Chương 15: Quang cảnh và hình ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau, Kathy đứng dậy, vẫn còn một chút đau đầu, nhưng cô mặc kệ.

"Tôi ổn rồi. Cơ mà, còn sớm mà nhỉ, hay là chúng ta đi dạo một tí nhỉ? Sau đó sẽ về. Như vậy có phiền cậu không?"

"Ồ, cậu muốn sao cũng được." Cô gái nhún vai, hất mái tóc vàng ra đằng sau, "Tôi cũng đang đi lòng vòng quanh đây, thêm một người nữa thì cũng không thành vấn đề. Phải rồi," cô dường như nhớ ra gì đó, "tôi là Hannah Donatella, gọi là Hannah thôi."

"Ồ," Kathy thoáng ngạc nhiên, rồi hiểu ra rằng nếu Hannah mà chờ cô nhớ để mà hỏi tên rồi mới nói thì chắc một thời gian sau cả hai mới không còn chỉ xưng "tôi, cậu" để nói chuyện với nhau, "chào Hannah nhé, tôi là. . . ơ. . . Thy."

"Thy?" Hannah lặp lại, cũng ngạc nhiên, nhưng Kathy có một cảm giác kỳ lạ rằng Hannah chỉ đang giả vờ tỏ ra như thế, "Tên cậu hơi lạ, lại ngắn nữa."

". . . Ừ, tôi cũng thấy vậy." Kathy gật đầu, bối rối, "Vì, thật ra tôi cũng không biết tên của chính mình, nhưng anh bạn đi với tôi luôn gọi tôi như vậy, nên tôi cũng chỉ biết như thế. Cũng không rõ đó có phải tên tôi không, hay là tên người khác. . ."

"Lạ vậy?" Lần này thì sự sửng sốt trên gương mặt Hannah nhìn thật hơn nhiều, "Tên cậu, nhưng bản thân cậu cũng không biết, nhưng người khác lại biết?"

"Ờ. . ." Kathy dè dặt trả lời, "không biết nữa. Tôi cũng đã hỏi tại sao anh ấy lại gọi như vậy, nhưng ảnh không trả lời."

"Thế à." Hannah nhìn đi chỗ khác, "Có lẽ anh ta có lý do khó nói."

"Tôi cũng nghĩ vậy, nên không hỏi anh ấy nữa."

Hannah đứng suy nghĩ thêm một chút, rồi ngoắt cô đi dạo cùng. Kathy đồng ý ngay, vui vẻ đi theo.

Và rồi cả hai cùng nhau đi quanh tất cả các đường phố ngõ hẻm — những nơi đủ vắng để Kathy có thể yên tâm không bị đuổi đánh vô cớ lần nữa. Vừa đi, Hannah vừa giới thiệu cô những thứ lạ lẫm xung quanh, hệt như lúc cô đi với Harry hồi còn ở bệnh viện. Nhưng lần đi lần này khác lần trước rất nhiều, không phải vì khác đường, không phải vì khác giờ đi hay người đi cùng, mà là khác trong chính Kathy; tất cả những lúc cô bắt gặp một khung cảnh nào đó trong lúc đi, thì một khung cảnh khác, tuy mờ nhạt, nhưng lại vô thức hiện ra trong đầu cô.

Khi đi qua một khu vườn của một ngôi nhà nào đó, nơi có các chậu hoa lớn hơn hai chậu hoa ở nhà của bà Kent, cùng với sàn nhà được lót gạch, trong đầu cô bất ngờ xuất hiện khung cảnh về một cánh đồng hoa rộng lớn, thơm ngát hương nhiều loài hoa đẹp tuyệt trần như hoa hướng dương, hoa cẩm chướng, hoa hồng, hoa tulip,. . . Tuy chúng được tạo thành từ những đường nét mờ ảo, nhưng Kathy cảm thấy có gì đó rất quen về hình ảnh này, và trước khi cô kịp nhìn kỹ hơn để có khái niệm rõ hơn về nơi này, nó biến mất, đột ngột hệt như lúc mới hình thành.

Khi đi sát ra đường và phải né xe ngựa, xe đạp qua lại, mà đường thì có đường rất hẹp, có đường cũng rộng nhưng chỉ là rộng gấp đôi, hoặc gấp ba những con đường nhỏ hẹp ấy, được đắp bằng xi măng trộn với nhựa và luôn luôn ồn ào tiếng xe cộ, người qua lại, cô lại nhìn thấy — như thể cô có khả năng nhìn thấy hai khung cảnh cùng lúc — những con đường rộng lớn bằng sỏi đá, đất cát, nơi mọi người đi lại đều bằng chân, và nơi đây hoàn toàn yên tĩnh hơn nhiều. . .

Tất cả những nơi cô đi qua đều không nơi nào mà không náo nhiệt, song hình ảnh về một vùng đất yên tĩnh, thanh bình và thoải mái cùng một bầu không khí trong lành lại hiện ra trong đầu cô. Điều đặc biệt là lần này cô thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được bầu không khí trong trẻo và tâm trạng bình yên nơi ấy, dù cảm giác đó chỉ là thoáng qua. Cô vừa mới nhanh chóng quyết định cố gắng ghi nhớ những thứ cô thấy được và cảm thấy được thì nghe một giọng nói từ đâu đó vang lên bên tai.

". . . Cho em ra ngoài chơi đi mà! Em muốn đi chơi, em không muốn ngủ!"

Kathy và Hannah đều giật mình, lập tức quay sang trái, nơi có tiếng một cậu bé vọng ra ngoài từ một ngôi nhà.

"Không được!" Vang lên một giọng cao ngất của con gái, có vẻ là chị thằng bé, "Bây giờ đã tối rồi. Ba mẹ thì chưa về. Sao chị dám cho em đi một mình ngoài kia được?"

"Em không quan tâm! Ba mẹ lúc nào cũng vắng nhà, sao chị lại lôi cái đó ra để nói?" Giọng đứa em trai giận dữ nói, "Có bao giờ ba mẹ ở nhà với chúng ta một ngày trọn vẹn đâu? Có bao giờ ba mẹ dẫn chúng ta đi chơi, đi du ngoạn đâu? Mấy đứa bạn em, ai cũng một lần được ghé thành phố Hellastuff, còn em thì không! Bây giờ em muốn đi chơi, chị cũng cấm. Vậy mọi người muốn nhốt em ở nhà đến hết đời à?"

"Không! Em sai rồi!" Chị nó hét lên, to không kém thằng em, "Ba mẹ đi là đi làm, đi làm để kiếm tiền nuôi chúng ta, kiếm tiền để mua đồ ăn, quần áo, mọi thứ cho em sống, và cho chị sống. Họ đâu có đi chơi! Họ đi làm để nuôi chị em chúng ta, và nhờ chị ở nhà trông em, chị cũng không được đi đâu cả, để trông em. Nghĩ đi, mọi người làm mọi thứ vì em, và lời cảm ơn của em là sự cộc cằn vô lý và trách móc? Em không biết nghĩ cho mọi người sao? Đâu phải chỉ mình em muốn đi chơi khuây khỏa, ai mà chẳng muốn! Nhưng, em ơi, không đi được em ạ! Bận thế này thì đi chơi thế nào? Mọi người lo làm việc, ai cũng muốn nghỉ ngơi, đi chơi mà không được, nhưng có ai than vãn, trách móc như em đâu? Em hãy nghĩ lại đi, chị nói có chỗ nào không đúng không nào?"

Giọng của cô chị ban đầu thì có vẻ tức giận nhưng nhẫn nại, nhưng về sau thì chuyển sang uất ức. Đứa em nghe vậy, im bặt, không nói gì nữa. Cả Kathy lẫn Hannah đứng ngoài đều im lặng lắng nghe, thầm thấy cô chị đúng, nhưng sự trách móc của đứa em cũng không hoàn toàn sai trái, vì nó đơn giản chỉ muốn đi chơi — và đứa con nít nào mà lại chẳng muốn điều đó.

Nhưng, cũng như những lần trước, khung cảnh về việc những gia đình vui vẻ nói chuyện, chơi đùa và đi chơi với nhau lại xuất hiện trong tâm trí Kathy. Lần này cô không còn ngạc nhiên nữa, mà gắng chú ý xem những hình ảnh đấy là ở đâu, nhưng vì nó quá mờ nhạt, mơ hồ và chẳng giữ nguyên được quá ba giây, nên cô vẫn không tài nào đoán ra được nguồn gốc của khung cảnh đấy. Khi nó biến mất, Kathy vẫn còn kẹt đâu đó trong suy tư, thử liên kết lại những điều cô mới thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net