào trong đại sảnh của biệt thự, những người làm trong biệt thự cùng lúc cung kính cúi chào.

Hắn không nói gì mà đi thẳng lên cầu thang  Vừa ngay lúc hắn mới bước lên được vài bước thì một người phụ nữ trung niên có gương mặt  được trang điểm rất kỹ xảo, quần aó trên người toàn bộ đều thuộc hàng hiệu .
Trên  bà ta vẫn toát lên khí chất của một phu nhân cao quý

Bà ta nhìn thấy Jungkook chỉ hừ lạnh một tiếng

  - Tôi đầu tư xây dựng trường học là để kinh doanh chứ không phải là xây kỹ viện cho cậu đến trêu hoa ghẹo nguyệt!

Jungkook hình như đã quen với bộ dạng thích chọc tổ ong này của bà ta rồi nên cũng chẳng rỗi hơi đâu mà để ý, hắn tiếp tục bước lên cầu thang. Người phụ nữ đó mở miệng giễu cợt  

- Đừng có mà mở miệng xin xỏ ba cậu danh xưng chủ tịch! Một thằng con hoang mà lại có thể ngồi vào cái chức giám đốc điều hành thì đã là miếng cơm tốt nhất cho một đứa ăn xin như cậu rồi! 

Quả nhiên! 

Hai từ " con hoang " đã khiến Jungkook bắt đầu tức giận, hắn hừ lạnh nhìn người phụ nữ trước mắt, lửa giận đã cháy lên hừng hực trên gương mặt tuấn mỹ của hắn ,hắn nhả ra từng chữ cảnh cáo đáng sợ 

- Nếu cái miệng của bà còn không chịu ngậm lại thì tôi sẵn sàng tặng bà vài viên kẹo đồng đấy! 

Người phụ nữ bị ánh mắt muốn giết người của Jungkook làm cho khiếp sợ, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của hắn ta , bà ta lại tiếp tục châm chọc 

- Sao nào? Định giết tôi? Cho dù cậu có giết tôi thì người mẹ dâm đãng của cậu cũng chẳng thể trở thành phu nhân đâu! Bà ta chết rồi kia mà, một con đàn bà lẳng lơ đã chết rồi sao còn để lại một đứa con hoang như vậy ?

Tính nhẫn nại của Jungkook đã bay sạch khi nghe người phụ nữ đó phỉ báng mẹ mình. Hắn  đưa tay ra bóp chặt cổ bà ta, dùng sức dồn ép bà ta về vịn cầu thang, hai mắt hắn hừng hực lửa giận, chiếc cằm cương nghị giật giật vì tức giận, giọng nói của hắn cất lên như Diêm La gọi hồn 

- Phỉ báng mẹ tôi ? Bà đủ tư cách sao ? Choi Soo Jin bà tốt nhất nên câm miệng lại , tôi cũng không ngại nói cho bà biết, xưng danh chủ tịch kia , tôi rất có hứng thú !! 

Choi Soo Jin , phu nhân của Jeon lão gia và cũng là cổ đông của Jeon thị . Bà ta là con gái rượu của Choi lão cố, một trong những doanh nhân máu mặt trong thương trường. Bà ta có một đứa con trai với Jeon lão gia là Jeon  Junghoon . 

Jeon Junghoon , em trai cùng cha khác mẹ của Jeon Jungkook, luôn có tham vọng với chiếc ghế chủ tịch Jeon thị .  Khắp trên dưới Jeon Từ và tổ chức ngầm của Jeon lão gia lập nên - BAMs, tất cả mọi người đều chỉ biết hai anh em Jeon gia là cùng cha cùng mẹ sinh ra nhưng họ không biết Jungkook chính là con riêng của Jeon lão gia với một cô tình nhân bí mật. Đại thiếu gia của Jeon gia thật ra là con riêng !

Bí mật này chỉ mỗi quản gia và vài người thân tính bên cạnh chủ nhà, trong đó có cả Hanbin được biết.  Bị Jungkook bóp chặt cổ đến mức sắp tắt thở, Choi Soo Jin dùng hết sức để vùng vẫy, hai mắt bà ta đã ươn ướt nước, gương mặt đỏ lên vì khó thở, răng miệng lưỡi ú ớ lung tung chẳng nói được gì, hai tay dùng chút sức lực của mình để kéo tay Từ Lâm ra 

- Jung....Jung... Jungkook... bỏ.... bỏ ra... Dù sao... tôi cũng là.. là mẹ trên danh nghĩa của cậu! 

Hai tay hắn vẫn bóp chặt cổ bà ta, gương mặt vẫn hừng hực lửa giận không hề có dấu hiệu giảm bớt, hắn chợt hừ lạnh 

- Mẹ trên danh nghĩa? Nếu bà hiểu rõ như vậy thì tốt! 

Choi Soo Jin biết rõ bây giờ không nên chọc giận con sói này nữa, nhìn vào ánh mắt của Jungkook , bà ta biết hắn không hề nói đùa, có thể sẽ bóp chết bà ta ngay lập tức .

Jungkook lại được huấn luyện đặc biệt từ nhỏ, sử dụng súng đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ nên người như hắn càng không thể chọc vào lúc hắn đang mất kiểm soát.  Nhưng không đợi đến khi Soo Jin hạ thấp giọng xin lỗi thì Jeon Jong in không biết đã đứng đó từ lúc nào. Chứng kiến hành vi vô lễ của con trai, ông không kìm được tức giận quát lớn 

- Jungkook ! Con đang làm gì đó? Còn không mau bỏ dì con ra! 

Jungkook nhẹ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để đè nén cơn phẫn nộ trong người sau đó đẩy  Soo Jin sang một bên rồi sải bước đi lên cầu thang.  đứng không vững, lảo đảo suýt té thì may có quản gia chạy đến đỡ lại. Bà ta hít thở phì phò, vừa đưa tay xoa dịu vùng cổ đau rát vừa tức giận mắng Jungkook

  - Thật sự nó muốn giết tôi mà, đúng là về đây thì chẳng có gì tốt đẹp ! 

Jeon lão gia - Jeon Jong in đứng trên cao nhìn xuống người vợ vừa bị doạ đến mất hồn vía của mình phía dưới, gương mặt đã già dặn của ông lộ rõ vẻ bất mãn, ông lên tiếng nhắc nhở

- Đừng suốt ngày rãnh rỗi không có gì làm mà gây sự lung tung! 

Dứt lời, ông xoay người bước về phía phòng sách trước mặt. Tuy không nói rõ ràng ý muốn bảo vệ cho Jungkook nhưng Choi Soo Jin biết rõ Jong in trước giờ vẫn rất yêu thương Jeon Jungkook , người phụ nữ duy nhất mà ông đem lòng yêu thương của chỉ có mỗi mình mẹ ruột của hắn . Còn đối với mẹ con bà ta, ông chỉ là đang làm tròn nghĩa vụ của một người cha, người chồng !

Cả đời Bạch Sính Đình tìm mọi cách để có được Jeon Jong in và trở thành phu nhân chính thức của ông, nhưng , bà ta không bao giờ có được trái tim của ông bởi nó đã thuộc về mẹ của Jungkook . Soo Jin tức giận giẫm chân rồi không can tâm trở về phòng.  Tại phòng sách của Jeon Jong in . 

Jungkook tự nhiên ngồi xuống sofa đối diện với ba mình, hắn lười biếng tựa lưng lên ghế, hai chân thì gác lên chiếc ghế bên cạnh, không nhanh không chậm hỏi 

- Ba gọi con về có chuyện gì sao? 

Jeon lão gia rót hai ly whiskey rồi đưa một ly cho Từ Lâm, ông nhìn hắn rồi thở dài 

- Kook ! Ta vừa nhận được thông báo của hiệu trưởng , ông ta nói là con cùng với Baekhyun và Jimin đến trường để đánh một đám nam sinh. Jungkook , gia đình đám sinh viên đó vừa gọi điện đến đòi chúng ta phải bồi thường thiệt hại về tinh thần và thể lực cho con họ ! Jungkook , sao con suốt ngày... 

Jungkook lười biếng đưa tay gãi gãi mi tâm rồi thản nhiên trả lời 

- Parrk Jimin là bạn của con, lũ phế vật đó gây sự ở địa bàn của cậu ấy nhưng chúng lại ở địa bàn của con nên con giúp anh em mình ra mặt, vậy thì có gì không đúng? Nếu chúng muốn tiền thì cứ bố thí cho chúng vài đồng, tiền thì ba đâu có thiếu, ba cũng đừng nhỏ mọn như vậy chứ? Năm xưa, mẹ con còn chưa nhận được một cắc nào của ba để lo tang lễ kia mà! 

Nghe những lời vô lễ của con trai mình mà Jeon Jong in chỉ biết đau lòng thở dài, trong đôi mắt già nua của ông ẩn chứa sự xót xa khôn cùng .

Không vote là tao drop thiệt á 😿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net