Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Hoàng thượng, đã canh ba rồi sao Người chưa ngủ?

- Tấu chương vẫn còn, trẫm không thể bỏ mặc mà nghỉ ngơi.

- Hoàng thượng, xin Người hãy bảo trọng long thể.

Tân hoàng đế thở dài, chẳng nói câu gì, cứ thế xử lí từ quyển này đến quyển khác. Tay uyển chuyển hạ xuống nét bút cuối, cùng lúc ấy cũng đã là canh tư. Dẫu cho cơ thể đã gần như chẳng thể trụ vững, Người vẫn đều đều cầm tấu chương phê duyệt không nghỉ.

Vị thái giám khẽ thở dài, Hoàng thượng nỗ lực nhiều đến như vậy cũng chỉ vì muốn chứng tỏ ngai vàng này xứng đáng để Người ngồi lên, không phải Người thì chẳng là ai khác. Hai mươi mốt tuổi đăng cơ, quan lại trong triều liên tục chèn ép, gánh nặng người mang căn bản đã quá sức chịu đựng của một thiếu niên còn non trẻ. Hai mươi mốt tuổi bè bạn vô lo vô nghĩ thoải mái vui chơi thì Điền Chính Quốc lại phải giam mình trong chốn hoàng cung lạnh lẽo, ngày ngày đối mặt với hàng tá tấu chương, chẳng những thế còn phải nghĩ cách đối phó với đám đại thần trong triều.

Điền Chính Quốc khẽ phẩy tay:

- Thôi, ngươi lui đi, ta muốn một mình.

- Thưa, vâng.

Y lại cầm lên tờ sớ thơm mùi mực. Mắt đặt từng câu chữ báo cáo về hạn hán năm nay, nhưng tâm trí y lại để về vị tướng quân nọ. Chính Quốc nhìn ra cửa sổ, nhìn con chim thước đang gật gù mà lòng nặng trĩu.

Thái Hanh, ở biên cương ấy có lạnh lắm không? Ở nơi xa ấy có nhớ ta không? Ta chỉ có một mình, rất lạnh, rất nhớ ngươi. 

Màn đêm tịch mịch bao trùm chốn hoàng cung lạnh lẽo, lòng người nặng trĩu, Chính Quốc lặng lẽ rơi lệ, nhớ về tháng ngày xưa cũ đã qua.
____

Năm ấy, Điền Chính Quốc mười lăm tuổi, Kim Thái Hanh mười bốn tuổi chín tháng. 

Trong tẩm cung của hoàng thượng, thái tử ôm chặt lấy cánh tay Ngài, một khóc hai nháo ba thắt cổ:

- Phụ hoàng ơi, con mười lăm tuổi rồi, nên là sinh thần năm nay phụ hoàng tổ chức to thật to nha.

- Hoàng nhi, năm nay con đã lên mười lăm, không thể nhõng nhẽo như lúc lên ba nữa. Đã đến lúc phải trưởng thành hơn rồi.

Mỗi lời Hoàng thượng nói ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Chính Quốc hiểu rõ là không phải vậy. Người chính là đang dạy bảo, đang muốn Chính Quốc nghiêm túc sửa đổi. Trưởng thành đúng là cần thiết nhưng mà dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi, căn bản vẫn còn là tuổi vui chơi.

Thấy Chính Quốc im lặng không nói, Hoàng thượng khẽ thở dài. Đứa nhỏ này còn điều gì uất ức trong lòng hay sao.

-Hoàng nhi, năm nào ta cũng đều tổ chức tiệc mừng sinh thần của con, lại còn rất to nữa. Nói trẫm nghe, con không vừa ý điểm nào?

Chính Quốc xụ mặt: 

- Vốn dĩ to là phải yến tiệc cơ, xong có mấy tỉ tỉ múa cơ, chứ mọi năm á, phụ hoàng đến chỉ có nửa canh giờ, mẫu hậu cùng mẫu phi ngồi được một canh liền nói đau đầu đau bụng, mọi người dần dần về hết, chỉ còn lại Thái Hanh, con với bát mì trường thọ thôi.

Hoàng thượng thở dài lần nữa, đúng là những năm về trước lúc nào cũng bỏ lơ thái tử mà lo toan việc khác, quên mất rằng hài tử đang lớn lên từng ngày. Thầm trách bản thân lo toan việc nước mà không quan tâm con trẻ, hoàng thượng cuối cùng liền gật đầu chấp thuận:

- Được, ta sẽ phê chuẩn, làm yến tiệc lớn mừng sinh thần thái tử.
_____

Đêm đó, hoàng thượng ngồi ở ngôi vị cao nhất, bên trái là Chính Quốc đang ngồi hi hi ha ha xem vũ nữ trình diễn. Thái Hanh ngồi dưới, cạnh phụ thân, ngáp ngắn ngáp dài. Hắn chán ghét nhất là xem ca múa nhạc họa, chỉ tổ buồn ngủ thôi, hắn đến đây, ngồi đây là vì Chính Quốc nằng nặc đòi hắn đến, là vì đồ ăn ngon nhất trần đời, chứ không thì còn lâu Kim Thái Hanh mới ngồi ở vị trí này. 

Tiếng đàn vừa dứt, hoàng thượng cầm lên ly rượu ngọc tinh xảo, hô lớn:

- Mừng hài tử của trẫm, à không, mừng con trai của phụ thân mười lăm tuổi.

Ở phía dưới, quần thần đồng loạt quỳ xuống, cũng đồng thanh hô lớn:

- Mừng sinh thần thái tử. Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. 

Điền Chính Quốc lần đầu tiên được mừng sinh thần lớn như vậy, đâm ra vô cùng háo hức, cười tít mắt không thôi. Tiệc vui đang dở, bỗng từ đâu nghe tiếng mũi tên xé gió, xé toạc cả lòng người.

Bây giờ nhắc lại, Điền Chính Quốc chỉ nói rằng:

- Đêm hôm ấy, trăng sáng ngự trị trên cao soi tỏ, sao vẫn còn đó chưa lụi tàn, trẫm vẽ trên môi mình nụ cười hạnh phúc nhất. Vừa ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, cúi đầu đã thấy một màn bi thương. Trẫm khi ấy đón sinh thần mười lăm tuổi, chứng kiến phụ hoàng long bào thấm đẫm máu tươi, mũi tên nhọn hoắt chẳng hiểu từ đâu ghim thẳng vào Người. Mẫu hậu bên cạnh khuôn mặt tái nhợt nằm gục xuống bàn, miệng còn sùi bọt mép. Trẫm còn nhớ rõ đôi mắt ngấn đầy lệ của mẫu hậu, nàng chết còn chẳng nhắm mắt. Lúc đó, trái tim trẫm dường như bị hàng ngàn mũi tên đâm sâu, cổ họng nghẹn ứ chẳng thể nói. Mẫu phi bảo trẫm ngoan ngoãn ngủ say, ngày mai dậy rồi mọi chuyện sẽ ổn. Mẫu phi ru trẫm ngủ, ngủ một giấc liền thấy toàn cung trải dài lụa trắng, mẫu phi mặc đồ tang, Kim lão tướng quân mặc đồ tang, ngay cả Thái Hanh cũng vận. Trẫm thấy thiên hạ quỳ xuống trước bài vị phụ hoàng, rồi dập đầu khóc than. Trẫm muốn khóc cũng chẳng thể khóc nổi, đôi mắt dại đi ngây ngốc nhìn phụ hoàng và mẫu hậu đi khuất. Kim lão tướng quân nói với trẫm, là người của Hồ tộc đã giết đi phụ hoàng cùng mẫu hậu...

_____

Chính Quốc chưa đủ khả năng lên ngôi, việc triều chính tạm để Kim tướng quân và Nghiên phi làm chủ. Mấy ngày đầu, kinh thành nhiễu loạn một phen, bọn cẩu quan chém giết lẫn nhau, đem lòng tham lam tranh giành chức cao vọng trọng. Nhờ Kim tướng quân đưa ra di chiếu của cựu hoàng mới có thể bình định bốn phương.

- Kim tướng quân, trẫm muốn nhờ ngươi một việc.

- Hoàng thượng, người đang buồn phiền chuyện chi? 

Đế vương đưa cho Kim tướng quân bức chiếu thư, trầm giọng nói:

- Cái này, ta giao lại cho ngươi. Nếu ta có chuyện gì, hãy cùng Nghiên phi phò tá Thái tử cho thật tốt. Ngươi đừng vì nó là tân hoàng đế mà nể vài phần, cứ trực tiếp coi nó là Thái Hanh mà dạy dỗ.

Kim tướng quân vội quỳ xuống:

- Hoàng thượng, người giao cho thần trọng trách lớn như vậy, chẳng hay...

- Không, ta không sao. Chỉ là ta lo xa, ngươi hiểu ta mà, đúng không?
______

Thái tử kể từ ngày ấy, cứ khóc mãi không dứt, gặp ai cũng lẩm bẩm một câu: "là ta giết phụ hoàng, là ta giết mẫu hậu". Đến cả Nghiên phi cũng không khuyên nhủ được, cả Thái Hanh cũng bị đuổi đánh.

Điền Chính Quốc tuyệt thực được bảy ngày, người gầy rộc đi, hai má bánh bao giờ đem đi bán cũng chẳng ai thèm mua, cho cũng từ chẳng nhận. Tâm tính thay đổi, sáng nắng chiều mưa trưa gió mùa Đông Bắc. Nó thay đổi nhanh quá, không biết là vô tình hay hữu ý mà chọc phải điểm cực hạn của Kim Thái Hanh.

Trong phủ thái tử, một trận cãi vã bùng nổ.

- Ta không ăn, nhất quyết không ăn_ Điền Chính Quốc xô đổ cả bàn điểm tâm mà Nghiên phi cất công làm, lớn tiếng với Thái Hanh.

- Ngươi không ăn, ngươi không ăn, ta bắt ngươi chép phạt Kinh thư cho ta đó_ Kim Thái Hanh cũng chẳng vừa, lớn tiếng gào lại với Chính Quốc.

- Ngươi... ngươi dám_ Chính Quốc run tay chỉ vào mặt Thái Hanh, làm bộ dạng không thở nổi.

- Có gì mà ta không dám cơ chứ! Ngươi thì giỏi rồi, tuyệt thực cơ đấy, lật đổ ngọ thiện cơ đấy, lại còn lớn tiếng, còn ra cái thể thống gì nữa không? Hoàng thượng và hoàng hậu đã mất, ngươi còn không chấn chỉnh bản thân, không ra dáng tân hoàng đế, lại còn nằm đây ăn vạ, ngươi có xứng không?

Điền Chính Quốc nghe Kim Thái Hanh dạy dỗ một tràng, miệng méo xệch, lại bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ:

- Ngươi... ngươi mắng ta? Ngươi mắng bản vương? À phải rồi... phụ hoàng... mẫu hậu chết... là tại ta... là lỗi của ta... nếu như ta không đòi tổ chức sinh thần lớn thật lớn thì đâu ai bị giết hại? Phải rồi, Kim Thái Hanh, mắng ta đi, chửi ta đi, chà đạp ta đi. Kim Thái Hanh, phụ thân ngươi có tại phủ không? Nhờ người đến đây, đâm chết ta, đánh chết ta đi. Nợ mạng phải trả bằng mạng chứ! Ơ kìa, ngươi nhìn đi đâu đấy? Kim Thái Hanh, giết ta đi!

Thái Hanh nghe xong, mặt liền trắng bệch. Hắn đâu nghĩ rằng thái tử lại nói ra những lời như thế. Hắn ôm chặt người đối diện, nhẹ nhàng vỗ về xoa dịu đối phương, nhưng lòng lại chẳng hay biết, chính mình đang đau đớn đến nhường nào:

- Nào, không phải lỗi của ngươi mà. Không sao không sao. Ta nói nhé, người của Hồ tộc lấy đi mạng sống của phụ vương mẫu hậu ngươi, vậy kẻ đáng chết phải là bọn chúng, chứ không phải ngươi. Ngươi phải sống, chứ nếu để hoàng thượng biết, người sẽ đánh đòn ngươi. Ngoan, ngoan, ngươi chết rồi, Nghiên phi sẽ đau lòng lắm. Còn Kim Thái Hanh này nữa, có phải ngươi cũng không cần sao? Ngươi quên lời thề "không xa không cách, cùng vui cùng buồn, cùng khóc cùng cười, không bao giờ bỏ mặc" của chúng ta ư? Điền Chính Quốc, ngươi đừng tuyệt tình như thế chứ! Ngươi hãy cố gắng trở thành một minh quân tốt, có vậy mới không khiến ai buồn phiền, tâm ngươi mới thanh thản. Ngươi nhìn Nghiên phi với Kim tướng quân vì ngôi vị của ngươi mà tóc đã bạc, mắt đã thâm, ngươi có tư cách gì mà không cố gắng?

Nghe xong lời của Kim Thái Hanh, đôi mắt Chính Quốc liền rất nhanh gạt bỏ đi nước mắt, nhìn tri kỷ với ánh mắt kiên định:

- Vậy theo ngươi, điều đầu tiên ta cần làm để trở thành một minh quân tốt là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net