Chap 5 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tuần sau :

* Tại trường :

- Haizz...!!!_ nhỏ thở dài thườn thượt dài hàng km

- Sao lại có chuyện gì, kể xem nào??_ nó hỏi

- Tao ko muốn hok nữa, hok nó khổ quá cơ, mệt quá, nhanh tàn phai nhan sắc, hichic...._ nhỏ mếu máo

- Nhắm anh nào ak mà tàn phai nhan sắc, hửm? Ak mà mày có sắc đâu mà tàn_ nó đùa

- Con quỷ mày chết đi cho tao nhờ_ vừa ns nhỏ vừa cầm hộp bút ném về phía nó

"Bốp"

- Lêu lêu trượt rồi nhé !!_ nó né được "chưởng" của nhỏ, rồi cười chảy nước mặt

"Cộp"

-....

- Haha đáng đời cái tội trêu tao...haha...cục u to ha...hahaha..._ nhỏ cười ngặt ngẽo

Dạ vầng, hiện tại chị Tiểu Mạn nhà ta do cười quá trớn và đã ko ngần ngại mà trao chán cho mặt bàn @@

- Mày nhớ đấy!! - nó vờ giận

- Thôi tao đi rửa tay đây, mày ngồi nghỉ đi cho nó đỡ "tàn phai nhan sắc" hén_ nó cười nhăn nhở đi ra khỏi lớp

----------ta là giải phân cách t/gian---------

Mik phải chỉnh sửa lại lớp trang điểm 1 tí thoai_ vừa đi nó vừa nghĩ

Đến trước cửa WC nó đang định vào thì 1 cô gái bước ra, chỉ cần nó bước thêm 1 bước nx thôi là sẽ va vào nhau, vì lúc này nó đang cúi đầu nên cx ko biết mặt cô ta nhưng cái mùi nước hoa từ người con gái này khiến nó rất khó chịu.

Haizz...mùi nồng quá_ nó nhăn nhó

"Rì...rì...cạch"

- Xong rồi về lớp thôi_ nó cười mỉm

.....

- Có nên tìm thêm vài chỗ làm thêm ko ta...

Đang nghĩ vẩn vơ, ko để ý nó va phải ai đó

- A! Tôi xin lỗi

- Cô ko có mắt hả mà ko nhìn đường_ cô gái lớn tiếng

- Tôi xin lỗi

- Cô tưởng xin lỗi là được sao, 1 người xấu xí như cô chạm vào tôi làm bẩn người tôi mà giờ còn xin lỗi ak_ cô gái vẫn ko tha

- Tôi đã xin lỗi cô rồi mà đây cx ko hoàn toàn là lỗi của tôi

- Ko phải lỗi của cô ? Nực cười, 1 người xấu xí như cô thì có cái quyền gì mà chạm vào người như tôi !! _ cô gái khinh bỉ_ Chó cỏ nhà quê mà tưởng mình là béc zê thành phố

"Phải nhịn" - Cô đừng có quá đáng, tôi như nào thì có liên quan đến gia phả nhà cô ko_ nó lúc này cx đã ngửng mặt lên nhìn người đối diện.

Mùi nc hoa lúc này...là người vừa nãy_ ý nghĩ vừa hiện lên nó liền nhíu mày

- Oa hoá ra là bạn Tiểu Mạn lớp mik sao

- Nhà đã nghèo, đã xấu thì đừng có đi ra ngoài hỏng mắt người khác lắm_ cô gái mỉa mai

- A hoá ra là bạn Ngọc, xinh đẹp nhờ son phấn mà cx có tư cách nói người khác sao_ "nhịn ko được rồi"

- Cô..._ vừa ns Ngọc vừa giơ tay định tát nó nhưng...

- Cảnh Phi ak con nhỏ đó ăn hiếp em kìa_ Ngọc quay sang cậu bạn bên cạnh gì mà Cảnh gì đấy (dạ là Cảnh Phi -.-)

Uầy!!hoá ra còn có ng khác ak, tưởng chỉ có cô ta ko chứ_ nó thầm cảm thán

- Kệ cô ta _ ng con trai tên Cảnh Phi lên tiếng

- Nhưng...

- Đi thôi

Vừa ns xong tên đó lười biếng đi ngang qua cô...

(...Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc...
Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt...)

- Alo ạ_ nó nhấc máy

- B...bác...nói...s...ao...ạ!!!_ giọng nó trở lên run run

"Cạch..."

Chiếc điện thoại đã rơi ra khỏi tay nó từ khi và đang nằm im trên nền gạch

Bây giờ mặt nó đã đầm đìa nước mắt, miệng thì luôn mấp máy "mẹ...mẹ..."

Cảnh Phi nghe thấy tiếng động cx lười quay người lại, nhưng nghĩ như nào cậu lại liếc mắt nhìn, đang định hình xem có chuyện j xảy ra thì đã thấy nó chạy vụt về phía cổng trường.

(...Anh thấy nhớ em...
Không...biết từ khi nào...)

- Alo mẹ_ Cảnh Phi nhấc máy

- Con có thể đến bệnh viện XX bây giờ ko, mẹ ... vừa gây ra tai nạn

- Mẹ ở yên đó con đến ngay_ giọng cậu gấp rút hơn.

- Sao vậy anh_ Ngọc õng ẹo

- Về lớp trước đi

- Sao vậy_ Ngọc tóm tay Phi nũng nịu

- VỀ LỚP NGAY

-----------t là giải phân cách t/gian--------

- Mẹ!! _ Cảnh Phi vừa chạy đến bệnh viện đã thấy mẹ đứng ở khu cấp cứu

- Con đến rồi sao_ người phụ nữ vừa thấy cậu liền quay người lại

Người phụ nữ này là phu nhân Bích Lam - mẹ của Cảnh Phi, bà là người dịu dàng, điềm đạm, thấu hiểu. Lúc này trên gương mặt phúc hậu của bà hiện lên nét gì đó bi thương, hốc mắt hơi đỏ, sắc mặt hơi nhợt nhạt

- Mẹ ko sao chứ?! Người nhà người bị đụng đến chưa mẹ??

- Ak cô bé đến rồi...ngồi phía bên kia_ vừa ns bà vừa chỉ tay về phía ng con gái nhỏ nhắn đang ngồi thu mình ở 1 góc cạnh cửa phòng cấp cứu

- Ko phải là cô gái đó chứ!!

- Con quen cô bé sao ??_ bà Lam thoáng ngạc nhiên

- Cx có thể coi là vậy....

Phải đó chính là Giản Tiểu Mạn của chúng ta. Lúc này nó đang ngồi thu mình ở 1 góc cạnh cửa cấp cứu, tóc thì đã tụt dây từ bao h, lớp trang điểm thì đã mờ dần, bây h nhìn nó ko khác gì cái xác ko hồn, mắt đỏ hoe miệng chỉ trung tin lẩm bẩm chữ "mẹ"

Đã hơn 1 tiếng trôi qua nhưng mẹ nó vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, nó bây h đã cạn nước mắt rồi.

- Cô ko sao chứ??_ Cảnh Phi đứng trước mặt nó

- Tôi ... ổn_ nó thều thào

- Cháu...ko sao thật chứ! Bác thật sự xin lỗi_ bà Lam cầm tay nó, giọt nước mắt đã chảy tiwf khoé mi bà

- Lỗi ko phải của bác...bác đừng tự trách mình...là do...mẹ cháu ngã trước đầu xe bác mà_ dứt câu nó lại oà khóc

- Cháu bình tĩnh, trong lúc này cháu phải tỉnh táo...bác sẽ giúp cháu tìm người đó_ thấy nó khóc bà Lam ôm nó vào lòng an ủi, đứa trẻ này cx là quá tội nghiệp rồi.

Bà biết...bà biết hết. Lúc xảy ra tai nạn là có 1 người đàn ông đã xô ngã người phụ nữ đáng thương đó ra trước đầu xe bà rồi chạy trốn, may mà bà đã kịp phanh lại...Rồi khi đến bệnh viện đã có 1 người hàng xóm của người phụ nữ kể hết cho bà về hoàn cảnh gia đình này trước khi cô bé này - con gái người phụ nữ đó đến.

Lại 1 tiếng nữa trôi qua
"...Tinh.."

- Bác sĩ, bác sĩ mẹ cháu sao rồi ạ_ nó vừa thấy cửa mở liền vực dậy

- Mọi thứ đã không còn nguy hiểm. Nhưng...do đã từng bị chấn thương gần đây thêm việc đầu va chạm mạnh nên có thể bệnh nhân sẽ khó có thể tỉnh lại sớm. Hiện tại chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân về phòng bệnh rồi kiểm tra lại, người nhà có thể vào thăm, tôi xin phép_ nói rồi vị bác sĩ đi trước

- Khó tỉnh lại... không...thể nào_ nó gần như ngã quỵ

Trong căn phòng VIP :

- Mẹ ak!! Sao mẹ lâu tỉnh vậy_ nó gượng cười

- Mẹ dậy nói chuyện với con đi

- Bác sĩ...Mẹ cháu...có thể tỉnh lại...không??_ nó quay sang vị bác sĩ

- Thực chất tạm thời mẹ cháu...sẽ là người thực vật_ bác sĩ ngập ngừng ns

- Th...thực...vật...y...ý...ạ..!!_ giọng nó run run khi nghe những lời đó

- Ta đã cố gắng hết sức rồi_ bác sĩ giọng buồn bã rồi đi ra ngoài

- Mẹ...mẹ...ak_ nó bây giờ đã duy sụp hoàn toàn

Nó căm hận con người đó, người nó đã gọi là bố, người mà đã làm mẹ nó ra nông nỗi này, nó hận vì ko thể giết chết ông ta.
Nó bước ra khỏi phòng mà vẫn còn bần thần, từng câu từng chữ vị bác sĩ ns cứ quanh quẩn trong đầu nó...
Bỗng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC