Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra, chế độ đa thê và đa phu khá phổ biến ở thế giới này, tùy vào năng lực của mỗi cá nhân. 

Cha tôi có 4 người vợ, và đã có 5 người con, được sinh ra cho đến thời điểm hiện tại.

Và trong số đó, chỉ có một người là cùng cha, cùng mẹ với tôi.
Anh trai 4 tuổi của tôi, Asil.

"Xana, em gái dễ thương của anh. Bằng mọi giá anh sẽ bảo vệ tốt cho em."

Không như tôi, anh tôi có ngoại hình giống mẹ từ đầu đến chân. Cá nhân tôi, thậm chí tôi không nhìn thấy anh có đặc điểm nào giống cha cả, và um, có lẽ mọi người xung quanh cũng thấy vậy.Như một bé cún dễ thương có bộ lông mềm.

Anh cũng di truyền nguyên trạng cái tính cách của mẹ, là một cậu bé có nụ cười nhẹ nhàng và trong sáng. Thật không dám tin là anh lại được sinh ra và lớn lên trong một gia tộc tàn ác như Agriche.

Ngay từ lúc tôi còn ở trong nôi, anh ấy đã nở một nụ cười khờ khạo và nói những lời nghe... khá là ngu ngơ như thế rồi.

Mặc dù vậy, nhưng việc một cậu bé 4, 5 tuổi nói là sẽ bảo vệ tôi vẫn khá là nực cười. Chả nhẽ hơn hai chục nồi bánh chưng ở kiếp trước của tôi không hữu ích tí gì ở thế giới này à?

Nhưng mà cũng may, nhờ có Asil, tôi mới có thể thích nghi với cái hoàn cảnh chết tiệt của gia đình này.

Bởi gia tộc Agriche của tôi khá là đặc biệt, nói đúng hơn là không được bình thường so với mấy danh gia vọng tộc khác ở thế giới này.

Dùng từ thuần phong mỹ tục một chút thì có thể hiểu Agriche là một gia tộc tội phạm thống trị thế giới ngầm.

Ăn cắp, lừa đảo, buôn lậu ma túy và chất độc hại là những việc thường thấy ở đây. Thậm chí, họ có thể giết người nếu thực sự cần thiết.

Đồng thời, việc kinh doanh ở đây chỉ vừa đủ để sống. Tuy nhiên, "vừa đủ" của Agriche cũng đủ cho mấy gia đình quý tộc thông thường sống sung sướng mấy thế hệ rồi.
Cũng chả phải mafia gì cả, nhưng tôi vẫn khá là choáng váng.

Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất ở đây đó chính là tất cả những đứa trẻ được sinh ra tại Agriche đều phải tuân theo gia phong của gia tộc này. Nhờ thế mà gia tộc Agriche mới cường thịnh lâu dài cho đến tận ngày nay.

Hiện tại, Agriche vẫn duy trì cái truyền thống đó. Để trở thành một Agriche thực sự xuất sắc theo mong ước của mẹ tôi thì không còn cách nào khác ngoài tiếp nhận "giáo dục đặc biệt" từ bé.Tuy nhiên, là một người bình thường ở Đại Hàn Dân Quốc, dù tôi có thích nghi nhanh đến thế nào cũng không thể tiếp nhận cái gia đình với kiểu giáo dục quá mức khác người thế này.

Bởi những điều cơ bản mà tôi phải học chính là cách đối phó và sử dụng vũ khí, ma túy và chất độc hại; kĩ thuật ẩn náu, các điểm yếu trên cơ thể con người,...

Thậm chí tôi còn phải học thứ gọi là "Nghệ thuật tình ái" gì gì đó. Bộ tôi già chát hay gì mà phải học cái thứ đó?

Việc này hoàn toàn ổn nếu nó chỉ có học thuộc lòng. nhưng khổ nỗ tôi lại chả có kĩ năng đặc biệt nào liên quan đến thực hành.

Ngay cả cha tôi cũng nói: "Không có chút khả năng đặc biệt nào ư?"

Phải, lão già này nhẫn tâm đánh giá đứa con gái tám tuổi của mình như một đồ vật thuộc sở hữu của ông ta. Số lần tôi gặp ông ta không khác biệt gì với số tuổi của tôi cho lắm. Nói tóm lại là giữa chúng tôi không tồn tại thứ được gọi là tình cha con thắm thiết gì hết.

Cha tôi, Lant Agriche, là một người chả bao giờ quan tâm đến con cái.

Huống hồ, lão già này giờ đã có đến mười người vợ, mười sáu người con. Việc quan tâm từng đứa là điều không thể.

"Dù chỉ có một tí khả năng thôi thì ta cũng sẽ cố để phát triển nó, nhưng mà..."

Nói thật là tôi khá ức chế trước cái nhìn xăm xoi của ông ta. Nhất là cái ánh mắt nhìn tôi như đồ vật thay vì nhìn con gái kia.

Thật kinh tởm!
Này nhá, tôi đã bao giờ mở miệng ra nói là sẽ làm việc trong cái gia tộc thối nát này chưa?

Tôi đã rất muốn nói vài câu thể hiện sự bất mãn của mình, nhưng mấy ngày trước mẹ tôi và Asil đâ khuyên răn đủ thứ rồi. Tôi cũng không muốn trở thành một đứa con hư hỏng hay không biết nghe lời chỉ vì tí việc nhỏ nhen này.

Mẹ tôi đã vô cùng lo lắng cho tôi một cách khó hiểu.
Cuối cùng, lão cha già kia lại nhìn khuôn mặt tôi một lúc rồi phán

"Dẫu sao cũng sẽ vẫn có mấy đặc điểm khác có thể sử dụng được."

Không biết tôi có sử dụng nó hay không, mà cha tôi đã đổi cách giáo dục khác cho tôi.
Vì thế mà thứ mà tôi phải học...

Chính là Thuật mê hoặc.

Lạy "trúa" trên cao.
Người tha con đi!

Có lẽ tôi phần nào có thể hiểu được dụng ý của ông ta. Dẫu sao tôi cũng giống mẹ, tương lai chắc hẳn trở thành một đại mỹ nhân đi?

Tuy nhiên, có một gia đình bình thường nào rỗi hơi đi dạy một đứa trẻ tám tuổi thuật mê hoặc không?
Đúng là có thể sử dụng được thật. Mẹ nó!

Chắc họ muốn huấn luyện tôi với mục đích sau này mê hoặc một người đàn ông để ăn cắp thông tin, hay ám sát anh ta, đại loại thế.

Dạy thứ kĩ thuật làm đàn ông sung sướng vào ban đêm cho trẻ con, gia tộc này chắc nát không sửa lại được nữa rồi.

"Mẹ, con không muốn học mấy thứ như thế này. Tại sao con phải học chúng chứ? Lẽ nào mẹ quên rằng con cũng chỉ mới 8 tuổi thôi ư?"

"Xana. con không được nói như vậy. Con là một Agriche, nên nhớ con phải rèn luyện thật tốt để trở thành một thành viên xuất chúng trong gia tộc."

Khi nói ra điều đó, mẹ tôi bám chặt vào vai tôi. Trông bà khi ấy khá khẩn trương, dường như, chân tay bà đang run lẩy bẩy như sợ một điều gì đó sắp xảy ra vậy.

Đúng la tôi không thể đánh bại ánh nhìn thảm thương của mẹ.

Hơn nữa, khái niệm trên bảo dưới nghe được dạy dỗ kĩ lưỡng trong gia tộc này. Không ai dám trái lệnh của cha, chủ nhân của gia tộc này cả.

Thật bẩn thỉu và đê tiện, nhưng tôi cũng chẳng thể làm được gì ngoài tiếp nhận việc giáo dục này.

Tuy nhiên, do tôi chả có tí hứng thú nào với việc học mấy cái này, nên thành tích của tôi cứ trên đà xuống dốc.

Cho đến khi, Asil bị "đào thải".
Khi đó, anh ấy mới mười lăm tuổi.

***

"Asil!"

Tiếng mẹ tôi la hét bên tai.

Asil, người vừa mới mỉm cười rạng rỡ với tôi cách đây vài hôm, giờ đã trở lại bên mẹ và tôi với thân xác lạnh lẽo.

Tôi hoàn toàn ngây dại.

Một người phụ nữ, tự giới thiệu mình là "kẻ thi hành", đã nói rằng Asil bị đào thải theo quy tắc do được xác nhận là không phù hợp với Agriche.

Đó là lần đầu tiên kỉ luật được áp dụng trong thế hệ chúng tôi.

Ngay lúc đó, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại như bị dội một gáo nước lạnh vào thân. Đồng thời, tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

"Không có chút khả năng đặc biệt nào ư?"
Câu nói ba năm trước của cha tôi cùng với ánh mắt xăm xoi lại lần nữa hiện lên trong đầu tôi.

Hình ảnh căng thẳng của mẹ tôi lúc đó cũng vậy.

Tôi đã nhận ra mình từ lâu đã cuốn vào cái gia tộc kì dị này, nhưng thậm chí tôi không thể tưởng tượng là nó lại có thể man rợ đến mức đó.

Người mẹ yếu ớt của tôi bất tỉnh trước thân xác của Asil. Và kể từ đó, bà bị ốm khoảng mười ngày. Tất nhiên, tôi cũng đã đón nhận một cú sốc khá lớn.

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể trở thành thế này.

Nếu Asil đã bị loại, tôi có thể là người tiếp theo. Mỗi lần nghĩ về điều đó, tôi lại sởn da gà, sống lưng lạnh buốt.

Cha tôi, Lant Agriche, thích một người hữu ích theo một cách nào đó.

Trước hết, tôi bắt đầu chăm chỉ học hành hơn bao giờ hết. Và cùng lúc đó, tôi bắt đầu nhìn nhận lại tình hình của mình một cách lạnh lùng và thấu đáo hơn.

"Xana, dạo này con học có tốt không?"
"Vâng, con vẫn đang học hành chăm chỉ ạ."

"Được rồi, con phải cố gắng hết sức để trở thành một Agriche vĩ đại nhé."

"Vâng, thưa mẹ."
Tôi đã không còn phản bác những lời nói của mẹ nữa.

Từ khi 8 tuổi, lĩnh vực chính của tôi vẫn là mê hoặc đàn ông, nhưng sau sự việc kia, tôi quyết định học nhiều thứ hơn để có ích trong tương lai.

Tôi đã rất cố gắng học, từ các kỹ năng thể chất cơ bản đến cách đối phó với các loại vũ khí khác nhau, kiến thức về chất độc, thu thập thông tin về tình hình chung và kỹ năng diễn thuyết.

Ở cái gia tộc không có chút tình cảm gia đình này, có một buổi "Đại tiệc trà", diễn ra mỗi tháng một lần.

Cha tôi gọi tên ba người con đạt thành tích cao nhất trong một tháng đến và ngồi uống trà với nhau.
Tất nhiên, cho đến giờ, tôi và Asil chưa bao giờ được mời đến dự "Đại tiệc trà" đó.

Sau Asil, đã có thêm hai đứa trẻ nữa bị đào thải.

Một trong số họ, biết trước rằng anh ta sẽ chết, đã cố gắng trốn thoát khỏi Agriche.Nhưng cuối cùng, anh đã bị bắt và bị giết một cách thảm khốc nhất từ trước đến nay.

Lúc đó, tôi vẫn đang đặt câu hỏi về thế giới này.

Và tôi nhận ra rằng cha tôi, Lant Agriche, là người duy nhất biết câu trả lời.

Vào mùa hè một năm sau khi Asil qua đời, lúc đó tôi mười hai tuổi, cuối cùng tôi cũng được mời đến buổi tiệc trà đó.

Và sau đó, tôi đã có thể chắc rằng nơi mà tôi tái sinh chính là thế giới trong cuốn tiểu thuyết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net