Hồi 80: Chuông leng keng, quan tài rỗng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc, vụ việc hài cốt quỷ nhi bị kẹt bên trong ống dẫn nước chẳng thể gây nên sóng gió gì lớn.

Lại qua một đêm mưa lớn, phố phường trấn Troue lần nữa khoác lên mình lớp áo nhộn nhịp rực rỡ, như thể phiên chợ vùng núi lúc chín giờ sáng toả ra ánh hào quang của hòn ngọc quý giữa rương châu báu đã bị hun chảy thành bùn. Vô vàn quầy hàng nối thành từng đường san sát trên vỉa hè, không thiếu khách khứa tấp nập cụng vai vào nhau. Và từ một vài hiệu ăn bên kia đường, mùi thơm nức mũi của món bún bò và mì thập cẩm tựa tinh hoa lan tỏa khắp con đường.

Thế nhưng đạo đức và luật lệ chẳng thể xuất hiện chỉ nhờ ranh giới của ánh sáng và bóng tối. Nơi đây vẫn là nó, một vùng đất cổ hủ và dốt nát, thiên đường của những trò đồi truỵ và tanh tưởi, đến mức ngay cả tình yêu cũng trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng.

"Có vẻ thị trấn này vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng."

Lời đánh giá mang theo vẻ trào phúng sâu cay vang lên khi nhóm khách dạo bước quanh khu chợ. Ánh mắt chất chứa vài tia ghét bỏ của thập ngũ trưởng lão lướt nhanh qua những khuôn mặt thiếu sức sống ven đường. Tinh thần đám đông này chẳng khác nào miếng bọt biển rửa bát vớt lên từ cái xô cũ, ủ rũ và tràn đầy mệt mỏi, như thể hôm qua vừa phải làm việc quá độ, vừa không được ngủ ngon giấc.

So với bọn họ, ba người một thú bị quỷ quấy nhiễu cả đêm vẫn mang tâm trạng sảng khoái hơn nhiều. Đến mức không biết Arazel đã tung tăng bơi qua bao nhiêu cửa hiệu, rồi bị chủ sạp đá mông bao nhiêu lần. Cuối cùng, hắn hào hứng nhào vào một chiếc váy xanh neon tại tiệm đồ lụa, thứ đang phát sáng như cột đèn đường, đồng thời bảo người bán hàng lấy xuống một chiếc hồng kim tuyến trên giá.

"Mấy mẫu váy này hơi giống lễ phục nhỉ? Liệu có mặc tới bữa tiệc đầu năm sau được không? Mà biểu cảm này của ngươi là sao đây?" Arazel vừa ngẩng đầu đã phải hứng chịu ánh mắt kì thị của những người qua đường, bao gồm hai trong số ba đồng đội thân yêu của hắn.

Chưa dừng lại ở đó, người bán hàng còn lục lọi một hồi rồi ném cho hắn một chiếc nơ lưng cùng màu, sau đó xoa xoa đôi bàn tay nứt nẻ của mình vào nhau, tạo thành tiếng sột soạt khô khốc: "Cô nương muốn mặc đi tiệc hay đi chơi đều phù hợp hết. Loại lụa này rất hợp với dáng người chuẩn chỉnh của ngươi đó."

"Khá đẹp đấy, nhưng ta không thích mấy cái màu hoa hoè sặc sỡ này, ốm thành que củi mất. Vậy ai mặc đây ta?" Arazel đột nhiên đổi ý. Hắn quay phắt đầu, bỡn cợt làm mặt quỷ với hai người phía sau.

Trêu chọc thì trêu chọc, cái thứ khốn nạn này còn xách theo hai chiếc váy, ướm xanh neon lên người Ria, rồi gật đầu, lại ướm hồng kim tuyến lên Bulgilhan, tiếp tục "ừm" một tiếng, gật đầu hài lòng.

Ria Carney: "..."

Bulgilhan: "..."

Ừm ông nội ngươi chứ ừm.

Mới cười được một cái, thần hoà bình đã sợ hãi phát hiện hai người đối diện đang dùng ánh mắt đáng sợ nhìn hắn.

Đáng sợ đến mức nào?

Đó chính là một kiểu đe doạ đầy ngạo khí, giống như chỉ cần hắn dám ngớ ngẩn thêm một giây nữa thôi, chắc chắn hai chiếc váy này sẽ trở thành hung khí treo cổ hắn liền.

"Ma pháp phòng thân cơ bản... A! Ta mua cái này!" Vội vàng tìm cớ tránh thoát khỏi trận phong ba bão tố, Arazel xúm vào một quầy hàng bán sách, ngồi xổm ngắm nghía mấy tiêu đề thường bị vứt xó trong thư viện thần điện. Lựa ra lựa vào không biết bao nhiêu lần, hắn móc lên một cái bìa mà dường như bị chính chủ cũ chà cho nát bươm, để làm nổi bật cái chất cổ kính rẻ tiền lãng nhách của một cuốn sách nhuốm màu thời đại: Nghệ thuật phòng thân cơ bản.

Phải quản lý sổ nợ chất chồng của thập ngũ thánh, thập ngũ trưởng lão thoạt nhìn nhã nhặn và dễ tính, thực chất bên trong là một con quỷ tính toán chi li. Hắn khuyên Arazel không được, đành quay sang bắt bẻ ông chủ quầy hàng, thoạt trông sắp sửa cãi nhau. Ria Carney phải nhắc nhở bọn họ về nhiệm vụ chính, hắn mới chịu xoè tiền trả đủ cái giá cắt cổ đó.

Giếng thần nằm giữa khu rừng phía Nam thị trấn Troue, cách khu nhà sàn ba mươi phút đi bộ. Đó là dải đất khô héo và âm u, ngay bên cạnh miếu thờ của thuỷ thần long. Mấy nhánh cây xương người quắt queo rũ bóng xuống bốn bề gạch trắng ố vàng, càng làm tăng hương vị cổ quái.

Thoạt nhìn thị trấn Troue rất nghèo khó, xem ra bao nhiêu của cải kiếm được đều đã đắp vào hai cái cột chống trước miếu thờ. Nếu chỉ lướt sơ qua, ấn tượng đầu tiên của người xem chính là: Hai cột chống này đắp từ vàng nguyên chất! Nhưng nếu quan sát kĩ càng sẽ phát hiện những vết khắc gỗ sát rịt nền nhà, hệt như tạp phẩm bị vứt bỏ.

"Nếu thuỷ long thần nhìn thấy cái miếu này thì chắc ông ta khóc thét luôn quá." Hai tay Arazel chống hông, ác liệt nói. "Bọn họ dùng vàng nạm con giun để đè lên hoa văn khắc hình rồng thật sự nè. Bây giờ ta cậy vàng ra giúp ổng có được không?"

"Đừng nghịch ngợm lung tung, cẩn thận không chạm vào mấy vật không nên sờ." Bulgilhan chưa từng buông lỏng cảnh giác sau vụ quỷ nhi đánh dấu người. Hắn kiểm tra bên trong miếu thờ một lượt.

Miếu không lớn, cấu tạo đơn giản, bàn thờ và tượng long thần chiếm gần hết diện tích, hai bên vách tường khắc hoa văn xiên xiên sẹo sẹo, ở chỗ này treo hai miếng lụa dài, ghi hai dòng chữ tương ứng nhau, ghép lại thành một câu: Khi ngươi nhìn chằm chầm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn lại ngươi.

"Nghe có học ghê." Một tay Arazel gãi má, tay còn lại khoác qua cánh tay Ria, vặn nhỏ âm giọng để những người khác không nghe thấy. "Mà nè bé mèo lớn, bây giờ mới có dịp tám chuyện, ta hỏi ngươi một câu nha."

Tầm mắt Ria Carney rời từ bàn thờ tới hoa văn khắc trên bốn vách tường: "Hỏi đi."

"Ngươi có thấy ánh mắt của bà chằn tinh nhìn tên lông mày cụt dường như... ngày càng kì quái không?" Arazel nghĩ lại mà sởn hết cả da gà. "Cảm giác như chó sói tìm thấy thỏ rừng ấy. Mà nếu khiến ta khó chịu thì đã đành đi, nhưng ta lại luôn thấy đáng ghét nữa."

Nghe vậy, con ngươi Ria dừng lại một giây rồi tiếp tục chuyển động trên tấm lụa chữ. Cô nói: "Phu nhân Imer có tình cảm với ngài Bulgilhan."

"Suỵt! Ngươi nói nhỏ thôi!" Arazel trợn mắt ra dấu.

Ria chả hiểu kiểu gì.

"Không phải người ta hay nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân còn gì? Những chuyện thế này chúng ta giữ bí mật đi, đến tai tên lông mày cụt nhỡ hắn nhân cơ hội đoàn tụ với tình yêu luôn thì sao?" Arazel hùng hồn giải thích. "Lỡ đâu hắn rất yếu, bị lăn qua lăn lại một đêm đã bán đứng chúng ta rồi."

"Hẳn là không." Ria Carney bình tĩnh nói. "Trừ phi đối phương là Elpis, ở phương diện này, ngài ấy hẳn vẫn có khí phách, ít nhất phải lăn trăm lượt mới phản bội."

Arazel cười khẩy: "Chỉ sợ đến lần thứ mười đã bị ép thành cái xác khô mất rồi."

.

"Trong miếu không có gì bất thường. Xem ra chỉ còn cái giếng này."

Một lúc sau, Bulgilhan đi tới bên miệng giếng cạn ẩm mốc rêu xanh và dây leo rậm rạp, loài thực vật mà cho dù thời tiết lạnh ngắt, nó cũng đủ sức sống để lan khắp bốn phương tám hướng. Giếng sâu hun hút, khi ném một ngọn đuốc cháy dở xuống còn thấy được mặt đất đá lạnh lẽo đón chờ những kẻ sa chân bằng dấu máu khô quắt, và cả cánh cửa thông hầm cao ngang ngực. Khoá xích buộc tại tay nắm chỉ là khoá phổ thông, xem ra khu mộ thất cũng không phải cấm địa thần bí gì.

Bulgilhan vừa cẩn thận dò xét từng chút một, vừa nơm nớp lo sợ thần hoà bình sẽ nhân lúc mình không để ý mà nhảy ùm xuống giếng. Trái tim hắn cứ liên tục nhảy nhót lên xuống không yên, cho đến khi tìm ra kết quả tổng hợp liều thuốc trợ tim, mới chìa tay về phía Ria: "Nước."

Ria Carney luôn mang theo bên người một chai nước uống để đề phòng bất trắc, lúc này liền đưa cho hắn. Sau khi mở nắp chai, thập ngũ trưởng lão vẩy vài giọt nước vòng quanh đám cây leo quanh miệng giếng, không phải để tưới cây mà là chuẩn bị cho một trận pháp đặc thù.

Thấy lá cây xanh mướt đã ngóc đầu lấy lại sức sống, hắn vẽ vòng tròn ma pháp bộc phát ma lực trên không trung, mang theo chỗ nước còn thừa, lao thẳng xuống dưới.

Ánh sáng xung lực bùng lên ngay bờ vực thẳm, giống như cái nắp úp chặt trên hộp ô mai chua ngọt cất ở ngôi nhà thuê làng hoà bình, ngăn không cho bất cứ thứ gì vượt qua. Kết quả này không mấy bất ngờ, thậm chí còn củng cố suy luận tối qua của Ria thêm lần nữa.

Bulgilhan nói: "Đây là trận pháp bảo hộ, ngăn không cho bất cứ linh hồn nào bị hút đi."

Ria Carney hỏi: "Thứ gì hút đi?"

Ánh mắt Arazel liếc nhanh qua chai nước trên tay thập ngũ trưởng lão một cái: "Sao ngươi chẳng bao giờ hỏi vào trọng điểm vậy?"

Mọi người cùng cúi đầu nhìn xuống giếng. Qua hồi lâu không ai trả lời, Bulgilhan đáp, tiện thể đưa ra phân tích: "Ngoại trừ một số oán hồn cần bị phán xét và lưu lại tộc linh hồn một thời gian, thế giới sẽ hút các linh hồn đã chết tới cầu âm dương, sau đó tuân theo quy luật sinh tử mà tan biến. Trận pháp này xuất hiện ở đây chứng tỏ bên dưới từng hoặc đang chứa chấp linh hồn, và kẻ nào đó không muốn chúng được siêu sinh."

"Ta cũng muốn uống nước." Đột nhiên, Arazel chìa tay về phía Ria, nói một câu chẳng ăn nhập gì.

Elpis hé mắt nhìn lên, cảm thấy trông thứ thần linh này không giống đang khát, mà dường như là... nó cũng không biết diễn tả ra sao nữa. Tị nạnh chăng?

Trước kia, mỗi khi vòi vĩnh thứ gì, thần hoà bình thường xuyên dùng ánh mắt "ngươi không cho ta chết ở đây cho ngươi xem", sau đó rất thành thục thực hiện kĩ năng "nếu mặt mình đủ dày thì tất cả những việc xấu hổ đều là của người khác", hiếm khi thấy hắn lộ vẻ khó ở thế này.

Ria Carney cũng cảm thấy sai sai, nhưng sự chú ý của cô đang tập trung vào cái giếng, vậy nên không quan tâm lắm mà đưa chai nước cho Arazel.

Đối phương mở nắp uống, sau đó nở nụ cười rạng rỡ. Sự tập trung của Ria lập tức bị nụ cười ấy cướp giật, cô hơi khựng lại một chút, rồi khóe môi cũng cong lên.

"Cưới vợ ở cái chỗ này, sở thích của thuỷ long thần cũng đặc biệt thật." Một lúc sau, Arazel quay trở lại miệng giếng bé tí, không khỏi cảm khái: "Thành giếng nhỏ quá, không đủ chỗ mở cánh."

Bulgilhan gật đầu, xoay người vào miếu thờ rồi quay trở lại với một sợi dây thừng bện chặt: "Đành phải dùng tạm thứ này. Ta xuống xem thử trước, các ngươi ở trên này đi."

Cẩn thận buộc một viên đá thô cỡ nắm tay vào một đầu sợi dây, Bulgilhan ném nó xuống giếng. Sợi dây thừng rất dài, đồng nghĩa với việc khi âm thanh va chạm truyền tới tai cả bọn cũng là lúc viên đá và đầu dây vừa nãy chạm đáy. Bằng cách này, thập ngũ trưởng lão có thể xác định chính xác độ sâu, cũng như mức độ nguy hiểm ở nơi mình sắp sửa nhảy vào.

Càng xa vời mặt đất, lệ khí cùng oán khí càng dễ bề lộng hành. Mặc dù đối với khả năng bẩm sinh của một vị thần đứng trong hàng ngũ cao nhất, hắn tự tin rằng chẳng mấy thứ trên đời này có thể đụng đến mình. Nhưng hắn cũng ngại phiền phức, bởi ba cái phiền phức bên cạnh đã đủ làm hắn bận muốn điên rồi.

Lý do Bulgilhan không muốn đưa tất cả cùng xuống giếng một phần cũng vì thế. Thứ nhất, giếng này quá hẹp, đứng không nổi ba người lớn. Thứ hai, chẳng cần nghi ngờ, hắn chắc chắn thần hoà bình sẽ làm vướng tay vướng chân, hoặc xui xẻo hơn là cõng đến rắc rối. Ria Carney cũng hiểu suy nghĩ của hắn, vì vậy khi Arazel ngang bướng kéo đuôi Elpis và cánh tay cô với ý định bổ nhào tới, cô đã giữ đối phương lại.

"Để ngài ấy đi dò đường."

Kể từ lúc ném cái xương cá luôn vướng mắc trong cổ họng và giãi bày thân phận thật sự, mặc dù ngoài mặt vẫn không thể hiện nhiều, nhưng tâm trạng Bulgilhan đã thoải mái hơn hẳn. Hắn không tự gò bó bản thân như trước, mà kiêu ngạo phô trương sức mạnh cùng tài năng của một trong những vị thần đứng đầu thần giới. Ma pháp đặc trưng của hắn có khả năng thực thể hoá một số vật dụng, trong đó có đinh nguyền rủa — thứ đang uỷ khuất hạ mình trở thành cái cọc sắt giữ dây thừng cho chủ nhân.

Loạt xoạt vài tiếng, thập ngũ trưởng lão đã đáp đất.

Sau đó là một hồi lẻng xẻng, xích sắt rơi xuống. Bulgilhan mở cửa tiến vào mộ thất.

Vốn dĩ Arazel thuộc hàng ngũ thanh niên thiếu nữ tuổi trẻ năng động, không có việc gì làm thì phải bày trò chèo cây chọc phá tổ chim, hay lặn xuống đáy hồ bứt rong bứt rêu. Bây giờ ép hắn đứng trên miệng giếng, căng tai nghe ngóng tình hình đồng bạn xông pha chiến tuyến, chẳng thà bắt cầu thủ bóng đá ngồi yên một chỗ đấu võ mồm.

Vậy nên, để thoả mãn tâm tình đang bứt rứt không yên, thần hoà bình chỉ chỉ cái miếu bên cạnh, trưng ra biểu tình hết sức lo ngại: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chúng ta ở trên này một mình à? Có thấy cái miếu thờ kia không? Ta tính rồi. Kiểu gì trong vài phút nữa cũng có thứ dơ bẩn từ bên trong xồ ra cho mà xem."

"Không phải ngài là thập ngũ thánh à?" Đến đảo mắt nhìn lại cũng không cần thiết đối với Ria Carney. Cô nhớ rõ từng ngóc ngách và cách bài trí bên trong miếu thờ, đủ để một sơ đồ mặt bằng giản lược hiện ra trong đầu mỗi khi có người nhắc đến.

"Ngươi có hiểu nhầm cái gì ở chỗ ta không vậy?" Thập ngũ thánh không hề cảm thấy xấu mặt khi phân trần sự thật. "Ngươi không thấy ô dù của ta to đến mức nào à? Cho nên mới toàn mạng được tới bây giờ đó. Không có tên lông mày cụt thì ta chỉ là một con gà mà thôi. Đi, chúng ta xuống đó cùng hắn, không tí nữa có gì xộc từ miếu ra là chết cả lũ đó." Hắn ta hăng hái túm cổ Elpis đang ngơ ngác nằm trên đùi mẹ, tàn nhẫn quăng thẳng xuống giếng.

Ấu thú đáng thương rơi giữa không trung, mặt đập vào thành giếng, vinh dự in lên rãnh đá to tổ chảng.

Được Bulgilhan chăm sóc và huấn luyện nữa năm, chẳng những tính tình Elpis kiều ngạo gấp ba, mà đôi cánh nhỏ xíu cũng đã lột xác, to và chắc khoẻ hơn hẳn. Nó hoàn toàn đủ khả năng ôm theo từng người một trong lúc điên cuồng đập cánh hạ độ cao, đồng thời oán giận trừng mắt nhìn thần hoà bình.

Nếu không phải ả này từng cho nó thức ăn ngon, nó đã thả ả rơi tự do từ lâu rồi!

Dĩ nhiên Arazel không biết được dã tính trào dâng trong lòng con thú. Thấy chân sắp chạm đáy giếng, hắn cao giọng dạy dỗ: "Nào, Elpis, hạ cánh từ từ thôi nhé."

Hắn lập tức bị ném thẳng xuống vũng máu khô ngay trước cánh cửa mộ thất.

"Cái con mặt giặc này!" Thần hoà bình ngọ nguậy đứng lên, còn chưa kịp đứng vững thì một lần nữa ngã sấp mặt, hoàn thành sứ mệnh trở thành đệm đỡ giúp Ria Carney tiếp đất êm ái.

Tuy môi trường dưới giếng không hề ô nhiễm, chẳng có mạng nhện và sâu dòi như Arazel từng tượng tượng, thậm chí còn khá sạch sẽ do thường xuyên được các tín đồ quét dọn, nhưng một tuần nay trời đổ mưa lớn, rêu xanh phát triển mạnh mẽ, vậy nên hai cú ngã của hắn đủ để trực tiếp đem mấy loài thực vật này nhét đầy mồm.

Nghe thấy tiếng động, chẳng cần nhìn, Bulgilhan đã biết xảy ra chuyện gì. Hắn đỡ trán quay về chỗ cũ, song lại được chứng kiến cảnh tượng Ria Carney cưỡi cổ thần hoà bình, vì thế vẻ mặt trong phút chốc liền trộn lẫn giữa nghi ngờ và thoả mãn.

"Elpis."

Elpis quay đầu lại, thấy Bulgilhan đưa một quả táo ăn vặt. Nó đành nhận lấy mà chẳng hiểu ra sao.

"Làm tốt lắm."

Thần nguyển rủa cổ vũ một câu bằng âm giọng có lệ hết mức, sau đó quay sang Ria và Arazel.

"Mấy người xuống đây làm gì?"

Arazel phủi quần áo đứng dậy, cười híp mắt, vỗ vỗ bả vai đối phương: "Ai da đừng giận nữa mà trợ thủ yêu quý của ta. Đương nhiên là ta tới đây để tìm ngươi rồi."

"Tìm ta?" Sắc mặt thần nguyền rủa hơi thay đổi, rục rịch hai màu vừa xanh vừa trắng, âm giọng có chút vặn vẹo. "Các ngươi ở trên kia an toàn không muốn ở, xuống tìm ta làm cái gì?"

Arazel cười hì hì hai tiếng, làm bộ vô tội sờ cằm: "Ờm thì... chủ nhân ngươi vừa mới bói một quẻ, tính ra trong hôm nay, ngươi phải trải qua một kiếp nạn, hơn nữa kiếp nạn này còn có quan hệ với giếng, vậy nên ta lập tức triệu hồi bé mèo lớn và con lợn này tới trợ giúp ngươi vượt ải thành công. Sao? Ta đúng là một cấp trên tốt bụng đúng không?"

Nghe vậy, khóe miệng Bulgilhan không nhịn nổi mà co rút liên hồi, trong lòng dường như đang gào thét: Chủ nhân!! Ngươi làm sao mà lại muốn giúp đỡ ta rồi? Ta thật sự không muốn ngươi nhọc lòng đâu. Ngươi mà ra tay, chuyện gì cũng sẽ đổ bể hết đó!

Nhưng suy cho cùng Bulgilhan vẫn không thể trực tiếp bôi nhọ của con trai thần tối cao.

Ba người một thú chỉ dừng lại một lúc, rồi rất nhanh tiến vào bên trong, xuyên xuống một đường hầm bậc thang cao chừng 3 mét với phần chóp vuốt nhọn đầy cứng cáp. Mặt đất dưới chân rất khô ráo, đến mức từng cụm máu đông cũng trở nên thật rõ ràng. Chẳng ai ngờ được bên dưới một cái giếng cũ kĩ và chật chội, lại là một khối kiến trúc ngoằn nghèo như thế, giống hệt địa ngục nhuốm mình trong nỗi thăng trầm màu đỏ — màu của máu và cái chết.

Mộ thất mở ra với ấn tượng về một lễ sảnh rộng lớn nhưng bít gió. Hàng trăm bia mộ bằng gỗ găm sâu xuống từng đồi đất nhấp nhô, xếp thành nhiều hàng ngay ngắn trước điện thờ cỡ đại đậm nét cổ xưa. Bởi vì điện thờ này được xây bằng đá, vậy nên rất khó thể phán đoán nguồn gốc cũng như thời gian chính xác mà nó sinh ra suốt hơn 5000 năm lịch sử.

Vùng đất dành cho sự tĩnh lặng này không có lấy một tia sáng tự nhiên, hoàn toàn chìm đắm trong hơi lạnh âm u rét xương. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu trên tay Bulgilhan rọi tới mấy tấm bia gỗ khắc chữ mơ hồ, không đủ để đem lại ấm áp và an tâm, nhưng cũng không tối đến mù mắt. Hoàn cảnh kim rơi cũng đủ khiến hai mắt người sống trắng dã này rất hợp để trở thành địa điểm hoàn mỹ cho những thước phim kinh dị, phỏng chừng còn có thể giúp đạo diễn quay phát nhừ mà không hết ý tưởng.

Kể từ khi bước xuống đáy giếng, khoang mũi nhạy cảm của Arazel khọt khẹt không ngừng. Ba mươi chỗ thì hết hai chín bị bao phủ bởi mùi hôi khó chịu, một cái còn lại nhường cho nấm mốc và mối mòn.

Lúc này, Ria Carney đã hoàn thành chuyến tham quan từ bốn bức tường đổ lại. Với thủ đoạn của cô, chỉ sợ một gián cũng vinh dự có mặt trong bộ nhớ não.

Thấy cô trầm ngâm suy tư, Arazel không khách khí huých tay: "Thế nào, thần thám tiểu mỹ nhân? Có phát hiện ra điều gì khả nghi không? Ta nói nè bé mèo lớn, đi đứng nhớ cẩn thận mấy cái mộ dưới chân ngươi nha. Nếu cảm thấy có thứ gì đó chộp cổ chân mình thì phải gào lên gọi ba ba đó, nhỡ đâu..."

Ria Carney bỗng chỉ tay lên điện thờ.

Âm thanh véo von của thần hoà bình ngưng bặt.

"Không có tượng thần." Giọng nói Ria không hề gợn sóng. "Điện thờ này thờ cái gì?"

"Chắc là thờ thuỷ long thần đi? Xung quanh bốn bức tường đá cũng toàn là bức hoạ điêu khắc hình rồng." Bulgilhan đã cảm nhận được vấn đề không ổn, liền đưa ra phán đoán.

Ria Carney nói: "Thờ cúng và cầu nguyện là phương thức truyền tin giữa tín đồ và thần linh mà không cần dùng đến các phương tiện liên lạc thông thường. Một vị thần không nhất thiết phải sở hữu đền thờ hay miếu thờ, nhưng đây là một trong những cách phô trương thanh thế và sức mạnh hữu hiệu nhất của những vị thần nổi tiếng. Để xác nhận quyền sở hữu miếu hoặc điện thờ, một vật dụng tuỳ thân của vị thần ấy sẽ được khảm vào tượng thần, sau đó trưng bày ở vị trí trang trọng nhất, như vậy, tín đồ tới cung phụng có thể coi nó như một phân thân cấp thấp của thần linh để thực hiện tế bái."

"Cho nên, nếu nói điện thờ này được xây dựng để thờ thuỷ long thần mà không có bất cứ tượng thần hay vật tuỳ thân nào thì quá sức kì lạ."

Bulgilhan: "Đúng là vậy."

Bởi không quá am hiểu nguyên tắc dựng đền, Bulgilhan đã không nhận ra ngay lập tức. Dù sao thì hắn chẳng sở hữu nhiều miếu thờ, mà kể cả có, cũng đã chất đầy mạng nhện từ lâu. Thần hoà bình thì... nhắc đến lại thấy đáng tiếc thay cho hắn.

Bulgilhan phán đoán: "Cũng có thể điện thờ này vốn thuộc sở hữu của một vị thần khác, mà thuỷ long thần chỉ là một sinh vật trấn toạ thôi. Ví dụ như điện thờ lớn nhất ở thuỷ tộc thờ thuỷ thần, nhưng xung quanh bày rất nhiều tác phẩm điêu khắc hình thuỷ long thần, bởi vì thuỷ long thần được coi như một hộ pháp thân tín của vị thần bảo hộ thần tộc ấy."

"Cho dù xung quanh vẽ bao nhiêu con rồng đi chăng nữa, nghi vấn vẫn không thay đổi." Ria Carney củng cố lại suy luận của đối phương. "Bất cứ vị thần được sùng bái nào đều cần một hình tượng đặc trưng. Đó là thường thức của sinh vật. Không quan trọng những hình vẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net