Chương 13: Nội quy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận thấy Harry sau khi trả lời xong thì đứng ngẩn ra, miệng vẫn há hốc và chẳng buồn cử động, Kathy im lặng chờ anh suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng.

"Gì vậy?"

"Không có gì." Anh lắc đầu ngay, và quay lưng lại, giả vờ như đang tập trung nhìn tượng con mèo nhỏ xíu trên bàn với vẻ tò mò và thích thú, "Mà, em mệt rồi nhỉ? Giờ mọi thứ xong xuôi cả rồi, em nằm nghỉ ngơi một chút đi."

"Chẳng cần đâu. Bây giờ hết mệt rồi."

Cơn đau đầu thật sự đã biến mất, tuy đôi khi vẫn còn chóng mặt.

"Vậy tốt rồi, nhưng em cũng nên nghỉ một tí. Nghỉ đi."

Kathy do dự một chút, cố nghĩ ra chuyện gì đó để làm, nhưng vì quả là chẳng còn gì để xử lý ngay, nên cô leo lên giường, bỏ giày ra rồi ngồi trên đó.

"Ối!"

Cô nhảy dựng lên không trung có đến bốn tấc, như thể mới đè phải một cây kim. Sau khi đáp xuống mặt đất, vừa xoa phần bị đau, Kathy vừa trừng mắt nhìn xuống chính nơi cô mới ngồi lên.

"Trời ạ, cuốn nhật ký. . ."

Đó là quyển nhật ký rách nát vừa mới chiếm sự chú ý và bất mãn đặc biệt của cô lúc vừa mới bước vào căn phòng khi nãy. Harry cầm lấy nó, tò mò giở ra những trang giấy đã úa vàng may mắn chưa bị xé rời ra, rồi cất nó vào một cái túi xách nhỏ của anh.

"Anh làm gì thế?" Kathy nói, hết sức ngạc nhiên, "Nó đâu còn xài được nữa đâu? Chúng ta có thể mua những quyển khác tương tự thế này mà, đâu nhất thiết phải giữ cuốn đó."

"Anh biết rồi, vì. . ."

Harry không nói hết câu, nhưng tay thì vẫn đang cố gắng nhét quyển nhật ký vào chỗ sâu nhất và bí mật nhất có thể trong cái giỏ nhỏ xíu của anh. Rồi Harry đứng thẳng dậy, đối diện với cái tủ sách.

"Nghỉ đi. Giờ anh cần kiểm tra xem đống sách trên kệ này có cần thiết không, để bỏ bớt vài cuốn đi. Với cuốn nào cuốn nấy đều dày hơn một quyển bách khoa toàn thư thế này, sớm muộn gì cái tủ sách này cũng sập mất."

Kathy gật đầu. Cô trườn sang phía cửa sổ, và lại ngắm nhìn khung cảnh thành phố lần nữa. Rồi như nhớ ra điều gì, cô hỏi với ra đằng sau.

"Cơ mà, sao lúc nãy anh nhất quyết phải nhét quyển nhật kí vào giỏ vậy?"

Thay vì trả lời, Harry chỉ đứng yên, cũng chẳng tỏ vẻ chú ý đến câu hỏi của cô. Kathy rời mắt khỏi cửa hàng quần áo đằng xa và quay ra sau, để nhìn thấy một Harry đang nhìn chằm chằm lên trần nhà với khuôn mặt có vẻ đăm chiêu hơn thường ngày. Cô ngạc nhiên.

"Sao thế?"

"Ờ. . . thôi bỏ đi." Anh nói nhanh, "Anh chỉ là tò mò về nó thôi."

"Về cái gì?"

"Nghỉ đi."

Sau khi cho cô một câu trả lời chẳng ăn nhập gì đến câu hỏi, anh tiến về phía mấy túi đồ và bắt đầu dọn đủ thứ ra, nào là đồ mặc, nào là đồ dùng lặt vặt, nào là đồ ăn dự trữ, đủ thứ. Anh xếp từng thứ vô nơi này, nơi kia một cách thật gọn gàng và ngăn nắp. Quay sang, Harry thấy Kathy vẫn đang chằm chằm nhìn mình sửa soạn.

"Sao em không ngủ đi? Anh sắp xếp đồ thôi, có gì đâu mà xem."

Cô không nói gì, chỉ im lặng nằm xuống, lăn về phía góc giường, nhìn chằm chằm lên bầu trời qua cửa sổ một lúc, rồi quyết định chợp mắt một thời gian ngắn. Cơn đau đầu lúc này đã hết hẳn, giờ cô chỉ còn thấy đau nhức vài chỗ trên người, giống như cảm giác mà lúc cô còn ở bệnh viện cô vẫn luôn cảm thấy. Harry nhìn sang, thấy cô đã ngủ, nên cố gắng làm mọi việc nhẹ nhàng hết mức để không gây tiếng động. Sau đó, anh nhón chân ra khỏi phòng.

Khi xuống dưới bếp, Harry thấy bà Kent đang chuẩn bị bữa tối. Bà ngước lên và nhìn về phía cửa ra vào.

"Cậu xong rồi đó hả? Vậy đợi ta chút, tôi nấu xong rồi ta dặn dò cậu. Phần này hai cô cậu chia ra mà ăn, lát nữa ta phải đi có việc, tới sáng mới về, không dặn được."

"Vâng cháu hiểu rồi. Vậy nếu cô cần cháu giúp gì cứ nói cháu nhé, cháu sẽ làm, coi như là lòng biết ơn cho sự tốt bụng của cô."

"Không cần phải nói. Lúc nào ta thấy ta cần thì ta sẽ nói, không cần là cảm ơn hay biết ơn gì cả."

"Cháu xin lỗi. Vậy cháu đứng đây đợi."

Sau khi nấu xong, bà dọn hết đồ ăn ra bàn, rồi mới nhìn Harry nghiêm túc dặn dò.

"Ta sẽ vào thẳng vấn đề." Bà hắng giọng, "Ta thì không thường xuyên ở nhà, nên hai cô cậu không cần lo quá nhiều về việc làm hài lòng ta." — Harry cảm thấy nhột trong bụng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản — "Nhưng, nhớ giùm ta vài điều: ta không biết, và cũng không quan tâm cô cậu làm gì — miễn đừng là chuyện phạm pháp, hiển nhiên —, nhưng ít nhất ngôi nhà phải luôn gọn gàng, không được quá bừa bộn hay dơ dáy; tiếp theo thì, ngoài những bữa ta rảnh, ta ở đây nấu ăn sẵn và hai cô cậu chỉ việc dùng bữa, thì những buổi khác hai cô cậu đi mua đồ ăn và đồ sử dụng hằng ngày mà sống, chứ ta không thể lo hết giúp được. Kế tiếp, tầng trệt này là nơi ta sống, không phải nơi cô cậu sống, nên những lúc ta không ở đây thì cô cậu không được phép vào phòng ta khi ta chưa cho phép với bất kì lý do gì.

"Những điều đơn giản và dễ hiểu, đúng chứ? Và còn về giá thuê, ta chỉ lấy mỗi người một trăm bảng trong một tháng. Đó là giá cố định, vì nó đã thấp lắm rồi nên ta sẽ không bớt thêm gì nữa. Phải rồi, về đồ đạc trong nhà, nếu cô cậu làm hư thì tự cô cậu phải lấy tiền cô cậu mà mua đền lại. Yên tâm, đồ đạc nơi đây không quá đắt đâu, và nếu có thì ta sẽ chỉ lấy một nửa tiền đền. Nói chung thì không có điều gì lạ, vô nghĩa hay khó khăn cả, nên cậu hãy hứa rằng sẽ làm theo, nếu không thì ta sẽ tăng giá cho ba lần đầu vi phạm, thêm lần nữa thì đừng trách ta đuổi khỏi nhà. Hiểu rồi chứ?"

"V— vâng, cháu hiểu rồi." Harry gật đầu, "Tụi cháu hứa sẽ làm theo như cô đã dặn, sẽ không làm cô thất vọng đâu."

"Gọi ta bằng bà Kent, đừng gọi bằng cô. Ta nói rồi, cậu chưa nhớ hả?"

"Cháu. . . x— xin lỗi." Harry lúng túng nói, "Cháu nhớ rồi ạ, bà Kent."

"Được." Bà Kent nói, kiểm tra đồng hồ bỏ túi của bà, "giờ thì ta phải đi rồi, hai cô cậu ở đây nhớ làm theo lời ta nói đấy."

"Vâng." Harry khẳng định.

Trời lúc đó đã bắt đầu chập tối. Sau khi bà Kent đi, Harry lên phòng thì thấy Kathy đang ngồi trên giường nhìn lên trời qua cửa sổ lần nữa. Nghe tiếng chân, cô tò mò quay ra đằng sau.

"Bà ấy dặn dò gì vậy?"

"Cũng những điều đơn giản thôi. . ."

Sau khi thảo luận xong về nội quy bà Kent đưa ra, cùng với việc sống ở nơi đây có thể sẽ cần cái gì. . . mất gần hai tiếng đồng hồ, cả hai xuống dưới ăn tối với bụng ai nấy đều đói meo. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net