Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Câu nói kết thúc, cô đóng cuốn sách lại, trả nó về kệ rồi quay sang nhìn Yura bằng ánh mắt sâu thăm thẳm. Cái màu tro lạnh từ đôi mắt của cô, một lần nữa trái ngược với đôi mắt màu lá phong mùa thu của Yura.

Cả cô cũng không biết tại sao lại bắt chuyện với Yura dễ dàng như thế. Chắc là hai người sinh ra để làm bạn của nhau.

- Chắc mẹ bạn sẽ rất vui nhỉ? – Yura cười nhẹ.

- Mẹ mình, mất rồi! – Cái giọng nói nặng trĩu đó, mang theo dư vị mất mát và tiết nuối đến rợn người.

- À...! Mình xin lỗi! – Yura dường như cũng bị kéo vào nỗi buồn của Sae Ron, một đôi mắt tựa vực sâu không đáy.

- Không có gì! Chỉ là, mình cảm thấy nên nói cho bạn biết! – Sae Ron cười lạnh, đưa tay vén vén tóc.

- Sae Ron này, bạn có muốn uống một tách capuchino ở quán café sân thượng với mình không? – Lần này đến lượt Yura lại không hiểu tại sao mình có thể nói chuyện với Sae Ron cởi mở như thế.

- Mua xong cho mẹ mình một quyển rồi chúng ta cùng đi! –Sae Ron lại tiếp tục lựa sách, tạm gác nổi buồn qua một bên.

- Ừ! – Yura.

***

Gió đầu mùa thổi mát rượi, nhẹ nhàng xua tan cái không khí âm lãnh trong đôi mắt của Sae Ron. Cầm cái muỗng bé xíu rồi đưa lên khuấy khuấy ly café có làn khói trắng bồng bềnh, Sae Ron đang nghĩ mình cũng giống như làn khói đó, một thứ trừu tượng đến vô hồn.

Yura đưa đôi mắt biết nói của mình nhìn ra xa xăm, đôi lúc lại lướt qua Sae Ron một cái. Họ đã ngồi đây hơn một tiếng. Sae Ron đã gọi 3 ly café rồi nhưng chỉ ngồi nhìn khói tan. Còn cô, ly socola nóng cũng đã nguội lạnh.

- Yura à, chúng ta chỉ gặp nhau được 2 lần thôi nhỉ? – Sae Ron kéo ánh mắt của Yura về phía mình.

- Ừ! 2 lần. Dường như chỉ là người xa lạ. – Yura.

- Bạn, chắc hẳn không có nhiều bạn bè, đúng không? – Sae RON cười nhạt.

- Ừ! Mà dường như, bạn cũng thế?! – Yura cũng cười nhạt.

- Chúng ta giống nhau! Mình ghét tiếp xúc với người khác. Nhưng mình không biết tại sao lại thích nói chuyện với bạn?! – Sae Ron nhìn ra xuống phía dưới, quan cảnh xe cộ tắp nặp của cái thành phố phồn thịnh.

- Mình, cũng có thứ cảm giác giống bạn! Vậy chúng ta, có thể làm bạn không? – Yura.

- Có thể! Chỉ cần mình cảm thấy an toàn như bây giờ là được! – Sae Ron lại cười, một nụ cười mị hoặc nhưng ấm áp.

- Ừ! Làm bạn!

Yura nhìn cô cười, trong lòng cũng thấy vui. Lần đầu cô thấy Sae Ron cười hiền như thế. Là bạn! Cứ mãi mãi là bạn. Cả hai, ai cũng cô đơn về mặc bạn bè, như thế này là quá tốt. Hai người, có duyên làm bạn.

Cả hai ngồi đó nói chuyện phiếm thật lâu. Lần đầu tiên, Sae Ron lẫn Yura nói chuyện nhiều và vui như thế.

- Sae Ron à, gần 11h rồi, bạn đói không? Chúng ta đi ăn?! – Yura nhìn đồng hồ đeo tay, nói.

- Cũng được! Nhưng đi với mình đến một chỗ trước, được không? – Sae Ron liếc nhìn quyển sách trong giỏ rồi trả lời.

- Hôm nay là sinh nhật mẹ bạn, mình biết bạn muốn đi đâu mà! – Yura.

- Đi! – Sae Ron kéo ghế đứng dậy, để lại dưới ly café một tờ 500 nghìn, tính cả phần Yura.

Yura lái xe theo Sae Ron ra khỏi thành phố, đến một nghĩa trang thật lớn ở ngoại ô. Sở dĩ Sae Ron biết mộ của mẹ là vì vài ngày trước, quản gia đã chở cô đến đây thắp hương cho mẹ cô.

Trên đường đi, cô ghé cửa hàng hoa rồi mua một bó hoa hồng trắng thật lớn, cả Yura cũng mua một bó.

Đừng thắc mắc tại sao cô lại biết sở thích của mẹ mình. Tất cả là nhờ có quản gia Park. Sao khi mẹ cô mất, bà được hỏa tán và tro cốt được đem về nước chôn cất.

Kít! Kít!

Mercedes-Benz SLK 350 do Sae Ron cầm láy và chiếc Luxus mui trần máu trắng của Yura đừng trước một nghĩa trang rộng hàng nghìn mét vuông, trái dài xa tít tận. Ở đây hiện giờ cũng có một chiếc xe Roll-Royce đậu sẵn. Thoạt nhìn thì cô cũng biết là xa nhà cô.

Cả hai đeo kính râm bản to, cầm hoa hồng trắng bước xuống. Sae Ron mặc quần jean, áo thun đen, không trang điểm, chỉ đeo sợi dây chuyền đại diện của công ty. Yura mặc váy màu trắng, mặt mộc, cũng không đeo trang sức, đi ngang hành với Sae Ron.

Chỗ này thật sự rất kỳ lạ. Gần 11h trưa mà không có lấy một tia nắng, cứ âm u lạnh lẽo khiến người khác phát sợ. Gió thổi xào xạt, xuyên qua mất cây đại thụ trồng để cho mát, tạo thành thứ âm thanh ủy mị rợn người. Nhưng hai tiểu thư xinh đẹp thì hiên ngang bước đi, mặc kệ chỗ này có dọa người đến đâu.

Sae Ron cùng Yura đi khá là lâu, cũng khoảng 15 phút mới đến nơi. Đúng như Yến Nguyên đoán, ba cô đã đến từ sớm.

- Ba! – Khóe miệng Sae Ron lạnh lùng thốt ra một chữ.

- Con đến rồi! – Ông Kim không quay người lại, vẫn đứng lặng thinh nhìn bức ảnh trên bia đá.

- Cháu chào bác! – Yura lễ phép cúi đầu chào, lúc này ông Kim mới quay đầu lại nhìn cô.

- Là bạn con! Ba đến lâu chưa?

Sae Ron thoạt nhìn phía trước ngôi mộ. Hoa hồng trắng, kẹo hạnh nhân, mứt đào, mứt sen và một bình thủy tinh đựng trà hoa nhài, còn có cả một quyển sách dày thuộc thể loại ngôn tình, tất cả đều đúng sở thích của mẹ cô.

Sae Ron nhận thấy rõ ràng, bên trong đôi mắt của ba cô thể hiện sự mất mát và đau thương tận xương tủy khi một trong hai người ông yêu thương nhất rời bỏ ông.

- Ba đến lúc sáng! Thôi cũng trễ rồi, ba về đây! Hai đứa cứ tự nhiên! Chào cháu!

- Vâng! – Yura trả lời, còn Sae Ron thì im lặng nhìn theo bóng lưng của ba cô.

Cả hai im lặng, không ai nói với ai lời nào rồi tháo kính, nhẹ nhàng đặt hai bó hoa hồng cạnh bó hoa của ba cô. Sae Ron lấy quyển sách của mình ra, để chồng lên quyển sách của ba rồi quỳ sụp xuống, nhìn chăm chăm tấm ảnh của mẹ, Yura cũng nhìn theo nhưng cô thì đứng cạnh Sae Ron.

Người trong ảnh rất đẹp. Là một tấm ảnh màu nên dễ dàng thấy được rằng, đôi mắt của mẹ cô cũng là màu tro, nhưng không không lạnh như cô. Đôi mắt và khuôn mặt của mẹ cô thật đẹp, nhìn rất vui tươi. Còn đôi mắt và gương mặt của Sae Ron đôi khi còn khiến người khác hóa băng.

Cả hai cứ im lặng như thế, hòa mình vào không khí âm ua lạnh lẽo của nghĩa trang trước khi rời khỏi nơi này, trở lại nhịp sống hối hả nơi phố thị.

Yura thừa sức biết, Sae Ron đã đẩy ngược nước mắt vào trong, không cho thứ nước mặn chát đau thương đó rơi xuống. Suy cho cùng,Sae Ron cũng thật mạnh mẽ khi đương đầu với cái cuộc sống ác nghiệt đó, cái thứ mà không phải 10 người là làm được 10 người...  

  WOOLLIM School – Ngôi trường quý tộc lớn nhất SEOUL. Đây là nơi dành cho những cô cậu được thuộc gia đình danh giá, người thường tuyệt nhiên không có lấy 0.000% vào trường.

Được chia ra làm 3 khu vực trên một mảnh đất rộng như sân golf, gồm: Khu vực Trung học Cơ Sở, Khu vực Trung học Phổ Thông và Khu vực Thực Hành.

Khu vực Trung học Cơ Sở gồm 4 hồ bơi, 5 vườn thực vật, sân tennis, nhà thể theo, căn tin, và hội trường chung với khu vực Trung học Phổ Thông.

Khu vực Trung học Phổ Thông thì bao gồm 5 hồ bơi với 1 hồ chuyên dụng dành cho học sinh trong CLB Bơi Lội, 5 vườn thực vật, sân tennis, nhà thể thao, 2 căn tin, sân vận động và hội trường cũng chung với khu vực Trung học Cơ Sở.

Đồng phục nam là áo sơ mi trắng, cavar màu xanh dương đậm, áo khoác ngoài cùng tông màu với cavar được đính ba nút đơn giản, quần màu café nhạt. Nữ là áo sơ mi trắng, nơ màu xanh dương đậm, áo khoác ngoài cùng tông màu với nơ cũng được đính ba nút, váy xếp ly mày café cao hơn gối một tí. Nữ còn có thêm một cái nón tiêu màu xanh biển, đội lệch khi mặc chung với đồng phục.

Tất cả những thứ ở đây, bao gồm giáo viên, cây cảnh đều đạt chuẩn quốc gia 98%. Hằng năm, nhà trường phải đảm bảo học sinh tốt nghiệp trên 80%, tuyệt nhiên không có chuyện gian lận.

Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, cây phượng tím quý hiếm cả trăm năm tuổi và cây phượng vĩ cũng thuộc hàng " cụ tổ" vẫn chưa chịu " nghỉ ngơi". Bằng chứng là đến giờ này chúng vẫn nở hoa rực rở.

Các học sinh lớp 6 và lớp 10 đảm bảo phải đến sớm 100% để chuẩn bị chu toàn cho phần nghi thức.

Kít!

Một chiếc xe màu hồng sang trọng dừng ngay cổng trường. Ở đây thì việc gặp siêu xe không phải là chuyện hiếm, nhưng vấn đề là người đi trên chiếc xe đó là ai.

Một đám học sinh bị khơi dậy sự tò mò, bắt đầu bàn tán, chỉ chỏ và chen chúc nhau để xem.

Cánh cửa bật mở. Một đôi chân trắng ngần trong chân váy màu café, cầm cặp da đen bước xuống.

Cô ta không ai khác chính là Hội Phó hội học sinh, con cưng của ông chủ tập đoàn may mặc quy mô lớn SON Thị – Son Naeun. Là một cô gái 2 mặt, luôn luôn xuất hiện trước mọi người với hình tượng dễ thương, đáng yên, ngoan hiền và học giỏi. Là người nắm giữ danh hiệu " Miss Teen" của trường từ khi vào lớp 10 và được gần hết học sinh trong trường quý mến. ( Ặc! Nhỏ này ghê gớm lắm, sau này làm khổ người khác dài dài.)

Năm nay, Naeun đã là nữ sinh lớp 11 và cũng sẽ xuất hiện với bộ mặt " Hot Teen" ngoan hiền để qua mắt mọi người.

Nhỏ bước xuống xe, giả vờ cúi đầu chào tài xế rồi quay sang cười diệu dàng với mấy học sinh xung quanh đó.

- Chị ấy dễ thương quá!

- Naeun là số 1!

- Ước gì được làm bạn với chị ấy!

- Đúng là nhà giàu học giỏi mà! Lại không kiêu căng mà còn xinh đẹp.

- Ngưỡng mộ quá!

- Naeun ơi, cho mình làm quen nhé?!

...

Naeun che giấu nụ cười xấu xa đắt chí trong lòng, bước đi giữa một " rừng" lời ca tụng rồi tiến thẳng tới phòng hội trưởng để chuẩn bị cho lễ khai giảng.

Cộc! Cộc! Cộc!

Naeun  gõ cửa, giả vờ lịch sự trước mặt những người đứng gần đó.

- Vào đi! – Một giọng nam khàn khàn vang lện.

Cạch!

Naeun mở cửa bước vào, không quên nở nụ cười lấy lòng một cách thùy mị với Hội Trưởng hội học sinh.

- Em chào anh! – Naeun hơi cúi người.

- Chào em! Em đến sớm vậy?! – Sehun đang ghi ghi chép chép gì đó, thấy Naeun bước vào liền cười tươi.

Sehun tên đầy đủ là Oh Sehun – con trai của ông trùm thủy sản Hàn Quốc. Không kiêu căng, không đào hoa nhưng lại có một nụ cười khiến trai lẫn gái đều đứng hình. Sỡ dĩ xưng anh em là vì Naeun nhỏ hơn Sehun 1 tuổi, anh học lớp 12.

Sehun rất thích Naeun, sẵn sàng cho " đàn em" của mình ra tay " xử lí" bất kì ai dám đụng đến nhỏ, tuy rằng chỉ " xử lí" ngầm. Rất quan tâm đến Naeun, dù là chuyện nhỏ nhặt như là khi nào em trực nhật, hôm nay em có kiểm tra không, vân vân và vân vân. ( Bật mó một xíu. Biến cố sẽ xảy ra khi anh chàng Sehun này gặp được Sae Ron. Vui à nha!)

- Năm nay vẫn như năm ngoái ạ? – Naeun để cặp lên bàn, đi đến bên cạnh Sehun, cầm mấy tờ giấy gì đó lên xem.

- Ừ! 3 tháng nữa chính tay Hiệu Trưởng sẽ cho bỏ phiếu bầu cử như mọi năm. Em đừng lo, anh nghĩ em sẽ thắng! – Sehun nhìn Naeun đầy trìu mến.

- Hi! Em cảm ơn anh. Giờ em và anh sắp xếp lại mấy danh sách này nhé! – Naeun nháy mắt tinh nghịch.

- Ừ! Để anh giúp cho!

Nói xong, Sehun đứng dậy đi lại bàn của Naeun giúp nhỏ sắp xếp lại mấy cái danh sách lớp theo thứ tự.

***

Bên trong hội trường, ghế đã được bày ra một cách ngăn nắp. Một vài người ở trên bục chỉnh sữa lại micoro, màn và loa, vài người bên dưới cũng có việc để làm.

Bên ngoài sân trường và trong căn tin cũng có không ít học sinh đang bàn tán, trao đổi sôi nổi những việc đã làm trong kì nghỉ hè vừa qua.

Ngoài cổng trường đột nhiên xuất hiện một chiếc Maybach thể thao mui trần màu trắng, bảng số xe là: 52X – 98980. Một lần nữa, các học sinh dường như lại được " rửa mắt" với một trong số những siêu xe hiếm có tại Hàn Quốc.

Sae Ron và Yura một lần nữa vô tình học chung ở Woollim School nên đã hẹn nhau cùng đến trường vào ngày khai giảng.

Yura xuống trước, ngay lập tức khiến không ít ánh mắt nam sinh biến thành hình trái tim. Con gái thì bắt đầu bàn tán, thắc mắc rằng Yura là thiên kim nhà nào mà được vào trường học. ( Nhìn cái xe giùm em cái mấy má! Triệu đô không đó nha!)

Yura buộc một nữa mái tóc, tạo cảm giác tóc xõa nhưng không vướn víu. Làn da trắng nõn nà, khuôn mặt cô hoàn toàn không có trang điểm nhưng lại đẹp đến mê mệt. Vóc người duyên dáng trong bộ đồng phục cùng cái nón đội lệch và cặp da đen đắt tiền khiến cho cô vô cùng dễ thương, ngây thơ và thùy mị. ( Ai biết được?! Hihi)

Yura cười nhạt nhìn đám người đó nhưng lại khiến cho vài nam sinh ngất tại chỗ. ( Có chém quá không ta? ^^)

Sau khi Yura bước xuống thì đến lượt Sae Ron. Làn da trắng hồng, một cánh mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng như cà chua chín, hoàn toàn không có gì gọi là " mỹ phẫm". Đôi mắt lạnh thấu xương khẽ quét qua đám " ruồi nhặn" làm một số học sinh nhìn thấy liền rùng mình.

Mái tóc xoăn nhẹ của Sae Ron được cột đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trí thức với đôi lông mày khẽ nhíu lại. Vóc người chuẩn hơn người mẫu vô cùng thích hợp với chân váy để Sae Ron khoe ra đôi chân thẳng tắp không tì vết. Cô không đội mũ, điều này khiến cho một số học sinh có lòng ganh tị nói cô " chảnh".

Sae Ron không cười, không biểu cảm rồi búng tay một cái. Ngay lập tức, 3 vệ sĩ từ đâu chạy đến. Một người lái xe của cô đi cất, hai người còn lại bước theo sau cô và Yura, giúp hai cô xách cặp rồi cả hai cùng tiến vào bên trong.

- Trời ơi đẹp quá!

- Cô bé đội nón dễ thương quá, làm bạn gái anh nha?!

- Chúa ơi, người đã mang thiên thần hạ phàm!

- Có thấy gì lạnh lạnh không bây?

- Làm gì có! Hotgirl trước mặt không lo ngắm!

Trong khi một số bàn tán thì lại có một số khác mắt chữ A mồm chữ O. Hai cô gái này đẹp không tả nổi, láy siêu xa, lại có cả vệ sĩ đi cùng giống như " Nữ Hoàng", thân phận thật không đơn giản.

Sau Naeun thì đến lượt Sae Ron và Yura bước đi giữa một " rừng" bình luận. Nhưng do hai người là học sinh mới nên chỉ có nam sinh hâm mộ, đa số nữ sinh chỉ bàn tán chua ngoa, xem thường rồi đánh giá.  

  - Chỗ này thật khác xa mình nghĩ! – Yura cười lạnh, đưa tay vuốt lại mái tóc.

- Bạn nghĩ sao? – Sae Ron.

- Mình nghĩ sẽ rất lịch thiệp và nổi bật!

- Ừ! Tới rồi!

Mọi người dừng lại trước phòng hiệu trưởng. Hôm qua Sae Ron đã lên mạng xem sơ đồ của trường nên cô cũng biết chút ít.

- Đợi ở ngoài!

- Vâng, thưa cô chủ!

Nói với vệ sĩ xong, Sae Ron và Yura không gõ cửa mà bước vào ngay.

Đập vào mắt hai cô là cảnh tưởng một chàng trai ngồi gác chân trên bàn làm việc của hiệu trưởng nhắm mắt nghe nhạc. Trên bộ sofa lại có thêm một chàng nữa nằm lê lết chơi game. Người nghe nhạc chính là Nam Woohuyn còn kẻ chơi game không ai khác là Lee Sungkyu. Sae Ron và Yura hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.

- Khụ... khụ! – Yura giả vờ ho để lấy lại không khí.

Nghe tiếng, Sungkyu mới thò đầu lên nhìn hai cô. Một lần nữa đập vào mắt chàng là hai thiên thần trong bộ đồng phục nữ sinh đang đứng nhìn mình một cách bình thản.

" Sao quen dữ vậy?". Sungkyu vụt lên một suy nghĩ rồi bắt đầu " lật lại" trí nhớ.

- Chào! – Yura lãnh đạm nói khi thấy cái vẻ mặt ngu ngơ của Bảo Khánh.

- Ớ.. Ờ...A! Chào! Hình như đã từng gặp qua! Ê WOOHUYN ! – Sungkyu chợt quay sang Woohuyn gọi lớn.

Woohuyn đang nghe nhạc ở trạng thái hết volume nhưng cũng không át được tiếng gọi chói tay của thằng bạn. Anh lười biến mở mắt ra và vô cùng ngạc nhiên.

- Ê! Cậu và mình từng gặp hai cô ấy rồi thì phải? – Sungkyu quay qua hỏi Woohuyn rồi quay sang nhìn Sae Ron và Yura.

- Ừ! Từng gặp! Ở bữa tiệc! – Woohuyn nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳng của Sae Ron và được cô " hồi đáp".

- À! Đúng rồi! Chào Yura! Còn you, hình như tên là cái gì Sae....?

- Sae Ron! – Sae Ron nói ra hai chữ lạnh xuyên tim.

- Ờ... Ừ! Sae.....Sae Ron! – Sungkyu bị cô hù cho giật mình.

- Sao hai người lại ở đây? –Yura sực nhớ ra vấn đề.

- Trường của mình thì mình ở! À không, đúng hơn là của ba mình!

- Không đúng! Nếu nói có thì cùng lắm là 30% cổ phần mà thôi. 70 % còn lại được chia đều, một nữa là của gia đình KIM GIA nhà tôi, một nữa còn lại thuộc quyền sở hữu của một người có tên là NAM WOOOHUYN. Nhưng xem ra, người tên Nam Woohuyn không phải you! – Giọng nói đều đều chứa hàn khí của Sae Ron khiến ai vô tình nghe được đều phải giật mình.

- Woa! You nhạy bén thật! Nhưng sao you biết tôi không phải người đó? –Sungkyu cười giang xảo liết qua Woohuyn.

- Ba tôi đã từng nói, người có cái tên Nam Woohuyn luôn đeo một chiếc hoa tai bên trái bằng đá saphia. Còn you, đeo cả hai tai, lại còn là kim cương trắng! – Sae Ron nhếp mép.

- Đúng là lời đồn như thật, con gái của trùm đá quý có khác. Thật may mắn khi Nam Woohuyn tôi được tiểu thư của Y&N gọi tên! – Woohuyn đưa tay lên vuốt phần tóc rũ xuống làm lộ ra chiếc hoa tai như Sae Ron vừa nói rồi bỏ chân xuống, đi hướng lại cô.

- Chào! Rất vui được gặp lại. – Sae Ron vẫn không có chút " hơi ấm" nào đáp lại.

- Tôi cũng rất vui được gặp lại... Xưng hô thế nào?

- Sao cũng được!

- Chắc cũng chỉ bằng tuổi! Bạn bè đi! – Woohuyn đã bước đến đối diện Sae Ron, vẫn dùng ánh mắt đó nhìn chăm chăm cô.

- Hiệu trưởng đâu? Sao hại người lại ở đây? – Sae Ron.

- À! Ông ấy vừa ra ngoài! – Sungkyu chỉ chỉ ra cửa.

- Vậy chúng tôi đi trước! – Yura nói rồi định cùng Sae Ron bước ra nhưng vừa lúc đó cánh cửa bật mở, hiệu trưởng bước vào.

- Hai em là... - Hiểu trưởng Shin dùng ánh mắt tò mò nhìn Sae Ron và Yura.

- Hai người đó là học sinh mới! – Woohuyn quay lại ngồi gác chân lên bàn tiếp tục nghe nhạc.

- À dạ! Yura tiểu thư, Sae Ron tiểu thư xin thứ lỗi. Tôi vừa nhận được điện thoại của hai vị chủ tịch nên không kịp ra đón. Mời hai tiểu thư ngồi! – Hiệu trưởng Shin lấy tay làm dấu, mời Sae Ron và Yura ngồi xuống bàn trà, chỗ Sungkyu vẫn còn nằm dài.

- Ông nghĩ chúng tôi sẽ ngồi ở một chỗ mà chỗ đó có kẻ đang nằm à? – Yura hơi khó chịu trước tư thế " Người cá" của Sungkyu.

- A hem!

Sungkyu nghe nhắc đến mình thì bật dậy như cái lò xo rồi gằng giọng lấy lại hình tượng, cười hề hề nhìn mọi người. Woohuyn thì làm mặt lạnh vậy thôi chứ chú ý đến Sae Ron lắm à nha. Anh rất có hứng thú với cái vẻ lạnh lùng của cô đó mà.

- Mời ngồi!

Hiệu trưởng Shin kéo ghế cho Sae Ron va Yura ngồi xuống. Woohuyn thì vẫn ngồi ỳ ở đó, gác chân lên bàn rồi nhắm mắt nghe nhạc nên hiệu trường đành ngồi đối diện Sae Ron và Yura, bên cạnh Sungkyu.

- Hey! 2 người cũng đi học à? – Sungkyu chen vô đầu tiên.

- Vậy nghĩ hai chúng tôi đi chơi à? – Thái độ của Yura có phần lạnh lùng và chững chạc hơn lần ở bữa tiêc.

- Chúng tôi cần phải dự lễ khai giảng? – Sae Ron đi thẳng vấn đề.

- Hai tiểu thư...

- Xưng hô thầy trò đi! – Chưa để hiệu trưởng Shin nói hết thì Sae Ron đã nhắc nhở trước.

- À! Hai em có thể đợi ở đây. Sau lễ khai giảng thầy sẽ đính thân dẫn hai em đi nhận lớp.

- Lớp nào thưa thầy? – Yura.

- 11a3!

- Thầy có thể đi! – Sae Ron lạnh lùng nói.

- Vậy hai em cứ ở lại. À quên chưa giới thiệu. Kia là thiếu gia Nam  Woohuyn và đây là thiếu gia Lee Sungkyu. Hai em ấy cũng là học sinh của lớp 11a3 nhưng là học sinh năm 2. Làm quen nhau đi. Thầy đi trước!

Hiệu trưởng nói rồi đứng dậy quệt mồ hôi trên trán sau đó bước ra. Cả ông cũng bị hàn khí từ giọng nói và thái độ của Sae Ron dọa cho sợ. Ngoài Woohuyn ra, lần đầu tiên ông gặp một người đầy nguy hiểm như thế, đúng là căn thẳng.

- Hai người có vẻ khó giao tiếp!? – Sungkyu.

- Một chút! – Yura.

- Sao thái độ của cậu khác lúc ở bữa tiệc quá vậy? – Sungkyu nhìn Yura tò mò.

- Tiệc là để giao tiếp nên thái độ khác ngày thường thôi. – Yura khéo kéo trả lời.

- Xì! À mà cậu là Sae Ron đúng không? Cậu nổi tiếng lắm đó, trong giới thương gia! – Sungkyu bắt chuyện với Sae RON.

- Ừ!

- Thái độ này giống Woohuyn thật?! – Sungkyu.

- Cậu ta? – Sae Ron nhíu mài.

- Rất giống! Cực kỳ khó gần!

- Nói vừa đủ thôi! – Woohuyn bất thình lình lên tiếng. Không biết từ khi nào anh đã gỡ tai phone và ngồi lại một cách bình thường.

Sae Ron nghe xong, khóe miệng chợt nhết lên tà mị. Giống? Thú vị thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net