CHƯƠNG 8: MỌI THỨ LIỆU CÓ THỂ NHƯ XƯA!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5 năm sau, Thiên An hoàn thành khóa tốt nghiệp đại học Cambridge và nhận học bổng ở đại học Oxford, sau khi cô đã đủ tự tin thì Thiên An quay về nước để làm việc, dù sao cô cũng chẳng thích thú gì khi ở nước ngoài như vậy, mặc dù nó từng là nơi thân thuộc với cô trong một thời gian dài trước đó. Trước khi về nước, cô dã thông báo với Thiện Linh, Thiện Linh giờ đây là một nhà thiết kế kiêm họa sĩ, cô giờ đây đã có được một thương hiệu lớn. Ngày Thiên An về nước thì Thiện Linh ra đón, hai người tay bắt mặt mừng với nhau cười đùa vui vẻ, bỗng Thiện Linh nãy ra ý tưởng:

Cậu bây giờ trông cũng khá là khác hồi trước rồi đó, nên...hay là để mình thiết kế cho cậu một bộ để cậu mặc rồi mình sẽ vẽ cho cậu bức tranh nha, được không nè?

Tất nhiên là được rồi, sao tớ dám từ chối chứ, mà tiểu Linh cậu phải vẽ cho mình thật đẹp đó nha!

Hồi trước, hồi trước tớ còn...nên mới để cậu gọi là tớ bằng tiểu Linh, còn bây giờ tớ cũng lớn vậy rồi cậu lại gọi mình là tiểu Linh, tớ không chịu như vậy đâu!

Thôi được rồi, nhà thiết kế Thiện Linh lừng lẫy ơi, tôi sẽ gọi là Thiện Linh chứ không gọi tiểu Linh nữa!

Xin lỗi nha! Mình không dám nhận 2 chữ lừng lẫy đâu!

Hai người trên đường về đùa vui, khi đến nhà của Thiện Linh, Thiên An vào phòng thì cô ngay lập tức liền giật mình vì hầu hết các bức tranh đều vẽ một người ca sĩ trên sân khấu. Trong đó lại có một bức chân dung vẽ cận mặt, Thiên An cầm lên và nhận ra ngay.

Thiên Vương???

Thiện Linh vội giật lại và ôm vào lòng quay sang chỗ khác.

Tui biết rồi nha!

Biết thì sao chứ, kệ cậu!

Thiên An đang định chọc quê Thiên An thì ngoài của có tiếng chuông:

Thiện Linh! Tui về rồi nè! Thiện Linh nghe thế tái mặt, Thiên An nói:

Sao vậy, có gì đâu chứ, thật ra tớ đã biết chuyện hai cậu từ lâu rồi.

Thiên Vương chỉ biết cười trừ hỏi Thiên An.

Ủa, cậu mới về nước à?

Uh, tớ mới về thôi! Mà nè Thiện Linh, cậu đừng đỏ mặt nữa!

Ai thèm đỏ mặt cơ chứ! Mà cái tên Alex gì đó, bây giờ hắn còn làm phiền cậu không?

Hắn cứ đeo theo tớ mãi! Tớ sắp phát khùng với hắn rồi nè! Mệt chết đi được.

Haizzz, tội nghiệp cậu ghê.

À, mà Thiện Linh, tớ thông báo với cậu tin vui nè! Tớ chuyển công tác về nước làm việc luôn đó.

Thật hả! Trời ơi, được làm bạn và ở bên với nhà khoa học là tui phải tu chín kiếp đó. Thiên Vương nghe xong liền mỉa mai.

Vẫn là chuyên gia làm lố!

Nói gì vậy hả, cậu dám !

Hai người đẩy qua đẩy lại, Thiên An đứng kế bên nhìn thấy khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng! Trong đầu bỗng hiện lên câu hỏi một cách bất chợt: 'Không biết Phong Thiên bây giờ ra sao?'. Nhưng cô vội gạt đi những suy nghĩ ấy...

Hôm ấy, Thiên Vương và Thiện Linh dẫn Thiên An đi khắp nơi, họ đã có một ngày vô cùng vô vui với nhau. Qua ngày hôm sau, Thiên An bắt đầu công việc của mình, đắm chìm trong những nghiên cứu của mình. Bỗng cô nhận được thông báo sẽ làm việc chung với một nhà nghiên cứu khác, người đó tên là....Phong Thiên. Cô thầm tự nhủ bản thân mình: 'Không đúng, chỉ là trùng tên thôi mà, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy cơ chứ', nhưng cho đến khi lật sang trang tiếp theo, cô khẽ đọc thầm: 'Đặc điểm: một hình xăm hoa bồ công anh ở sau lưng bên vai trái'. Sau khi đọc xong cô thất thần, không thể tin được vào mắt mình, ngày hôm đó trôi qua một cách nặng trĩu, cô chẳng biết phải làm thế nào nếu ngày mai phải đối diện với nhau.

Ngày hôm sau, trưởng khoa dẫn một người tên Phong Thiên đến chỗ làm của Thiên An và nói:

Từ nay, Phong Thiên sẽ đồng hành với cô trong công việc nghiên cứu, thí nghiệm, cậu ta mới vào nên tôi hy vọng cô có thể hướng dẫn sơ qua cho cậu ta những công việc ở đây, dù sao cô cũng đến trước đây một ngày, làm quen với công việc này hơn khi ở Anh rồi nên gặp nhiều thuận tiện hơn, hai người nhớ giúp đỡ nhau.

Còn Phong Thiên này, cậu thì mới vào, cái gì không biết thì cứ hỏi Thiên An, cô ấy trình độ cũng cao như cậu đó nên có gì thì hỏi cô ấy, đừng ngại gì hết, như vậy công việc mới tốt được. Nhớ hãy cố gắng làm việc hết mình nhé. Tôi còn có việc làm chưa xong nữa thôi thì hai người tự nghiên cứu với nhau đi trước đi, tôi đi trước đây.

Sau khi vị trưởng khoa ra khỏi phòng, Thiên An và Phong Thiên nhìn nhau. Căn phòng thí nghiệm giờ đây chỉ còn có hai người. Phong Thiên cất tiếng nói xóa tan không khí im lặng và căng thẳng:

Đã từng có người nói với tôi rằng có rất nhiều sự trùng hợp đến lạ kỳ trong cuộc sống này, ban đầu tôi cũng chẳng tin đâu, nhưng sau ngày hôm nay tôi tin vào điều đó, tôi không ngờ rằng tôi và cô lại lâm vào trường hợp trớ trêu như ngày hôm nay cơ chứ!

Cậu nghĩ tôi muốn gặp lại con người như cậu chắc! Tôi sẽ tìm cách để chuyển công tác nhanh thôi!

Nói rồi Thiên An quay lại bàn làm việc, Phong Thiên cũng bắt đầu làm công việc của mình.

Liệu mọi hiểu lầm của năm xưa có được giải thoát cho Phong Thiên và Thiên An, họ sẽ được ở bên nhau như lúc trước hay tiếp tục những ngày tháng đối mặt đau khổ đằng đẵng ở tương lai ?....hết chương 8.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net