Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố) Chuong 22 - next

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

Trời về trưa ánh nắng chiếu với cường độ mạnh hơn. Buộc mọi thứ nó chiếu vào phải phát sáng. Nhưng nó lại không đủ mạnh để xuyên qua kính xe đen sẫm để chiếu sáng cái không gian tối mù bên trong. Lẩn khuất trong bóng tối đó, một dáng người mệt mỏi đang ngả người ra xe, đôi mắt thấp thoáng nét chịu đựng. 

Chỉnh lại tư thế, Thiện ngồi thẳng dậy lắc lắc đầu để đánh thức bộ não mụ mị của mình. 

Đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài, cậu thấy một cặp tình nhân đang cùng đạp xe đạp đôi. Nụ cười của cả hai đang quyện vào nhau, mùi vị hạnh phúc lan tỏa ra xung quanh. Cậu biết người con trai đang đạp xe kia, đó là con trai tài xế của ba cậu.

Một người con trai sinh ra trong gia đình có hoàn cảnh không mấy đầy đủ lại có thể sở hữu một nụ cười hạnh phúc như thế? Còn cậu, lớn lên trong một gia đình mà bao người mơ ước, sao chưa thể một lần mỉm cười giống như vậy?

Nhìn qua người con gái đang ngồi phía sau, cậu thấy cô gái ấy không có gì nổi bật. Nhan sắc cũng chỉ bằng một phần ngàn của Đan. Nhưng điều đáng chú ý là nụ cười kia, nụ cười của cô gái trông rất thật, thật hơn gấp ngàn lần những nụ cười của Đan dành cho cậu.

Cậu tự hỏi nếu cậu không phải là người thừa kế tương lai của tập đoàn Vương Thị, không ngậm chìa khóa vàng ngay từ khi sinh ra phải chăng cậu sẽ không gặp phải chuyện như ngày hôm nay. Nếu không phải cậu có tiền, có lẽ mối tình đầu của cậu – có thể không phải là Đan mà là một cô gái nào khác – sẽ không lợi dụng cậu mà yêu cậu thật lòng. 

Cậu chưa bao giờ ý thức rằng mình giàu có, cũng chưa bao giờ dùng tiền chà đạp ai. Nhưng lại có người tình nguyện để cậu dùng tiền chà đạp. Tiền thật sự quan trọng đến thế sao?

Từng đợt sóng tức giận hòa vào nhau, tạo thành một vòi rồng phẫn nộ tàn phá sự bình yên ít ỏi trong lòng. Đôi mắt đẹp tràn ngập cay đắng. Giàu cũng là cái tội!

Xe dừng lại trước căn biệt thự to lớn sang trọng, ngước nhìn căn nhà, cậu chán nản ra mặt. 

Vừa vào đến phòng khách rộng lớn được trang hoàng lộng lẫy, cậu thấy bóng người con trai đang đi qua đi lại như chờ đợi điều gì đó. Người con trai kia chẳng phải ai xa lạ với cậu nhưng sự xuất hiện này thật sự là điều ngoài sức tưởng tượng. Ông bác họ Vũ của cậu chẳng phải cấm con trai mình không được đặt chân vào nhà họ Vương sao?

“Anh? Anh đang làm gì vậy?” – Đôi mày kiếm nhíu sát vào nhau, Thiện hỏi.

“Anh muốn hỏi em một chuyện” – Vừa thấy Thiện, những bước chân bồn chồn kia dừng lại ngay lập tức.

“Chuyện quan trọng lắm à?” – Thiện nhướn mày. Có thể khiến người con trai xưa nay nghe lời ba mình trái lời ông, chuyện ắt phải động trời lắm.

“Người con gái hôm qua em cõng là ai?” – Hy hỏi, giọng không mấy thiện cảm, đáy mắt như hòn than đang âm ỷ cháy. 

Gương mặt Thiện trở nên ngưng đọng. Anh họ cậu đến tận đây chỉ để hỏi cậu cõng ai? Rốt cuộc là quan tâm em trai mình hay quan tâm cô gái kia?

Sự im lặng của Thiện làm Hy mất kiên nhẫn, cậu tiếp lời – “Anh đã tra danh sách học sinh vắng mặt hôm qua. Ngoài em ra thì chỉ còn Lã Thiên Ân. Cô gái trên lưng em hôm qua có phải là Lã Thiên Ân?”

“Anh đã biết rồi sao còn hỏi” – Thiện nghiêng đầu khó hiểu. Vì chuyện đó mà Hy đến đây? Nó quan trọng đến thế sao?

“Em với Ân là gì của nhau?” – Hy hỏi như tra khảo, trong lòng không khỏi băn khoăn.

“Anh đang quan tâm em hay quan tâm Lã Thiên Ân” – Thiện chau mày nhưng nét khó hiểu đã hoàn toàn biến mất. Gương mặt có phần không mấy dễ chịu xuất hiện. Cảm giác như đang bị bức cung. 

“Trả lời anh đi! Hai người là gì của nhau?” – Tuy không lớn tiếng nhưng giọng Hy có vẻ mất bình tĩnh.

“Là người yêu” – Thiện nhun vai.

“Em nói cái gì?” – Hy mở bừng mắt nhìn em họ mình. 

“Em nói em và Lã Thiên Ân là người yêu của nhau” – Thiện nói giõng dạc.

“Đừng gạt anh!” – Hy phá lên cười ngặt nghẽo. Hôm đó nếu không có cậu, Mình và Nhật can ra thì cả hai đã xé xác nhau ra rồi ấy chứ.

___Người yêu? Nói dối hợp lí chút đi em trai!___

Nhướn mắt nhìn anh họ mình, Thiện biết rõ Hy không tin. Nhưng không tin cũng chẳng sao. Ngày mai sẽ phải tin mà thôi. Dù không yêu nhưng Lã Thiên Ân thức sự là người của cậu. Là người cậu mua về.

Nhìn gương mặt tự tin của Thiện, nụ cười của Hy im bặt. Một sự hoài nghi chạy ngang qua đầu. 

“Em đang nói thật à? Thế còn Lã Uyên Đan?” – Vẻ nghi hoặc không thể dấu đi, Hy nheo mắt nhìn Thiện.

“Em chia tay với Đan rồi. Chán rồi!” – Thiện nói dối một cách trơn tru.

“Thật sự là đang quen với Lã Thiên Ân sao?” – Gằn từng chữ, Hy hỏi.

“Anh có hứng thú hay có tình cảm với cậu ta?” – Không trả lời Hy, Thiện hỏi ngược lại, giọng điệu thoáng chút mỉa mai. 

Hy im lặng. Hứng thú? Đúng là có hứng thú thật. Còn tình cảm? Liệu có hay không? Cậu chỉ biết trước giờ chưa có cô gái nào từ chối mình và cậu không cho phép bất cứ ai phá vỡ cái quy tắc đó. 

Thiện mỉm cười, nụ cười đầy đủ cả hai bên mép nhưng ánh mắt lại sáng lên vẻ gian tà.

___Nếu là hứng thú thì đợi em xong việc sẽ đưa cho anh. Còn nếu có tình cảm thì nên dừng từ bây giờ thì tốt hơn___

Hai chàng trai đứng im lặng một hồi lâu. Không đấu mắt, chẳng nhìn nhau. Người này đoán ý người kia nhưng lòng người khó đoán. Nhìn ra được cũng chẳng biết là đúng hay sai. 

Sau một hồi lâu không hiểu vì sao Thiện và Ân từ ghét nhau lại trở thành người yêu, Hy lầm lũi ra về với cảm giác khó chịu đang xâm chiếm. Khó chịu vì bị qua mặt hay khó chịu vì mất mát? 

Tiễn Hy ra khỏi cửa, Thiện trở về phòng mình và dặn tất cả gia nhân không ai được làm phiền. Bữa trưa cũng không cần mang lên cho cậu.

Tiếng âm thanh sắc nhọn của thủy tinh vỡ liên tục vang ra từ căn phòng mà Thiện vừa bước vô. Tất cả gia nhân không khỏi rùng mình. Những đồ thủy tinh cũng chỉ mới được bỏ vào thay thế cho đám đồ vỡ hôm qua. Thế mà chưa được bao lâu cũng bị ném thành từng mảnh.

Họ kín đáo bàn tán với nhau về lí do khiến tinh thần cậu chủ của họ trở nên sa sút như vậy rồi lại hỏi nhau vì sao hai ngày nay không thấy Lã tiểu thư đến nhà. Trước đây cô gái họ Lã mà cậu chủ của họ muốn họ gọi bằng Lã tiểu thư ngày nào cũng đi ra đi vào trong nhà mấy lần làm họ chào đến mỏi cổ. Thế mà hai ngày nay lặn mất tăm. 

Âm thanh của cuộc đập phá đã dừng lại vì không còn gì để đập. Thiện ngồi phịc xuống giường, hai khủy tay tì lên đầu gối để làm điểm tực cho hai bàn tay đang chống đỡ cái đầu nặng nề.

Những mảnh thủy tinh vỡ nằm nằm im lìm giữa sàn nhà lạnh lẽo. Trái tim người vừa phá hủy chúng lúc này cũng có khác chúng chút nào đâu. Vỡ tan rồi! Đã vỡ rồi, có ghép lại được thì cũng vẫn còn vết nứt. 

Hình ảnh Đan khoác tay Nghĩa đi trong sân trường sáng nay lại hiện lên sau mí mắt kép hờ mệt mỏi. Khi đó Thiện biết Đan cũng nhìn thấy mình, nhưng rồi vờ như không quen biết mà đi vụt qua trong khi Nghĩa thì không làm lơ như thế mà hướng nụ cười chế giễu về phía cậu như muốn nói “người con gái của mày giờ là của tao”.

Lửa giận dâng lên đến mức cậu bỏ luôn cả tự trọng mà chạy đến tìm Ân với mong muốn thuyết phục cô giúp cậu thực hiện kế hoạch trả thủ. Những tưởng sẽ phải tốn rất nhiều công sức, mặt cũng sẽ phải dày thêm mấy gang để có thể thuyết phục cô, không ngờ cậu vừa mở lời cô đã đồng ý.

___Họ là chị em mà. Tuy không cùng mẹ nhưng chảy cùng máu cha___

Cười khẩy với suy nghĩ của mình, gương mặt Thiện ánh lên sự khinh bỉ.

Rơi vào thù hận là rơi vào bể khổ. Người ôm hận là người mệt mỏi, đến cuối cùng cũng chỉ là tự mình tổn thương mình. Cái sự thật nghe như đơn giản này lại chẳng bao giờ được những kẻ đang miệt mải oán trách kia nhìn ra. Sự thù hận là thứ có thể nuôi dưỡng và có tốc độ phát triển nhanh hơn tất cả, vì thế mà không quá khó hiểu khi nó hoàn toàn đủ sức che đi lí trí con người. 

Chương 23

Chẳng phải ngày đầu tuần mà toàn bộ học sinh Lộ Thiên lại được tập trung trước cột cờ, mọi người không khỏi thắc mắc và phàn nàn. Tiếng ồn càng lúc càng tăng thêm, chẳng mấy chốc át luôn cả tiếng xe cộ chạy ngoài cổng trường. 

Chợt tất cả âm thanh tắt ngấm như bị ai nuốt mất, đám học sinh dương mắt ngạc nhiên nhìn người con trai đang đứng trên bục chào cờ, tay cầm micro.

Sao một thoáng ngạc nhiên, tiếng hét thất thanh từ tất cả những cái miệng nữ sinh đồng loạt vang lên cùng một lúc và kéo dài dây dưa không muốn dứt. Hoàng tử trong lòng họ đang đứng trên kia, bản thân đã tỏa sáng nay được ánh nắng sáng chiếu vào càng tỏa sáng hơn.

Ngất ngây!

“Tất cả im lặng” – Người con trai nói như ra lệnh. Những khuôn miệng đang mở to lập tức ngậm kín. Sân trường thoáng chốc im thin thít, chỉ còn lại tiếng động cơ xe chạy ngoài đường và tiếng chim hót từ những vòm cây trong sân.

“Tôi có chuyện muốn nói” – Lời vừa dứt, tất cả các ánh nhìn bên dưới đều lộ vể chuyên tâm chờ đợi. Cứ như đang đợi nghe thánh chỉ của hoàng thượng.

“Từ hôm nay, Lã Thiên Ân lớp 12a1 sẽ là người yêu của Vương Ân Thiện tôi” – Cậu con trai dõng dạc tuyên bố.

Sau một giây, tất cả các ánh mắt đều đổ dồn đi tìm nhân vật được nói đến nhưng lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Cái tên Lã Thiên Ân không phải là không nổi tiếng trong trường mà trái lại còn rất hay được nhắc đến. Là chủ đề cho bọn quý tộc và tư sản dè bỉu, đặt điều. Bên cạnh đó cái tên ấy luôn nằm thứ hai trong bảng xếp loại học lực mỗi kì với số điểm ngang bằng người đứng đầu – hotboy Vũ Đình Hy. 

Đám con gái bắt đầu xì xào bàn tán mà suy cho cùng cũng chỉ là những câu nguyền rủa. Đám con trai không ít đứa tiếc nuối, Lã Thiên Ân là một mĩ nhân mang khuôn mặt đẹp nhưng phát ra luồng khí xa cách cấm xâm phạm. Khí chất như phù thủy, ánh nhìn như quỷ dữ nhưng vô cùng cuốn hút. Chính vì vậy mà không ít nam sinh ôm mộng nhưng không dám ngỏ lời. Chỉ cần vừa đến gẫn đã cảm thấy như đang đứng trước mặt phù thủy. Nếu làm phật ý cô gái mang dung mạo phù thủy đó sẽ bị biến thành côn trùng ngay.

Thế nhưng sức nóng trong lòng bằng đấy nữ sinh cộng lại cũng không bằng một phần trong lòng Đan lúc này. Gọi toàn trường đến và công bố người yêu, trước giờ Thiện chưa bao giờ làm như thế với cô. Thế mà bây giờ lại làm điều xưa nay chưa từng có vì người chị mà cô căm ghét. 

___Tại sao lại là chị ta? Cái điệu bộ bất cần làm người khác phát tiết. Sự kiêu ngạo quá đáng khiến người khác nổi điên. Chị ta có gì hay chứ? Sao lại là chị ta?___

Gương mặt sa sẩm xuống thấy rõ, đáy mắt ánh lên tia đố kị. Đan siết chặt hai bàn tay đang bỏ trong túi áo. 

Đan và Ân, từ bé đã đối lập nhau hoàn toàn. Một người mang vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần, một người thoạt nhìn đã cảm thấy lạnh xương như gặp quỷ dữ tuy nhiên không có nghĩa là không đẹp đến mê đắm lòng người. Đan dựa dẫm ỷ lại bao nhiêu thì Ân quật cường bấy nhiêu. Nhìn cái điệu bộ không coi ai ra gì và xem thường mọi chuyện của Ân, không ít lần Đan ước trong tay mình có một khẩu súng. 

___Đã định buông tha cho Vương Ân Thiện, nhưng nếu là chị thì tôi sẽ đoạt đi___

Nụ cười hiểm ác nở trên khuôn mặt thanh tú rồi nhanh chóng tắt đi, Đan xoay người rời khỏi đám đông và trở về lớp. Nhưng bóng người đứng trên sân thượng làm cô phải dừng mắt rồi chuyển hướng đến.

Sánh ngang với ngọn lửa giận dữ trong lòng Đan chính là cột sóng phẫn nộ trong lòng Hy. Cậu thật không ngờ em họ mình lại làm như vậy. Nụ cười ẩn ý hôm qua như muốn nói cậu cứ đợi mà xem chính là đợi điều vừa xảy ra đây sao?

Một khi đã muốn có thứ gì thì Hy chưa bao giờ không có được. Cũng không ít lần có đối thủ nhưng chưa bao giờ là người thua cuộc. Lần này cậu không hề có ý để điều ngoại lệ xảy ra. 

___Dù là em đi chăng nữa thì anh cũng không cho phép lấy đi những gì anh nhắm đến. Vương Ân Thiện, bắt đầu trận đấu nào!___

Nở nụ cười tự tin, Hy bỏ lại đám đông sau lưng và trở về lớp mình.

Đứng trên sân thượng và nghe những lời vừa phát ra từ micro, cô gái nhếch môi cười, trong lòng không khó đoán ra cái tên của mình đang được làm chủ ngữ cho những lời mắng nhiếc.

___Vương Ân Thiện, cậu thật biết cách tạo ra rắc rối đấy!___

Ngửa mặt nhìn lên trời với đôi mắt được ôm trọn bới cái quầng thâm đã đậm thêm do một đêm nữa không ngủ, Ân hít thở sâu. Cô chợt nhớ ra còn một rắc rối nữa sớm muộn cũng sẽ đến gõ cửa. Đã lâu người đàn bà đó không gây chuyện gì, chắc đang ngấm ngầm lên kế hoạch để giăng một cái lưới nữa.

Thoáng thở dài mệt mỏi, Ân ngao ngán nghĩ về bản di chúc của ba mình. Từng có lúc cô nghĩ sẽ cùng người phụ nữ đó chơi một trận ra trò nhưng bây giờ cô có quá nhiều chuyện phải lo, chẳng còn tâm trí mà nghĩ cách đối phó. Hơn nữa, cái tuyên bố ấu trĩ vừa rồi hứa hẹn sẽ mang đến không ít phiền toái cho cô.

Cuộc sống quả thật quá nhiều rắc rối không cần thiết! Sống đơn giản cho đời bớt phức tạp có phải tốt hơn không? Tại sao con người cứ muốn góp phần làm rối mớ tơ vốn đã rất rối? Dường như làm khổ chính mình là sở trường của con người thì phải!

“Rầm!” – Tiếng cửa sân thượng bị mở mạnh tay một cách cố ý. Ân nhanh chóng thu hồi gương mặt mệt mỏi. Trước khi quay lại nghênh đón người vừa đến, cô đeo lại gương mặt không cảm xúc.

Cô gái vừa xuất hiện nơi cửa hùng hổ đi đến trừng mắt nhìn Ân giận dữ. Một bàn tay vung lên bị một bàn tay khác ghì lại siết chặt.

“Lã Uyên Đan, muốn học cách đánh người sao?” – Giọng Ân lạnh lẽo đồng thời thêm lực vào nắm tay đang siết lấy cái cổ tay kia.

“A… đau… bỏ… bỏ… ra” – Tiếng rên rỉ đau đớn nhưng không quên ẻo lả của Đan bật ra khỏi đôi môi đang run run.

Nét mỉa mai xuất hiện trên đôi môi, Ân hất tay Đan ra làm cô loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

Xoa nắn cổ tay đau nhức, Đan lẩm bẩm gì đó như đang niệm chú. 

Ngả người dựa vào lan can, hai khủy tay tì lên thanh sắt lạnh lẽo, Ân nhướn mày chờ đợi.

“Trả Vương Ân Thiện cho tôi!” – Sau khi cơn đau thuyên giảm, Đan nói như ra lệnh.

“Còn chưa đào đủ nên tiếc à?” – Giọng Ân cao vút ý mỉa mai.

“Ý chị là gì?” – Đan trừng mắt.

“Chẳng phải nói là có nỗi khổ riêng nên chia tay sao? Nỗi khổ đó là gì? Là vì nhà anh yêu phá sản trong khi thứ bản thân yêu lại chính là tiền nên phải chia tay à?” – Nở một nụ cười trào phúng, Ân cao giọng.

“Sao chị biết?” – Đôi mắt xinh đẹp đang mở to của Đan càng trợn to hơn. Những tia máu nổi lên trông vô cùng đáng sợ.

“Mày có muốn biết ai là người đề nghị tung tin Vương Thị phá sản không?” – Ân nhướn mày.

“Là… chị sao?” – Đan gằn giọng.

Ân gật gù cái đầu, thu cánh tay đang tì trên thanh sắt lan can xoa xoa cằm – “Đầu óc nhanh nhạy hơn được tí rồi đấy”

Cái ý định vung tay tát chị gái mình lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Đan, nhưng cơn đau nơi cổ tay còn chưa dứt hẳn nhắc nhở cô đừng nên làm chuyện dại dột. 

“Chị… chị làm vậy là có ý gì?” – Đan quát lên, khuôn ngực phập phồng nhanh hơn bình thường, ánh nhìn giận dữ.

Ân không nói gì mà chỉ nhún vai cười khẩy.

“Chị… chị muốn cướp Vương Ân Thiện từ tay tôi nên mới bày trò này chứ gì?” – Đan hét lên.

Nét mặt mỉa mai của Ân biến mất. Ánh mắt ghì chặt lấy đứa con gái trước mặt, khuôn miệng đanh thép gằn lên từng tiếng - “Đừng so sánh tao với mày!”

Ánh mắt quỷ hút máu cộng thêm khí chất như phù thủy của Ân làm Đan bất giác rùng mình lùi lại vài bước.

“Tôi… tôi sẽ đoạt lại” – Đan hung hăng nói dù trái tim trong lồng ngực sắp nhảy ra khỏi miệng vì sợ hãi.

“Hoan nghênh!” – Ân gật gù.

Mỗi lần nói chuyện với Ân là một lần Đan tức muốn trào máu, lần này cũng không ngoại lệ. Cô càng tức giận và quát tháo bao nhiêu thì Ân càng thản nhiên bấy nhiêu. Cũng không ít người vì cái bộ dạng đó mà phát tiết. Thế nhưng càng giận dữ thì càng đổi lại được vẻ khinh khỉnh. 

Tức đến bật khóc, Đan bỏ đi mà đôi mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng đứa em gái chưa trưởng thành dù chỉ một phần của mình, Ân thở dài.

___Mày nghĩ cái sắc đẹp kia là vĩnh cửu à? Sống kiểu đó đến khi thời gian lấy đi nhan sắc, liệu còn ai bên mày?___

___Nguyễn Ánh Mai, một người mẹ như bà đáng ra nên được ghi danh sử sách về tài dạy con. Cả cái thế giới này chắc chỉ có mình bà mới đi dạy con mình cách bán thân___

Chương 24

Nếu ánh mắt có thể cắt cổ thì bảo đảm ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của Lã Thiên Ân. Tất cả những nữ sinh cô thấy trên đường về lớp đều nhìn cô không mấy thiện cảm nếu không muốn nói là nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. 

Đi đôi với ánh mắt sắc như dao là những câu mắng nhiếc, nguyền rủa. Tất cả những điều kiện cần và đủ để chứng minh sự ganh ghét trong lòng các nữ sinh trường Lộ Thiên đã hội tụ đầy đủ.

Bỏ ngoài tai tất cả, không thèm nhìn một ai. Ân ngẩng cao đầu bước chân tự tin trở về lớp. Muốn chọc giận cô? Dựa vào cái tư cách hiện có của đám nữ sinh thì cửa số cũng không có. 

Thấy cái điệu bộ khinh khỉnh của Ân, lửa giận trong lòng đám nữ sinh bốc lên ngút trời. Ánh mắt trừng trừng dổ dồn vào cái dáng người thảnh thơi bước đi không quan tâm điều gì vừa vụt qua họ. Nếu như người mà họ đang công kích không phải là một kẻ kiêu ngạo, có lẽ ý định làm cho người ấy tức phát khóc sẽ thực hiện được. Nhưng không may cho họ Ân lại vô cùng kiêu ngạo. Thế nên thay vì làm cho cô tức phát khóc thì lại tự làm bản thân tức phát khóc. 

Vừa bước chân vào lớp đã cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ những đôi mắt kia. Ân cười khẩy rồi đi về chỗ ngồi. Tỉnh bơ như những cái lườm lạnh người kia là hướng về ai chứ không phải hướng về bản thân mình. 

“Mp3 của cậu này, tôi đã bỏ vào đó bản nhạc mà cậu thích và một số bài hát cùng thể loại” – Vừa nói, Hy vừa lấy trong túi áo ra chiếc mp3 màu xám.

Mí mắt nhanh chóng nâng lên nhìn Hy dò xét rồi hạ xuống ngay lập tức, trong lòng Ân bắt đầu hình thành sự cảnh giác.

___Rốt cuộc là đang tính toán điều gì?___

“Đừng nhìn tôi cảnh giác như thế! Tôi không muốn gì ở cậu hết” – Giọng nói đều đều như thuyết phục của Hy vang lên.

“Vậy thì tại sao lại tốt với tôi thế này?” – Giọng Ân nghi hoặc.

“Vì tôi thích” – Hy nhún vai.

“Thích đối xử tôi với tôi hay thích tôi?” – Ân cười lạnh, đáy mắt phóng ra vẻ gian tà.

Hy im lặng. Một cái chau mày xuất hiện trên chán rồi từ từ giãn ra. Những cô gái hỏi cậu có thích họ không không phải là ít. Nhưng hỏi theo kiểu này với gương mặt và ánh mắt thế này thì cậu chưa gặp bao giờ.

Thấy Hy im lặng, nửa bên miệng của Ân khẽ nhếch lên. Lấy trong túi áo ra cái mp3 của cậu, cô để xuống bàn rồi lấy mp3 của mình mở lên, nhét tai phone vào tai.

Dựa đầu vào tường và nhắm mắt, Ân không còn ở thế giới này nữa.

Nhìn cô gái đang xuất thần kia một hồi lâu, cái chau mày của Hy càng nhíu sát hơn.

___Sao hai mắt lại có quầng thâm đậm như vậy?___

Cảm giác xa lạ tập kích trái tim, một cái nhói đau nhè nhẹ dâng lên trong lòng Hy. Nó không mạnh nhưng mới mẻ, đủ để cậu nhận ra mình đang xót xa. 

“Anh làm gì mà nhìn bạn gái người khác chăm chú vậy?” - Ở dãy bàn bên kia, Thiện buông lời giọng điệu không mấy thoải mái.

Hy giật mình quay sang nhìn em họ mình. Hai cặp mắt nhìn nhau phát ra những tia cảnh báo. Nhật và Minh ngồi quan sát cũng thấy lạnh người.

Đôi mắt cả hai càng lúc càng lạnh, nếu không phải giáo viên hóa học vừa vào lớp thì có lẽ mọi người trong lớp đã bị đóng băng.

Không khí đã trở lại bình thường với cả lớp ngay khi tiết học bắt đầu nhưng lại bất thường với Ân. Cô vốn rất thích môn hóa thế mà lại chẳng dám tập trung lắng nghe. Nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng. Cô sợ mình bị cái giọng nói êm mượt như nhung kia mê hoặc. Sợ sẽ bị đôi mắt sâu thẳm kia nhấn chìm.

___Lã Thiên Ân, không được yếu đuối!___

___Lã Thiên Ân, không được yếu đuối!___

___Không được yếu đuối___

Ở trên bảng, Kiệt vẫn nói say mê và thỉnh thoảng đôi mắt không tự chủ liếc về phía Ân. 

Tình cờ mắt hai người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net