V1C7: Cảm Ơn Vì Hộ Tống Tớ Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã được khoảng một tháng kể từ khi tôi bắt đầu năm hai cao trung.

Tuần Lễ Vàng trôi qua với tốc độ nhanh chóng gợi nhớ đến doanh thu rớp rẻn của cửa hàng Jiromaru Ramen.

Tôi đã dành cả đêm để chịu đựng những cuộc điện thoại dài dòng của Hozumi (chủ yếu là khoe khoang về đời sống tình cảm của mình), làm anh thợ sửa ống nước máy mắn ở 'Aien Kien' và sống một cuộc sống chậm rãi—trong khi người hàng xóm của tôi dường như làm việc cả ca bất kể cuối tuần và ngày lễ.

Nhân tiện, tôi không thể đi thủy cung với Rika được.

Đó là vì Rika vừa bị ốm trước đó. Có vẻ như cô ấy đã chơi quá nhiều trong nửa đầu kỳ nghỉ và hết HP khá sớm.

Cô ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn xin lỗi nên tôi đã đến thăm cô ấy.

『Xin lỗi vì đã làm phiền...Mặc dù tớ là Onee-san của Suzu...』

Rika khá chán nản, nhưng cô vui lên và húp xì xụp vui vẻ khi tôi làm cho cô món udon với nhiều gia vị.

Với kỳ thi giữa kỳ sắp diễn ra vào tháng 5 và kỳ nghỉ tiếp theo còn hơn hai tháng nữa, tâm trạng của Lớp 2-A khá chán nản.

Đặc biệt, Hozumi có vẻ chán nản như một dòng sông bị tắc nghẽn bởi bùn tích tụ nhiều năm vì được thông báo rằng anh ấy sẽ bị cấm hẹn hò nếu thất bại trong bài kiểm tra tiếp theo.

Theo hồ sơ, Hozumi đã trượt hơn một nửa môn học trong kỳ thi cuối kỳ năm ngoái.

Tôi đồng ý giúp anh ấy học sau giờ học, nhưng tôi không biết anh ấy sẽ theo kịp được bao lâu.

Về phần tôi, tôi đã không thể ăn chung bữa với Yuzuki suốt một tuần rồi, nên tôi cũng không vui lắm.

Nhóm của Yuzuki, 【Spotlights】, gần đây đã xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ, nhưng hoạt động chính của họ là biểu diễn với tư cách Idol, hát và nhảy trước mặt mọi người.

Họ dường như đang chuẩn bị cho một buổi biểu diễn trực tiếp lớn ở Tokyo và Yuzuki, cùng với các thành viên khác của 【Spotlights】, đã tập luyện đến tận đêm khuya mỗi ngày.

Nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ thực sự xem họ biểu diễn trực tiếp kể từ khi tôi biết Yuzuki.

Tôi nghe nói có vé xem trực tuyến nên có lẽ tôi sẽ mua một vé.

Khi tiết chủ nhiệm kết thúc, tôi nói chuyện với một người bạn cùng lớp đang ngồi ở ghế trước mặt tôi.

"Nào, mày đã nói là sẽ học mà. Chúng ta hãy đi đến thư viện."

"...Thay vào đó hãy bắt đầu vào tuần tới."

Tuyên bố bỏ cuộc ngay ngày đầu tiên, nhưng bây giờ tôi không vô trách nhiệm đến mức rút lui.

"Điều quan trọng là biến điều này thành thói quen. Nào, đứng dậy nhanh lên."

Trong khi các bạn cùng lớp lần lượt rời khỏi lớp thì Hozumi vẫn bướng bỉnh bám chặt vào bàn của mình.

"Suzufumi, mày nên học cách nói không với yêu cầu của mọi người thường xuyên hơn."

Chính anh ấy là người đã yêu cầu giúp đỡ và bây giờ lại có thái độ này.

"Kể từ năm nhất, mày luôn là người giúp đỡ. Đảm nhận những vai trò trong ủy ban mà không ai muốn, giúp đỡ các nhóm khác đốt lửa trại trong chuyến dã ngoại, phân phát kẹo cho các bạn cùng lớp vào Valentine Đỏ và Valentine Trắng, khâu nút đồng phục cho nữ sinh ngay khi nó bung ra..."

"...Ổn mà. Tao thích làm những việc đó."

Khi ai đó thân thiết với tôi gặp khó khăn, tôi muốn giúp một tay nhiều nhất có thể.

Dù là người hàng xóm ở căn hộ bên cạnh hay bạn cùng lớp, tôi đều giúp đỡ vì tôi muốn, chỉ vậy thôi.

"Mày có quyền tự do làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng đôi khi mày nên học cách dựa vào người khác. Mày không hỏi ý kiến ai, đó là lý do tại sao mày lại thú nhận tình yêu của mình với Idol mà mày đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên——"

"——Hãy quên chuyện đó đi."

Câu chuyện này có lẽ sẽ ám ảnh tôi ngay cả khi tôi đã trở thành học sinh năm ba hay thậm chí có thể là trong những buổi họp lớp.

"Nghe này, Hozumi. Hôm nay chỉ 15 phút thôi, thế thôi. Chỉ cần vượt qua trở ngại đầu tiên này là việc học sẽ trở nên dễ dàng hơn."

Tôi kéo tay Hozumi và cưỡng bức anh ấy vào thư viện.

Thật buồn khi nghĩ rằng điểm kém có thể khiến anh ấy không thể hẹn hò với bạn gái.


☆☆☆


Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng đã bắt được Hozumi học trong 1 giờ.

Đúng như dự đoán, một khi anh ấy bắt đầu, phần còn lại sẽ theo đà.

Cuối cùng, anh ấy rất phấn khích và nói: 'Cuối cùng tao đã nhận ra tầm quan trọng của việc học tập!' Nhưng có lẽ nó sẽ được thiết lập lại vào ngày mai.

Tôi rời thư viện sớm và ra khỏi trường.

Bây giờ, hôm nay tôi nên ghé qua siêu thị nào?

Có lẽ tôi sẽ ghé qua các cửa hàng riêng lẻ trong khu mua sắm để thay đổi.

Ngoài ra, tôi cần mua chất tẩy rửa, bàn chải đánh răng và nước thông cống ở hiệu thuốc. Đã đến lúc lấy áo khoác từ tiệm giặt khô...

Hozumi có thể đã nói vậy, nhưng tôi thích làm việc nhà hơn.

Tôi thích giúp đỡ người khác. Tôi không ép buộc bản thân và tôi nhận thức rõ giới hạn của bản thân.

Lúc đầu, Yuzuki có vẻ khó chịu khi tôi nấu ăn cho cô ấy, nhưng gần đây, cô ấy có vẻ chấp nhận hơn.

Có quá đáng không khi hi vọng chúng tôi có thể tiếp tục như thế này mãi mãi?

"...Tớ muốn gặp cậu, Yuzuki."

Mong muốn đó đến từ hư không.

Chỉ cần nói chuyện trực tiếp với cô ấy là đủ. Nhưng như cô ấy đã đề cập, ngày diễn ra buổi hòa nhạc trực tiếp đang đến gần và có vẻ như ngay sau đó cũng có một buổi Fanmeeting.

Có lẽ tháng năm chúng tôi sẽ mãi nhớ nhau——

"Suzufumi."

—Cha mẹ của Yuzuki sống ở quê hương của họ, Niigata. Tôi tự hỏi liệu Yuzuki có giữ liên lạc với cha mẹ không—

"Suu-zuu-fuu-mii!"

—Khi Ngày Của Mẹ đang đến gần, cô ấy có thể sẽ làm cha mẹ vui lòng bằng một video call.

"Này Suzufumi!!!"

Suy nghĩ của tôi chợt bị thổi bay đi, giống như ngôi nhà rơm bị gió thổi bay.

——Người xuất hiện từ ngôi nhà rơm đó là Yuzuki.

"Tớ đã gọi cho cậu được một lúc rồi, đừng phớt lờ tớ chứ!"

Yuzuki mặc đồng phục học sinh: Áo blazer màu nâu, cà vạt đỏ tươi và váy đen.

Dù tôi có gặp cô bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Yuzuki trong hình tượng nữ sinh cao trung vẫn luôn dễ thương.

"...Xin lỗi nhé. Tớ đã lạc lối trong suy nghĩ. Cậu đang về nhà à?"

"Vâng, hôm nay tớ chỉ học buổi chiều. Muốn cùng nhau đi bộ về nhà không?"

Không đợi tôi trả lời, Yuzuki bắt đầu đi về phía trước.

"Nhưng chúng ta đã đồng ý cư xử như những người xa lạ ở trường."

"Chúng ta đã ở bên ngoài trường học rồi. Hơn nữa, chúng ta ở khá xa khu trường học nên sẽ ổn thôi."

Quả thực, không có một người trong độ tuổi đi học nào mặc đồng phục trên đường phố và hầu như không có chiếc ô tô nào chạy qua.

"Tuy nhiên, chúng ta không nên thận trọng với các tạp chí hàng tuần và những thứ tương tự sao?"

"Sự thật là nhà chúng ta gần nhau và học cùng trường nên họ sẽ không viết bài chỉ vì điều đó. Tất nhiên trừ khi chúng ta nắm tay nhau ở nơi công cộng hay gì đó thôi."

"Nếu Yuzuki nói vậy..."

Mặc dù khá thận trọng trong cuộc gặp bí mật của chúng tôi tại Phòng Tài Nguyên, tôi tự hỏi liệu cô có thay lòng đổi dạ hay không.

Tôi giảm tốc độ đi bộ của mình để phù hợp với Yuzuki trong khi vẫn giữ khoảng cách giữa hai người. Luôn luôn tốt hơn để được an toàn hơn là xin lỗi.

Tuy nhiên, Yuzuki tỏ ra có vẻ cô đơn khi tôi cố gắng giữ khoảng cách.

"...Cậu có thể bước lại gần hơn một chút..."

Khoảng cách từ trường đến căn hộ là khoảng 25 phút đi bộ.

Tôi đang định mua một chiếc xe đạp, nhưng với vận may như vậy, có lẽ tôi sẽ phải tiếp tục đi bộ đến trường thêm một thời gian nữa.

Trên đường về nhà, chúng tôi trò chuyện nhỏ.

Chúng tôi nói về việc các lớp học đột nhiên trở nên khó khăn hơn như thế nào, việc một cô gái trong lớp chúng tôi bị một Senpai năm ba tán tỉnh như thế nào, việc tôi phải dạy một người bạn như thế nào, hay việc ai đó tăng cường tập luyện vì một người khác bắt đầu nấu ăn cho cô ấy mỗi ngày, chỉ là như những người bạn bình thường.

"Aaa, có Favoma ở đây."

Nó dường như vừa mới khai trương, với biểu ngữ 'Khai trương' tung bay trong gió.

Favorite Mart, thường được gọi là 'Favoma', là chuỗi cửa hàng tiện lợi có số lượng cửa hàng lớn thứ hai trong ngành.

Đồ ngọt theo mùa và đồ ăn nhẹ nóng hổi của họ được đăng ký rất phổ biến.

Trong số đó, món được ưa chuộng nhất là món gà rán không xương được đặt theo tên cửa hàng, 'FavoChick'.

Kể từ khi ra mắt vào năm 2006, nó đã được yêu thích như món ăn vặt nóng hổi đặc trưng của Favoma.

Nói đùa, tôi đã đưa ra đề nghị này.

"Chúng ta có nên ăn chút đồ ăn nhẹ sau giờ học như học sinh cao trung thông thường không nhỉ? Tớ sẽ khao cậu."

"...Hừmm."

Tôi mong đợi một lời từ chối ngay lập tức, nhưng Yuzuki đã bị đóng băng trong một tư thế kỳ lạ. Có vẻ như cô đang dùng hết nguồn lực để suy nghĩ lại.

Có lẽ nếu tôi đẩy một chút, cô sẽ nhượng bộ chăng?

"Đó là một cửa hàng mới, nên tớ cá là họ có gà tươi chiên giòn xếp thành hàng."

"...Hừmm-hừmmmm."

"Yuzuki, gần đây cậu đã làm việc chăm chỉ với tất cả các buổi diễn tập trực tiếp và mọi thứ, nên tớ muốn thưởng cho cậu. Tớ nghĩ cậu cần phải tích lũy năng lượng của mình khi có thể. Hãy để tớ chiều chuộng cậu nhiều hơn nữa há."

Từ bên cạnh, tay áo của bộ đồng phục bị giật mạnh.

"...cậu sẽ khao chứ?"

"...Mmm."

Thái độ của cô làm tôi nhớ đến một đứa trẻ gắt gỏng vừa thức dậy.

"Vâng, tớ sẽ mua nó cho cậu. Hãy chọn bất cứ thứ gì cậu thích."

Yuzuki sau đó đã dành hơn 10 phút để xem danh sách sản phẩm của trang web chính thức trên Smartphone của mình.

Cuối cùng, cô chọn món cổ điển trong thực đơn, 'FavoChick'.

Nhân tiện, tôi đã chọn một sản phẩm cổ điển không kém, bánh Croquette 'FavoKoro.'

"Đây nè, hãy cẩn thận đừng để bị bỏng."

Yuzuki vui vẻ xé lớp giấy bọc, để lộ miếng gà giòn.

"Đ-Đây là FavoChick nổi tiếng..."

Giữ miếng gà cao bằng cả hai tay, Yuzuki có vẻ mặt hạnh phúc.

'FavoChick nổi tiếng...' cô nói, mặc dù phản ứng của cô có vẻ hơi cường điệu quá.

"...Đừng nói với tớ đây là lần đầu tiên cậu thử FavoChick nhé?"

"Vâng. Ở quê tớ không có nhiều cửa hàng tiện lợi, và từ khi chuyển lên thành phố, tớ đã tránh xa những món ăn vặt nóng hổi, nên tớ luôn khao khát nó..."

Bất chấp sự phấn khích của mình, Yuzuki vẫn miễn cưỡng bắt đầu ăn.

"Tớ biết mà, ăn thứ béo ngậy thế này giống như một tội ác đối với Idol vậy..."

"Bây giờ đã quá muộn cho việc đó rồi. Nếu cậu thực sự không ăn nó thì tớ sẽ──"

<Tluc: Cái sinh vật dethuong gì thế nàyyy.>

Khi tôi với lấy miếng FavoChick mà Yuzuki đang cầm, nó nhanh chóng rời khỏi tầm với.

Khi tôi cười khúc khích một cách tự mãn, Yuzuki đỏ mặt và cuối cùng đưa FavoChick lên miệng.

"Tớ biết đồ ăn nhẹ ở cửa hàng tiện lợi là không nên, nhưng...!"

Khoảnh khắc cô cắn vào nó, nước sốt trào ra với lực của vòi cứu hỏa tại hiện trường vụ cháy.

"Wow ~♥ Thịt đùi ngon ngọt kết hợp với lớp vỏ giòn sẽ bùng nổ hương vị trong miệng ~♥ Thật mềm và đầy hương vị. Là gà rán nhưng lại dễ ăn như gà hấp ♥"

Đúng như lời cô nói, một nửa trong số đó nhanh chóng biến mất vào bụng Yuzuki.

Nói đến đây tôi khoe những kiến thức mình mới lượm lặt được trên mạng.

"Tớ thấy trên một trang web công thức nấu ăn có biến thể này tên là 'FavoChick Donburi' hoặc thứ gì đó tương tự."

"Chà, tớ rất muốn thử món đó, nhưng lượng calo chắc phải khủng khiếp lắm ha ~ "

"Ví dụ, cậu có thể ninh món FavoChick với hành tây trong nước súp, sau đó kết thúc bằng trứng đánh để tạo độ bông xốp, giống như món Oyakodon."

"...Ực—."

"Hoặc thịt lợn xào cay ngọt, phủ lên trên những miếng FavoChick vừa ăn, rắc vừng trắng và tía tô cắt nhỏ để tăng gấp đôi hương vị đậm đà và sảng khoái."

"...Ực— Ực—."

—Gừuuuuu

Yuzuki khéo léo ăn FavoChick khi vẫn đói.

Cô ôm bụng và đỏ mặt khi cắn miếng thịt gà.

Đột nhiên, tôi cảm thấy một ánh nhìn mãnh liệt trên tay mình. Yuzuki đang chăm chú nhìn vào tay tôi.

Món FavoKoro của tôi chỉ còn lại một miếng. Tôi ném miếng cuối cùng vào miệng.

"Aaa───! Đồ ăn trộm!"

"Không nhé, tớ chỉ đơn giản là không đưa nó cho cậu."

Đáp lại, Yuzuki nhanh chóng nuốt chửng FavoChick còn lại chỉ trong một miếng.

"Haaa, hết rồi... Không biết phải bao nhiêu năm nữa tớ mới được ăn món này lần nữa..."

Với ánh mắt khao khát, Yuzuki nhìn xuống chiếc giấy gói trong tay mình.

Ngoài ra còn rất nhiều món ăn ngon khác tại cửa hàng tiện lợi.

Bánh bao hấp, khoai tây, các món tráng miệng dạng cốc...

Lần tới gặp Yuzuki trên đường về nhà, tôi nên gợi ý món nào đây?


☆☆☆


Sau khi ăn xong bữa ăn nhẹ, chúng tôi sánh bước bên nhau dọc theo con đường đến trường.

Chúng tôi tìm đường về nhà, giữ khoảng cách càng xa càng tốt với người qua đường.

Sau cùng, tốt hơn hết là đừng để bị nhìn thấy đi cùng Yuzuki. Cẩn tắc vô ưu.

Trên những con phố rộng rãi, rất dễ nhận ra người từ xa, nhưng vấn đề nằm ở những khu vực đông đúc cửa hàng và nhà ở.

Các tòa nhà và bức tường cản trở tầm nhìn nên chúng tôi cần phải tiến hành cẩn thận.

Lần này cũng vậy, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở góc phố.

Tôi ra hiệu bằng tay và cùng Yuzuki trốn sau một máy bán hàng tự động gần đó.

Những người xuất hiện từ góc phố là một nhóm nam sinh mặc đồng phục. Hơn nữa, những bộ đồng phục này là của trường cao trung Orikita.

Chúng tôi nín thở chờ họ đi ngang qua.

"...cậu biết đấy, có một học sinh năm hai tên Mamori đã tỏ tình với Arisu Yuzuki vào ngày lễ khai giảng."

"Không thể nào, đó giống như lòng dũng cảm ở cấp độ anh hùng. Vậy họ đang hẹn hò à?"

"Làm như sẽ được ấy. Người kia là Idol đó?"

Họ mải mê nói chuyện đến nỗi dường như không để ý đến chúng tôi.

Đó vẫn là tin nóng ngay cả sau một tháng kể từ lễ khai giảng.

Tin đồn tôi tỏ tình với Idol nổi tiếng dường như đã trở thành phổ biến trong trường chúng tôi.

Có vẻ như nỗ lực di chuyển bí mật của chúng tôi đã được đền đáp.

Khi nhóm nam sinh đã hoàn toàn khuất dạng, tôi khởi động lại công cụ tìm kiếm trong đầu mình.

Từ những tuyến đường tôi đã đi đến và về từ trường, đường vòng và mua sắm, tôi tính toán những nơi có mật độ dân số thấp nhất và truyền đạt chiến lược cho Yuzuki.

"Chúng ta hãy đi đường vòng qua một dãy nhà khác. Con phố này có quá nhiều cửa hàng tiện lợi và chúng ta có thể sẽ gặp phải những người quen khác với các học sinh từ Orikita."

"V-Vâng."

Chúng tôi băng qua đường và di chuyển đến dãy nhà tiếp theo.

Con phố này có ít cửa hàng hơn nên nguy cơ gặp phải người quen sẽ thấp hơn đáng kể.

Khi tôi đang nghĩ vậy và bước ra đường, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ ngôi nhà bên phải chúng tôi——

"Hozumi...!"

Đó là một người bạn mà tôi biết rõ, anh ấy mặc thường phục, nghĩa là đây là nhà của Hozumi.

Bất cứ khi nào chúng tôi đi chơi, chúng tôi luôn gặp nhau ở ga gần nhất với điểm đến, vì vậy tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh ấy lại sống trong khoảng cách đi bộ từ căn hộ của tôi.

"Yuzuki, trốn đi!"

Chúng tôi nhanh chóng rút lui và quyết định ẩn nấp trong một con hẻm giữa các tòa nhà.

Sau khi dẫn Yuzuki ra phía sau, tôi lén nhìn ra từ phía sau tòa nhà, để ý đến Hozumi, người đang tập trung vào Smartphone của mình.

Yuzuki cũng ló đầu ra từ phía sau, cố gắng nhìn ra đường.

Đúng lúc đó, Hozumi đột nhiên ngước lên.

Tôi quay lại và cố gắng đẩy Yuzuki vào sâu hơn trong con hẻm, nhưng khi làm như vậy, tôi vấp ngã và theo bản năng nắm chặt lấy vai cô ấy.

Thật tệ.

Với tốc độ này, tôi có thể đè Yuzuki xuống đất và khiến cô bị thương.

Để cố gắng sửa lại tư thế của mình, cuối cùng chúng tôi đã thực hiện động tác xoay nửa người giống như một điệu nhảy kỳ quái nào đó.

Kết quả là Yuzuki dựa lưng vào tường, và tôi thấy mình đang đặt tay gần mặt cô——một tư thế 'đập tường (kabedon)' cổ điển.

Yuzuki, rõ ràng là rất ngạc nhiên—đỏ mặt trong khi mở và ngậm miệng mà không phát ra âm thanh.

"...Xin lỗi."

Tôi quay mặt đi và quan sát đường phố một lần nữa. Hozumi đã đi rồi.

"Đ-Được rồi, hãy lao qua đó cùng một lúc thôi."

"...Nhưng, chúng ta sẽ không gặp lại người khác nữa chứ?"

"Đó là một trường hợp cực kỳ hiếm. Với thời gian, chúng ta chỉ có thể đụng phải đám bà nội trợ đang đi siêu thị nếu bây giờ di chuyển bất cẩn thôi."

"Tớ nghĩ thế này tốt hơn là gặp phải ai đó từ Orikita..."

"Điều đó không hẳn là đúng. Trong số các bà nội trợ có thể là cha mẹ các học sinh từ trường cao trung Ori. Cậu không nên đánh giá thấp mạng lưới camera chạy bằng cơm đó. Thông tin như ai đang đi dạo cùng bạn gái (彼女) có thể lan truyền như cháy rừng. Nó có thể trở thành một tình huống giống như sự cố ở Phòng Tài Nguyên đó."

Khi tôi quay lại dẫn đường, tôi nhận thấy Yuzuki có vẻ mặt hơi choáng váng.

"...cậu nói 'bạn gái'..."

"Aaa, không, đó chỉ là lỡ lời thôi..."

"...Hừmm."

Yuzuki liếc nhìn tôi——Không phải trêu chọc, nhưng có vẻ cũng không bị thuyết phục.

Tôi tự hỏi cô đang cảm thấy gì.

"D-Dù sao thì Yuzuki, hãy tập trung bảo vệ hình ảnh Idol của mình đi."

"...Okay hiểu rồi."

Yuzuki khẽ gật đầu.

Vì lý do nào đó, ánh mắt của cô hướng thẳng vào tay tôi.

Khoảng 15 phút sau, bằng cách nào đó chúng tôi đã vượt qua được cơn khủng hoảng và trở về căn hộ.

Trên đường đi, Yuzuki cứ liếc nhìn tôi. Tuy nhiên, không bắt đầu cuộc trò chuyện, chúng tôi chỉ đi cạnh nhau trong im lặng.

Chúng tôi đi qua lối vào và cùng nhau vào thang máy.

Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đầy 10 centimet.

"Ổn rồi, tớ sẽ vứt bỏ giấy gói FavoChick ở đây. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải giữ nó."

"...Cảm ơn nhé."

Yuzuki, đứng bên trái tôi, đưa cho tôi cái giấy gói bằng tay phải.

Tôi cầm nó bằng tay trái, vò nát rồi nhét vào túi áo khoác.

Tay phải của Yuzuki và tay trái của tôi giờ đã tự do.

——Trong khoảnh khắc, một tia lửa bắn xuyên qua não tôi.

"....."

——Có thể đó là trí tưởng tượng của tôi hoặc chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng tôi không đủ can đảm để xác nhận điều đó bằng mắt mình.

Tôi có thể cảm thấy một hơi ấm nhẹ ở đầu ngón tay út bên trái của mình.

Yuzuki không nói một lời, nhìn thẳng về phía trước.

Sự kết nối của chỉ một ngón út—Không có cuộc trò chuyện nào giữa chúng tôi.

Thang máy đến tầng 8 và chúng tôi đi ra cùng lúc.

Thật kỳ lạ, tốc độ đi bộ của chúng tôi hoàn toàn đồng bộ và vị trí của tay chúng tôi không hề thay đổi.

Dù biết điều đó là vô nghĩa nhưng tôi không thể không ước rằng khoảnh khắc này sẽ không bao giờ kết thúc——

——Tôi đi vài mét qua phòng 809, đến góc phòng 810.

"...Cảm ơn vì đã hộ tống tớ, Suzufumi."

"Cậu có cần phải nói điều đó ở khoảng cách này không?"

Khi tôi nói đùa nhẹ nhàng, Yuzuki cười khúc khích nhẹ nhàng. Tôi cũng nở một nụ cười.

—Những ngón tay của cả hai, đã tách ra.

"Tối nay tớ có buổi diễn tập và sau đó tớ sẽ ở lại phòng nghỉ trưa của văn phòng. Hẹn gặp lại."

"Vâng, hẹn gặp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net