Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày qua ngày, dù nắng gắt hay mưa sa, Điền Chính Quốc vẫn hăng say tập luyện. Y luôn đốc thúc, luôn ép bản thân mình phải thật cố gắng. Mỗi ngày đều luyện tập cho đến khi nào bản thân đã thực sự kiệt sức mới ngừng. Ngày luyện võ công đêm về dùi mài kinh sử, miệt mài như vậy cũng là vì lời hứa đã tự hứa với chính mình, hứa với Kim Thái Hanh, hứa với cả nhân dân Long Bình.

- Ta nhất định sẽ trở thành một minh quân tốt, nhất định sẽ lo được cho con dân Long Bình an yên.

Thấm thoắt cũng đã đến ngày Chính Quốc cùng binh xuất trận, đêm trước hôm lên đường y chẳng tài nào chợp mắt nổi. Trong lòng cũng sinh ra nỗi bất an khó nói, y không sợ phải cầm kiếm trực tiếp chiến đấu, y chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người. Bởi Điền Chính Quốc chính là người kế vị duy nhất, lại là lần đầu tiên ra trận đương nhiên sẽ phải nhận được sự bảo vệ nghiêm ngặt. Xen vào đó cũng là có chút hồi hộp vì lần này Chính Quốc sẽ được chứng kiến, được tự mình cảm nhận được nó khắc nghiệt như nào bởi xưa nay chỉ được nghe Thái Hanh kể lại.

Ngày Tân Hợi, tháng Giáp Thân, năm Canh Tý, đúng giờ Thìn, trống xuất quân điểm tròn ba tiếng.

Kim Thái Hanh một thân giáp bạc, song song là Chính Quốc mặc giáp màu ngân bạch cao quý.

Chiến mã của cả hai cùng song hành. Thái Hanh nhìn về con đường mênh mang phía trước rồi quay sang nhìn người bên cạnh mình đang nghiêm nghị nheo mày thì có chút buồn cười. Hắn hơi nghiêng người về phía Chính Quốc hỏi.

- Có sợ không?

Chính Quốc lắc đầu:

- Không. Nếu ta sợ thì chắc chắn sẽ không đi cùng ngươi.

Thái Hanh khẽ gật đầu một cái, xong lại nói tiếp.

- Đừng lo lắng quá, ngươi không phải gánh nặng. Ta sẽ bảo vệ ngươi, mọi lúc.

Nghe được lời trấn an của Thái Hanh, Chính Quốc mới có thể thoải mái hơn một chút. Cơ mày cũng dãn dần ra. Mọi điều mà y lo lắng vào đêm hôm qua nay cũng nhờ một câu nói của Thái Hanh mà nhẹ bớt. Bàn tay nắm chặt dây cương, đoạn quay lưng lại nhìn bóng Nghiên phi dần khuất lại càng thêm kiên quyết. Y nhất định sẽ chiến thắng trở về.

____

Bấy giờ là đầu năm mới, nhưng thời tiết năm nay lại chẳng mấy thuận hòa, tuyết vẫn rơi rất rát. Đường đi đến biên ải xa xôi lại hiểm trở. Cũng đã có một số ít quân sĩ đã không may bỏ mạng vì núi cao tuyết lở. Không những vậy, thời tiết khắc nghiệt gây khó khăn đến chặng đường của họ rất nhiều. Gió buốt chẳng lưu tình cứ từng đợt thổi đến, cũng có vài người chẳng may lại nhiễm phong hàn, nếu thực sự không nhanh thêm một chút thì có lẽ khi chưa kịp đánh bại địch thì thiên nhiên đã đánh bại ta. 

Chính Quốc quay người lại nhìn binh sĩ phía sau lại ảo não thở dài. Bản thân y khoác lên mình áo lông dày như vậy vẫn còn cảm thấy lạnh muốn cắt da cắt thịt. Binh lính phía sau dù thể trạng có tốt hơn y gấp trăm ngàn lần thì có lẽ cũng chẳng thể đủ sức chống lại thời tiết khắc nghiệt này.

Điền Chính Quốc cởi chiếc áo choàng lông thú, đoạn đắp lên người tên lính bị nhiễm phong hàn đang run rẩy.

- Thái tử...

- Không sao, cứ dùng đi, ngươi cần nó hơn ta.

Thái Hanh vội ôm lấy đôi bàn tay nhỏ hơn mình, áp lên má:

- Lạnh thật đấy!

Thái tử giấu đi hàm răng đang run cầm cập vì lạnh, thở ra một làn khói trắng:

- Ừ, lạnh thật. Nhưng mà chưa đánh đuổi lũ giặc Kê Lạp ra khỏi bờ cõi, ta nhất quyết không quay trở về.

Nghỉ ngơi một chút, lại điên cuồng hành quân tiến về biên ải.

Giặc Kê Lạp nghe tin thám báo rằng địch đã sắp tới nơi, liền vội vàng dựng phòng tuyến vững chãi. Lại cử ba quân tướng sĩ lên đường chặn đường tiến công của địch, làm giảm nhuệ khí của đoàn quân nước Long Bình.

Vì là đầu năm mới, lại muốn khao quân ăn Tết trước khi ra trận nên toàn quân ăn uống linh đình một bữa.

Nói là linh đình vậy thôi, nhưng thực chất chỉ là cơm trắng với đậu phộng rang cháy, ăn kèm với dưa chua và tương đậu. Sang nhất là một đĩa thịt nai rừng nướng to đùng, mà mất bao mũi tên mới có được. Thêm mấy vò rượu gạo ngon lành mua ở thị trấn gần đó, toàn quân cứ say sưa hát hò suốt đêm dài.

Thái Hanh thân là tướng sĩ, được chọn để nối nghiệp phụ thân sau này, ấy vậy mà tửu lượng lại rất kém, chỉ vài chén thôi là đã chuếnh choáng rồi. Hắn trở về trướng của mình, nơi có Chính Quốc đang say giấc.

Y lần đầu tiên ra trận hẳn cũng chưa thể thích ứng, mấy ngày không ngủ như vậy hẳn đã rất mệt rồi. Thái Hanh nhìn người đang nằm trên sàng, nhẹ mỉm cười. Bàn tay thô ráp vì chinh chiến ôn nhu vuốt mái tóc đen dài của Chính Quốc. Lại chẳng thể kìm được bản thân mà dịch chuyển tay chạm đến gò má cao. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi mắt to tròn đang mệt mỏi nhắm nghiền, rồi tiếp tục rời xuống hôn lên vết sẹo nhỏ nơi gò má do ngày bé chơi kiếm tre không may quẹt phải. Dừng lại một chút, Thái Hanh quyết định rời xuống sâu hơn, hôn lên đôi môi hồng nhuận đang khép hờ. Hắn nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị ngọt ngào nơi đầu môi của Chính Quốc.

Hơi men trong người khiến hắn chẳng thể kiềm chế nổi mình, tham lam muốn khảm cả người nhỏ hơn kia vào mình, muốn chính mình khắc ghi thật kĩ khoảnh khắc đẹp đẽ này. Cứ thế cho đến khi Chính Quốc có điểm không thoải mái cựa quậy người mới nhẹ nhàng tách ra. Thái Hanh thổi tắt ngọn đèn dầu, ngả người xuống bên cạnh Chính Quốc rồi ôm trọn y vào lòng cùng đi vào mộng đẹp. Trăng sáng ngự trị trên trời cao khuyết một mảnh, tựa như mảnh tình ai chẳng vẹn toàn mà khuyết mất nửa kia. Vậy liệu khi rằm đến, tình có tròn như trăng?

_____

Hành quân thần tốc, cuối cùng cũng đặt chân tới biên ải. Nơi đây cảnh vật xác xơ, gió thổi lạnh buốt. Thái Hanh được giao nhiệm vụ cùng Chính Quốc dẫn đầu, mang theo mấy vạn quân sĩ đi trước dẹp đường thì đụng ngay mặt tướng sĩ Kê Lạp - Triệu Vân Hầu.

Kim Thái Hanh mắt sáng tựa đại bàng, mày sắc như mũi kiếm, tay lăm lăm thanh đại đao, chỉ thẳng về phía họ Triệu.

- Triệu tướng quân, mau nhường đường.

- Ta vâng lệnh quốc vương Kê Lạp, đứng chờ ngươi ở đây đã lâu, kẻ ngông cuồng như ngươi mới phải nhường đường cho đại quân tiến đánh.

- Thái Hanh, với loại người này thì đôi co làm gì cho mệt, thẳng đường mà đánh thôi.

Đao và soa đập nhau chan chát, uy lực cực lớn, bất phân thắng bại. Ngựa Kim Thái Hanh chạy quanh, hắn xoay đao bổ thẳng xuống, Triệu Vân Hầu giơ soa đỡ được, nhanh như cắt đâm về phía bụng họ Kim. Ngựa hắn lập tức lùi về, cứu chủ một mạng. Hai tướng quân hăng hái, binh đoàn phía sau cứ thế quần thảo, chẳng mấy chốc mà tuyết nhuộm một màu máu đỏ tươi.

Bên này, Chính Quốc đấu kiếm với phó tướng Đại Gian, thân thủ chưa được tốt nên bị hắn chém cho mấy nhát, tuy tránh được nhưng vẫn bị thương chút đỉnh. Là phó tướng đối đầu với một Thái tử lần đầu ra trận, rất dễ dàng hạ gục chiến mã của Chính Quốc. Rồi xong, một người đứng đất, một người trên yên ngựa, phần thua về y là phải. Cuối cùng, với thanh kiếm mà phụ hoàng để lại, y đâm mạnh vào đùi Đại Gian, rồi rút ra, đâm mạnh một cái nữa vào bụng ngựa. Máu chảy nhuộm tuyết, bắn lên cả gương mặt trắng nõn của y.

Triệu Vân Hầu thấy phó tướng lâm nguy, mắt hừng hực lửa cháy, chỉ mong sao hạ được Thái Hanh. Nghĩ là làm, Vân Hầu xoay soa một đường đẹp mắt, chém một nhát, Thái Hanh lập tức lách người sang phải, ngả lưng trên yên ngựa nhưng đại đao lại bị soa đánh văng ra phía xa. Tình thế nguy cấp, giờ làm sao? Con trai Kim tướng quân đâu dễ đánh bại, nhanh như chớp bắt được thanh kiếm từ tay Chính Quốc, tiếp tục đánh thôi. Hắn đưa kiếm ra phía sau, chém ngang một lần nữa. Triệu Vân Hầu trúng đòn chí mạng, mất máu rất nhiều, đành phải ra lệnh rút lui để bảo toàn lực lượng.

Tưởng thế là thắng, nhưng rồi Chính Quốc nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. Là do mật thám của Kê Lạp quốc đã dùng phi tiêu ném thẳng về phía y, bị Thái Hanh phát hiện, trả lại cho một con dao nhọn. Đao bị ném văng, kiếm của Chính Quốc đã tra vào vỏ, chẳng còn cách nào khác, Thái Hanh phải lấy thân mình làm khiên thôi. Phi tiêu này có độc, Chính Quốc không sao là may rồi.

Chính Quốc thay Thái Hanh, chỉ đạo toán quân:

- Ngươi, dùng hỏa tiễn bắn lên, báo tin mừng cho Kim tướng quân. Ngươi, lập tức đem theo một vạn binh sĩ trở về đón Người đến đây. Còn những người ở lại, mau dựng trại tìm thuốc để cứu chữa cho Thái Hanh.

Chính Quốc đặt một tay Thái Hanh lên vai mình, gồng người ôm hắn đi. Vài tên lính nhãi nhép xung quanh hung hăng muốn tới gần cũng bị y xử lí hết sạch. Thái Hanh mắt nhắm nghiền, máu từ miệng vết thương chảy ra ngày càng nhiều khiến y hoảng hốt mà đi nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên Chính Quốc chứng kiến hắn thương nặng như thế, cũng là lần đầu tiên cảm thấy lo lắng cho người kia biết nhường nào. 

- Ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì, đây là mệnh lệnh.

Trại được gấp rút dựng ngay sau đó, Chính Quốc cùng một binh lính đưa Thái Hanh vào trong, đặt hắn xuống sàng rồi giao lại cho thái y. Y đứng bên ngoài nhìn người người gấp rút ra vào mà đứng ngồi không yên. Hai tay nắm chặt vào nhau như muốn bật cả máu cũng chẳng để tâm, vài tướng quân có lại gần trấn an Chính Quốc nhưng người của y còn đang không rõ thế nào, sao có thể bình tĩnh nổi. Mất một lúc lâu, vết thương của Thái Hanh cũng đã được xử lí xong, độc đã bị loại bỏ hoàn toàn. Điền Chính Quốc nghe được tin liền mừng rỡ đi vào trong nơi Thái Hanh vẫn còn đang mê man. Y nhẹ nhàng ngồi xuống, đau lòng nhìn người kia vì mình mà bản thân cũng không màng, thay khiên chắn cho y. Lại nghĩ đến lời Thái Hanh nói trước khi hành quân, y càng xúc động, nước mắt chẳng tự chủ mà trào ra, thấm đẫm trên gương mặt còn ngây dại.

- Xin lỗi, ta lại trở thành gánh nặng của ngươi rồi.

Đêm đến, tĩnh lặng bao trùm khắp hướng. Thái Hanh khẽ động người lại, vết thương vô tình nhói đau khiến hắn khó chịu nhăn mặt. Quay đầu sang lại thấy Chính Quốc đang mê man ngủ, Thái Hanh nhẹ mỉm cười, đưa tay lau đi vệt nước còn đọng lại trên khóe mắt của y. Hắn gồng mình ngồi dậy, rồi lại cố gắng đưa Chính Quốc lên sàng nằm bên cạnh. Thái Hanh nhích người gần y, rồi sau ấy cụng trán của mình lên trán Chính Quốc, trầm giọng nói.

- Điền Chính Quốc, ta nguyện vì ngươi mà cả đời sẽ dốc sức bảo vệ. Vậy nên đừng lo lắng, có ta ở bên cạnh ngươi rồi.

___

Tư liệu tham khảo cho chương 9: Series Lý Thường Kiệt đại chiến Ung Châu Thành của Đuốc Mồi.

Tôi đề cử các cậu, xem series này đi, không uổng phí đâu =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net