Nỗi lòng tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Lời của Quỳnh Anh)
- Còn đau ko? - Hắn hỏi

- Còn. Đại hội thể thao sắp kết thúc rồi hả?

- Kết thúc rồi. Diệu Hương vừa nhắn đến. Lớp tôi nhất, lớp cậu nhì. - Hắn giơ điện thoại cho tôi xem

- Ừ. Lát tôi còn phải đi họp. - Tôi mệt mỏi ngồi dậy

- Ở đó đi. Diệu Hương với Quang Minh đang đến đây! - Hắn ngăn tôi lại, bắt phải nằm xuống giường

Nhìn hắn, tôi khẽ đỏ mặt. Hắn lo lắng cho tôi thật sao? Hay....

Thật ra tôi thích đc như vậy. Ở nhà 2 đứa chỉ toàn cãi nhau. Thật lúc đó cũng cảm thấy vui lắm. Đã bao lâu rồi tôi ko ở gần cậu như vậy.

Người ta nói yêu là chết trong lòng 1 chút. Có những ngày khi thấy cậu với Diệu Hương thân như vậy, lại còn đc mọi người ghép đôi, tự nhiên tôi thấy buồn lắm! Nhưng ko thể nói ra đc. Cậu có hiểu ko hả Phong Hàn?

Tôi dư sức biết đây chỉ là thứ tình cảm đơn phương nhưng chẳng thể ngăn lại. Tôi biết tôi chỉ là 1 trong những vô số người khác đang đơn phương cậu mà thôi. Ở nhà là lúc tôi thấy hạnh phúc nhất!
Nhưng... Cậu có hiểu ko? Cậu có cảm nhận đc hay ko?

Sao cậu với Diệu Hương thân thế? Ánh mắt nhìn Diệu Hương sao khác thế? Mọi việc cậu làm cũng vì Diệu Hương. Cứ mỗi lần tôi hỏi vì sao cậu phải quan tâm tôi . Hình như câu trả lời đều có Diệu Hương.
Tôi có thể có hy vọng ko? Có thể ko? Đã bao lần cậu lo lắng thực sự cho tôi? Cả câu nói hồi nãy có phải nói để an ủi tôi ko? Hay....cậu lại vì Diệu Hương?

- Quỳnh Anh!

Quang Minh cùng Diệu Hương đã đến

- Cậu có sao ko? Mình lo quá! - Diệu Hương thở dốc, lại đầu giường ngồi, nhìn tôi hỏi

Diệu Hương tốt như thế, sao mình có thể.....

Phong Hàn, tóm lại cậu có thích Diệu Hương hay ko, để tôi biết đường mà bỏ cuộc. Nếu ko thì chắc sẽ đau lắm. Nhưng thật kì lạ, lúc tôi thích Quang Minh, tỏ tình thất bại, tôi lại quên đc rất nhanh, mặc dù đã đơn phương đc 2 năm rồi. Khóc thì có khóc, đau thì có đau nhưng lại ko bằng bây giờ. Có lẽ, tôi bị ấn tượng sâu sắc với những hành động quan tâm đó rồi. Tình yêu biểu lộ bằng hành động chân thật vẫn tốt hơn lời nói ngọt ngào lừa dối. Và từ đó, cậu đi vào cuộc đời tôi 1 cách đơn giản như vậy.

- Cảm động vì đc tôi ẵm vào đây hả? Sao nãy giờ nhìn tôi hoài vậy?

Như có lời nguyền ấy, mỗi khi tôi nghĩ tốt về hắn, làm nguyên 1 bài văn cảm nghĩ về hắn trong đầu mình... Thì y như rằng hắn ta đùng 1 phát cắt đứt cái mạch cảm xúc.

Có lẽ mấy đứa con gái khác khi thấy cái điệu bộ trớ trêu đó của hắn cũng chẳng muốn thích hắn nữa.

- Phong Hàn, anh chán sống rồi hả?  Tuy bị thương ở chân nhưng tay vẫn còn mạnh lắm đấy! - Mặt tôi hiện vô số vạch đen, lườm hắn nói

- Cô có tính giật mình hả? Hay bị trúng tim đen rồi?

- Xem ai đang nói kìa. Quả nhiên là chán sống rồi!

- Căng dữ hen! - Quang Minh cùng Diệu Hương thong dong gặm bánh,nhìn 2 chúng tôi, nói

- Ế!!! Stop! Chân cậu vẫn còn đau đấy! - Diệu Hương vội ngăn tôi lại

Hắn ta thấy vậy liền ôm bụng cười 1 tràng. Tôi chỉ giận là ko thể xông ra cắn hắn mấy phát

- Khốn kiếp! Tôi ghét anh!

- Hả?

- Tôi hận anh!

- Hả?

Dường như ko kiềm chế được nữa, tôi vớ lấy cái lọ thuốc bên cạnh ném hắn

- Ui!!

- Quang Minh!

Quang Minh vô tội đã bị lọ thuốc đập 1 phát vô đầu.  Con nhà người ta đang ngây thơ ăn bánh mà 😇😇

Lần này hắn còn cười to hơn nữa

- Vãi thặc! Tôi ở bên trái sao cô ném về bên phải hay vậy? Cô sống ngược quá!

- Im ngay cho tôi! Đợi đi!

Diệu Hương đoạn vừa giữ tôi lại, vừa chạy tới đỡ Quang Minh.

Quang Minh và Diệu Hương có vẻ giống vật để trút giận nhở  😂😂

Cuộc trò chuyện ngoài lề••

T. G: Quang Minh với Diệu Hương tới thăm cô mà, sao lại hành hạ họ thế?

Q. A: Vì tên Phong Hàn khốn kiếp ở đây 😤😤

P. H : Tôi vừa giúp cô đấy!

T. G: 2 cậu có vẻ thân nhỉ?

Q. A vs P. H: Thân cái beep đấy!

Và cuộc đấu mắt, đấu khẩu, đấu tay, đấu chân, đấu liên hoàn đã diễn ra. Và tác giả cùng Quang Minh và Diệu Hương hưởng hết. 😂

Q. M: Bà tác giả vô đây thêm dầu thì có!

T. G: Tôi chỉ thêm mấy lít dầu hỏa thôi mà

D. H: Nhạt quá!  Ra ngoài viết tiếp câu chuyện cho 2 chúng tôi thoát cảnh này coi!!!!

Cuộc hội thoại cần I ốt tới đây là hết  😁😁. Mời các bạn bơi vào truyện típ  😘😘💖💖

- Quang Minh, xin lỗi nha! - Tôi ko vẻ dễ thương tí, có lỗi quá

- Thôi ko sao. Lát tui đi họp cho bà. Nằm nghỉ đi. Tui đi đây! - Quang Minh đưa bánh cho Diệu Hương, xoa xoa đầu rồi quay lưng đi

Diệu Hương thấy ko ổn liền đi với Quang Minh. Căn phòng lại chỉ còn 2 đứa.

- Tại anh mà Quang Minh mới như vậy!

- Hay tại cô có tính giật mình? Lo lắm hả?

- Anh nói xàm gì vại! Ra đi ra đi! - Tôi xua đuổi hắn đi

- Ừ! Nằm nghỉ đi, tôi ra với lớp, lát sẽ giúp cô về!

Hắn nói rồi ra ngoài. Tôi thở dài nhìn hắn, nằm xuống giường suy nghĩ vẩn vơ.

( Lời của Phong Hàn)

- Ê! Hàn nãy giờ đi đâu vậy? Lớp mình giải nhất rồi! - Mấy thằng con trai vừa thấy tôi, mừng rỡ lại khoe

- Mình biết rồi! Khả Hân đâu?

- Mình đây! - Cô ta mỉm cười nói

Giả tạo ghê gớm!! Tôi khinh đấy!

- Đi với tôi!

........

- Phong Hàn cậu lại lôi tôi ra chửi à. Tôi chỉ vô tình mà thôi. Mà tôi cố gắng giành chiến thắng cho lớp mà!

- Cái cố gắng cô nói là đây à? Tệ hại!

- Quỳnh Anh là gì của cậu? Hà cớ gì phải lo cho cô ta. Biết là có nhiều lời đồn ko hay xung quanh 2 cậu ko?

- Chuyện tôi cô ko cần xía vào!

- Vậy à! - Cô ta hất mặt, nói

- Nếu cô còn dám đụng vào Quỳnh Anh, đừng trách sao tôi ko bảo trước! - Tôi cười nhạt, siết lấy cổ tay cô ta nói rồi bỏ đi

Cả lớp, đúng hơn cả cái khối 12 đều ko biết chiến thắng lớp tôi lại nhục nhã và vấy bẩn thế này. Nếu biết vòng vượt chướng ngại vật có cô ta tham gia, tôi đã cảnh giác rồi.

Thôi dẹp chuyện đó qua 1 bên đi. Lát phải dìu nhỏ về.

...............

Tôi vốn đã biết chuyện Quỳnh Anh tỏ tình với Quang Minh bất thành. Nhưng sao 2 người lại gần gũi như chưa từng có gì xảy ra? Thậm chí mọi người trên diễn đàn ghép đôi họ cũng ko phản ánh gì? Có phải 2 cậu...

- Phong Hàn?

- Diệu Hương à, cậu đi đâu vậy?

- Mình phải về câu lạc bộ Phát thanh viên! Có gì mai gặp nha! - Diệu Hương vẫy tay rồi đi tiếp

Tuy là tôi với Diệu Hương bị ghép đôi nhưng cả 2 đã giải quyết xong rồi. Tôi chỉ là ko muốn nhỏ hiểu lầm mà thôi.

Đây có đc gọi là tình cảm đơn phương hay ko? Tôi vẫn ko xác định đc! Còn lời hứa với cô bé ngày xưa tôi vẫn chưa làm đc. Tình cảm cứ rối loạn lên. Riết rồi ko biết tình cảm của mình như thế nào nữa.

Tôi cần phải xác định mới đc. Nếu Diệu Hương đích thực là cô bé ngày xưa, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy về lời hứa. Còn Quỳnh Anh à, tôi sẽ đợi!

Về phòng y tế, nhỏ nằm đó lướt điện thoại. Giờ cũng ko còn sớm nữa, tôi gọi điện cho bác Lâm đến, sẵn nhắn tin cho Hương với Minh là sẽ về trước. Nhỏ có vẻ mệt rồi. Nhìn nhỏ 1 hồi, tôi mới phát hiện ra nhỏ đang buồn. Ánh mắt của nhỏ ko giống như mọi ngày. Hay là đang lo cho Quang Minh?

Đúng là tự mình nghĩ tự làm mình đau!

- Ê! Tên kia mấy giờ rồi vậy?

............

- Tôi đang hỏi anh đó Phong Hàn!

- 5g30 chiều rồi!

- Cuối cùng cũng mở mồm đc!

- Vì tôi có tên. Gọi đúng tên tức khắc sẽ có đc câu trả lời!

- Tôi ko thích đấy!

- Kệ cô! Mau về thôi, bác Lâm đang đến!

Đoạn nói rồi, tôi lại đỡ nhỏ.

- Tôi uống thuốc nên đã thấy đỡ hơn rồi. Không cần.....

Chưa đợi nhỏ nói hết câu, tôi nhìn nhỏ trách:

- Cô ko cho tôi dìu thì tôi ẵm cô ra xe luôn đấy! Muốn mọi người hiểu lầm ko? Tôi rất sẵn lòng!

Nhỏ im re luôn, ko nói gì, để tôi dìu nhỏ đi.

Nhỏ này đúng kiểu thù dai, chắc cung Thiên Yết rồi! Gần đến cổng trường, nhỏ cố tình đạp chân tôi 1 phát rõ đau!

- Cô còn sức ha?

- Quá khen. Có người từng nói tôi sức trâu mà!

- Mọi người đều thấy vậy!

- Im đi trước khi tôi “ lỡ ” dậm cậu thêm cái nữa! - Nhỏ lườm tôi

- Chữ lỡ của cô ko có nghĩa!

- Im đi!

...........

Cãi nhau đến tận lúc vào xe mới thôi. Bác Lâm cười, khẽ lắc đầu mấy cái. Bác có hỏi về tình hình bị thương của nhỏ. Biết nhỏ ko cẩn thận bị thương, bác chỉ khuyên nhỏ vài câu. Thấy nhỏ nói dối làm tôi nhớ tới Khả Hân, càng thêm phát bực!

- Mai cô đi kiểm tra toán Olympic đúng ko?

- Ừ! - Nhỏ day 2 thái dương, mệt mỏi nói

- Hai đứa chịu khó về trễ chút nha. Bà chủ dặn chú ghé qua bưu điện nhận đồ. - Bác Lâm nói

Cả 2 chúng tôi gật đầu. Nhìn nhỏ tiều tụy thế này. Thật là ko biết chăm sóc bản thân gì hết. Vừa học chính lại học thêm, vừa tham gia đoàn vừa thi Toán Olympic cấp thành phố. Haizz. Công nhận nhỏ siêng thật.

- Ngủ đi! - Tôi để đầu nhỏ tựa vào vai, bảo nhỏ

Nhỏ ko nói gì, lim dim mắt ngủ. Chắc nhỏ mệt lắm, ko biết mai có đủ sức đi thi ko.

Gương mặt nhỏ lúc ngủ nhìn rất dễ thương, có cảm giác rất yên bình. Ko như Quỳnh Anh bướng bỉnh, khó chịu từ lúc đầu gặp nữa.

« Có phải vì vẫn còn thích Quang Minh nên đã vô tình thay đổi con người cậu? Cậu đã bao giờ nhìn tôi như nhìn Quang Minh, nói nhỏ nhẹ với tôi chưa? Hay vì cậu thấy tôi phiền phức? »

Nghĩ đến đây bỗng thấy nhói lòng, đã nhủ rằng bản thân ko đc nghĩ đến nữa mà! Nhìn nhỏ 1 hồi, chìm trong những dòng suy nghĩ mông lung, tôi vô tình thiếp đi lúc nào ko hay.

..............

( Lời của Quỳnh Anh)

Nghe tiếng lục đục, tôi khẽ mở mắt. Vừa mở mắt đã thấy mình nằm trên ghế sofa. Mùi thơm phức ở đâu từ bếp bốc lên.

- Tên kia, làm gì đó?

- Cô tỉnh rồi à? Đi thay đồ đi rồi xuống ăn tối! - Hắn từ nhà bếp bước ra

- Ý của tôi là sao tôi lại ở đây?

- Nhà cô đó! Đừng có làm tôi sợ! - Hắn tránh tránh tôi ra

- Đơn nhiên là tôi biết! Nói chuyện với cậu muốn tăng máu thặc!

- Tôi ẵm cô vào đây! Muốn dẹo xương!

- Câm ngay! Tránh ra cho tôi đi!

- Để tôi dìu đi cho!

- Khỏi, mắc công dẹo xương!

- Dìu not ẵm nhá! Cô cũng có cái tôi cao quá ha! - Hắn cười nói

Tên này, lúc nào nào cãi với nhau với hắn, tôi cũng thua. Tức thật!

Sau khi dìu tôi lên phòng, hắn để tôi 1 mình rồi xuống nhà.

..............

- Xong rồi hả? Ăn tối đi!

Vừa xuống nhà đã thấy hắn dọn bàn sẵn.

- Sao hôm nay đảm đang quá vậy? - Tôi kéo ghế ngồi

- Chân hết đau rồi?

- Vẫn chưa. Tôi vịn tay cầu thang đi cho đỡ.

- Ừ. Lát tôi giúp cô lên!

- Sao lại giúp tôi? - Tôi hỏi, lần này sẽ ko có Diệu Hương chứ

- Diệu Hương nhờ!

..............

Chỉ 1 câu nói của cậu cũng đủ để tôi lặng im suốt cả ngày hôm nay. Diệu Hương à, có phải cậu giúp tôi để ghi điểm với Diệu Hương ko? Thật nực cười, hóa ra, chỉ là do tôi ảo tưởng. Tự mình làm vui mình. Hóa ra lại tự làm đau mình.

- Sao im lặng vậy?

Hắn hỏi nhưng tôi ko trả lời. Và kết quả là 1 buổi ăn tối lặng im. Tôi ko muốn nói chuyện. Vì tôi biết khi nói cậu cũng chỉ nói về Diệu Hương. Thật là...khó chịu!

Sau khi ăn uống xong, hắn dìu tôi lên phòng. Ngồi vào bàn học, tôi lặng lẽ đeo tai nghe vào, chọn những bản nhạc yêu thích nghe để xóa tan mọi phiền muộn. Có lẽ, cậu nên là 1 cơn gió lặng lẽ thổi qua mà thôi. Dặn lòng đừng quá lưu luyến cơn gió đó, vậy mà....

Tâm trạng buồn, định lên facebook up status, vừa mở lên đã thấy 40 mấy cái thông báo chúc thi tốt, Diệu Hương với Quang Minh chúc quá trời, hỏi thăm với dặn dò 1 đống. Tôi cũng mỉm cười rep tin. Cả 2 nói nên tập trung ôn bài nên tôi off. Nghĩ đến mới thấy, face cậu tôi ko có, sáng đến giờ cậu vẫn chưa chúc tôi, hay.....cậu đợi Diệu Hương nhắc?

Mệt mỏi với đám suy nghĩ vẩn vơ,tôi dẹp chúng qua 1 bên và bắt đầu ôn toán. Làm hăng quá nên ngủ quên lúc nào ko hay.

..................

Giật mình tỉnh giấc,nhìn đồng hồ đã 2g sáng. Bài vở đã xong, có điều thấy hơi lạ. Tôi nằm trên bàn học,trên người là chăn, cạnh bàn là ly nước cam kèm theo tờ giấy “ Đừng cố quá! ”. Tôi cười nhạt, lặng lẽ nhét tờ giấy vào cuốn vở toán rồi uống sạch ly nước cam. Được cậu quan tâm thế này, là niềm an ủi lớn nhất của tôi. Trần Phong Hàn, cậu là tuổi thanh xuân đầu tuyệt vời của tôi.

................

Sáng ngày mai, tôi với hắn đi sớm. Vì phải chở tôi đi thi rồi lại chở hắn về trường. Đến giờ này rồi mà hắn ko nói cho tôi đc 1 câu chúc thi tốt.

- Chân tôi đỡ hơn rồi! Ko cần phải dìu nữa!

- Ko có dẹo xương đâu! - Hắn cười ha hả

Tôi cố tình dậm 2 phát vào chân hắn, hắn cười ko ra nước mắt. Cái điệu bộ của hắn làm tôi với bác Lâm ko nhịn nổi cười.

- Bạn Quỳnh Anh ko cần thù dai thế chứ?

- Ồ! Xin lỗi nha bạn Phong Hàn, mình ko “cố ý”

- Chữ cố ý của bạn ko có nghĩa!

Tôi sầm mặt lại, lườm hắn rồi bước vào xe.

Đến địa điểm thi, tôi tạm biệt 2 người họ rồi bước vào. Địa điểm thi năm nay rất đẹp,tôi thật sự rất thích.

..................
Trải qua 3 tiếng đồng hồ làm bài, cuối cùng cũng xong. Đề ko có gì quá khó, trừ 2 câu cuối cùng, tôi ko biết mình giải có đúng ko.

Tôi nén đau bước xuống cầu thang. Tôi ko muốn gần gũi hắn, cũng chẳng muốn làm phiền hắn. Đi xuống hết cầu thang, còn 1 đoạn nữa, có lẽ ko chịu nổi nữa nên ngã xuống. Nhưng....

- Đã bảo đừng cố quá rồi!

- Phong... Phong... Hàn?

Khá bỡ ngỡ khi hắn chính là người đỡ tôi. Đáng lý ra giờ này hắn phải ở trường rồi chứ?

- Sáng nay tôi thấy cô ko ổn nên đã ngồi đợi cô ở cửa hàng kế bên trường!

- Sao anh lại...

- Có thể tôi ko chúc cô thi tốt, nhưng...tôi muốn biết cô đã làm tốt. Như thế nó có ý nghĩa hơn. Dù gì.... Cô làm tốt lắm!

Hắn nói rồi xoa đầu tôi. Lúc này,tôi cảm thấy những lời hắn nói hình như là thật lòng.

- Anh...có thể nói lại ko?











Chap này có vẻ khá dài ha, mình vẫn mong các bạn tiếp tục ủng hộ và thêm muối cho mình nha

Yêu lắm  💖💖💖💖












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net