Chương 33: Đi tiếp, hoặc quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kathy đứng yên như pho tượng tại chỗ, nhìn chằm chằm chính xác vào khoảng không mà đôi mắt màu đỏ kia đã ở vài phút trước có đến nửa tiếng. Mãi cho đến khi cô nghe tiếng xe thắng kít ngay đằng sau và cảm thấy một luồng gió thổi qua người, Kathy mới giật mình quay phắt ra sau, nhanh và đột ngột đến mức cô suýt té.

"Harry!"

Khi này, đến lượt Harry phải vừa vịn tay vào xe vừa chống hai chân xuống đất để khỏi té. Anh nhìn cô chằm chằm.

"Em vừa gọi anh bằng —"

"THY! HENRY! Hai người làm gì ở đây thế?" một giọng nói kêu lên từ đằng xa, nghe có vẻ sốc.

Kathy lại quay phắt ra đằng sau một lần nữa, và lần này cô té thật. Harry vội leo xuống xe và đỡ cô lên. Kathy nhận thấy gương mặt anh tái mét, và đôi mắt màu nâu của anh mở to, nhìn Hannah theo kiểu vừa kinh ngạc, vừa lo sợ vừa đe dọa, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn tò mò của cô, anh hắng giọng và vội chạy về phía Hannah. Kathy cũng chạy theo, nhìn cả hai dò xét. Câu nói của cô gái tóc đỏ kia vẫn vang vọng rõ rệt bên tai Kathy, dù cô đã cố gắng sử dụng sự có mặt của hai bạn mình làm xao lãng lần gặp mặt khi nãy hết mức có thể.

Hannah đã dựng xe và đang đứng chờ phía bên kia con đường. Khi cả hai đến, cô trao đổi với Harry một ánh nhìn theo kiểu em–xin–lỗi ('nhưng lỗi gì mới được nhỉ?' Kathy nhướn mày), rồi quay sang Kathy.

"Tôi đi khắp nơi rồi, chẳng tìm thấy xe của cậu ở đâu cả, chứ đừng nói là cái thùng thư. Cơ mà, sao anh lại đến đây?" cô hỏi Harry.

"Cái đó. . ." anh lưỡng lự, rồi lảng đi, "ấy khoan, bây giờ cũng mười một giờ rồi, em — và anh nữa — nên giao xong phần thư của tụi mình nhanh nhất có thể rồi quay trở về bưu điện, chứ không trễ giờ mất. Mười hai giờ là phải quay về rồi."

Kathy tính lên tiếng để hỏi về sự tránh né này, và cả cái tên mà Hannah gọi lúc nãy, nhưng cô nàng đã chen vào ngay khi cô vừa mở miệng, "Cũng đúng. Nhưng mà, Thy làm lạc mất cái xe đạp với thùng thư rồi, nói gì với Jane bây giờ đây? Với lại, cậu ấy quay về bằng cách nào khi không có gì? Em với anh còn vướng đống thư này nữa, đâu thể chở cậu ấy đi được."

Harry nhìn cô, ngạc nhiên, "Đơn giản mà Hannah? Anh dù gì cũng đã đến đây rồi, nên sẽ giao giúp em phần còn lại luôn, tiện thể tìm xem xe của Thy nằm ở đâu, còn em thì chở em ấy về thành phố."

Hannah chưng hửng. "Như thế có được không?"

"Được."

"Nhưng —"

"Nghe — anh — đi," Harry gằn từng tiếng, và bắn một tia nhìn đầy ẩn ý về phía cô nàng. Thấy thế, dù định cãi lại, Hannah cũng đành gật đầu. Nhưng Kathy thì vẫn chưa muốn đi ngay bây giờ cho lắm.

"Khoan đã," cô lên tiếng, và nhận thấy cả hai trao đổi ánh nhìn không mấy thoải mái cho nhau một lần nữa trước khi quay sang nhìn cô, và cô cảm thấy khá khó chịu về sự lén lút này, "tôi vẫn còn điều muốn hỏi —"

"Từ từ đã," Hannah nói nhanh, "hay là để xong xuôi mọi việc rồi hẵng —"

"— ngay bây giờ," Kathy kết thúc với giọng kiên quyết. "Tôi không được hỏi sao?"

Harry liếc Hannah, rồi gật đầu ngay trước khi cô nàng có thể "từ từ đã" lần thứ hai.

"Thế. . ." Kathy chậm rãi nói, "lúc nãy cậu gọi tên ai ấy, Hannah? Nghe không giống tên Harry."

"Cái này. . ." Hannah bối rối; cô đã lường trước được câu hỏi này, nhưng vẫn chưa tìm ra được lời giải thích thuyết phục, dù vậy, đối diện với ánh mắt nghi hoặc mà Kathy dùng để quét từ Harry sang cô, cô biết mình im lặng chỉ khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn, "thì, tôi — ờm — có một người bạn cũ tên là Henry — không phải Harry này đâu nhé —, với cả anh họ tôi cũng mang tên như vậy, nên lâu lâu tôi gọi nhầm ấy mà, chẳng có gì. . . đâu," cô kết thúc câu trong căng thẳng. Kathy nhíu mày.

"Nhưng mà tôi chưa từng nghe cậu gọi nhầm như thế trong các cuộc trò chuyện giữa cậu với Harry trước đây."

"Là do những lúc ấy tôi nói bình thường. Còn lúc nãy thì việc gặp Harry ngay ở đây khiến tôi khá bất ngờ, nên gọi nhầm. Cũng tại anh họ tôi hay xuất hiện bất ngờ như vậy, nên tôi tưởng là ảnh," cô nói thêm.

Kathy phân vân. Cô nhìn từ Hannah đến Harry, định nói gì đó thêm, nhưng vì nhận ra mình chẳng có cơ sở để nghi ngờ về sự liên hệ giữa cái tên mà Hannah đã 'gọi lộn' với tên của Harry, nên đành thở dài, rồi quay lưng về phía cả hai, cô lướt mắt một vòng quanh con đường rộng lớn, nhớ lại về câu nói của  cô gái tóc đỏ kia lúc nãy, rồi quay lại, nhưng không nhìn hai người bạn của mình mà nhìn cái xe đạp của Hannah.

"Trễ giờ rồi," cô nói, và với tông giọng cao bất thường kia, Harry thầm hiểu rằng chuyện giờ giấc không phải là vấn đề mà Kathy thực sự đang để tâm, "nếu anh có thể giúp Hannah được, Harry, vậy. . . phiền anh giao cho cậu ấy và tìm giúp xe đạp của em luôn. Còn Hannah. . . chúng ta cùng đi về thôi. Hẹn gặp nhau ở bưu điện lúc mười hai giờ trưa."

Nói xong, cô tiến lại, gỡ cái thùng thư khỏi yên sau xe của Hannah và cột nó chồng lên cái thùng trên xe Harry. Phải đến lúc này cô mới nhận ra sức cô vẫn còn yếu từ sau cơn ngất lúc nãy, nhưng cô chỉ cáu kỉnh trả thù sự yếu ớt đó bằng cách thả thùng thư xuống cái thùng ở dưới nó một cách mạnh bạo hơn. 

"Cơ mà," cô quay sang Harry, "anh giao đống này sẽ khá mất thời gian đấy. Không kịp trở về thành phố Mingo đâu."

"Đừng để ý cái đó," anh đáp một cách thiếu kiên nhẫn, kiểm tra cái đồng hồ bỏ túi trong túi quần, "chúng ta đứng đây nói chuyện mất quá nhiều thời gian rồi. Hai đứa đi lẹ giùm anh. Mỗi chuyện giao vài chục lá thư mà cãi đi cãi lại mất nửa tiếng rồi. Hannah cứ chở Thy về thành phố Ansogrief, và đừng nói gì thêm. Đi đi."

Hannah vẫn đang đứng yên nãy giờ, quan sát từng hành động của Kathy, nghe vậy liền sực tỉnh; cô gật đầu, vội vàng leo lên cái xe giờ đã trông rất thoải mái và nhẹ nhàng khi không phải kè kè theo cái thùng dài cả thước kia, và ngoắt Kathy. Cô leo lên yên xe đằng sau trong im lặng, và với một cái gật đầu dành cho nhau, cả ba rẽ vào hai lối khác nhau rồi đi khuất tầm mắt nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net