Hồi 55: Đoá hồng nở rộ trong bóng đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tay." Một cậu trai trẻ tuổi mặc trên mình chiếc áo choàng dài qua đầu gối, trên cổ có đeo móc cài khiên chắn được quấn canh bởi con rồng vàng, đôi mắt đờ đẫn phun ra duy nhất một chữ như thế.

Ria thoải mái ngồi trên ghế sô pha, mặt không biểu tình, chẳng lo lắng mà cũng chẳng sợ hãi. Cô đặt bàn tay trái nhỏ nhắn của mình lên tay hắn ta, tay phải bình thản nâng chén trà hoa nhài mới pha, nhấp một ngụm nhỏ.

Đây là Torture, tiên tử tra khảo trực thuộc thần quân. Chỉ vài phút trước, ngay giữa đêm muộn, Lucas mang người xộc thẳng vào phòng ngủ của Ria, lôi cô dậy, khuyên cô khai tất cả thông tin mà mình biết về các vị thần. Cô bảo mình chẳng hiểu hắn đang nói cái gì, lập tức bị hắn đem đến bắt chuyện với người này.

Torture giằng mạnh bàn tay một nhát khiến Ria hơi nhíu mày. Sau đó, hắn quay sang nói với Lucas bằng giọng khá lạnh: "Thập thánh, xin ngài hãy đặt câu hỏi."

Lucas một tay chống gậy batoong, tay còn lại tự xoa nhẹ vào nhau, bước đến sát bên cạnh Ria rồi cúi đầu nhìn xuống từ trên cao: "Ngoài ta ra, ngươi còn quen biết ai là thần linh nữa?"

Ria không đáp lời, bởi vì biết thừa hắn không cần cô trả lời.

Quả nhiên là vậy. Vài giây sau, Torture ngẩng đầu nhìn Lucas, chầm chậm đáp thay: "Thưa ngài, chỉ có duy nhất một kẻ đeo mặt nạ đã từng đưa con người này đến thần giới."

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán. Lucas nhíu mày, hỏi tiếp: "Ngươi biết người này?"

"Cô ta không biết gì cả, thưa ngài. Tất cả thông tin cô ta có về hắn chỉ là một kẻ tự xưng thần đã nói rằng muốn đưa cô ta đến thần giới."

"Cũng có thể ngươi không biết thân phận thật của bọn chúng là thần linh." Lucas suy ngẫm, lôi ra từ túi áo một mảnh giấy ngả vàng có dán chân dung vài chàng trai, đi kèm bên dưới là dòng ghi chú có tên của từng người một.

Ria hé miệng đáp: "Không biết."

Lucas không để ý tới câu trả lời của cô, đánh mắt sang Torture.

Cậu trai với đôi mắt mệt mỏi gật đầu: "Đúng là vậy, thưa ngài."

Đôi lông mày thon gọn của Lucas lại nhíu chặt hơn nữa. Thần tối cao không bao giờ sai, mệnh lệnh của ngài chắc chắn không thể có vấn đề. Chẳng lẽ là do bọn họ đã bắt nhầm người rồi? Ả ta không phải kẻ liên quan tới vụ mất tích của thất thần tộc bốn năm về trước à?

Cảm thấy vẫn nên kiểm tra thêm vài lần cho chắc, Lucas hỏi một câu hiểm hóc hơn: "Ngoại trừ lần đến tiệm rèn, ngươi đã bao giờ nói dối ta chưa?"

"Rồi, thưa ngài."

Cuối cùng cũng tra được điều gì đó đáng ngờ, Lucas tập trung nhìn chằm chằm Ria Carney: "Điều gì?"

"Cái này rất khó nói hết trong một sớm một chiều, bởi gần như cái gì cô ta cũng nói dối, thưa ngài. Cô ta là kiểu người ăn cơm không ngon cũng nói dối là ngon, hoa xấu cũng nói thành hoa đẹp, mà đẹp cũng có lúc nói xấu." Torture liếc nhìn cái kẻ đã bước đi trên con đường lừa đảo không lối về đang thản nhiên nhấp thêm một ngụm trà nóng, lưỡng lự mãi rồi cũng quyết định phun ra mấy câu khiến bọn lính giáp sắt đần mặt. "Cô ta vừa nghĩ rằng... dạ, có mỗi việc bảo ngoại hình của ngài không phù hợp với danh xưng quý ông là thật thôi ạ."

Lucas: "..."

Thập thánh vẫn nheo mắt quan sát kẻ tình nghi, lại thấy cô nhướng mày với mình một cái, dường như muốn hỏi: "Còn muốn tìm hiểu thêm điều gì nữa không?"

"Kể cho ta nghe quá khứ của ngươi." Đáy mắt xẹt qua một tia rét lạnh, Lucas xoa nhẹ bàn tay trống không. "Ta muốn xem xem cái gì đã rèn nên một con người không biết sợ chết như vậy."

Trên hết, hắn cũng không tin quá khứ của con người này lại không có điểm gì đáng ngờ.

Trước khi xác nhận lại đây có phải là kẻ mà thần tối cao cần hay không, hắn vẫn là nên chừa cái mạng cho ả ta đã.

Cổ họng khẽ trượt một đường, Ria Carney ngả đầu bên thành ghế sô pha, nhắm mắt nói: "Lát ra ngoài, ngài với hắn kể riêng."

Lucas "ồ" một tiếng đầy hứng thú: "Ngươi không dám nghe lại quá khứ của mình sao?"

"Ngài có sở thích, chẳng lẽ không ghét gì?" Ria ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lucas. "Tò mò quá khứ của phụ nữ không hợp với phong thái của một quý ông."

Lucas nhếch môi: "Ngươi thật sự cho rằng ta là một quý ông?"

Cô nàng nói dối như cơm bữa khẽ nhún vai, không phát biểu thêm điều gì.

"Lui đi." Mặc dù gặp chuyện ngoài dự tính, Lucas không hề đem suy nghĩ đó viết lên mặt. Hắn ra lệnh cho Torture và đám lính canh, dẫn đầu rời khỏi phòng ngủ, chỉ để lại một câu với Ria: "Đã làm phiền rồi."

Cánh cửa gỗ từ từ khép lại mang theo âm thanh kẽo kẹt cũ kĩ, cho đến khi chỉ lọt đúng một tia sáng nhỏ nhoi qua cái khe mỏng dính, Lucas bất ngờ nghe thấy tiếng nói vọng đến từ bên trong:

"Ngài không cảm thấy có lỗi khi nghi ngờ ta?"

Ria Carney co hai chân lên ghế sô pha, đầu nhỏ mơ màng gối lên bắp tay trắng nõn, đôi mắt híp dài tựa như vùng trời sâu thẳm nhìn thấu toàn bộ sinh vật xung quanh, nhưng lại không để cho bất kì ai làm điều tương tự với mình.

Mỹ cảnh trên thần giới nhiều không tả xiết, nhất là ở những nơi tráng lệ như pháo đài hay cung điện. So với Panemorfi hay nhiều tiên nữ khác, ngũ quan Ria Carney chỉ đạt đến mức xinh đẹp chứ không được xếp vào hàng hoa khôi. Ấy thế mà giữa vườn hồng bao la ngút ngàn, vẫn có thứ gì đó toả ra từ cơ thể khiến cô thật khác biệt, không thể nhầm lẫn với bất kì ai khác.

Vốn đang định hỏi "tại sao ta phải cảm thấy có lỗi với một con người?" song có lẽ là do lờ mờ cảm nhận được sự thay đổi của Ria, Lucas lại không chặn họng cô như vậy nữa. Hắn mở hờ cánh cửa, tay giữ thành gỗ nặng trịch, lịch sự hỏi: "Vậy ngươi muốn đền bù gì đây, con người?"

Trong mắt Lucas, con người này vẫn luôn khó nắm bắt, nhưng tối nay ả ta quả thật bất thường hơn hẳn so với mọi khi.

Bất thường chỗ nào? Cái này rất khó để nhận biết chính xác. Nhìn chung thì ả ta cũng chẳng thay đổi gì mấy, biến động duy nhất là...

Nói nhiều hơn?

——Không! Chính xác là nói khích hắn nhiều hơn.

Lucas phẩy tay ra lệnh cho nhóm người đứng đợi bên ngoài lui trước. Mặc dù trong kí ức cô ả con người này chẳng có chút thông tin gì về thần linh, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không đúng.

Không nói đến mệnh lệnh bất thường của thần tối cao, vài ngày trước, khi nhìn thấy bàn tay của tên thần tri thức, động tác cô ta còn khựng lại, tại sao bây giờ ngay cả kẽ hở nhỏ nhoi đó cũng bị khép chặt luôn rồi?

Quay đầu vào trong, tầm mắt thập thánh bỗng rơi xuống đầu ngón tay đang lười biếng vuốt mái tóc nâu gọn sang một bên cổ, phô bày xương quai xanh gầy gò trắng xanh trông chẳng hề có chút nữ tính nào. Ria thuận tay tháo bỏ ba cúc áo trên cùng của chiếc váy sơ mi dài qua đầu gối, để lộ chiếc áo dây ren trắng mỏng dính ôm lấy cơ thể ở bên trong.

Cô ngoắc tay ra hiệu Lucas lại gần, không sợ chết mà nói: "Cài lại."

Khoảnh khắc ấy, thập thánh đã nghĩ mình nghe nhầm rồi.

Thế nhưng hắn thật sự không nghe nhầm. Thấy đối phương không phản ứng, con người kia kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Cài lại."

Mặc dù chẳng hiểu cô ả có ý đồ gì, Lucas như bị ma xui quỷ khiến mà bước lại gần, dựa chiếc gật batoong cạnh thành ghế, nửa ngồi nửa quỳ bên ghế sô pha, tư thế đĩnh đạc cùng nhan sắc trời ban tạo nên phong thái của một quý ông lịch thiệp chiều chuộng phụ nữ.

Hắn không tức giận, ngoài hiếu kì thì cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Xét về thân phận, thập thánh không phải kiểu thần linh cao quý nhưng dễ nổi cáu, và thường hắn chẳng chấp vặt mấy sinh vật cấp dưới vô lễ như con người này. Xét về mức độ thân mật và mờ ám, sống đến hơn bảy trăm năm mà bị mấy hành động này làm cho bối rối thì hắn đã chẳng phải thần linh.

Ngón tay thon dài giấu dưới lớp găng trắng vươn ra, chậm rãi cài lại cúc áo từ trên xuống dưới. Lucas chạm đến cái cuối cùng, đột nhiên lại thấy đối phương thản nhiên vươn tay tháo bỏ hai cúc hắn vừa cài, để cổ áo xoã sang hai bên.

"Ngươi muốn gây khó dễ cho ta?"

Đối diện với cái nhìn chằm chặp của vị tướng đứng thứ mười thần quân, Ria mỉm cười hỏi ngược lại: "Có ý kiến gì không?"

Lucas cau mày, thật muốn dùng dao bổ hộp sọ sinh vật này ra để xem bên trong chứa thứ gì.

"Không." Hắn cúi đầu, khàn giọng nói.

Không rõ có phải do ảo giác sinh ra từ ánh đèn dần le lói chợt tắt bên bức tường than chì xám ngắt hay không, nhưng dường như Ria nhìn thấy được vệt hồng nhạt đọng trên gò má hắn.

Thập thánh Lucas là một tên biến thái yêu thích trò chơi cùng chia sẻ thống khổ. Nói cách khác, ẩn sau vẻ ngoài lịch thiệp của một quý ông đứng trên vạn người, hắn thực chất rất dễ bị kích thích bởi đau đớn thể xác và cảm giác bị hành hạ về mặt tinh thần.

Mà đối với Ria Carney, những trò chơi đánh vào tâm lý chính là sở trường của cô.

Ria Carney, một con người được ông trời ban cho óc quan sát phi thường để bù lại những khiếm khuyết về mặt thể chất. Cô thuộc lòng sở thích, thói quen và hành động của những người xung quanh, sau đó lợi dụng điểm yếu của họ để thiết lập nên một bàn cờ vận mệnh, nơi bản thân cô là người điều khiển, còn từng chiến lược đều hệt như chiếc khăn bông được đan kết từ những sợi len nhỏ nhặt nhất.

Rầm!

Bàn tay đeo găng của thập thánh đang cẩn thận cài lại cúc áo lần thứ ba, cánh cửa gỗ đã khép kín đột ngột mở toang. Orc hăm hở bước vào, cười hỏi: "Tra khảo sao rồi? Hê hê đã tra... ngài Lucas, ngài làm gì vậy?"

"Không tra được gì." Lucas bình thản đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo bị lệch, trong đáy mắt lộ ra một chút chán ghét. "Ta đã nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi? Vào phòng thì gõ cửa."

Orc gãi đầu hối lỗi: "Hê hê ta quên! Ngài Lucas, vậy là con người này vô tội sao? Thần tối cao phát mệnh lệnh sai rồi à?"

"Không được vô lễ với thần tối cao."

Âm giọng nghiêm khắc khiến Ria Carney phải nhìn sang, còn động tác của gã da xanh thì giật bắn. Trong một giây ngắn ngủi, đôi con ngươi to tròn của Lucas dường như phát quang giữa đêm tối, khiến lưng áo đối phương phải ướt sũng dù những ngọn gió đông đang ngày một lớn dần. Hắn quay lưng rời đi, từng cử chỉ đều lưu loát hữu lực, như thể người vừa phát ra thanh âm hùng hồn kia là một kẻ khác chứ không phải bản thân hắn.

"Ngủ đi, con người. Orc, ngươi cũng về phòng của mình đi."

"Vậy là ngươi thực sự vô tội? Hê hê con người, ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ngài Lucas, biết đâu ngươi sẽ được ngài ấy thu nhận làm thuộc hạ thì..."

"Orc." Đã ra đến cửa, Lucas lần nữa mất kiên nhẫn đứng lại. "Về phòng của ngươi. Đừng làm ồn."

"Hê hê tuân..." Orc đáp như thói quen, rồi sực nhận ra cái gì liền vội chạy theo. "Ngài Lucas, hôm nay ngài không muốn..."

"Ta sẽ đi săn."

Cạch.

Quay trở lại phòng riêng của mình, Lucas lật ngửa bàn tay trống không, bên trên lập tức xuất hiện một con dao găm tinh xảo. Vuốt ve cái đầu nhọn hoắt cho đến khi ngón tay xuất hiện vết xước dài, một giọt màu đỏ chảy tí tách xuống thảm nhà đắt tiền, sau đó nơi miệng vết thương bốc khói nghi ngút.

Hắn không quay đầu mà ra lệnh: "Nói đi."

"Ngài Lucas, quá khứ của tù nhân kia khá phức tạp, so với một con người đúng là khá bất ngờ." Torture không biết từ bao giờ đã đợi sẵn bên cạnh bàn trà, đôi mắt mệt mỏi rũ xuống, lần lượt kể lại. "Cô ta sinh ra ở gia đình quý tộc của thế giới con người. Gia đình này rất đầm ấm, cha mẹ yêu thương con cái, anh em cũng yêu thương lẫn nhau. Đối với cô ta, ba mẹ và anh trai là cả thế giới."

"Nhưng tất cả đã thay đổi khi anh trai cô ta bị chết do tai nạn đuối nước được dàn dựng bởi âm mưu của một gia tộc khác." Torture không giấu giếm nửa lời, nói tất cả những gì mình đọc được qua trí nhớ và suy nghĩ của Ria. "Ba cô ta trở nên sa đoạ và ích kỉ, sau khi nhận chức chủ nhân gia tộc thì càng cuồng vọng, hung bạo và tàn nhẫn hơn nữa. Không muốn để sai lầm lặp lại, ông ta đã yêu cầu con gái mình phải thật giỏi giang, phải trở nên thật hoàn hảo, đồng thời sẵn sàng đánh đập vợ nếu bà làm trái ý. Tuy vậy, ông ta cũng rất yêu thương con gái duy nhất, sẵn sàng triệt hạ bất cứ kẻ nào gây nguy hiểm và lại gần con."

Lucas trầm ngâm không nói gì. Torture tiếp tục: "Tại nhân giới, người đàn ông này thật sự rất xuất chúng. Ông ta gần như hiểu tất cả mọi thứ trên đời, từ chính trị đến nghệ thuật, từ công việc bàn giấy đến võ nghệ. Ông ta..."

"Ông ta là người đã đào tạo ả ta?" Lucas đột nhiên cắt ngang.

Torture cúi đầu: "Dạ phải. Ông ta tự mình làm thầy giáo cho con gái. Đến năm con người kia lên mười tuổi, ông ta đã bỏ con vào một đấu trường bao gồm một trăm đứa trẻ, phải giết chóc lẫn nhau để giành quyền sinh tồn."

"Ồ?" Lucas ngẩng đầu nhìn lên, rất hứng thú với câu chuyện Torture kể. "Vậy ả ta có thắng không?"

"Cô ta không thắng, nhưng đã giết sạch toàn bộ những kẻ sống sót, bao gồm cả người thắng cuộc, thưa ngài."

"Một kẻ chân yếu tay mềm như thế?"

"Cô ta không mạnh về chiến đấu, nhưng cũng khá thông minh, thưa ngài." Torture dường như chỉ làm những gì mình được giao, không nói thừa cũng chẳng nói thiếu, đương nhiên cũng chẳng hạ thấp giá trị hay coi thường tù nhân. "Cô ta từ nhỏ đã được mệnh danh là thần đồng, nổi trội ở mảng lập kế hoạch tác chiến và điều nhân khiển tướng. Cô ta đã tham gia thanh trừng nhiều gia tộc lớn, trong đó có một gia tộc đứng đầu nhân giới trong suốt nhiều năm."

Lucas vuốt ve con dao găm: "Một mình ả ta?"

"Và sự trợ giúp của gia tộc, thưa ngài." Torture bổ sung. "Tuy nhiên, tính cách của cô ta đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi chứng kiến mẹ chết. Cô ta đã giết mẹ mình bằng một ly rượu độc, sau đó chọn cách tự tử từ một toà nhà cao tầng."

Đang nói dở, Lucas đột ngột phất tay ra hiệu Torture dừng lại: "Không phải ả ta rất yêu gia đình mình sao? Tự tử rồi tại sao còn sống?"

"Cô ta ban đầu không muốn giết mẹ mà là giết ba, nhưng cuối cùng mẹ cô ta lại uống ly rượu độc đó. Quá đau thương, cô ta đã quyết định tự tử nhưng bất thành. Ba cô ta đã kịp thời chạy đến và ngăn cản con mình." Torture trả lời. "Sau sự kiện này vài năm, cô ta chuyển ra sống riêng, nhưng vẫn giữ liên lạc với gia đình và thẳng tay diệt trừ những kẻ ngáng đường. Ngài Lucas, để lại cô ta còn sống trong pháo đài Pazzo này, thần nghĩ không phải một ý hay."

"Đây là mệnh lệnh của thần tối cao."

Thế nhưng thật sự là không có bất kì sự xuất hiện nào của thần linh trong trí nhớ ả ta. Lucas buồn chán tung hứng con dao găm, để nó xoay vòng như cánh quạt trên không trung rồi điêu luyện bắt lại lưỡi dao mà lòng bàn tay chẳng hề có lấy một vết xước: "Giỏi chiến lược giống lục trưởng lão à?"

"Thần không nghĩ cô ta có thể sánh được với lục trưởng lão, thưa ngài."

"Lui ra đi." Bị cắt đứt mạch suy nghĩ, Lucas ra lệnh. Torture không nói hai lời, lập tức cúi chào rồi lùi ra ngoài.

"Thật đúng lúc. Tên Orc cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi." Chỉ còn lại một mình trong căn phòng rộng thênh thang, Lucas đặt con dao găm lên kệ tủ pha lê, khẽ lẩm nhẩm. "Yếu đuối thì không thể gây hại, trẻ tuổi càng dễ uốn nắn, sinh mệnh ngắn ngủi càng dễ thay thế. Có lẽ ta thực sự phải xin thần tối cao thôi."

.

Cùng lúc đó, tại phòng ngủ trên dãy hành lang dành cho khách, Ria Carney quay đầu nhìn chàng trai vừa xuất hiện trong chiếc áo choàng đen kín mít, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Thần kí ức Cobb, gián điệp mà tộc tri thức cài vào đây." Cobb nhìn thẳng vào mắt Ria, nói dõng dạc.

Chỉ mới một tiếng trôi qua kể từ khi chia tay, vậy mà Cobb lại có cảm giác như cả thế kỉ vừa mới chuyển mình, hai chân hai tay hắn đều đã căng cứng. Trong suốt quá trình chờ đợi thập thánh kiểm tra Ria Carney, không chỉ phải lẩn tránh quanh pháo đài Pazzo với trạng thái cảnh giác cao độ, hắn còn liên tục xoa đầu bứt tóc vì những lời của con người này, tự hỏi bản thân nghe theo cô ta liệu đúng hay sai.

Một vị thần chiến đấu gián tiếp còn căng thẳng như vậy, người nằm ở trung tâm như Ria Carney rốt cuộc phải chịu đựng áp lực tới nhường nào?

Chỉ cần không đủ bản lĩnh, một sinh vật bình thường khi bị giam lỏng tại pháo đài Pazzo và phải đối mặt với những lời đe doạ đầy ẩn ý của Lucas gần như hàng ngày có thể dễ dàng bị ép tới phát điên chứ đừng nói tới việc tỉnh táo để diễn kịch và tính toán đối sách. Ấy vậy Ria Carney không chỉ làm được mà còn thực hiện rất tốt là đằng khác. Hiểm cảnh thúc đẩy bộ não hoạt động bằng công suất tối đa, khai phá toàn bộ linh cảm, giúp con người tự phá vỡ giới hạn của bản thân. Cứ như vậy, cô ta chắc chắn sẽ còn tiếp tục phát triển hơn nữa trong tương lai.

Phía bên kia, nghe thấy cụm từ "tộc tri thức" xa lạ nhưng cũng vô cùng thân quen, cõi lòng Ria hơi rục rịch. Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô đứng trước một người thuộc tộc tri thức, vậy mà chẳng hiểu sao trong đầu lại vọng đến một ý niệm.

——Ý niệm nói rằng cô phải bảo vệ nơi đó bằng bất cứ giá nào!

Đối diện với một Ria Carney không nhớ nổi mình là ai, Cobb lại chẳng mấy bất ngờ. Hắn siết nhẹ bàn tay, tinh thần đã bình ổn hơn hẳn so với gần một tiếng trước.

Hắn là người đã xoá sạch phần trí nhớ có liên quan đến các vị thần của Ria Carney, thay thế những điểm bất hợp lý bằng hình ảnh giả, ví dụ như thay vì thần tình yêu làm gia sư cho cô, ba cô sẽ tự làm gia sư cho con gái mình. Hoặc thay vì Jathae và nhiều vị thần nữa cùng cô đối đầu với Vanderval, nay chỉ có cô cùng gia tộc Carney đối đầu với Vanderval mà thôi.

"Ta có cách để ngăn tộc tri thức tận diệt." Khoảng một tiếng trước, Ria Carney nói, bàn tay mảnh khảnh không chút sức lực siết chặt lấy hai bắp tay đàn ông to khoẻ. "Xoá trí nhớ về các vị thần của ta, sau khi Torture kiểm tra thì trả lại nó."

"Ngươi..." Cobb trừng mắt, nhất thời không tiêu hoá được hết mấy câu hùng hồn của Ria. "Ngươi tin tưởng ta sẽ hoàn trả kí ức nguyên vẹn sao? Còn nữa. Nếu ngươi đã quên ta rồi, làm sao ngươi đồng ý để ta thi triển ma pháp trên người mình lần nữa được?"

"Ngươi là người của Jathae, ta sẽ không nghi ngờ ngươi. Khi lấy đi kí ức, hãy găm thêm một ý niệm vào tiềm thức ta, sử dụng loại ma pháp mà ngươi từng kể." Ria chỉ tay vào thái dương. "Gieo vào đầu ta rằng không được để tộc tri thức bị xoá sổ."

Cobb đã từng giới thiệu về ma pháp đặc trưng của mình. Ngoại trừ xoá bỏ và chỉnh sửa kí ức của kẻ khác, hắn còn có thể gieo vào đầu những người đồng ý thoả thuận một hạt mầm tiềm thức. Hạt mầm này vô cùng mạnh mẽ, có thể khống chế bản năng và cảm xúc của vật chủ, khiến vật chủ chẳng khác gì một môn đồ sùng bái thần linh bằng cả linh hồn, và rồi một ngày đột nhiên nghe được mệnh lệnh từ trên trời cao giáng xuống.

Cho dù có phải vứt bỏ cả thân xác, ý niệm nảy sinh từ hạt mầm tiềm thức trong đầu vẫn là bất diệt. Nó tựa như tín ngưỡng, cũng tựa như lý do để tồn tại.

Cobb kinh ngạc không thôi trước sự quyết tâm đáng ngờ của một kẻ ngoại tộc: "Cho dù là vậy thì ngươi cũng có thể làm gì? Đừng quên, ngươi chỉ là một con người, còn chúng ta vẫn bị mắc kẹt tại đây."

Tiếng bước chân của đoàn người vang vọng trong điện thoại di động đã nhỏ dần. Không còn nhiều thời gian, Ria gằn giọng, thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn của bản thân: "Ta đã có cách."

Không chỉ Ria Carney, ngay cả Cobb cũng nghe được âm thanh đi lại qua loa điện thoại. Trong lúc cấp bách, hắn đành phải liều mạng lựa chọn, đặt tộc tri thức lên đầu. Thêm một đồng minh là thêm lợi ích, yếu hay không không quan trọng.

Nhận được cái gật đầu của Cobb, đôi lông mày Ria giãn ra một chút. Cô cẩn thận dặn dò: "Ngươi phải nhớ kĩ ba điều, thần kí ức."

"Một, khi gặp lại ta, ta sẽ yêu cầu xác nhận thân phận. Ngươi hãy nhìn thẳng vào mắt ta, thành thật nói ra thân phận thật sự của bản thân. Ta sẽ không nghi ngờ nhầm người."

"Hai."

Đây cũng là lý do vì sao lúc trước, Ria Carney không dám đưa ra kế sách xoá kí ức và tạm thời gác chuyện bỏ trốn sang một bên để hỗ trợ tộc tri thức.

Bởi vì nếu không có kí ức và trở nên vô dụng, cô chắc chắn sẽ bị giết.

Cô hoàn toàn không thể tính trước được những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai, thậm chí còn chẳng mường tượng được bản thân sẽ rơi xuống cái địa ngục nào nếu phạm phải sai lầm.

Ria định nói gì đó, cuối cùng lại đổi thành: "Hai, ngươi không được phép ngáng đường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net