Ngoại Truyện cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cuộc sống này không có một con đường nào luôn luôn là thẳng tấp, chúng ít nhất phải có một chút gồ ghề, phải có những con dốc cao cao thấp thấp, những khúc cua quẹo hiểm hách chết người, và những ngả rẽ kết thúc một chặng đường dài đó.

Tình thân tình bạn cũng vậy, có thể là cùng chúng ta bắt đầu đồng cam cộng khổ đi cùng một con đường, nhưng chẳng bao giờ cùng ta đi đến cuối đường cả. Chỉ duy nhất tình yêu là nguyện ý cùng ta đi hết con đường nhân sinh này dù có chong gai đến đâu.

"Dịch tổng, xin chào."

Nhân viên phục vụ mỉm cười với Dịch Dương Thiên Tỉ rồi rót đầy ly rượu cho hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười nhạt nói cảm ơn rồi nâng ly uống một ngụm.

"Ngọn gió nào đưa một người lúc nào trên mặt cũng bốn chữ 'Tôi yêu công việc' đến đây vậy a?"

Một người đàn ông tuấn mỹ từ xa tiến lại ngồi cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, cười cười châm chọc hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ liếc nhìn người nọ, cười xã giao một cái xong lại uống thêm một ít rượu, một hồi lâu mới mở miệng trả lời.

"Hôm nay tôi đã gặp lại Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên."

"Ồ!"

Dịch Dương Thiên Tỉ lại uống thêm một ngụm rồi mới nói tiếp.

"Bọn họ du lịch vòng quanh thế giới xong rồi, giờ đang dự định cùng nhau dựng lên một trung tâm dạy thanh nhạc ở Trùng Khánh. Tháng trước hai người họ có nhận nuôi hai nhóc con ở cô nhi viện, trông rất kháu khỉnh a."

Nói đến đây Dịch Dương Thiên Tỉ lại thở dài, tiếp tục uống rượu.

Người kia nghe xong liền cười cười, vỗ vai Dịch Dương Thiên Tỉ như an ủi.

"Cậu đau lòng?"

Dịch Dương Thiên Tỉ cười, nhìn đăm chiêu một nơi nào đó, tay ấn lên tim mình.

"Đã không còn nữa. Khi thấy bọn họ nói về những chuyến đi, những dự định trong tương lai và cùng với con của họ, tim tôi không còn nhói đau, mà là rất vui vẻ. Vì tôi có thể cùng bọn họ là bạn thân đến giờ là tốt rồi."

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ, đôi mắt trong veo không còn ẩn chứa nỗi buồn như trước đây mà hắn vẫn thấy nữa. Người đàn ông khoác vai Dịch Dương Thiên Tỉ nâng ly của hắn chạm vào thành ly của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Keng!

"Chúc mừng Dịch tổng thoát khỏi đau thương a."

Nói xong liền ngẩng mặt uống cạn ly.

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu nhìn tên kia nhưng cũng ngẩng mặt uống cạn ly rượu của mình. Hôm nay sao ly rượu thật ngọt không còn chang chát như những lần trước hắn đến uống. Dịch Dương Thiên Tỉ thật không biết mình đã vứt bỏ được thứ tình yêu đơn phương này từ khi nào. Hắn chỉ vô tình nhận ra khi nhìn thấy hai người họ cùng nhau tay trong tay tiến vào nhà hàng nơi hẹn gặp. Lúc đó hắn không cảm thấy đau đớn hay nặng trĩu lòng như trước đây mà thay vào đó hắn lại trông ngó được gặp bọn họ, vui vẻ khi thấy được hai người, và cùng họ trò chuyện thật thống khoái.

Dịch Dương Thiên Tỉ cùng người người đàn ông tuấn mỹ trò chuyện được một chút, thì điện thoại người kia reo lên, nghe điện thoại xong mặt hắn liền đen đi một phần.

"Tôi có việc về trước đây."

"Lại bị tiểu tình nhân giận dỗi à, Chí Hoành?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhướng mày nhìn, lúc nãy dám châm chọc ông. Thấy mặt Lưu Chí Hoành từ đen một phần chuyển sang đen toàn mặt, thì cười đắt ý, vỗ vỗ vai vờ an ủi.

"Lão tử giải quyết xong chuyện này liền quay lại tính sổ với nhà ngươi."

Lưu Chí Hoành lườm hắn cảnh cáo rồi vội cầm áo khoác bỏ đi. Đi được một đoạn thì nghe Dịch Dương Thiên Tỉ từ xa cười nói.

"Vậy hẹn tháng sau gặp lại."

Lưu Chí Hoành tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể quay lại cùng hắn đôi co được, chuyện nhà vẫn quan trọng hơn, không thể chậm trễ. Thế là hắn phải nuốt cục tức mà đi vào ngõ tắt ra khỏi quán bar.

Dịch Dương Thiên Tỉ bảo phục vụ rót rượu, uống thêm vài ly thì cũng đi ra khỏi quán bar, về nhà.

"Dịch tổng đi thông thả." Nhân viên đứng gác cửa chính mỉm cười cúi chào Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ đã giải nghệ được 5 năm rồi, nên báo chí cũng chẳng thèm để ý tới hắn chi nữa, thế nên hắn mới có thể quang minh chính đại thường xuyên đến quán bar bằng cửa trước. Còn Lưu Chí Hoành thì hắn vẫn còn là một diễn viên nổi tiếng hạng A, việc đi vào quán bar chính là điều cấm kị, nhưng cũng may quán bar này là chuyên dành cho các nghệ sĩ nên tất nhiên có chuẩn bị lối đi riêng cho họ. Dịch Dương Thiên Tỉ lúc còn là nghệ sĩ có đến đây, thấy vừa ý với chính sách bảo vệ khách hàng này, nên làm khách quen ở đây luôn.

Dịch Dương Thiên Tỉ về đến nhà, liền ngả nhào lên sofa, hắn lúc nãy uống không ít rượu nên đầu có chút choáng. Nằm nghỉ một lát thì cảm thấy có chút đói bụng, trời đánh tránh bữa ăn, Dịch Dương Thiên Tỉ lồm cồm ngồi dậy hướng phía lầu trên gọi lớn.

"Tiểu Bạch, tôi đói!"

Lầu trên đáp lại là sự yên lặng. Dịch Dương Thiên Tỉ gọi lên lần nữa.

"Hứa Tiểu Bạch!"

Thấy chẳng có ai lên tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn đồng hồ mới 11 giờ thôi sao cậu ta lại ngủ nhanh vậy. Hắn đứng dậy đi lên lầu, hướng tới cửa phòng Hứa Tiểu Bạch mở cửa. Trong phòng đèn tắt tối om, hắn mở đèn xong thì đập vào mắt chính là một chiếc giường trải chăn phẳng phiu, đồ đạc trên bàn cũng chẳng thấy đâu. Dịch Dương Thiên Tỉ có chút sợ hãi, vội vã cầm điện thoại gọi ngay cho Hứa Tiểu Bạch, Hứa Tiểu Bạch không lẽ lại giận dỗi hắn mà bỏ đi tiếp đấy chứ.

Tút tút tút.

Không thấy ai nhấc máy, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn kiên trì gọi thêm vài cuộc nữa thì cuối cùng cũng có người nhấc máy.

"Dịch tổng!?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Dịch Dương Thiên Tỉ thở phào, nhưng nghe âm thanh bên kia có chút ồn ào, liền nhíu mày, hỏi.

"Cậu đang ở đâu? Tại sao lại chưa về nhà?"

Hứa Tiểu Bạch có chút khó hiểu đáp.

"Tôi đang ở quê của tôi a. Hôm nay là cuối tháng mà."

Dịch Dương Thiên Tỉ mù mờ nhớ lại, hình như lần trước Hứa Tiểu Bạch có nói cuối tháng bé con sẽ về quê thăm gia đình vài ngày.

"Cậu có thể về đây không?"

"Hả?"

"Tôi đói."

"..." Cái lý do trí trấu gì đây.

"Tôi muốn ăn mì."

"Trong tủ có mì tôi để sẵn, anh lấy ra mà ăn đi."

"Mì do cậu làm."

"Mẹ nó, anh bảo tôi về vì muốn tôi nấu mì cho anh á. Tôi không có rảnh rỗi a. Muốn ăn thì tự lăn đến đây mà ăn."

"... Được."

Nói rồi Dịch Dương Thiên Tỉ liền cúp máy chạy nhanh xuống lầu.

Bên đây Hứa Tiểu Bạch ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại hiện dòng chữ ' Cuộc gọi đã kết thúc', cậu có chút bất an, anh ta không lẽ lăn đến đây thật đấy chứ.

Qủa nhiên chính là như vậy, lúc Hứa Tiểu Bạch còn đang ngủ say quên trời quên đất thì Dịch Dương Thiên Tỉ đã đến trước cửa nhà cậu, chào Hứa baba một tiếng liền đi thẳng lên phòng cậu. Thấy Hứa Tiểu Bạch đang ngủ say nên hắn nhẹ nhàng trèo lên giường cậu, choàng tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé kia, vùi đầu vào hổm cổ bé con hít thật mạnh mùi hương trên cơ thể Hứa Tiểu Bạch.

Trong suốt hành trình chạy xe đến đây, Dịch Dương Thiên Tỉ đã nghĩ thông suốt một việc mà từ bấy lâu hắn luôn bế tắc. Dịch Dương Thiên Tỉ 5 năm trước cứ luôn mặc định đời này kiếp này có lẽ sẽ chỉ yêu mỗi Vương Nguyên, dù là phải yêu đơn phương hắn cũng chấp nhận. Nhưng từ một năm trở lại đây, khi gặp phải Hứa Tiểu Bạch thì tư tưởng của Dịch Dương Thiên Tỉ đã dần dần lệch đi, đến lúc sống chung cùng nhau thì hoàn toàn lệch hẳn. Hắn dần quên mất mỗi cuối tuần gọi điện cho Vương Nguyên hỏi thăm, vì hắn bận cùng Hứa Tiểu Bạch dọn dẹp nhà, rãnh rỗi thì tìm cách trêu ghẹo bé con ngay. Việc đi quán bar uống rượu hằng đêm cũng không còn nữa, vì bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ đã có một cậu nhân viên bắt hắn mỗi ngày đều phải về ăn cơm, và những lúc Dịch Dương Thiên Tỉ đau đầu vì công việc liền có một bàn tay dịu dàng xoay trán hắn, và cổ vũ hắn bằng những lời lẽ ngây ngô. Nhưng một hôm Hứa Tiểu Bạch trong lúc say rượu đã tỏ tình với Dịch Dương Thiên Tỉ, và hắn đã vờ như không biết, từ chối cậu ta thế nên tình trạng hiện giờ của hai người không còn tự nhiên nhưng trước nữa. Dịch Dương Thiên Tỉ biết từ gần một năm trước hắn đã thích Hứa Tiểu Bạch mất rồi, nhưng hắn sợ Hứa Tiểu Bạch biết hắn còn yêu đơn phương người cũ, liền sẽ rời xa hắn mất. Nhưng đến bây giờ Dịch Dương Thiên Tỉ mới biết rằng hắn thích Hứa Tiểu Bạch đến nhường nào. Vừa mới xa cậu ta có nữa ngày liền thấy nhớ đến phát điên, về đến nhà không thấy cậu ta thì chính là sợ đến đau cả tim. Yêu, đó chính là yêu. Dịch Dương Thiên Tỉ yêu Hứa Tiểu Bạch mất rồi, thế nên không thể để vụt mất được, bảo bối này phải là của hắn.

Thấy bảo bối trong lòng khẽ động, Dịch Dương Thiên Tỉ thả lỏng tay ra cho Hứa Tiểu Bạch xoay người. Khi thấy được gương mặt mà hắn yêu thương, tâm liền động, siết chặt cánh tay ôm sát Hứa Tiểu Bạch lại hôn lên tóc cậu rồi nụ hôn từ từ đi xuống làm loạn trên gương mặt ai kia, và kết thúc là một nụ hôn thật dài trên môi. Thấy bảo bối ưm vài tiếng thì luyến tiếc rơi đôi môi mềm mại kia.

Hứa Tiểu Bạch, đang cảm thấy vô cùng khó chịu cảm thấy hình như có con gì đó quấn chặt lấy thân mình, cạp cạp lên mặt của mình, lại còn liếm liếm môi mình thật bực mình nha. Hứa Tiểu Bạch chậm chạp mở đôi mắt nặng trĩu lên, liền thấy được gương mặt cùng nụ cười tà mị của đại boss nhờ đèn đường chiếu vào.

"Thiên a..."

Hứa Tiểu Bạch giật bắn người, muốn bỏ chạy nhưng lại bị đại boss kéo về vị trí ban đầu.

"Bảo bối."

Hứa Tiểu Bạch hóa đá.

"Tôi đã nghĩ thông suốt rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ hôn lên tóc Hứa Tiểu Bạch, nói tiếp.

"Trước đây chính là sợ làm tổn thương em, nên cứ tỏ ra đạm bạc với em. Nhưng từ giờ trở đi em chính là tâm can bảo bối của anh."

Hứa Tiểu Bạch nhéo lên ngực hắn, hầm hừ nói.

"Thế trước đây anh đạm bạc với tôi thì tôi không bị tổn thương chắc."

"Anh xin lỗi bảo bối, là anh sai rồi."

"Ai là bảo bối của anh? Cút xuống giường cho tôi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ cười không nói gì nhìn người trong lòng đang cào loạn cắn loạn mà thấy hưng phấn. Thiên Tỉ hôn lên trán Hứa Tiểu Bạch.

"Bảo bối! Đừng làm loạn. Anh không kiềm chế được đâu."

Hứa Tiểu Bạch vừa lườm hắn vừa lấy tay nhéo lên ngực Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng xong cũng không loạn nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười sủng nịch, lại cúi xuống hôn lên mũi Hứa Tiểu Bạch.

"Bảo bối thật nghe lời."

Hứa Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.

"Anh không được chiếm tiện nghi của tôi nữa."

Dịch Dương Thiên Tỉ cười tà mị nhìn vào đôi mắt Hứa Tiểu Bạch.

"Thế em có muốn chiếm tiện nghi anh không, đến đây."

"Biến thái!"

Dịch Dương Thiên Tỉ đặt lên môi Hứa Tiểu Bạch tiếp một nụ hôn.

"Ngày mai chúng ta đi mua một chậu xương rồng đi."

"Để làm gì?"

"Anh muốn thấy hoa xương rồng." Được nở ra bằng tình yêu của chúng ta.

"Thích thì tự đi mà mua."

Dịch Dương Thiên Tỉ trở người đè lên Hứa Tiểu Bạch.

"Được. Nhưng bây giờ anh muốn thấy hoa cúc nở."

Hứa Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Có ý gì?"

"Là ý này."

Dịch Dương Thiên Tỉ hôn lên môi Hứa Tiểu Bạch một nụ hôn sâu. Sau đó là một câu chuyện mà trẻ em không nên biết đã diễn ra.

Sáng ngày hôm sau, Dịch Dương Thiên Tỉ khi tỉnh dậy liền ôm chặt lấy người trong lòng, như ôm lấy một vật rất quan trọng. Dịch Dương Thiên Tỉ không nghĩ rằng bé con Hứa Tiểu Bạch này lại khiến hắn yêu đến thế, tình yêu của hắn dành cho bé con còn hơn cả tình yêu trước đây mà hắn dành cho Vương Nguyên. Một Hứa Tiểu Bạch có thể khiến hắn vứt bỏ cả lòng tự cao, để cầu xin tình yêu của bé. Mặc dù người tỏ tình là Hứa Tiểu Bạch nhưng không thể không phủ nhận rằng Dịch Dương Thiên Tỉ là người yêu Hứa Tiểu Bạch nhiều hơn.

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu hôn lên khóe mi của Hứa Tiểu Bạch, rồi thì thầm vào tai Hứa Tiểu Bạch còn tay thì sờ loạn khắp nơi.

"Tiểu Bạch, anh yêu em chết đi được."

Hứa Tiểu Bạch thật ra đã tỉnh rồi, nhưng tối qua bị tên sắc lang kia lăn qua lăn lại đến ba bốn lần, tại chỗ kia nhúc nhích cũng đau đến thấu xương nên bây giờ cậu rất lười mở mắt cùng cử động. Nhưng cái tên kia lại động dục nữa rồi. Hứa Tiểu Bạch vung tay đánh lên cái tay đang làm loạn trên người mình, mở mắt lườm Dịch Dương Thiên Tỉ một cái.

"Bảo bối, một lần nhé?"

"Cút! Hành hạ ông đây cả đêm chưa đủ sao?"

"Chính là cả đời này đều không đủ."

"..."

"Vì ngày hôm nay anh yêu em nhiều hơn hôm qua, ngày mai anh sẽ lại yêu em nhiều hơn ngày hôm nay. Thế nên bản chất chính là không đủ nổi."

"..."

Hứa Tiểu Bạch nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách của Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu thấy trong nó chỉ có mỗi bóng hình của mình hiện hữu. Hứa Tiểu Bạch vòng tay qua ôm lấy cổ Dịch Dương Thiên Tỉ, đỏ mặt nói.

"Vậy anh hãy chứng minh đi."

Dịch Dương Thiên Tỉ cười dịu dàng.

"Được."

Ở bên ngoài từng hạt tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, mở đầu cho một tình yêu nồng ấm trong mùa giá lạnh này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net