𝑬𝒏𝒅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn nửa đêm, gã vẫn loay hoay với những nốt nhạc. Hơn một tháng kể từ ngày em nằm viện, khi xuất viện cũng nói vỏn vẹn một câu cảm ơn gã thật tử tế. Chết tiệt gã lại nhớ đến em . Trong không gian tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại gã vang lên. Chậm chạp dời mắt rồi gã giật nảy mình khi nhìn thấy tên người gọi là em. Tức tốc gã lại quên mất mình còn ngồi trên ghế, chợp lấy điện thoại, gã sợ em không đủ kiên nhẫn để mà chờ gã, em sẽ ngắt máy.

Điện thoại được kết nối, gã nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy của em.

"Jungkook à ! Thật may vì anh nghe máy. Em có chuyện muốn nói liệu không phiền giấc ngủ của anh chứ ?"

Hình như gã nghe thấy em cười, lần thứ hai kể từ lúc ở bệnh viện đến giờ. Tiếng cười ấy làm gã xao xuyến.

"Nói đi anh nghe"

Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi mới lên tiếng 

"Jungkook à, anh có thể cùng em trốn khỏi nơi này không ? Chỉ ba ngày thôi, sau đó em sẽ trả anh về. Coi như em mượn anh, được không ?"

Gã bần thần trước lời nói của em, được ở cùng em một lần nữa đây chẳng phải điều gã muốn hay sao ?

'Nếu anh không muốn..."

"Muốn , anh muốn"
Gã hấp tấp cắt lời em, sợ em đổi lời vì hiểu sai ý gã. Lại là giọng cười ấy lần này còn vui vẻ hơn. Đi chơi với gã, em vui tới vậy sao ?! Sớm biết vậy gã đã nhanh nhảu mà nhận lời.

"Vậy hẹn gặp anh tại sân bay vào đêm mai"

"Được, nhớ ngủ sớm"

Sân bay vào đêm khuya vắng người, hai thân ảnh trùm kín mít cùng xuất hiện. Lisa cuối cùng cũng đợi được Jungkook, gã thật bảnh bao khi chỉ diện độc một màu đen. Em vẫy tay gọi gã rồi bất chợt nhào vào lòng gã ôm một cái thật chật, gã bàng hoàng giữ em trong lòng mình một lúc mới chậm rãi buông ra. Em chủ động khoác tay cười đùa với gã, nếu có ai hỏi gã giờ phúc hạnh phúc nhất trong cuộc đời thì gã xin dõng dạc hét to tên em ngay lúc này, người con gái duy nhất khiến gã rung động, thay đổi, biết khóc, biết cười.

Máy bay cất cánh, điểm đến là Paris - một vùng đất xinh đẹp và lãng mạn. Ba ngày chính là lúc để cả hai người  buông thả bản thân, buông bỏ ánh hào quang và tất cả mọi nỗi buồn, toàn tâm toàn ý trân trọng từng khoảnh khắc dành cho nhau. Chụp ảnh, xem phim, đi mua sắm, khu vui chơi, đi bar cùng nhau và làm những gì cả em và gã muốn. Họ đang sống một cuộc sống mà không cần biết ngày mai sẽ như thế nào, có phải chờ họ là ánh mặt trời chói lọi và ấm áp hay là bão táp chực chờ.

00:00

Gã tay trong tay, lấy hết can đảm quỳ gối trước tháp Eiffel - nơi minh chứng cho tình yêu của bao người, trong đó có họ. Khẽ móc trong túi ra một chiếc hộp nho nhỏ, gã nhẹ giọng hỏi em một câu ngờ vực.

"Chúng ta có thể..."

Gã ấp úng khi nhìn về phía em, thoáng chút đượm buồn. Em hiểu chứ, hiểu gã định nói gì nhưng em vẫn chọn im lặng. Là vì điều gì cơ chứ ? Cảm giác lúc này chỉ có em mới thấu, em không muốn nó trực trào trước mặt gã, càng không muốn để gã thấy những gì em cố gắng chịu đựng che giấu bấy lâu. Tim hẫng mất một nhịp, tức cảnh sinh tình, em lại mềm lòng nữa rồi... Phải làm sao đây ?

Vốn dĩ em không phải loại nữ nhân cao cao tại thượng mạnh mẽ gã thường thấy, em thua rồi, mỗi khi đứng trước mặt gã em là một kẻ yếu đuối không hơn không kém, là một cây tầm gửi không thể sống thiếu gã. Ánh mắt gã tràn đầy hi vọng vào câu trả lời của em, tuy rằng gã không nói hết câu nhưng vẫn mong em hiểu cho sự nhu nhược này của gã. Ngay nơi ngực trái nhói lên từng đợt, đôi mắt ngấn lệ long lanh nhìn lấy cái nhẫn còn óng ánh trong hộp, em lại nhớ về lúc ấy, người tháo bỏ khắc trưng tình yêu của họ là gã và giờ người một mực muốn cứu vãn nó cũng là gã.

Thật ra, dù mọi chuyện có sai trái tới cỡ nào, có một điều chẳng thể xóa bỏ là Lalisa em và Jungkook gã còn rất nhiều tình cảm cho đối phương. Hoàn cảnh đã bế tắc đưa đẩy con người phủ nhận đi sự thật. Em bây giờ là một ví dụ, cự tuyệt đấu tranh giữa dừng lại và tiếp tục. Nửa muốn đưa tay chấp nhận gã, nửa lại sợ tự đẩy bản thân xuống vực một lần nữa. Con tim nhớ nhung, lí trí thúc giục, cuối cùng vẫn là không đành lòng buông bỏ tình cảm này một cách tệ bạc.

May thay cái thứ tình cảm ngày đêm ám muội em trỗi dậy bắt buộc em chấp nhận gã. Thử hỏi xem, nếu em cứ để gã quỳ gối cả tiếng đồng hồ giữa thời tiết lạnh như vậy, khác nào tự tay giết người không dao ? Lí do lớn nhất cũng là vì em đã chịu hiểu cho gã, hiểu cho chính em. Tình yêu nào chẳng có trắc trở, quan trọng là họ có tin tưởng vào nhau để vượt qua khó khăn hay không thôi.

Chiếc nhẫn vừa khít tay em, gã ôn nhu đặt lên đó một nụ hôn. Thầm cảm ơn em vì tất cả.

"Hi vọng ngày hôm nay tình cảm và quyết định này của em là đúng... "

"Từ giờ trở về sau, những chuỗi ngày còn lại của Lalisa Manoban sẽ chỉ tràn ngập màu hồng, Jeon Jungkook xin hứa"

Ngày cuối cùng, thức giấc sau một đêm mây mưa tầm tã của hai người. Gã nhìn thân thể nhỏ bé đang rúc vào lòng gã như một chú mèo nhỏ, vết tích đêm qua vẫn còn xanh xanh tím tím dày đặc. Kích động gã ôm lấy em , hôn lên đôi mắt mọng nước, cái mũi nhỏ và đôi môi chúm chím ấy. Gã lại nhịn không nổi lôi em từ trong mộng mị tỉnh dậy rồi cả hai dây dưa một lần nữa, cả căn phòng chìm trong mờ ảo, vang lên tiếng nức nở của em và tiếng thở trầm đục của gã.

Đáp xuống sân bay, cũng là lúc điện thoại của hai người reo inh ỏi. Ba ngày điện thoại luôn tắt nguồn, không một ai biết hai người đã đi đâu. Mấy người bọn họ đã có ba ngày không yên ổn. Ai về nhà nấy, có thể đúng như em đã nói. Gã cứ nghĩ sau đêm hôm đó, em chấp nhận tình cảm, lập tức sẽ quay về bên gã như thuở đầu. Nào ngờ em tuyệt tình đề cao cái tôi của lời nói khi ấy mà rời xa gã, tránh mặt gã ! Em chỉ mượn gã vỏn vẹn ba ngày, sau ba ngày thì em lại làm như chẳng quen biết gì.

Gã đã gọi cho em rất nhiều nhưng em chẳng nghe máy. Đúng một tuần sau, thuê bao đúng một trăm cuộc thì có người bắt máy. Gã mừng rỡ như điên

"Lisa em muốn trừng phạt tôi bằng một cú lừa đấy sao ? Tôi cho em biết em mượn tôi ba ngày thì những ngày sau em phải chịu trách nhiệm với tôi"

Nhưng gã vẫn chưa nghe được giọng của em. Bên kia vang lên giọng nói của Jisoo

"Nếu cậu thương con bé thì mau đến đây đi, tôi không muốn con bé đến lúc buông xuôi cũng vì hình bóng cậu mà luyến tiếc trần gian"

Nghe giọng Jisoo khàn khàn, gã quýnh quáng hỏi

"Lisa...làm sao ?" -

"Mất rồi ... Con bé mất rồi Jungkook, Lisa mất rồi"

Tiếng Jisoo khóc thê lương, cố gắng lặp lại nhấn mạnh cho gã hiểu mà gấp rút đến đây. Gã điên cuồng chạy ra ngoài, điên loạn hướng về bệnh viện mà chạy. Vẫn là cái hành lang vắng tanh, gã nhìn mọi người thảm thiết khóc ở đấy. Gã nhìn thi thể lạnh lẽo của em được đẩy ra. Gã ngã khụy, đau đớn đến nỗi nước mắt chẳng thể chảy ra. Cho đến khi tang lễ của em diễn ra, gã vẫn là một kẻ mất hồn. Bộ dạng thảm hại của gã khiến cho những người ngoài cuộc đặt ra nghi vấn gã và em có gì đó với nhau, gã lại buồn cười . Chính họ chẳng phải đã ép em đến bước đường này hay sao ?

Gã nhận từ Jisoo chiếc máy ảnh mà em đã để lại cho gã, chiếc máy ảnh mà em luôn mang theo trong chuyến đi cùng một bức thư. Gã tựa người nhìn vào gương mặt tươi cười của em trên di ảnh, đôi tay run run chẳng dám mở, gã  cười khổ oán trách

"Jungkook à , chắc giờ này em chẳng còn trên đời nữa đâu phải không ? Thời gian qua em đã rất hạnh phúc , rất rất rất luôn là đằng khác. Cảm ơn anh vì đã đồng ý đi cùng em, trách em vô tình cũng được, ích kỉ cũng chẳng sao. Ước nguyện đến khi rời xa cõi này là muốn được ở cùng anh, nhìn thấy người con trai mình yêu cười, em vui lắm. Hôm đó là anh tỏ tình em đúng không nhỉ  ? Em thật sự rất xúc động, ngặt nỗi khi ấy lại chưa thể bày tỏ lại tình cảm của mình cho anh biết. Lại tự mình ngu ngốc mà đánh mất anh lần này, là em thất hứa với anh, thất hứa với chính mình. Em rất muốn mình có một cuộc sống bình thường cùng anh như bao người. Chúng ta gặp nhau, yêu nhau rồi cưới nhau, sinh những em bé kháu kỉnh. Mới nghĩ đến thôi mà em lại cười một mình rồi, nhưng kiếp này có lẽ là em sai nên em phải chịu. Ông trời đã trao duyên cho chúng ta, vậy mà em lại không xứng đáng với tình cảm của anh. Jungkook à, em không thể làm mẹ nữa, một người phụ nữ mất đi bản năng của chính mình thì làm sao mà sống nổi đây anh ? Jungkook em yêu anh, em không muốn anh sống với một người vô dụng như em. Anh còn sự nghiệp, còn tương lai sáng lạn ở phía trước, vì em mà bị liên lụy thật chẳng thể chấp nhận nổi cho sự ngu xuẩn của anh. Ngoài em ra cũng còn rất nhiều người yêu anh, hi sinh vì anh, họ tốt hơn em. Chuyện chúng ta chỉ là quá khứ, của hiện tại cũng sai trái. Em không muốn dư luận lại lôi em vào cái đề tài rác rưởi mà họ tự suy diễn ra, em không muốn sống một cuộc sống luôn bị chỉ trích, máy ảnh máy quay luôn luôn lúc nào cũng chĩa về mình. Kể cả quyền yêu cũng không có. Em mệt mỏi quá rồi, em muốn được nghỉ ngơi. Xin lỗi vì đã để anh và mọi người ở lại, mong anh tôn trọng quyết định của em. Xin anh đừng vì em mà đau lòng. Kiếp này là em nợ anh. Nếu có kiếp sau, em sẽ là người tìm anh, sẽ yêu anh một cách trọn vẹn nhất. Sau khi em đi, anh nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ chẳng còn cô gái ngốc nghếch vì tương tư anh mà thức trắng đêm lo lắng, chẳng còn cô gái chúc anh ngủ ngon hàng đêm, chẳng còn cô gái dầm mưa động viên tâm sự cùng anh. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em. Âm dương dù có ngăn cản, em muốn anh khắc cốt ghi tâm một điều - Lalisa yêu Jeon Jungkook."

Nước mắt rơi lã chã, gã úp mặt xuống ngôi mộ, gục người bên dưới di ảnh mà khóc. Khóc vì người con gái ấy, vì mình và vì tình yêu của họ.

Giá như ta có thể hiểu nhau hơn một chút, thì làm gì có chuyện chia ly.

Giá như ta quan tâm nhau hơn một chút, thì làm gì có chuyện ai đó phải cô đơn trong cuộc tình của chính mình ?

  
- mei -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net