Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Thái tử, thái tử, Người đợi thần với!

Trong Ngự Hoa Viên, người ta thấy hai đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau, một đứa cười tít mắt, đuổi theo đôi bướm cánh trắng, đứa trẻ còn lại thở không ra hơi, gọi í ới:

- Thái tử, Người chậm lại một chút đi, thần theo không kịp.

Đứa nhỏ phía trước quay ngoắt lại, cau mày:

- Này, sao ngươi cứ gọi ta là Thái tử thế nhỉ? Gọi ta bằng tên xem nào.

- Thưa không, không được đâu ạ!

- Có gì mà không được? Xem nhé, ta vẫn gọi ngươi là Thái Hanh đấy thôi, chứ ta có gọi ngươi là "công tử" đâu.

- Bởi vì người là Thái tử, còn thần chỉ là hài nhi của vị tướng trong triều.

- Ngươi sinh tháng mấy?

- Dạ bẩm, thần sinh cuối tháng chạp.

- Còn ta sinh đầu tháng chín. Suy ra ta lớn hơn ngươi ba tháng, vậy nên ngươi phải nghe lời ta. Gọi ta bằng tên đi, đây là mệnh lệnh đó, không ta bắt ngươi chép phạt Kinh thư cho ta bây giờ.

Thái Hanh chưa kịp nói gì, phía sau lưng đã vang lên giọng nói trầm ấm:

- Hoàng nhi, con lại bắt Thái Hanh chép phạt? Bây giờ đang là giờ học, con dám trốn Kỷ sư phụ ra đây chơi?

Nhìn thấy người kia, Thái Hanh vội vàng quỳ xuống hành lễ:

- Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế.

- Bình thân.

- Tạ hoàng thượng.

Khi đứng lên, Thái Hanh mới biết, đứng đằng sau lưng hoàng thượng còn có phụ thân của hắn nữa.

Thái tử thấy phụ hoàng, cười tít cả mắt, cười toe toét để lộ răng thỏ, chạy tới ôm chân người:

- Phụ hoàng, nhi thần không có trốn học. Chỉ là hôm nay Kỷ sư phụ có việc, nên là chúng con được nghỉ sớm.

Hoàng thượng nheo mắt:

- Phải không? Khi nãy trẫm vừa tới Thượng Thư phòng, thấy ai ai cũng đang ngồi luyện thư pháp, mà tại sao con và Thái Hanh lại có mặt ở đây?

Thái Hanh vội vàng quỳ xuống:

- Thưa hoàng thượng, là do thần cảm thấy giờ học thư pháp quá nhàm chán nên mới rủ Thái tử trốn Kỷ sư phụ tới đây chơi.

Điền vương nhíu mày:

- Thật ư? Thế sao trẫm lại trông thấy là Chính Quốc rủ ngươi chứ không phải là ngươi rủ nó nhỉ?

Thái tử xụ mặt, cặp má bánh bao cũng theo đó mà ỉu xìu:

- Con không thích học thư pháp một chút nào cả, con chỉ thích học gươm học kiếm, học họa học hát mà thôi.

Kim tướng quân cúi rạp người, bẩm tấu:

- Hồi hoàng thượng, cái này không thể trách Thái tử, là do thần dạy nhi tử không tốt.

Nói xong ngài liền nghiêm mặt:

- Thái Hanh, mau theo phụ thân về phủ.

Chính Quốc đứng cạnh phụ hoàng của nó, nhìn theo bóng lưng nhỏ của Thái Hanh, tâm trạng bất chợt chùng xuống.

______

Chính Quốc tới Thượng Thư phòng, ngồi ngậm bút suy nghĩ vẩn vơ. Trời đẹp đấy, nắng đẹp đấy, nhưng không đẹp bằng mẫu hậu và mẫu phi. Chim hót hay đấy, nhưng mà giọng của Thái tử ta đây còn hay hơn. Hôm nay Thái Hanh không đi học, chẳng ai chơi với ta cả. Đồng môn đang đọc Tứ thư Ngũ kinh, ta lại chán ghét Tứ thư ngũ kinh. Đồng môn mở miệng ra là một câu sau này làm quan, hai câu nhất định phải đỗ đạt, ta lại cảm thấy ngôi vị Thái tử thật nhàm chán. Đồng môn không thích ra ngoài kinh thành chơi, vì ngoài đó toàn bọn dân đen ngu dốt, bẩn thỉu, không xứng chút nào; Chính Quốc lại cảm thấy các bạn nhỏ ngoài kia vô cùng thân thiện, cảm thấy người dân ngoài kia đều tốt, cảm thấy đồ ăn ngoài đó thật ngon. Đồng môn và Chính Quốc có sự khác nhau quá lớn, vốn dĩ như lửa và băng, không thể nào chơi cùng nhau được.

Nghĩ tới đây, Chính Quốc thở dài. Nhớ Thái Hanh quá!

Kết thúc buổi học, sau khi hành lễ với Kỷ sư phụ, Chính Quốc chạy như bay đến phủ tướng quân tìm Thái Hanh. Ngày trước, nó sẽ lục tung cả phủ tìm bạn, nhưng bây giờ, Thái tử đã sáu tuổi rồi, đã biết túm lấy một vị cung nữ hay thái giám nào đó để hỏi về Thái Hanh. A, đây rồi, vừa hay có một vị tỷ tỷ xinh đẹp đi ngang qua.

- Tỷ tỷ, Thái Hanh ở đâu ạ?

Cung nữ trông thấy Thái tử, vội vàng hành lễ:

- Hồi Thái tử, công tử cả ngày hôm nay ở trong thư phòng luyện chữ.

Thư phòng sao? Thái Hanh sao lại nghỉ học để luyện chữ nhỉ?

Trước cửa Thư phòng, nô tài trong phủ tướng quân thấy vị Thái tử cao cao tại thượng, bắc tay lên miệng làm loa, mắt to tròn sáng rực gọi công tử nhà họ:

- Thái Hanh ơi, Thái Hanh à, Thái Hanh hỡi...

Cửa chính thư phòng không mở, thay vào đó là cửa sổ thư phòng. Thái Hanh đứng lên ghế, chống tay lên song cửa, nhìn Chính Quốc, khẽ hỏi:

- Thái tử, thần đây. Có chuyện gì không ạ?

Chính Quốc bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi:

- Lại gọi ta là Thái tử, ta đã nói gọi ta bằng tên tự cơ mà. Ngươi thử không gọi xem, ta dỗi ngươi luôn.

Thái Hanh cười, cất giọng non nớt:

- Chính Quốc gọi Thái Hanh có chuyện gì sao?

Thái tử cười rạng ngời, để lộ rõ răng thỏ xinh xắn:

- Bọn mình đi ra chợ chơi đi, ta muốn ăn kẹo hồ lô, ăn bánh bao, ăn hạt dẻ nướng.

Thái Hanh buồn rầu:

- A, hôm nay thì không được. Ta bị phụ thân phạt rồi.

Chính Quốc nhướn mày:

- Phạt?

- Phải, là phạt. Hôm qua ta cùng người ở Ngự Hoa Viên bị Hoàng thượng và phụ thân bắt gặp, nên khi trở về phủ, phụ thân đã phạt ta hôm nay phải ở yên trong Thư phòng, nếu đi ra ngoài chơi, sẽ lấy gậy phát mông.

Kim Thái Hanh năm nay sáu tuổi, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ bị phụ thân phạt roi. Thái Hanh còn yêu đời lắm, chưa muốn bị phát roi vào mông đâu.

Chính Quốc thở dài:

- Xin lỗi, là do ta. Tại ta làm liên lụy đến ngươi rồi. Ngươi muốn ta làm gì để chuộc lại lỗi lầm đây? A, đúng rồi, ta hát cho ngươi nghe nhé, ngươi nói giọng hát của ta là hay nhất kia mà.

Trên trời cao có đám mây trắng trắng,
Dưới mặt đất có ngọn cỏ xanh xanh.
Ở đại dương có đàn cá nho nhỏ,
Ở rừng già có đàn hổ to to,
Ở thảo nguyên có đàn voi lớn lớn,
Ở sa mạc có xương rồng đầy gai.
Ở ngoài Thư phòng, có một Chính Quốc,
Ở trong Thư phòng, có một Thái Hanh.

Thái tử giọng hát ngọng líu ngọng lô, lại thêm điệu bộ lắc lư nhún nhảy, đôi mắt to chớp chớp, bỗng nhiên biến thành một cục tròn xoe.

Thái Hanh nhìn thấy Thái tử như vậy, cười tít cả mắt, miệng cười thành hình chữ nhật, tay vỗ vỗ theo nhịp hát của Thái tử, bỗng nhiên biến thành một cục tròn xoe.

Nghiên phi hôm nay tới gặp Kim phu nhân tướng quân cùng uống trà thưởng hoa, khi hồi cung đi qua Thư phòng, liền thấy hai cục tròn xoe cười đùa dưới ánh hoàng hôn, mà một trong hai cục tròn xoe đó lại là hài tử của mình. Ánh mặt trời khi xế chiều bao trùm lấy đứa nhỏ, tiếng cười giòn tan xóa đi không gian tĩnh lặng của buổi tịch dương, bỗng chốc cảnh trước mặt lại hóa thành bức tranh hữu tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net