chương VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hắn đương nồng giấc thì chợt nghe tiếng động, bản năng tướng lĩnh của hắn phản xạ nhanh đến mức cho đến khi kiếm kề ngay cổ người đang đứng ở đầu giường kia thì Heca mới nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc ấy.

- Kas? Là em sao? - Heca vội tra kiếm vào bao, mắt cứ dán vào người phụ nữ đối diện - không phải là em đã lên tàu rời khỏi đây rồi?

Người đứng đầu cuộc tìm kiếm hóa ra lại là kẻ để nhân vật bị truy nã gắt gao nhất rời đi.

- Tôi biết là anh đã nương tay với tôi, nhưng không ngờ lại bị theo dõi sát sao tới vậy - cô hít mạnh - anh về phe gã Vua kia từ khi nào?

- Ra là em đã rõ mọi chuyện...

Kalista không nói gì, nực cười thay đôi tình nhân bên nhau mà không biết người tình ở bên đầu kia của chiến tuyến. Cô chăm chú nhìn căn phòng mình đã vào không biết bao lần, vậy mà cô chưa hề để tâm tới những tấm bản đồ và xấp thư từ trong chiếc hộp ở mé tủ, cái hộp mà chính tay cô mua. Phải, cả anh và cô nào ngờ được họ đang đấu với nhau.

- Từ khi Ngài lên ngôi vương không lâu, khi ta vừa lên đứng đầu Hội sắt thì bị gọi vào cung. Ta biết em đã lâu, nhưng chưa từng hỏi vì sao mình lại hiếm thấy mặt Hoàng hậu như vậy. Hôm ấy biết trước là phải đấu với nhau nên ta chỉ dùng phần sống kiếm không tẩm độc, ta chỉ muốn kết thúc nhanh gọn - Heca nhắm chặt mắt, tay hắn bóp nhàu cả vạt áo ngủ - nhưng khi tận mắt thấy khuôn mặt của Hoàng hậu, một tích đó cũng đủ làm ta chệch đường kiếm, cũng như cái cách em chùng tay khi nhận ra ta vậy.

- Hẳn là nhờ màu tóc này và lượng người quen thuộc với chúng tôi không đủ nhiều để ai đó có thể nhận ra, vả lại ai mà ngờ cô cháu của Quốc vương lại có gương mặt hao hao Hoàng hậu đâu nhỉ - cô dừng lại đôi chút - ra kế hoạch ban đầu của các ngươi là muốn giết chị ta trước bao người, nhưng chính vì bất cẩn của ngươi mà Người không chết ngay - Kalista tự thả mình trên chiếc ghế bành cạnh bàn, giờ không gì có thể làm tổn thương cô được nữa.

- Đức vua không thể thuận lợi mở rộng thế lực khi chưa tìm được ta, ta không quan tâm chuyện hắn trừng phạt ngươi như nào. Nói thật với ta, ngươi đã hé miệng những gì về chuyện chúng ta rồi? - tay cô cũng bất giác co chặt lại, câu trả lời kế sẽ quyết định toàn bộ kế hoạch này sẽ theo hướng nào.

- Không, Ngài quá bận rộn để nghi ngờ, và có lẽ Ngài cũng như chúng ta, đều không ngờ mọi chuyện lại có thể trùng hợp như vậy - Heca từ từ lắc đầu, mắt vẫn còn nhắm chặt, như thể nếu mắt đóng đủ lâu hắn sẽ không còn thấy những chuyện rối ren như này nữa.

- Tất cả là vì quyền lực?

Lần này thì không có giọng nói nào vang lên, một câu hỏi tu từ.

- Giữa ta và Đức vua, ngươi chọn đi - Kalista nhướn mày - và tùy theo từng âm thanh ngươi phát ra mà ta sẽ quyết định có nên biến cái phòng này thành chiến trường hay không.

- Em không thể, lính canh bên ngoài không ít.

- Chúng ngủ say đến mức hôm kia mới dậy được đấy - cô rút nhẹ một chiếc khăn dưới vạt áo ra, Hecarim thở dài, làm sao hắn lại quên được sở trường của cô kia chứ.

- Em cần gì phí công, em biết em là người duy nhất ta không thể ra tay mà.

- Chọn, ngay!

Heca từ từ mở mắt ra sau một khoảng thời gian dường như vô tận:

- Kế hoạch là gì?

Bên ngoài đã là đầu canh hai, nếu lắng tai nghe kỹ chưa biết chừng cô có thể biết có bao nhiêu con côn trùng đang kêu ngoài kia, nhưng giờ cô chỉ đang tập trung vào từng nhịp tim đang đập mãnh liệt của mình:

- Anh chỉ cần giết một người - cô khẽ cong môi - giết cái người mà anh vừa bảo là không ra tay được ấy.

Bước ba, thêm một người nhập cuộc

.

Phép thuật song sinh: theo lý thuyết, hai cơ thể song sinh cùng được tách ra từ một linh hồn khi còn là thai bào, kiếp này họ có thể sống hai người, nhưng khi chết đi hai nửa hồn sẽ nhập lại nguyên vẹn.

- Rồi? - Kalista vẫn chưa hiểu làm cách nào để cứu chị mình, cô đã đọc đi đọc lại đoạn này ba lần mà vẫn chưa thông được gì.

- Về lý thuyết thì phần hồn của cô ấy vẫn đang quanh quẩn ở dương thế, chờ nửa phần hồn còn lại của cô. Và nếu âm chờ dương, thì ngược lại, dương cũng có thể kéo âm về. Tuy nhiên việc này là cực kỳ nguy hiểm, có thể làm được, nhưng phải hết sức cẩn thận.

- Lằng nhằng quá, vào việc đi!

- Dòng suối chữa lành thân thể dựa trên nhận thức của nó về linh hồn. Nếu như nhiều người vào Suối cùng một lúc thì nó sẽ biết là có bao nhiêu linh hồn, nhưng với kiếp này của hai người, Suối chỉ nhận dạng được một. Cô phải bị thương một chút rồi ngâm người dưới Suối, sau đó lại đưa xác - Thresh hít một hơi mạnh như thể cậu vẫn còn chưa chấp nhận sự thực - đưa linh cửu của Người xuống sau. Trợ lực của Suối sẽ bắt đầu cứu chữa luôn cho phần linh hồn và thể xác còn lại của cô ấy. Giống như hai cái tay, một cái lành lặn một cái không vậy - cậu cố giảm sự bi thương trong câu từ.

- Có chắc là sẽ thành công?

- Lý thuyết thôi, đời mấy khi gặp được trường hợp như này - tay cậu bắt đầu lật qua lại những trang sách đã mòn viền - còn việc để có thân thể của Người như nào, phải nhờ cô.

- Ý ngươi là?

- Cô sẽ thương lượng với Vua, lừa hắn dùng thân thể của Hoàng hậu để đổi lấy đời sống bất tử từ Suối nguồn.

- Nước từ Suối nguồn có thể kéo dài sự sống mãi sao?

- Không, tất nhiên không, nếu có chuyện này thì Nhà sáng lập Giáo hội đã uống rồi canh giữ nơi này mãi chứ tìm truyền nhân làm gì - Thresh đảo mắt - và nếu bất tử thật thì tôi và cô cứ mỗi người một ngụm rồi xông vào thẳng vào Cung điện chứ ở đây bàn kế hoạch làm chi - cậu dừng lại đôi chút.

- Suối nguồn cung cấp những gì nó có cho Cây thần, và Cây dùng linh thuật để ban phước lành cho hòn đảo này. Nó chỉ giúp, nhưng không đảo nghịch thiên nhiên. Tóm lại thì tên Vua kia sẽ uống một ngụm nước khoáng tinh khiết, không hơn không kém. À mà nhớ ra theo lối tắt tôi mới chỉ ấy.

Sau khi cẩn thận nhét tờ giấy có triện đỏ vào một chỗ, Kalista xoay lưng nhìn người thanh niên đang cuống cuồng lật tìm tư liệu, dưới ánh đèn dầu, mấy chồng sách cổ xung quanh nghiêng ngả như sắp đổ ập xuống thân hình lẻ loi ấy.

- Ngươi có từng thích Người không?

Thresh đẩy nhẹ gọng kính, người khựng lại, như thể Kalista đã thốt ra một lời đại nghịch bất đạo nào đó. Sau cùng cậu lại buông một hơi ra, khẽ lắc đầu và quay lại đống sách:

- 'Thích' là một từ quá nhẹ.

.

- Tôi là kẻ canh giữ nơi đây, thưa Bệ hạ, bầy tôi này xin được dẫn người đến Suối nguồn Vĩnh hằng.

Thresh có thể thấy lửa đã bắt đầu lan qua phần cuối chợ, mùi máu tanh quánh đặc lại trong bầu không khí và tiếng bước chân náo loạn từ khu nhà bên của những Học giả đang cố sức cứu lấy đống thư tịch cổ. Hết rồi, hết thật rồi. Gã vua ôm xác Hoàng hậu dẫn đầu đoàn mà không buồn bận tâm đến cái nụ cười ma quái của người dẫn đường bí ẩn kia. Mãi đến khi trần hang bắt đầu sụp xuống và màu Suối chuyển sang đen, thì thân thể gã Vua đã gục xuống vì màn sương đen bí ẩn. Và khi mặt đất nứt toát ra và cuống lòng tham của nhân loại xuống thì Vua vô danh mới rõ Suối nguồn không thể hồi sinh ai, cũng chẳng mang đời sống vĩnh hằng đến cho kẻ nào trên cõi đời này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net