LNTTLK6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uông Hạo Thiên tay chân nhanh nhẹn lấy tay chống cửa nhìn bà chằm chằm, chất vấn: “Dì, dì luôn miệng nói là vì Vi Vi nhưng mà dì có nghĩ đến cô ấy suy nghĩ gì chưa? Dì muốn cô ấy đính hôn, cô ấy thật sự nguyện ý đính hôn sao?”

“Chuyện đó không cần cậu quan tâm, nó là con gái của tôi, tôi sẽ không hại nó.” Bà Thích nhìn anh, không thể phủ nhận anh thật sự có sức hấp dẫn, cũng rất anh tuấn. Chỉ cần là phụ nữ nhìn một cái cũng đã đủ yêu anh. Nhưng mà càng là đàn ông như vậy lại càng không có cảm giác an toàn, bà tuyệt đối không thể để cho con gái dẫm vào vết xe đổ của mình.

“Nhưng bây giờ dì là đang hại cô ấy, dì không để ý đến nỗi thống khổ của cô ấy, ép cô ấy làm việc mà cô ấy không muốn làm. Chẳng lẽ đây là thương cô ấy sao? Còn nữa, dì, hôm nay cháu đến đây không phải là cùng dì cam đoan cái gì, cháu chỉ hi vọng dì cho cháu thời gian, cho Vi Vi thời gian, cũng cho chính dì thời gian. Bây giờ Vi Vi vẫn còn đi học, hai năm sau mới tốt nghiệp, cho nên hai năm này chúng ta ai cũng không nên ép cô ấy, để cho cô ấy tự mình suy nghĩ kỹ. Đính hôn thì có thể thế nào, cho dù là kết hôn còn có thể ly hôn, sở dĩ Vi Vi đồng ý đính hôn là bởi vì cô ấy thương dì, không đành lòng làm trái ý của dì. Nhưng mà dì nhẫn tâm để cho cô ấy đau khổ sao? Dì là người từng trải, trải qua nhiều chuyện hơn so với cháu, chuyện tình cảm cũng hiểu sâu hơn so với cháu. Cái gì nên nói cháu cũng đã nói, cháu đi trước, dì bảo trọng.” Uông Hạo Thiên nói xong, đầu cũng không nâng đã đi.

Bà Thích giật mình ở nơi đó, trong lòng trở nên mâu thuẫn. Chuyện tình cảm đúng là không thể miễn cưỡng, nếu Vi Vi không yêu Thiên Tứ, cô cũng sẽ không hạnh phúc. Thế nhưng bà cũng không thể trơ mắt nhìn cô đi sai đường được.

“Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây? Chờ con sao?” Thích Vi Vi nói, vừa vào cửa đã thấy mẹ đứng ở đó.

“Vi Vi, con đã về. Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Bà Thích cầm tay cô ngồi vào bên giường.

“Chuyện gì vậy?” Cô bỏ túi xách xuống nhìn mẹ.

“Vi Vi, nói cho mẹ biết con muốn cùng với Thiên Tứ đính hôn không? Nói thật lòng, muốn là muốn, không muốn là không muốn.” Bà phải biết được tâm ý thật sự của con gái.

Cô nhìn mẹ, không biết vì sao mẹ lại hỏi như vậy, nhưng mà cô quyết định thẳng thắn thành khẩn nói suy nghĩ trong lòng “Mẹ, con không muốn ngỗ nghịch lại ý của mẹ, cũng không muốn thương tổn Thiên Tứ, nhưng mà con thật sự không muốn đính hôn. Con biết con yêu người không nên yêu, nhưng mà con không có cách nào, con thật sự không quản được chính mình.” Cô khóc.

Bà Thích ôm cô vào trong ngực, thở dài thật sâu “Vi Vi, mẹ cũng trải qua tuổi trẻ, cũng đã từng tùy hứng, mẹ hiểu tâm tình của con, cho nên mẹ quyết định không ép con.”

“Mẹ không bắt con cùng Thiên Tứ đính hôn sao?” Cô không thể tin được nhìn mẹ, sao đột nhiên mẹ lại… liền suy nghĩ cẩn thận.

“Hôm nay Uông Hạo Thiên đến đây.” Bà Thích nói.

“Cái gì?” Thích Vi Vi khẩn trương, vội vàng hỏi: “Anh ấy nói cái gì?” Có phải nói chuyện gì không nên nói không?

“Cậu ta nói mẹ, cho con, cho cậu ta thời gian, chờ con tốt nghiệp rồi mới lựa chọn. Mẹ cũng nghĩ có lẽ như vậy là tốt nhất, thời gian hai năm có thể thay đổi tất cả, cũng đủ cho con nhận rõ người đàn ông nào mới là người đáng để con yêu.” Bà Thích nói, lúc trước mình cũng cố chấp giống như cô, bố mẹ càng không đồng ý bà lại càng phản kháng, khác nhau duy nhất là người Vi Vi yêu là kẻ có tiền, mà chính mình yêu lại là người nghèo.

“Mẹ, mẹ nói thật sao?” Trên mặt Thích Vi Vi mang theo vui mừng, có chút không dám tin.

“Đúng vậy, nhưng mẹ có một điều kiện.” Bà Thích rất nghiêm túc nói.

“Mẹ, mẹ nói đi, dù là điều kiện gì con cũng sẽ đáp ứng.”

“Trong hai năm này, mẹ muốn con giữ khoảng cách với cậu ta, trừ phi cậu ta thật sự có thể cưới con. Còn có Thiên Tứ, con phải đối xử với nó thật công bằng. Dù sao vào thời điểm chúng ta khó khăn nhất, bất lực nhất, nó chính là người giúp đỡ chúng ta.” Bà Thích yêu cầu.

“Mẹ, con biết rồi.” Cô cảm động, lập tức ôm lấy mẹ, áp lực trong lòng phóng thích ra ngoài, nháy mắt trở nên thật nhẹ nhàng.

Chương 124 — Anh phải kết hôn

Tâm tình Thích Vi Vi rất tốt, nằm ở trên giường không cách nào ngủ được, nhìn mẹ giống như đã ngủ say, lặng lẽ rời giường đi đến phòng vệ sinh lấy điện thoại di động ra. Không biết lúc này anh đã ngủ hay chưa, mặc kệ cô cứ gọi cho anh.

Uông Hạo Thiên cầm di động, nhìn thấy số của cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tươi “Muộn như vậy còn chưa ngủ, có phải nhớ anh không?”

Gương mặt cô mang nét tươi cười, lần đầu tiên không phản bác anh mà hỏi ngược lại: “Vậy anh có nhớ em không?”

Giọng điệu cô làm nũng khiến cho anh ngây ra một lúc, hài hước nói: “Anh không nhớ em, anh mơ đến em.”

“Miệng lưỡi trơn tru, anh là như vậy lừa con gái sao? Hiện tại bên người có phải có một cô không?” Giọng điệu Thích Vi Vi có chút ê ẩm, nghĩ đến có khả năng này trong lòng liền không thoải mái.

“Sao vậy? Em ghen tị sao? Nếu không em qua đây xem, anh vô cùng nguyện ý. Đến đây nhé, anh đi đón em.” Trong lòng Uông Hạo Thiên có chút ngứa ngáy, rất muốn ôm cô ngủ.

“Đừng nói đùa. Em gọi điện cho anh là vì cám ơn anh.” Thích Vi Vi thật sự sợ anh sẽ đi qua, vội vàng nói.

“Cám ơn anh? Cám ơn anh cái gì?” Uông Hạo Thiên sửng sốt, trong lòng vui vẻ hỏi: “Mẹ em đồng ý đúng không?” Anh thật không nghĩ đến mẹ của cô sẽ hiểu chuyện như vậy.

“Đúng vậy, mẹ em đồng ý để cho em tốt nghiệp sau đó nói sau. Anh rốt cuộc đã nói gì với mẹ em?” Thích Vi Vi tò mò hỏi, không nghĩ đến anh lại có thể nói làm mẹ thay đổi.

“Muốn biết sao? Có điều phải anh giữ bí mật, trừ phi bây giờ em lại đây anh sẽ nói cho em biết.” Uông Hạo Thiên nói điều kiện.

“Thích nói em còn không muốn nghe đâu. Được rồi, em cúp máy đây, chúc ngủ ngon.” Cô nói xong cúp điện thoại di động, nhẹ tay nhẹ chân trở lại giường, mang theo tươi cười nhắm mắt lại.

Uông Hạo Thiên để điện thoại di động xuống. Hôm nay chuyến đi này cũng không tệ, hiện tại việc cần nhất là giải quyết chuyện của Daisy, thế nhưng chuyện này rất đau đầu, con bé kia dường như nhất định phải lấy anh.

Ring ring ring, di động lại vang lên, anh nhìn cũng không nhìn liền nhấc máy cười nói: “Vừa cúp máy đã lại nhớ anh rồi sao?”

“Con trai, là mẹ. Lần này là mẹ nhớ con.” Giọng bà Uông từ bên trong truyền đến.

“Mẹ, sao mẹ lại gọi điện cho con vào lúc này?” Anh không nghĩ đến lại là mẹ.

“Sao? Không thể được sao? Con có thể chờ điện thoại của người khác chẳng lẽ không thể nghe điện thoại của mẹ sao?” Bà giả vờ tức giận nói.

“Đương nhiên không phải, con chỉ là rất bất ngờ. Mỹ nữ, hôn một cái nào.” Anh hôn chụt một cái qua di động.

“Thôi đi, đừng trêu mẹ, con nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Mẹ gọi điện là muốn nói cho con bệnh của chú Mạch Lâm đã được bác sĩ cho phép có thể xuất viện. Ông ấy muốn quay về Thượng Hải tham dự hôn lễ của con và Daisy. Con trai, con đã chuẩn bị xong hết chưa?” Giọng điệu bà Uông rất thật, bà cũng rất lo lắng bởi vì bà biết con trai không muốn cưới Daisy.

“Cái gì? Chú Mạch Lâm muốn trở về tham dự hôn lễ?” Uông Hạo Thiên chấn động, chuyện này có chút đột ngột, huống chi anh hoàn toàn không có ý định kết hôn với Daisy.

“Đúng vậy, con trai. Mẹ mặc kệ con muốn làm gì, lúc ở Mỹ con đã đồng ý với mẹ rồi. Mẹ muốn nhìn thấy Daisy vui vẻ, cũng muốn làm cho chú Mạch Lâm của con yên tâm, cho nên bất kể như thế nào con phải làm cho tốt, cho dù là phải diễn trò, biết không? Đại khái ba ngày sau chúng ta sẽ đến Thượng Hải.” Bà Uông dặn dò.

“Con biết rồi, con sẽ làm tốt. Chỉ là không phải nói cần hai tháng hay sao, tại sao một tháng đã tới đây?” Quá đột ngột như vậy anh căn bản sẽ không ứng phó kịp.

“Có lẽ là vì tâm tình tốt, chú Mạch Lâm yêu cầu bác sĩ cũng đồng ý. Con trai, mẹ biết con khó xử, chỉ là mẹ cũng không có cách nào khác.” Giọng điệu bà Uông đều là bất đắc dĩ.

“Mẹ, mẹ không cần phải nói con cũng biết như vậy. Con sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện. Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Uông Hạo Thiên thống khổ nhắm mắt lại, chú Mạch Lâm đến đây mục đích rất rõ ràng là để tham dự hôn lễ của anh và Daisy. Thật ra sau khi từ Mỹ trở về anh không phải không nghĩ đến vạn nhất chú Mạch Lâm đến đây thì làm sao bây giờ. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp là kết hôn giả, trừ bỏ kết hôn giả cũng không còn cách nào khác. Thế nhưng mặc kệ hôn lễ là thật hay giả cũng đều phải cử hành, nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ anh cũng không muốn làm như vậy.

Trong văn phòng.

“Hạo Thiên, lại có chuyện gì khiến cho cậu ưu sầu như vậy? Là Daisy sao?” Sở Thiên Lỗi hỏi.

Uông Hạo Thiên dụi tắt điếu thuốc cầm trong tay, lúc này mới phân phó: “Thiên Lỗi, cậu giúp tôi chuẩn bị hôn lễ. Mọi chuyện cụ thể cậu toàn quyền phụ trách.”

“Hôn lễ? Ai muốn kết hôn? Cậu sao?” Sở Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn anh.

“Đây là tính toán xấu nhất, cũng là chuyện có khả năng sẽ xảy ra nhất.” Uông Hạo Thiên trầm trọng gật đầu.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm tốt.” Sở Thiên Lỗi lấy tay vỗ vai anh “Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì cho cậu.”

“Chuyện đó không phải lỗi do cậu.” Uông Hạo Thiên lắc đầu, hiện tại việc anh cần phải làm nhất chính là giải thích rõ với cô.

Thích Vi Vi thở hổn hển chạy đến nơi anh hẹn. Anh nói có chuyện quan trọng, nếu cô không đến sẽ đi tìm cô cho nên tan học cô liền chạy đến. Sau khi ngồi xuống, cô nói: “Em chỉ có nửa giờ, trước sáu giờ nhất định phải về nhà. Có chuyện gì anh nói nhanh đi.” Cô lại không hề chú ý đến sắc mặt không tốt của anh.

“Anh phải kết hôn.” Anh đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Tay đang cầm ly uống nước của Thích Vi Vi run lên, nước toàn bộ đổ vào người cô, nhưng mà cô lại chẳng quan tâm, chỉ trừng to mắt nhìn anh.

“Chú Mạch Lâm từ Mỹ về Thượng Hải, ông ấy muốn tham dự hôn lễ của anh và Daisy. Anh không có lý do cự tuyệt nên nhất định phải cùng Daisy cử hành hôn lễ.” Anh nhìn cô, mở miệng giải thích, anh hi vọng cô sẽ hiểu.

“Vậy chúc mừng anh.” Thích Vi Vi muốn khiến cho mình cười nhưng mà nước mắt lại không chịu nghe lời rơi xuống, chẳng lẽ anh gọi mình đến chính là muốn tự mình nói cho cô chuyện này sao.

“Em chúc mừng anh cái gì? Em biết rõ anh không thích Daisy, hôn lễ này chỉ là làm cho chú Mạch Lâm xem, anh đến nói cho em biết chính là không muốn khiến cho em hiểu lầm. Em sẽ hiểu, có phải không?” Uông Hạo Thiên cầm chặt tay cô.

“Em hiểu.” Cô khẽ gật đầu, cố gắng khiến cho mình cười, thế nhưng nước mắt lại giống như sợi trân châu bị đứt, từng giọt lăn xuống. Cô có thể hiểu được anh thân bất do kỷ, thế nhưng cô không đủ sức khống chế trái tim bị thương tổn của chính mình.

“Tin tưởng anh, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua.” Uông Hạo Thiên dịu dàng thay cô lau nước mắt, anh có thể hiểu được lòng của cô.

“Hai người …khi nào thì cử hành hôn lễ?” Cô nghẹn ngào hỏi, trái tim đau giống như bị kim đâm.

“Không biết, phải chờ bọn họ đến mới nói được.” Uông Hạo Thiên lắc đầu.

“Em phải đi, thời gian sắp không kịp rồi. Hẹn gặp lại.” Cô rời đi giống như trốn chạy, trong đầu chỉ có một ý niệm, anh phải kết hôn, anh phải kết hôn với Daisy.

Chương 125 — Anh kết hôn

Bà Thích thấy mấy ngày nay sắc mặt Vi Vi luôn rất khó coi, hỏi cô cái gì cô đều nói không có chuyện gì. Mãi cho đến hôm nay xem báo mới hiểu được vì sao cô lại không vui, thì ra là Uông Hạo Thiên phải kết hôn, cô chắc đã sớm biết.

Không biết tin tức này là tốt hay không tốt. Bà không hi vọng con gái mình cùng cậu ta có bất kỳ quan hệ gì, nhưng cũng không hi vọng con gái đau lòng.

Thích Vi Vi đến trường học, chợt nghe thấy các bạn học đang sôi nổi tranh luận.

“Mau, nhìn xem anh ấy sắp kết hôn, không ngờ nhanh như vậy đã kết hôn rồi.”

“Các bạn xem này, ảnh cưới thật đẹp, nam thật là đẹp trai, nữ cũng rất xinh đẹp.”

‘Kết hôn’, nghe được hai chữ này tim cô đau giống như bị kim đâm. Là anh sao?

“Vi Vi, cậu đã đến rồi. Cậu xem, Uông Hạo Thiên sắp kết hôn, cậu có đi tham dự hôn lễ không?” Một bạn học cầm trong tay tờ báo đi tới.

Ánh mắt Thích Vi Vi nhìn thấy trên mặt báo bày ra cái ảnh cưới kia, Daisy hạnh phúc khoác lên cánh tay anh, bọn họ trông thật là xứng đôi. Nụ cười trên mặt họ làm lóa mắt cô, cô nhanh chóng trả lời: “Mình đang nghĩ không biết cha mình có mang mình đi không.”

“Ồ, vậy à.” Bạn học cũng thấy đường đột, theo lý thì lúc này hẳn là dẫn người vợ thứ hai đi.

“Các bạn trò chuyện đi, mình đi vào trước.” Cô nói xong đi nhanh vài bước, chạy đến một chỗ không có ai, dựa vào thân cây nhắm mắt lại, lấy tay nắm thật chặt quần áo trên ngực. Cô sắp hít thở không thông rồi, sắp không thể thở được nữa rồi. Anh kết hôn, rốt cuộc anh vẫn phải kết hôn, chỉ là không nghĩ đến lại nhanh như vậy.

Tay đột nhiên bị ai đó cầm lấy, cô thoáng cái mở to mắt liền nhìn thấy Tiếu Tiếu đứng ở trước mặt mình nhìn mình, nhẹ nhàng an ủi cô.

“Vi Vi, muốn khóc thì cứ khóc đi. Khóc lên thì mọi chuyện đều qua.” Đàm Tiếu Tiếu nói, hiện tại phương pháp phát tiết tốt nhất chính là khóc thật lớn.

Cô lại chỉ lắc đầu, cắn chặt môi, không để cho mình phát ra một thanh âm nào. Vào lúc này cô còn cần thiết phải khóc sao?

Đã nhìn thấy cô sắp cắn nát môi mình, Đàm Tiếu Tiếu đau lòng ôm lấy cô “Đừng ngốc như vậy, coi như uất ức, coi như khổ sở, nhưng đừng bao giờ thương tổn bản thân, không ai đáng giá để chúng ta phải làm như vậy.”

“Thế nhưng mình thật sự rất khổ sở, rất thống khổ. Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ thuộc về mình nhưng thật sự đến một ngày như thế này, lòng đều tan nát …” Thích Vi Vi thống khổ, lấy tay túm lấy tóc của mình.

“Mình hiểu mà, mình hiểu.” Đàm Tiếu Tiếu vội vàng cầm chặt tay cô. Có điều chuyện tình cảm mình không thể giúp cô, cũng không có cách thay cô khổ sở.

Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ lễ phục chú rể đặt ở trên giường, chẳng qua chỉ ngồi ở chỗ kia hút thuốc lá. Đã vài ngày không gặp được cô rồi, muốn đi tìm cô nhưng lại không bỏ ra được một chút thời gian nào, gọi điện thoại cho cô, điện thoại di động của cô luôn tắt máy.

Xem ra tấm ảnh cưới trên báo lớn như vậy cô nhất định nhìn thấy, có thể tưởng tượng ra bây giờ cô thống khổ như thế nào, rất muốn đi tìm cô nhưng mà tìm được cô rồi thì nên nói cái gì, giải thích có vẻ như là dư thừa.

Bà Uông đi đến nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh, lấy tay đặt ở trên vai anh, đau lòng nhìn con của mình “Mẹ không biết nên nói với con cái gì, mẹ biết con ấm ức, nhưng mẹ không thể để cho con hủy hôn.”

“Mẹ, con không sao. Mẹ đừng lo lắng.” Uông Hạo Thiên nhìn mẹ nói, anh biết mình không thể đổi ý.

“Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi. Ngày mai hôn lễ sẽ rất mệt đó.” Bà Uông nói, đương nhiên bà nói mệt chính là tâm mệt.

“Vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh gật đầu, anh có thể ngủ được sao.

Thích Vi Vi mở to mắt nhìn lên trần nhà, hiện tại chắc khoảng mười hai giờ, lập tức sẽ đến ngày mai, lập tức sẽ đến thời điểm anh kết hôn. Hiện tại anh đang làm gì? Có lẽ mình thật sự quá ngây thơ rồi.

Kết hôn giả, thật sự có thể kết hôn giả sao? Chẳng lẽ lâu ngày không sinh tình sao?

“Mẹ, con đi đây.” Cô đeo ba lô, giọng nói có vẻ hữu khí vô lực.

“Vi Vi, đi cẩn thận.” Bà Thích đưa cô đến cửa nói, bà nhìn ra cô rất khổ sở nhưng mà mình không có cách nào an ủi cô, lại càng không muốn chạm đến chuyện này.

Cúi đầu nhìn mũi chân của mình, vừa đi ra khu nhà liền nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng dừng ở trước mặt mình, chậm rãi ngẩng đầu liền nhìn thấy anh một thân quần áo chỉnh tề, nhưng mặt có chút tiều tụy. Hôm nay không phải ngày anh kết hôn sao? Tại sao anh lại đến đây? Nhìn anh lại một câu cũng không nói nên lời, cảm giác trong lòng là phức tạp như vậy.

“Vì sao không bật di động?” Anh nhìn cô chằm chằm, câu nói đầu tiên liền chất vấn.

“Không muốn bật.” Cô nói ba từ rất đơn giản, mở thì có thể thế nào.

“Em không biết là anh sẽ gọi điện thoại cho em sao?” Câu trả lời của cô khiến Uông Hạo Thiên có chút tức giận.

“Không biết, em nghĩ đến anh bận nhiều việc nên không rảnh.” Cô rũ mắt xuống, không phải anh vội vàng chuẩn bị hôn lễ sao, sao có thể có thời gian gọi điện thoại cho mình.

“Em đang tức giận.” Uông Hạo Thiên thở dài “Anh cùng với Daisy kết hôn, chỉ có điều em …” Nói còn chưa nói xong đã bị cô ngắt lời.

“Chúc mừng anh, chúc mừng anh kết hôn. Chẳng qua em không có quà tặng, em nghĩ anh cũng không thiếu quà, nên tặng anh một câu đi. Hi vọng hai người hạnh phúc.” Cô cố gắng hết sức khiến cho mình mỉm cười, sáng sớm chạy đến là muốn tự nói với cô anh sắp kết hôn sao?

“Vi Vi, em đừng như vậy được không? Em không biết em như vậy sẽ khiến anh đau lòng sao, sẽ khiến anh khổ sở sao?” Uông Hạo Thiên thống khổ cầm lấy bả vai của cô.

“Vậy anh muốn em phải làm sao? Chẳng lẽ muốn để cho em ngăn cản hôn lễ của anh sao? Khiến anh không thể kết hôn sao? Anh đã nghĩ qua cảm nhận của em chưa?” Thích Vi Vi rốt cuộc bạo phát, kích động né tránh tay của anh.

“Anh nói rồi, đó chỉ là kết hôn giả. Em phải tin anh.” Uông Hạo Thiên bắt lấy tay cô.

“Kết hôn giả? Ai tin anh kết hôn giả? Ai sẽ đi xem các người có vào động phòng hay không?” Cô quát, cái từ ‘giả’ kia không có bất cứ ý nghĩa gì cả.

“Xì.” Uông Hạo Thiên lại đột nhiên cười phá lên, ôm cô vào trong ngực “Đồ ngốc, thì ra em đang lo lắng vấn đề này. Có muốn bây giờ chúng ta đi vào động phòng đem anh ép khô hay không? Như vậy em không cần lo lắng nữa.”

“Ai lo lắng anh?” Lúc này Thích Vi Vi mới phát giác ra lời của mình đặc mùi dấm chua.

“Được rồi, đừng náo loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net