Hồi 80: Chuông leng keng, quan tài rỗng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hoàng trước sự ra đi của đối phương cũng là điều hiển nhiên

"Ta không chắc đây có phải thập tứ trưởng lão hay không, cũng không biết hắn đã chết chưa. Nhưng khoảng một tháng trước, vào lần cuối cùng tới thần điện, ta từng chứng kiến một cảnh tượng hoang đường." Âm giọng trầm lạnh của Bulgilhan thu hút sự chú ý của mọi người. Một nỗi lo ngại vô hình dâng lên trong lòng hắn, nhắc nhở hắn rằng mộ thất vĩnh viễn chôn mình trong màn đêm này không hề dễ xơi như vẻ bề ngoài của nó. "Trước bao nhiêu người qua kẻ lại, thập tứ thánh vậy mà một mình quỳ gối trước cửa thần điện Anatos bốn ngày bốn đêm!"

"Ngài ấy cầu xin thần tối cao giao nhiệm vụ diệt trừ tàn dư tộc tri thức cho mình, xin thần tối cao cho phép ngài lập công bằng cách mang về cái đầu thần tri thức. Lúc ấy, ngài ấy cố chấp cực điểm, dù bị thần tối cao thẳng thừng từ chối cũng chẳng chịu đứng lên, bao nhiêu người khuyên đều không được. Thậm chí cách đây nửa năm, sau chuyến truy quét tàn quân thất bại của thập tứ thánh Hydra, nghe nói thập ngũ thánh Arrogan đã trở về thần điện và đánh ngài ấy nằm liệt giường nửa tháng không thể ra khỏi cửa."

(Sự kiện tứ thánh xin thần tối cao để mình đi truy lùng tàn quân tộc tri thức rồi bị Arrogan đánh xảy ra ở: Hồi 65: Những đứa trẻ đến từ vùng đất không tên).

"Nếu cái tên nhóc đó đang ghen tị với ta thì cũng không phải không thể nha." Arazel cao giọng.

Gần như tất cả những vị thần thường xuyên ra vào thần điện đều biết tới thói hẹp hòi trẻ con của thập tứ thánh — thần bầu trời Hydra. Hắn từng có một thời trai trẻ hào nhoáng khi sinh ra trong một gia tộc lừng danh tại thủ đô, lớn lên một chút thì tiếp tục rong ruổi khắp chiến trường, dùng chính thực lực của mình làm bệ đỡ, thành công leo lên hàng ngũ thập ngũ đại thánh. Ngỡ như đó là đỉnh cao cuối cùng, hoá ra mới chỉ là sự bắt đầu.

Khoảnh khắc ấy, thiên chi kiêu tử thuở nào đã bước chân vào một thế giới mới — thế giới nơi bất kì ai cũng từng đứng tại vạch đích.

Một kẻ luôn toả ra hào quang của vị thần đứng đầu như Hydra không dễ thích nghi với điều ấy. Đám thần linh trụ vững trên ngai vàng lâu năm nhìn hắn với con mắt dành cho một tay ngoại lai không lành nghề. Họ cho rằng hắn quá thiếu chín chắn khi luôn nghĩ tới chuyện thăng chức, và chỉ sức mạnh là không đủ để trở thành thanh kiếm của thần tối cao.

Hydra từng trỏ vào Lucas, hỏi xem rốt cuộc một tên nhóc non choẹt như thế thì hơn gì hắn, rồi phải trả giá bằng cả một toà thành. Không ăn được tên xảo quyệt miền Nam ấy, hắn đánh chủ ý lên đầu Arazel miền Đông. Và may mắn thay, lần này hắn đã thắng.

Nhưng khi nhởn nhơ mang về ba tờ khế ước sang tên đất từ thần hoà bình, một nửa các vị thánh trong điện thờ nhìn hắn như một kẻ đã chết, bởi ai cũng biết Arazel là con trai của thần tối cao. Và cho dù mấy lời đồn thổi cho rằng mối quan hệ giữa họ không quá tốt đẹp, nhưng cơ thể họ vẫn chảy chung một dòng máu.

Đa phần mỗi vị thần tắm máu người với một nụ cười trên môi như bọn họ đều đủ tinh tế để hiểu rằng: Danh dự là mấu chốt rèn nên cốt cách của một người đàn ông. Nhất là với thần tối cao Zea. Bộ mặt của ngài là bộ mặt của cả thần giới.

Thần dân trên thần giới thường truyền nhau một câu đùa vui thế này: "Sinh ra trên đời, có ai chưa từng nói xấu tên hề của thần giới?" Song đó cũng chỉ là câu chuyện bên những hàng quán vỉa hè, hoặc phía sau cánh gà sân khấu. Mà hành động sỉ nhục con trai thần tối cao một cách công khai bằng hình thức đánh cược khế đất thế này chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt chủ nhân ngai vàng vĩnh cửu ấy.

Sự việc kết thúc trong bầu không khí không mấy tốt đẹp. Mặc dù thần tối cao khoan dung độ lượng, nhưng thần hoà bình đã găm sâu vào não thần bầu trời nhiều ấn tượng khó phai, về một kẻ chẳng có gì cả, ngoại trừ dòng máu chảy trong người, về một con chó điên cắn bậy, nhưng người bị cắn luôn phải cúi đầu xu nịnh nó.

Vì mối thù đoạt đất, Hydra nghĩ thần hoà bình cũng căm giận hắn lắm. Nhưng hắn không hề hay biết rằng nếu lần đó hắn không kiêu ngạo đặt cược, rắc rối chờ đợi tân thập tứ thánh trong tương lai còn lớn gấp bội.

Bởi đó vốn dĩ là một nước cờ đánh phủ đầu của thần tối cao.

Nhận ra dòng hồi ức đã đẩy suy nghĩ của mình đi quá xa, Bulgilhan khẽ lắc đầu, gạt bỏ những chuyện dư thừa, nói: "Da mặt thập tứ thánh rất mỏng. Ngươi còn nhớ bữa tiệc của các vị thần được tổ chức bốn mươi năm về trước không? Bảo ngài ấy quỳ trước thần tối cao thì không có gì đáng nói, nhưng bảo ngài tự nguyện quỳ một mình từng ấy thời gian, nhất là ngay giữa thanh thiên bạch nhật thì ta nghĩ ngài ấy không làm nổi đâu."

"Hơn nữa, khi nhìn thấy thập tứ thánh, bên cạnh ngài ấy không hề có bóng dáng của thập tứ trưởng lão. Tên thần khói luôn dính lấy chủ nhân mình vậy mà lại không cùng tới quỳ xin. Trừ phi bọn họ cãi nhau, điều này có chút không hợp lý."

Vừa dứt lời, thập ngũ thánh đã huých tay hắn, đuôi mắt hơi cong xuống: "Nếu ta phải đi lĩnh phạt thì ngươi có xin được chịu phạt cùng ta không?"

"Còn tuỳ trường hợp." Thập ngũ trưởng lão thẳng thắn.

"Khoảng thời gian thập tứ trưởng lão biến mất bên cạnh thập tứ thánh và phán đoán thời điểm tử vong của thi thể trùng khớp nhau." Ria nhìn sang Bulgilhan. "Hơn nữa, vì lý do nào đó, thập tứ thánh cho rằng sự mất tích của trợ thủ mình có liên quan tới thần tri thức Jathae, vậy nên mới sinh ra hận thù và quyết tâm phải đích thân truy sát đối phương."

"Ta nghĩ vậy, đương nhiên đây cũng chỉ là phán đoán mà thôi." Bulgilhan không kiêng nể gật đầu. "Mặc dù thập tứ thánh thường xuyên hạnh hoẹ với chúng ta, nhưng tính ngài ấy rất dễ xấu hổ, tuyệt đối sẽ không vì vài lý do đơn giản mà đánh mất thể diện của mình trước mặt bao người."

"Vậy ngươi nghĩ kẻ đã giết tên nhóc này... có thể là ai?" Arazel chỉ tay vào thi thể.

"Nghi can đầu tiên vẫn là thần tri thức Jathae." Thấy Ria Carney không có ý định mở miệng, Bulgilhan lên tiếng. "Nửa năm trước, thần Hydra từng bị vị thần này đả thương, nên ta có thể suy đoán rằng khoảng thời gian mà trưởng lão chết rất có thể chính là lúc mà thập tứ bọn họ nhận nhiệm vụ lùng bắt đợt kế tiếp."

"Đương nhiên, trường hợp này chưa thể lý giải tại sao thập tứ trưởng lão lại chết dưới mộ thất, càng không rõ vì sao thần tri thức lại chạy ngang qua đây."

Nếu đích đến sau trận đại chiến một năm trước của thần tri thức là tộc linh hồn, vậy sự xuất hiện của anh ở biên giới lãnh địa Owad không phải là không thể. Có điều ít ai ở thần giới biết đến mối quan hệ giữa thần tri thức Jathae và thần cai quản sự sống và cái chết tập sự Padeus, Ria Carney cũng không tiện hé miệng.

Theo phán đoán của cô, thù hận giữa Jathae và Hydra không chỉ bắt đầu từ một vết thương chí mạng. Thậm chí nó còn sâu sắc đến mức trở thành một khối u nhọt nhức nhối ngự trong lồng ngực hai người, mà cho dù một trong hai ngã xuống, trái tim toạc máu của kẻ còn lại chưa chắc đã được chữa lành. Trà trộn vào tộc tri thức, giả danh thần tri thức Erudite, khơi mào trận chiến diệt tộc, vấy máu giang sơn ngàn năm phồn hoa khi ấy. Trong danh sách những con chuột nhắt bị tình nghi, thập tứ trưởng lão đứng đầu.

Ria Carney từng chứng kiến thứ ma pháp đáng lo ngại của hắn. Ấy không phải kiểu dễ dàng đánh sập một toà tháp với đôi tay trần, mà là hiện thân của một nhà ảo thuật gia đại tài, nơi chân tướng và sự giả dối hoà quyện dưới làn khói mù mịt, để rồi phơi bày trước mắt công chúng thành phẩm được tạo nên bởi vô số nguyên liệu và ý tưởng viết trong bản công thức có sẵn.

Đeo lên chiếc mặt nạ của thần tình yêu Aros không phải chuyện đơn giản, nhưng thần tri thức Erudite thì chưa chắc.

(Nhắc lại thông tin: Sức mạnh của thập tứ trưởng lão là khói, có thể dùng để giả dạng người khác và rất giống thật. Phân thân bằng khói này từng bị Aros vặt đầu và Ria cắt cổ tại hồi 51: Những kẻ xâm lăng).

Tuy nhiên, mặc dù Jathae đủ thông minh để nhận ra sự khác lạ của cha mình, và đủ tàn nhẫn để giải quyết ân oán đó, nhưng phong cách làm việc qua loa này không giống anh. Nếu thần tri thức đã tới thị trấn Troue, hẳn phải nhận ra sự bất thường của nơi này. Ria Carney không tin anh bỏ đi mà không chõ mũi vào chuyện nhà người ta, nhất là với cá tính cùng công lý thần thánh hoá đó.

Đúng lúc này, giọng nói của Bulgilhan lại vang lên: "Nghi can thứ hai cũng là trường hợp chúng ta không muốn trở thành sự thật nhất. Kẻ đã đánh bại thập tứ trưởng lão và giết chết hắn — chính là kẻ chủ mưu chúng ta sắp phải đối mặt."

"Mâu thuẫn." Ria Carney lạnh lùng cắt ngang. "Nếu kẻ chủ mưu đã giết thập tứ trưởng lão, tại sao xác tân nương biến mất, nhưng xác hắn còn ở đây?"

"Lỡ đâu bởi vì thập tứ là nam, mà tân nương là nữ thì sao? Kẻ chủ mưu có thể chỉ cần xác nữ giới chứ không phải nam giới. Ngươi quên tục minh hôn dùng để nhắm đến sinh mệnh phụ nữ à?" Arazel nói một tràng.

"Trong số du khách mất tích bao gồm cả nam giới." Ria Carney nhắc nhở. "Nếu đây là hành vi giết người diệt khẩu do bí mật nào đó vô tình bị thập tứ trưởng lão phát hiện, vậy chiếu theo tâm lý tội phạm, hoặc hung thủ sẽ giấu cái xác kĩ càng hơn, hoặc hắn phải cẩn thận thu dọn hiện trường, lấy đi tất cả vật tuỳ thân có thể dùng để xác định danh tính của nạn nhân, ví dụ như cái tẩu. Trừ phi..."

"Trừ phi hắn không sợ người ngoài phát hiện ra thân thế của cái xác, thậm chí còn muốn..." Ria dừng lại một chốc, trong đôi đồng tử màu đá quý loé lên một tia phức tạp. "Thông báo cho mọi người biết rằng: Thập tứ trưởng lão, đã chết."

"Chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến thần quân?" Bulgilhan cau mày. "Nếu mục đích của hắn là thông báo, chẳng phải tốt hơn nếu bày cái xác này lên trên miệng giếng sao?"

"Đương nhiên hắn sẽ không làm vậy." Ria Carney đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì vứt xác ở nơi dễ thấy là một hành động quá mức phô trương, mạng đậm tính thách thức, hoàn toàn không giống phong cách của một tội phạm bị truy nã đang phải lẩn đông trốn tây như thần tri thức!

Những quân cờ đen trắng chậm rãi chuyển động, bên tai vang lên âm thanh chém giết, có mùi máu tươi hoà tan với không khí nơi đây.

Khói trắng mông lung toả ra từ đầu lâu hài cốt, mê hoặc tầm mắt người nhìn, nhưng đồng tử Ria Carney lại trong suốt như gương.

Mọi suy đoán đều đưa đến một kết luận rõ ràng, được giật dây sẵn bởi một tên thợ múa rối lành nghề: Hắn muốn thập tứ thánh hiểu lầm rằng cái chết của thập tứ trưởng lão là do thần tri thức gây nên, để rồi Hydra tự mình nuôi nấng hiềm khích cho đến khi ngay cả sự thật cũng chẳng thể dội tắt ngọn lửa hận thù đó nữa.

Cuộc truy lùng tàn dư tộc tri thức vẫn chưa tới hồi kết, và đây là một cách để đẩy nhanh tiến độ. Dùng thù hận nuôi dưỡng ý chí giống như dùng máu tươi bồi dã thú, tuy không biết khi nào nó sẽ cắn lại ngươi, nhưng trước khi điều ấy xảy ra, ngươi có thể lợi dụng sức tàn phá kinh hoàng của nó trên chiến trường.

Dĩ nhiên, sự việc thập tứ trưởng lão ra đi còn gây nên một hồi sóng to gió lớn, và những thế lực vẫn luôn rục rịch nhắm tới vị trí thập tứ thánh sẽ không chịu ngồi yên.

Vậy kẻ hưởng lợi nhiều nhất trong vụ này là ai?

Năm đầu ngón tay Ria chậm rãi co lại, như thể đỡ lấy một khả năng.

Nước đi này không đơn giản chỉ vì tiện tay, mà là một mũi tên trúng hai mục đích.

"Cho dù suy luận thế nào thì trên thần giới này, kẻ có khả năng giết chết thập tứ trưởng lão tuyệt đối không đơn giản." Sau khi phân tích một hồi, Bulgilhan nói với vẻ mặt nghiêm trọng. "Cũng không phải hạng chúng ta có thể đối phó mà không có bất cứ chuẩn bị nào."

Dưới hầm mộ tịch mịch, bao quanh bởi hàng trăm hài cốt rục xương và những ngôi mộ cuốc tơi đất, chìm trong cơn gió hôi thối sặc mùi tử thi và giòi bọ là vô vàn sinh mệnh đến rồi lại đi, hợp thành một vùng âm lãnh như thủ phủ u linh.

Mặc dù bọn họ đều là một lũ đầu óc thô, nhưng ngoại trừ Arazel, chẳng có ai thích đâm đầu vào chỗ chết.

"Mặc kệ mấy cái đấy đi." Thần hoà bình dạo bước quanh phòng, tự nhiên như thể một du khách đang xách theo va li hành lý du lịch và bước chân lên chuyến tàu hạng sang. "Kiểm tra quanh đây một vòng rồi nhanh lên thôi, để chiều làm tiếp. Ta còn muốn đi ăn trưa nữa, đói quá rồi nè."

"Được." Bulgilhan gật đầu. "Riona, ngươi phụ trách bên trái, Arazel bên phải, ta sẽ kiểm tra mặt trước, tất cả chú ý đừng bỏ sót chi tiết nào. Elpis đứng ở ngoài đường hầm để canh gác, để ý xung quanh xem có động tĩnh gì không."

Mọi người nghe phân công thì lập tức bâng cao tinh thần, chia ra mỗi người một góc, bắt đầu tỉ mỉ thăm dò từ trên xuống dưới.

Dưới lòng đất không có đồng hồ, cũng không thể dùng mặt trời để dự đoán khoảng thời gian trong ngày. Bọn họ đã trong mộ thất này quá lâu, đến mức tuy ngực còn khó chịu, nhưng phổi cũng đã quen hít thở nồng độ oxi loãng. Tiếng sột soạt giấy nhám, tiếng bước chân, tiếng vân vê khi có người tì ngón tay lên tường đá, và tiếng hít thở là tất cả âm thanh đang hiện hữu. Ngoài ra, không còn gì hết.

Câm lặng đến bất an.

Cho đến khi kẻ đứng sau bức màn của vở kịch rối đặt xuống một cơn gió buốt lưng, vẻ tĩnh mịch mới dần biến mất. Kinh hoàng và hãi hùng thình lình vùng dậy từ những nấm mồ câm lặng, sáng quắc một màu đỏ tươi.

"Ngao! Ngao! Ngáo!!" Elpis bất ngờ nhào vào trong phòng, cắn chặt gấu quần Ria Carney rồi cố lôi đi bằng đôi con ngươi trừng lớn như thể vừa chịu đả kích nào đó.

Bulgilhan — người đứng sát cửa nhất nhanh chóng lao ra ngoài xem tình hình, nhưng đối diện với hắn chỉ có hành lang tối tăm kéo thành đường dài hun hút sang hai bên. Ánh sáng không thể rọi tới vài lối rẽ hiếm hoi trong mộ thất, nơi chỉ tồn tại những hồn ma hỗn loạn núp dưới cái bóng cô quạnh và tang thương.

"Trong đường hầm chính không có gì xảy ra, nhưng chúng ta cứ rời khỏi đây đã." Với vốn kiến thức rộng lớn cùng tình yêu động vật bao la của mình, Bulgilhan rất tin tưởng vào Elpis cũng như bản năng dã thú của một linh thú chưa trưởng thành. Giác quan trẻ con phát triển rất mạnh mẽ, không phân biệt người hay quỷ. Chúng nhìn đời bằng con mắt thuần tuý nhất, có thể cảm nhận được vài thứ dơ bẩn, trong khi đám người lớn bọn họ rất dễ bị phân tâm bởi bối cảnh xung quanh.

Trở ra căn hầm tối, cả bọn nối bước ngay sau thập ngũ trưởng lão. Arazel như muốn đu thẳng lên người hắn, nhưng vị trí đó đã thuộc về Elpis. Chiếc đèn dầu duy nhất được an tâm giao cho Ria Carney, bởi mọi người đều nhất trí cho rằng dù ma quỷ ập đến, cô cũng sẽ không hoảng sợ quăng nó đi. Hơn nữa, một số linh hồn sợ ánh sáng, trong khi nhân loại này là người duy nhất trong nhóm bị quỷ nhi đánh dấu trên cơ thể.

"Suỵt." Chưa đi được bao xa, bước chân Arazel bỗng dừng lại. Hắn thần bí áp ngón trỏ lên môi, dỏng tai nghe ngóng. "Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"

Leng keng... leng keng...

Âm thanh lanh lảnh bỗng văng vẳng truyền tới thính giác.

"Tiếng chuông này...." Bulgilhan cảnh giác nhìn xung quanh. "Thật giống chuông gọi hồn."

____
Lảm nhảm:

Ria Carney giỏi phân tích, nhưng đôi khi ẻm cũng hỏi một số câu rất cơ bản, ví dụ như: "Thứ gì hút các linh hồn đi?" hay "Sinh vật này thuộc chủng tộc gì?" bởi vì em ấy không sinh ra ở thần giới, không có nền tảng kiến thức cơ bản. Phán đoán có thể dựa vào logic, nhưng những thứ còn lại thì phải dựa vào những năm giáo dục bắt buộc thôi.

Bởi vì ẻm gánh mảng suy luận nên sức chiến đấu rất thấp. Ngược lại với con trai Melissa, sức chiến đấu mạnh thì thường sẽ mất não.

Jathae và Aros cũng không ngoại lệ. Hai ổng được cả sức mạnh lẫn não, nên tính tình mới sứt sẹo ngang dọc như thế đó. =))) Một đứa mở miệng là mắng con gái tui tới hói đầu, đứa còn lại bày đặt chê bai với phân biệt chủng tộc. Luật quả táo chỉ đến muộn chứ không bao giờ vắng mặt. Trời nguyền rủa mấy ổng ăn hành ngập mồm trên con đường tình iu. :)

Arazel chẳng được cái nước gì, nhưng người ta có thần tối cao chống lưng nha. =))) Có quyền có tiền nên mua chuộc được tui ròi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net