Chương 29: Sự nghi hoặc chưa thể giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 'Tội họ nhỉ. . .' — Kathy vô thức nghĩ, và rồi nhận ra mình đang suy tư về nó — 'Nhưng khoan, câu chuyện này, dường như. . .' cô nhíu mày, 'mình. . . đã từng nghe kể rồi.'

Cô ngờ ngợ nhìn về phía Hannah, người đang vừa chạy xe vừa kiểm tra xem đống giấy cô đã lấy tay đè lên trong lúc cầm ghi đông có rơi ra hay bị rách không. Và Kathy nhớ ra — 'Harry!' cô suýt nữa hét lớn cái tên lên vì kích động, 'Đúng rồi, hôm trước ảnh có kể với mình về bạn thuở nhỏ của ảnh, và nói rằng cô ấy cũng đã rời xa anh — nhưng không nói lý do. Rời xa. . .' cô nhíu mày, suy nghĩ trong lúc né một tảng đá nằm ngay trên đường đi ('Tôi sẽ không té nữa đâu' Kathy cay đắng nghĩ thêm), 'thế này thì cũng không hẳn là giống, vì cái này nó có nhiều nghĩa lắm, nói thế này thì cũng không được rõ ràng nhỉ? Nhưng không thể nói nó không tương đồng với nhau về một số điểm, vì — này, chờ chút đã —" cô suýt nữa tông vào một đứa nhóc chạy ngang qua con đường để lấy nước từ cái giếng phía đối diện khi nghĩ tới điều này, 'Hannah nói cậu ấy nghe được câu chuyện kia từ một người mới vừa quen biết? Trùng hợp rằng mình và anh Harry cũng chỉ mới biết nhau gần đây. . . nhưng không lẽ lại có nhiều sự trùng hợp đến thế — liệu chúng có thực sự chỉ là trùng hợp hay không?'

Đến đoạn này, Hannah giảm tốc độ và tụt xuống đi ngang bằng với Kathy khiến cô, theo bản năng nhanh chóng tìm cách giấu không biểu hiện những cảm xúc liên quan đến những tranh cãi trong lòng ra ngoài mặt, mà quên rằng Hannah hiển nhiên không thể đọc được suy nghĩ của cô để mà biết đến các mâu thuẫn đang bùng nổ trong im lặng kia.

'Mà nhắc mới nhớ, anh ấy có vẻ quan tâm và thân mật với Hannah,' cô tiếp tục nghĩ tiếp, sau một lúc quan sát Hannah. 'Tuy ảnh đã giải thích rằng đó là do cậu ấy và cô gái kia có nét tương đồng, nhưng hôm trước, với cách nói chuyện kia, mình vẫn có cảm giác cả hai đã quen nhau trước đó. Nếu là vậy —'

". . . Hannah này."

Kathy khẽ nói, sau khi ngập ngừng đắn đo một chút.

"Gì vậy? Đừng là chuyện té xe khi nãy nữa nhé. Tôi nghĩ nghe chuyện gì đó hài hước sẽ thú vị hơn cơ."

Tuy đang không có tâm trạng giỡn, nhưng nghe Hannah nói vậy, cô không thể nào không bật cười, dù nụ cười không được tự nhiên, đúng hơn là méo xẹo.

"Không phải chuyện đó đâu, cậu yên tâm. Nhưng là. . . cậu với anh Harry có biết nhau trước khi chúng ta gặp nhau hôm đi mua bao thư không?"

". . . Sao cậu hỏi như vậy?" Hannah trả lời ngay, có vẻ căng thẳng, và suýt nữa cán trúng con chó mà thằng nhóc mém nữa làm nạn nhân của Kathy lúc nãy đang dắt.

"Chỉ hỏi thôi," Kathy nhún vai theo kiểu đừng–bận–tâm, "nhưng mà. . . có đúng không, Hannah?"

"Không," Hannah nói ngay, trước khi nhận ra như thế có phần hơi thô lỗ, và nói thêm, "ờm. . . không hề. Tôi chưa từng gặp anh ta trước đây — tin tôi đi."

Rồi dường như cảm thấy mình cần bổ sung thêm một điều gì đó khá quan trọng — dựa trên biểu cảm trên gương mặt cô —, Hannah nói thêm, "Hôm trước cậu có hỏi tôi rằng tại sao khi mọi người lạc vào đây rồi thì không thể thoát ra được nữa, nhớ chứ?"

"Nhớ."

"Vậy thì chiều nay tôi sẽ trả lời, sau khi về nhà. Còn bây giờ, cậu lo tập trung mà chạy xe đi, đừng lơ mơ kẻo té nữa đấy."

"Được," Kathy gật đầu, thất vọng.

Hannah chưa trả lời, nên Kathy cũng không muốn hối thúc thêm. Cả hai im lặng đi cùng nhau băng qua các cánh đồng trồng lúa mì và các ao hồ nuôi vịt, cá kia, và sau đó là đến biển. Bãi biển này vô cùng mênh mông, rộng lớn, cùng với mặt biển trong xanh và đem lại một bầu không khí mát và trong lành đến lạ. Là một người yêu thiên nhiên, Kathy cứ mải nhìn sang bên trái, hết ngắm hoa lại ngắm biển — cũng vừa để né ánh mắt của Hannah. Những cơn sóng nhẹ nhàng vỗ làm tâm trạng cô dịu lại, không còn mất bình tĩnh như lúc nãy khi nhận ra rằng Hannah với Harry rất có thể là biết nhau từ trước.

Hình ảnh về cô gái với mái tóc bạch kim và chàng trai trông giống Harry kia lại xuất hiện trong tâm trí Kathy một lần nữa, nhưng cô mặc kệ nó. Dù gì thì, lý do có thể chấp nhận nhất — hoặc cô muốn chấp nhận nhất — chính là nó chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Cô đã nhìn thấy rất nhiều những ảo ảnh trước khi nó xuất hiện, làm sao chỉ duy nhất cô gái đó là thật? Thực ra, cô cũng đã nghĩ rằng có thể cô đã nhìn thấy hình ảnh của ngôi làng mình được sinh ra, nhưng lại không hề có chứng cứ gì cho suy đoán ấy cả — Harry cũng đã bảo rằng anh không hề biết gì về thân phận của Kathy, nên việc kể cho anh, suy cho cùng vẫn chẳng có ích gì.

'Đó là còn chưa kể rằng những điều này nghe khá là buồn cười và không đáng để tâm. Ấy mà, có vẻ như thành phố này giáp ranh với biển nhỉ?' Kathy nghĩ, vì đi một lúc lâu vẫn chỉ thấy cảnh vật phía trước dần dần thay đổi, chứ bãi biển kia thì vẫn ở đó, chỉ có khung cảnh và bầu không khí thay đổi một chút. Cô nhìn vô tấm bản đồ, và thấy, ở ngay giữa khu vực có biểu tượng biển đó, là một dấu chấm bé tí ghi 'Biển Nemagrid'.

"Biển Nemagrid giáp với thành phố Lingway và thành phố Horritel, tức là hai nơi cậu đi giao thư đầu tiên đấy, nên cậu sẽ còn được ngắm biển dài dài, yên tâm đi," Hannah lên tiếng, như thể cô đọc được suy nghĩ Kathy.

"Vậy sao?"

"Phải. Mà cũng chẳng cần lo, mai mốt đi học cậu sẽ được học những cái này, nên không cần quá lo bị thiệt thòi vì thiếu kiến thức đâu."

"Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Nhưng mà chừng nào mới tới thành phố Lingway vậy?"

"Sắp đến rồi, chỉ khoảng hai cây số nữa thôi. Mấy giờ rồi vậy?" cô nói, và nhìn vào túi áo khoác để xem mình có để cái đồng hồ bỏ túi trong đó không. "Tôi để cái đồng hồ trong túi xách rồi. Cậu coi giúp tôi với."

"Nhưng mà. . . tôi đâu biết xem đồng hồ," Kathy bối rối nói, và một tay cầm ghi đông (cô vô cùng ngạc nhiên vì mình có thể làm được điều này), tay còn lại cô lôi ra trong túi váy món quà mà Hannah đã tặng cho lúc nãy.

Hannah suýt nữa tông xe vào một ngôi nhà rơm nằm gần như ngay trên lề đường, nhưng bình tĩnh lại ngay, và ngao ngán rên rỉ. Gương mặt Kathy đỏ lên lần nữa, và cô dường như bất chợt trở nên hứng thú với làn đường hơn là gương mặt dở cười dở khóc của bạn.

"Tôi quên mất, cậu chẳng hề biết về điều gì ở đây hết cả. Vậy. . ."

Hannah bắt đầu chỉ với một giọng kiên nhẫn rất bất thường, và Kathy chăm chú nghe, đôi má vẫn còn đỏ vì ngượng.

". . . Tức là, chữ 'VII' này là số bảy, chữ 'IX' này là số chín, chữ 'V' là số năm?"

Một lúc sau, Kathy vừa nhìn lên những đám mây vừa nhíu mày nhớ lại những gì Hannah vừa nói.

"Đúng rồi. Cậu hiểu nhanh đó. Và đó là cách nhìn số, còn cách đọc giờ. . ."

Giải thích xong, Hannah lại hỏi Kathy.

"Hiểu hết chứ? Nó rất là dễ luôn đó."

"Ừ. Vậy thì, bây giờ đang là. . . chín giờ năm phút, đúng không?" cô đắn đo nói, sau khi dí cái đồng hồ sát vào mắt để nhìn thật kỹ, trước khi nhận ra nếu giữ tư thế đó lâu hơn thì không sớm thì muộn cô cũng sẽ tông phải ai đó trên đường.

"Đúng, cậu hiểu nhanh thật đó. Vậy là biết cách xài rồi, lát nữa phải tách ra đi phát thì nhớ xem nhé. Đến mười hai giờ trưa là phải trở về bưu điện đó. Và — ô, chúng ta tới thành phố Lingway rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net