C18: Tạm biệt ngài Ravel của em (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là chap Chúc mừng sinh nhật Lisa nha 😄😄 Mà không biết chap up lúc nào.

____________

Lisa bị Joel hành hạ mệt tới nỗi hết năng lượng mà biến về hình dạng báo tuyết. Vẻ mặt của anh lúc ấy đúng là đặc sắc không thể đặc sắc hơn. Giống như đang ở trên thiên đường bị rơi xuống địa ngục vậy. Dáng vẻ đang hăng hái, trầm luân bỗng thành ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi chuyển sang tức giận, bất lực. Đã biến về thành báo rồi, còn làm ăn được gì chứ.

Vậy kẻ tên cầm thú nào đó buộc phải dừng sớm dù trong thâm tâm không hề muốn.

Báo con vì mệt nên đã ngủ mất, hai mắt khóc trong dạng người giờ thành báo cũng vẫn ươn ướt, sưng húp, trong mũi còn sụt sịt, nấc cục đầy ấm ức vì bị bắt nạt.

Anh ở thế giới này giống như đã nhịn nhiều năm không được giải tỏa. Bình thường nếu không có người yêu thì vẫn giữ thói quen cũ, gần như là lãnh cảm. Thế nhưng khi có người yêu rồi thì liền biến thành con sói đói khát, ngày ngày điên cuồng đòi ăn.

Joel đi tắm, lúc quay lại thì thấy 3 khối ngọc bích trên giường đã bị cô hấp thụ hết nhưng cơ thể không biến thành hình người.

Anh xuống dưới phòng khách, mang lên kha khá khối ngọc bích khác, bày đầy trên giường quanh người cô.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối. Để chuộc lỗi và âm mưu vỗ béo cô, tối nay anh nấu 1 bữa cơm cực kì thịnh soạn, cũng chuẩn bị thêm phần ăn phù hợp với dạ dày của báo con. Mặc dù ở hình báo hay người thì cô vẫn rất đáng yêu, tuy nhiên anh thích cô ở dạng người hơn. Có thể nói chuyện cùng với anh, cơ thể lớn ôm đã hơn, đôi môi hồng hôn cũng mềm mại hơn. Còn có thể ấy ấy, chứ như hình báo thì ... chỉ có thể ăn bằng mắt.

"Lily, dậy ăn cơm tối thôi nào." Anh mở cửa đi vào, phòng ngủ chỉ bật 1 bóng đèn nhỏ đầu giường.

Lisa trong khi ngủ ăn không ít ngọc bích, biến thành người lúc nào không hay.

Anh nhớ mình có đắp chăn cho cô, thế nhưng bây giờ cơ thể dụ hoặc kia lại ở ngoài chăn, phơi bày dáng vẻ mềm mại, trắng mịn như cái bánh bao.

Mẹ kiếp! Joel chửi thầm 1 câu. Nhẫn nhịn, kiềm chế không cho con thú dữ xổng chuồng. Anh đi vào, việc đầu tiên là mặc quần áo cho cô. Vì đặt hàng online nên đồ chưa về, anh chỉ có thể dùng quần áo của mình. Hoàn cảnh bất đắc gì mà sao trong lòng thỏa mãn thế này?! Mình đúng là lưu manh mà!

Vì chiều cao chênh lệch khá nhiều, 30cm lận. Nên Lisa mặc áo sơ mi của anh giống như mặc váy, dài gần hết đùi luôn. Cơ thể mảnh mai như lọt thỏm trong chiếc áo rộng, chỉ lộ mỗi đôi chân thon nhỏ, trắng mịn nhưng cũng đủ giết người rồi.

Trông cô ngủ quá ngon, anh không nỡ đánh thức, đành leo lên giường nằm ngắm nghía dáng vẻ khi ngủ của cô trong lúc chờ đợi.

Anh không ngờ 1 ngày mình sẽ có bạn gái, càng không tưởng tượng nổi bạn gái của mình lại từ 1 con báo tuyết biến thành. Nhưng không sao, là người cũng tốt, là báo lại càng đáng yêu. Dáng vẻ đong đưa của cô trên giường cơ bản đã rất dụ người, thêm chiếc đuôi xù lông, béo tròn vì mất kiểm soát mà ngoắc vào đùi, vào hông anh ... không gì có thể tả được cảm xúc lúc ấy.

Joel phát hiện, kẻ lãnh cảm như mình yêu rồi. Yêu chết đi sống lại 1 con báo nhỏ.

Lisa ngủ 1 mạch từ chiều đến 9 giờ tối.

"Em đỡ mệt chưa?" Giọng nói trầm ấm vang bên cạnh.

Cô giật mình, liếc sang nhìn thì thấy anh đang ngồi đọc sách, còn mình thì ôm chân anh ngủ ngon lành. Nhưng phải công nhận là ôm chân anh rất đã, vừa dài vừa rắn chắc, phần cơ đùi khi thả lỏng sẽ không cứng mà mềm hơn, gối đầu lên cực kì đã.

Lisa vội ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời ối đen thì mới biết mình đã ngủ lâu như vậy.

Anh gấp sách để lên tủ cạnh giường, kéo cô sát tới, ôm từ phía sau. "Ăn nhiều ngọc như vậy, không được biến thành báo nữa đâu nhé." Anh gác cằm trên vai cô, thủ thỉ nói.

Nghe vậy cô cau mày suy nghĩ. Cái này không phải do cô quyết định là được. "Nếu anh vẫn như trưa nay thì em sẽ lại bị biến thành báo đấy!" Cô vỗ nhẹ vào trán anh như trách móc.

"Tối sẽ từ tốn hơn." Vừa nói anh vừa hôn vành tai cô, quyến luyến mãi không rời tay. "Dậy đi ăn cơm thôi."

Anh xuống giường, cúi người xoay phần xỏ dép về phía cô.

Lisa mở chăn, lúc này mới phát hiện mình đang mặc áo sơ mi của anh. Không có đồ lót, chỉ có 1 lớp vải trắng mỏng che chắn. Còn đang băn khoăn có nên đi tìm quần mặc không thì anh đã bế cô lên. "Không đi được thì anh bế em."

Kiểu bế của Joel như bế em bé, bàn tay đặt dưới mông cô, ôm trọn phần thịt tròn mềm mềm.

Cô không phản đối, vốn dĩ đôi chân này đã không còn sức lực để đi nữa.

Trong phòng bếp, trên bàn đã bày đầy các đĩa đồ ăn sắc màu, nhưng vì để qua mấy tiếng nên chúng đã nguội lạnh hết.

Anh lót tấm đệm lên ghế rồi đặt coi ngồi xuống. "Đợi tôi hâm nóng lại đồ ăn."

"Ừm." Cô ngửa đầu nhìn anh, khuân mặt tươi tắn, dáng vẻ hồn nhiên, xinh đẹp.

Đôi mắt đen him lại, anh cúi xuống hôn môi với cô mấy lần rồi mới đi làm việc khác.

Bữa cơm hôm nay Lisa ăn rất ngon, ăn tới nỗi cái bụng căng tròn, sắp biến thành heo rồi. Bởi lẽ đây là bữa cơm tử tế đầu tiên đúng nghĩa với con người của cô từ khi tới thế giới này. Nếu vậy nay mai phải duy trì làm người mới được ăn ngon.

"Hệ thống, mi có đang tính thời gian làm người của ta không đó?"

[ Bất cứ lúc nào kí chủ thành người chúng tôi đều tính. ] Hệ thống nói: [ Tuy nhiên kí chủ phải lưu ý. Yêu cầu của nhiệm vụ là giữ trạng thái người trong 1 tuần, nếu bị biến về cơ thể báo thì sẽ tính lại từ đầu. ]

Nghe vậy cô thầm tính toán làm sao để hoàn thành nhiệm vụ. 1 tuần không quá lâu, chỉ cần có đủ ngọc bích bổ sung năng lượng, và quan trọng nhất là không bị anh phá đám.

"Joel ..." Cô gọi anh.

Joel đang rửa bắt nghe cô gọi thì quay lại, đáp lời: "Hửm?"

Lisa chần chừ nhưng vẫn quyết định nói. "Em nghĩ chúng ta nên ngủ riêng."

... Cạch ... Tay anh rớt cái đĩa xuống bồn rửa. Anh rửa sạch tay, đi tới bàn cạnh nó, trầm giọng hỏi: "Tại sao?" Thần sắc rất không tốt. Giống như việc ngủ riêng là tối kị của anh vậy.

"Em ghét tôi hả?" Anh chống tay lên thành bàn, khoảng cách rất gần cô, đôi mắt đen nhìn từ trên xuống. "Hay vì tôi làm em giận?"

Cô hơi nghé mặt ra xa, tránh anh. "Anh làm quá nhiều, em không chịu nổi."

Anh nhíu mày, hạ thấp giọng: "Cái này thì liên quan gì tới việc ngủ riêng? Chúng ta vẫn có thể ngủ chung giường mà."

Lisa vội vàng nói: "Tại em sợ anh không kiềm chế được." Đến lúc nó công sức là nhiệm vụ của cô sẽ đổ sông đổ bể hết.

Sắc mặt anh càng tối hơn, nhìn chằm chằm cô. "Em không tin tưởng tôi vậy sao?"

Đương nhiên rồi!

Cô học theo trong phim, dùng kế khích tướng đối với những người kiêu ngạo, tự cao tự đại như anh.

Lisa không trả lời giống như ngầm thừa nhận.

Thấy vậy Joel hít lạnh, nắm bả vai cô, nghiến răng nói: "Tôi sẽ tiết chế, nếu em thấy không thoải mái thì chúng ta sẽ không làm." Anh ngưng 1 chút, hơi gằn giọng chắc nịch: "Còn về việc ngủ riêng, không thể!"

Nghe vậy cô cắn tay suy nghĩ. Phân vân liệu có nên đồng ý với anh không. Cô cảm thấy đây là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, nếu đòi hỏi thêm thì sẽ mất cả chì lẫn chài. "Anh hứa đấy. Em bảo dừng thì anh phải dừng lập tức."

Thật ra cô biến lại thành báo là vì bị anh làm quá độ, tiêu hao sạch năng lượng. Nếu anh có thể tiết chế lại thì chắc sẽ không sao.

Nghe vậy Joel liền gật mạnh đầu đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đối với việc ngủ riêng, nó giống như cực hình vậy. Ngủ riêng sẽ sinh ra xa cách, chứng tỏ người yêu có phòng bị với bạn, vì vậy không thể để quan hệ của 2 người rạn nứt dù chỉ là 1 vết.

Tuy nhiên cô vẫn phải ra điều kiện để cảnh cáo anh. "Anh mà không nghe lời em thì 2 chúng ta ngủ riêng đấy."

"Bao lâu?"

"1 tháng!" Cô giơ ngón tay lên, chắn ngay giữa khoảng cách mặt của 2 người.

Hàng mày anh cau chặt, trên trán nổi hắc tuyến. 1 tháng quá lâu, không thể được!

"Tôi hứa, tuyệt đối sẽ nghe lời em."

"Chúng ta ngoắc tay." Lisa ngoắc ngoắc ngón út với anh.

"Hệ thống, mi có chế độ đi năng lượng còn có thể sử dụng trong bao lâu không?" Cô hỏi thầm hệ thống trong đầu.

[ Có thưa kí chủ. ]

Haha, vậy thì tốt quá rồi! Sau này phải kết hợp quản lí anh lẫn xem chỉ số năng lượng thì mới hoàn thành nhiệm vụ này được.

2 ngày đầu Joel rất an phận nhưng tới ngày thứ 3 thì bắt đầu không chịu nổi. Bởi vì bây giờ Lisa ở hình người, không chịu về hình báo, thế nên anh phải đi làm mà không có báo con theo. Thành ra chiều về, anh liền quấn lấy cô không buông, nhớ thương dồn vào những cái ôm hôn, âu yếm.

"Hôm nay không được, em hơi mệt." Lisa nằm ngửa trên bàn bếp, bị anh sấn tới, hôn mạnh bạo. Cô sợ năng lượng lúc này không đủ để chống lại sức lực trâu bò của anh. Đành phải dùng cách này từ chối.

Quả nhiên vừa nói xong, sắc mặt anh tối âm u như giông bão kéo tới. Trong mắt đen nhiễm tơ máu, Joel buông lỏng tay cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve. "2 lần thôi được không?" Giọng điệu hòa nhã, xin xỏ.

Cô ngồi thẳng dậy, lồng ngực 2 người áp sát. "Không ..."

"1 lần!" Anh hơi khó chịu nói. "Anh không thể nhượng bộ thêm." Bàn tay không yên phận lại đặt lên mông cô, nắn bóp, nhào nặn.

Lisa bị bóp đau liền cầm cổ tay anh, chặn lại. "Không phải chúng ta mới làm hôm trước sao? Còn nhiều như vậy, anh không sợ bị hư thận hả?"

Joel lập tức cong môi, cãi: "Tôi mới 35 tuổi, không phải ông già 60. Làm như vậy là quá ít, không thể nói là nhiều. Em như vậy còn chê tôi, đúng là vô tình mà." Vẻ mặt hờn dỗi, tổn thương.

Cô lắc đầu, cực kì kiên quyết. "Em nói rồi, không được là không được."

Mặt anh đen kịt lại, cuống họng trượt lên xuống, không báo trước liền nhào tới, vạch áo cô ra, dùng môi mơn chớn làn da trắng mịn.

Lisa giữ chặt đầu anh lại, không cho làm bậy. "Đừng tưởng dùng cách này dụ dỗ là em đồng ý."

Hai mắt anh rưng rưng đầy tủi thân, nhìn cô chăm chăm như năn nỉ. "Lily à ..."

Trong lòng cô thở dài. Cái đàn ông này đúng là bị bệnh đói khát da thịt rồi. Ngày nào cũng ôm ấp, âu yếu, nếu có thể chắc anh muốn dính vào lưng cô luôn ấy chứ.

Cô ôm mặt anh khiến anh hai má phồng lên, đôi môi chu thành cái mỏ vịt. "Anh ngoan đi mà. Hết tuần này rồi em sẽ cho anh làm mọi thứ mình thích."

Nghe vậy vẻ mặt Joel ngỡ ngàng, đôi mắt sáng chưng. "Thật sao?"

"Ừm, thật hơn vàng."

"Tôi làm gì cũng được?" Anh sợ mình nghe nhầm, còn hỏi lại. "Bao lâu cũng không phản đối?" Con sói nào đó bắt đầu ra giá.

Lisa nhíu mày, nói chắc nịch: "Đã bảo là anh muốn làm gì em cũng không cản mà."

Anh hít 1 hơi đầy phổi, mắt trừng lớn kinh ngạc. "Em sẽ cosplay? Sẽ giữ tai và đuôi? Còn có .. chúng mình làm ở phòng bếp, ban công, bể bơi??" Joel như đứa trẻ con được cho kẹo, hớn hở nói.

Cô càng nghe càng cảm thấy sự việc đã đi quá xa. Cái gì mà ban công, bể bơi? Anh có quá đáng quá không? Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra mình đồng ý. "Đều được hết." Nụ cười gượng ép nhưng anh không hề nhận ra.

"Cả ở trong xe?"

"Ya, Joel Ravel! Anh đừng được voi đòi tiên. Em đã đồng ý rồi còn gì. Hiện tại thì anh phải buông em ra theo đúng quy tắc chứ."

Joel bất giác thả lỏng tay nhưng không hoàn tay tách ra khỏi người cô. " Cho tôi hôn 1 chút, nhớ em như vậy." Còn phải nhẫn nhịn thêm 5 ngày nữa, số mình sao khổ quá trời!

Vậy là Lisa thoát được 1 kiếp nạn.

___ phân cách ___

Cuối tuần, lễ phục mà Joel đặt may cũng đã về.

"Tối nay chúng ta đến 1 nơi này nhé." Anh ngồi trên sofa, ngoan ngoãn làm gối nằm cho cô.

Lisa đang nằm xem chương trình ca nhạc cuối tuần trên TV, nghe vậy hơi khựng lại, chuyển sự chú ý về anh. "Đi đâu vậy?"

"Buổi tối bà ngoại anh có tổ chức 1 bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ. Tôi với em cùng đi."

"Sinh nhật bà ngoại anh?" Cô bật dậy, vì động tác nhanh quá mà va đầu vào miệng anh. "Ah, em xin lỗi, anh có đau không?" Cô vội vang muốn chạm vào cằm anh xem thế nào.

Joel bụm cằm, cúi mặt giống như đang kìm nén lại đau đớn. Tiếng va vừa nãy rất vang nha!

Lisa luống cuống, xà vào người anh, bưng mặt anh lên. "Cho em xem nào."

Hai mắt anh dơm dớm, theo bản năng nước mắt sinh lí chảy ra. Joel khó khăn nói: "Cắn .. trúng lưỡi rồi." Vừa nói vừa đưa lưỡi ra cho cô nhìn. Quả nhiên đầu lưỡi có vết răng và máu đỏ.

"Làm sao đây? Đau không, em đi lấy thuốc bôi nhé?" Nói rồi định xuống ghế nhưng bị anh giữ lại.

"Hôn tôi 1 cái liền hết đau." Con sói nào đó lợi dụng thời cơ, không từ 1 thủ đoạn để có thể thân thân với người yêu.

Lisa với vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh, cuối cùng vẫn chủ động hôn tới.

2 người nằm trên Sofa, âu yếm nhau 1 lúc lâu mới thôi.

Anh đang trong cơn khát, bị khuấy động lên hứng thú, bắt đầu lột áo cô ra. "Chúng ta làm đi. Nay là hết tuần rồi."

"Không được. Không phải anh bảo đi dự sinh nhật bà ngoại sao?" Cô chống tay lên ngực anh, giữ khoảng cách an toàn.

"Còn 4 tiếng nữa lận, đủ để 2 ta làm 1 trận." Anh cầm cổ tay cô, ghim lên đỉnh đầu không cho kháng cự.

Nghe vậy Lisa hơi hốt hoảng, cựa mình kịch liệt, tránh đi nụ hôn của anh. "Ah, không được mà. Đến tối mới tính là hết thời gian quy định. Anh như này là phạm luật."

Joel bỏ ngoài tai lời của cô, thân mình chen vào giữa, tách đùi cô ra để cô không thể đấm đá lung tung. "Tôi chịu hết nổi rồi. 1 tuần nay chỉ làm được 3 lần, em coi tôi là giếng cạn, nhưng mà tôi lại là núi lửa nha." Anh cười ranh mãnh, hai mắt đen đục vì bị khoái cảm che mờ mắt.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ đây là Joel mà mình biết. Anh mà cũng sử dụng biện pháp nghệ thuật trong lời nói sao? Haha, chuyện lạ có thật!

"Hệ thống ơi, ta còn bao nhiêu năng lượng?"

[ Tích tích ... Đã tính toán xong. Kí chủ còn 80% năng lượng, đủ dùng trong 7 tiếng. ] Hệ thống còn nói thêm: [ Tính đến đúng 21 giờ thì ngài sẽ được coi là hoàn thành nhiệm vụ ẩn. ]

Nghe hệ thống nói, cô ngước nhìn đồng hồ của nó trong đầu. Thế là còn 6 tiếng nữa mới hết 7 ngày.

"Em đang nghĩ gì, không tập chung như vậy." Anh không hài lòng nói, quay mặt cô lại, dùng nụ hôn để thu hút tâm trí cô trở về.

Chưa có sự đồng ý của cô nên anh chưa dám vào, chỉ làm vài bước dạo đầu.

"Anh có 1 tiếng để làm." Cô giơ ngón tay trỏ đến trước mặt anh, ánh mắt kiên định.

Nghe vậy hai mắt Joel sáng như trăng rằm, gạt ngón tay cô qua, không tới vài giây con thú nhỏ nào đó liền trượt vào nơi nó thèm khát bao lâu nay.

"Ah, nhẹ thôi." Lisa rên rỉ 1 tiếng, thầm oán anh. Cái người này, chỉ trực chờ câu nói của cô thôi mà.

1 tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Anh chưa kịp ăn no đã bị cô đá cho lăn xuống sàn. "Hết giờ. Chuẩn bị đồ đi tiệc thôi."

Joel ngồi dưới sàn, mắt nhìn theo cô, long lanh, nũng nịu, tủi thân đều có. Nếu anh có thêm 2 cái tai dài thì chắc chắn giống chú chó golden đang bị chủ lạnh nhạt.

"Nào, có đi chuẩn bị không??" Tiếng cô vang ở trên tầng.

"Có!" Anh lấy lại tinh thần, nhặt quần áo vươn vãi quanh đó rồi đi lên.

Không chua ngoa khi nói Joel là kẻ 2 mặt chính hiệu. Bộ dạng khi ở nhà của anh khác hoàn toàn khi ở ngoài. Anh chỉ dịu dàng, ngoan ngoãn với mình cô, ở ngoài anh lạnh lùng như núi băng, lúc nào sát khí cũng hừng hực, không dọa người ta run sợ thì cũng làm kẻ khác đứng hình. Ngầu bá cháy bọ chét!

Lễ phục mà anh chuẩn bị cho cô là 1 chiếc váy trắng khá an toàn. Nói trắng ra là chỉ hở mỗi phần vai, còn lại đều dài che kín dù chỉ chút cổ tay. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, anh còn đặt may thêm 1 chiếc áo khoác lông trắng ấm áp để cô vừa không bị lạnh, vừa che luôn được vai. Hảo Joel nha!

( Minh họa )

Lisa ở thế giới này có cơ thể nhỏ nhắn và chiều cao tạm ổn. Khoác lên mình chiếc váy đắt tiền với kiểu dáng quý tộc. Thế nhưng với vẻ ngoài đáng yêu, mặt búng ra sữa, vài hành động nhỏ như chun mũi, con ngươi đảo qua liếc lại đầy ngơ ngác với mọi thứ giống như loài mèo của cô, làm cho mình chỉ có đáng yêu chứ không cao sang, quý phái hay quyến rũ.

Joel thì khác, anh tỏ ra mình đã thắng cuộc trong việc phù hợp với trang phục. Thường ngày anh mặc vest đen hoặc cảnh phục xanh. Hôm nay vỉ để ăn khớp với cô, anh mặc 1 bộ vest trắng được cắt may theo phong cách quý tộc thời xưa. Phần áo trước được xếp phồng, cổ áo khoác ngoài bẻ lớn với vài hàng cúc.

( Minh họa )

Khí chất lạnh lùng, lãnh khốc, nghiêm nghị của anh giống như những quý tộc thứ thiệt, sinh ra là để mặc trang phục cao quý như vậy.

Anh không dùng tài xế mà tự mình lái xe tới.

Gọi là bữa tiệc nho nhỏ nhưng khách bên ngoài xếp hàng vào trong đông kín như đi lễ hội hóa trang vậy.

Joel xuống xe trước, ra hiệu với người nhân viên không cần mở cửa cho cô, anh sẽ tự làm.

"Khoác kín áo vào, ngoài trời lạnh." Anh mở cửa, nắm tay cẩn thận dùi cô bước ra ngoài.

Mọi anh mắt đổ dồn về phía 2 người. Ai ai cũng kinh hãi khi thấy anh ân cần dùi 1 nữ nhân bước đi. Joel Ravel không còn là cái tên xa lạ với bọn họ. Ngoại trừ là cháu trai của chủ tịch tập đoàn A thị, anh còn là cục trưởng Cục an ninh chính trị nội bộ. Là người vừa có tiền nhiều vừa có quyền lớn. Là người mà đất nước này ai cũng phải nể sợ. Hình ảnh của anh trên báo, TV hay ngoài đời đều gắn liền với 4 chữ: Băng sơn ngàn năm. Vậy mà, không ngờ anh đã có người phụ nữ của mình, còn đối đãi với cô rất dịu dàng, không hề có sự kiêu ngạo, bề trên ở đây.

Vì là cháu trai của chủ bữa tiệc, hoặc chỉ dùng chức vị cục trưởng của anh thì việc xuất thư mời và xếp hàng đương nhiên không cần.

Quản gia từ trong nhà ra tận cửa đón anh vào.

"Ngài Ravel, chủ tịch đang đợi ngài bên trong." Quản gia cúi chào cung kính với anh, sau đó nhìn sang phía cô, cũng cúi chào.

Lisa hơi giật mình vì được người cao tuổi chào, cô vội vàng chào đáp lại quản gia.

"Vào thôi." Anh nắm tay cô, hai người cùng đi qua cửa lớn trước sự ngưỡng mộ của mọi người.

Nơi tổ chức tiệc là nhà của bà ngoại anh, nhưng đây không được gọi là nhà mà phải là cung điện mới đúng.

Sảnh lớn nơi tập chung người dự tiệc được trang trí hoành tráng, lung linh. Dưới ánh nến bàn ăn và hàng ngàn ánh đèn chùm trên đỉnh đầu, khiến cho các ô cửa kính sắc màu càng thêm rực rỡ. 1 phong cách bài trí, thiết kế giống hệt như lâu đài hoàng gia trong truyện cổ tích.

"Cháu trai yêu quý của ta đến rồi." Bà ngoại của anh bước chậm tới, vui mừng ra mặt, trao cho người cháu 1 cái ôm.

Joel không bài xích người thân, đặc biệt là bà ngoại anh. Người đã tự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC