14: Nhớ nhà rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màn sương rạng sáng dày đặc như mực, chỉ có một chút ánh sáng trắng nhỏ nhỏ phát ra từ bóng đèn treo trước cổng nhà.

Trương Sâm lăn lộn một hồi trên sô pha ở phòng khách, anh không ngủ được, quyết định đi chạy bộ để giải tỏa tâm trạng một phen, không ngờ rằng vừa mới lò mò ngồi dậy, đập vào tầm mắt anh là gương mặt người đàn ông trung niên phóng đại, ánh mắt chằm chằm nằng nặc đang trừng nhìn mình.

"Á!"

Trương Sâm giật mình hoảng hốt la lên một tiếng liền bị Lê ba dùng tay chặn miệng lại.

"Suỵt! Tiểu Dao nhà tôi đang ngủ, cậu đừng có lớn tiếng!"

Trương Sâm ngoan ngoãn gật gật đầu thỏa thuận, Lê ba mới chậm rì rì buông tay ra, sau khi nghe Lê mẹ kể lại câu chuyện tâm sự với con gái, ông đã gần như nắm bắt mối quan hệ qua đường của hai người bọn họ rồi, đối với Trương Sâm, thái độ liền có chút biến đổi.

"Cậu biết bẻ ngô không?"

Trương Sâm đảo mắt một vòng, vô cớ có cảm giác bị áp bức, nếu như anh thật thà thú nhận không biết, Lê ba nhất định cũng sẽ không buông tha cho anh, vì vậy cứ diễn cho giống một đứa trẻ ngoan là được.

"Dạ biết!"

"Được, đi thôi!"

"Dạ? Đi đâu ạ?"

Lê ba nở nụ cười, giọng điệu khúc khích rất nhỏ, ra vẻ mờ ám.

"Có làm mới có ăn, cậu trai trẻ!"

Đến gần trưa, mặt trời sắp lên tới đỉnh, không khí nóng bức của mùa hè đã dần chuyển sang thu, có chút dịu xuống, Lê Quánh Dao vừa mới thức dậy không lâu, cùng Lê mẹ đang ngồi gấp bánh xếp.

Hai người một trước một sau mở cửa đi vào nhà, người đàn ông trung niên mặc đồ bộ áo sơ mi tay dài quần bó cũ, đầu đội mũ lá bịt kín mặt, chân đi đôi ủng cao tới gối vừa được cởi ra, đúng chất người làm đồng án, người đàn ông đi phía sau, cùng một bộ dạng, nhưng quần áo có chút ngắn hơn so với tỉ lệ cơ thể của anh ta, hai tay cầm hai giỏ cối đựng đầy bắp.

Lê Quánh Dao nhìn gương mặt lấm lem bùn đất của người đàn ông, trên trán hiện lên bốn chữ rành rành 'SỨC CÙNG LỰC KIỆT'

Cô cùng Lê mẹ bật cười thành tiếng, Lê Quánh Dao với tay cầm lấy di động, vừa cười vừa len lén chụp một tấm ảnh, cô đang âm thầm nghĩ đến cảnh cô viết một bài báo bốc trần con người chân thật của Trương Sâm, liệu có bùng nổ không?

Trương Sâm không buồn quan tâm đến gì nữa mặc cô muốn quay phim thì quay, muốn chụp thì chụp, ánh mắt trăn trối nhìn vào bình nước mát đặt bên cạnh chỗ ngồi của Lê Quánh Dao.

Đột ngột lao tới, chụp lấy bình nước, ngẩng cổ tu một hơi hết nửa bình nước lớn.

Lê ba há mồm trầm trồ, đưa tay lên làm dấu like dành tặng cho đối phương.

Trương Sâm vừa tắm xong, mặc bộ quần áo cũ của Lê ba, trông cứ như một ông cụ non, anh còn cố tỏ ra hài hước bằng cách bắt chước điệu bộ, dáng đi của Lê ba, khiến cả nhà cười đến mức không ngậm được mồm.

Đợi Lê ba có mặt, bàn ăn đã được bày biện xong, một chiếc bàn tròn nho nhỏ chỉ cần hai vòng tay người ôm vừa đủ, chất đầy món ăn, nhìn từ đông sang tây món nào cũng bắt mắt, tất cả đều là món Lê Quánh Dao đặc biệt thích, có chân giò, chả cuốn, thịt kho, và món signature mang thương hiệu động quyền nhà làm của Lê mẹ, bánh xếp nhân tôm.

Hai người đàn ông trời còn chưa sáng dắt nhau ra đồng bẻ ngô đã kết nối được một chút tình cảm, Lê ba sợ Trương Sâm sẽ ngại ngùng không dám động đũa, tốt bụng gấp cho anh một chén đầy thức ăn.

Nhưng Lê ba nghĩ nhiều rồi, Trương Sâm rất lâu rồi mới được món ăn thân thuộc nhà nấu, ăn rất ngon miệng, ăn như nuốt lưỡi không có chút điệu bộ ngại ngùng nào, còn vừa nhai vừa tấm tắc khen ngon khiến Lê mẹ cảm thấy rất vui.

Lê mẹ tuy tối hôm qua mất hết hảo cảm vì cậu trai to cao này dám động vào con gái cưng của bà, nhưng nhìn người đàn ông ăn rất tự nhiên, ngây ngô giống như một đứa trẻ vậy, ban đầu bà còn cho rằng vận động viên phải ăn uống rất khắc nghiệt, có lẽ vì vậy mà khi được ăn thỏa thích nhìn anh có vẻ hạnh phúc.

Cho đến khi người đàn ông ấy rơi lệ, không hiểu sao anh vừa ăn vừa cười, nhưng không kiềm được nước mắt cứ rơi mãi không ngừng được.

Trương Sâm xấu hổ dùng tay che mặt, gượng gạo cười cười.

"Xin lỗi hai bác, tại đồ ăn bác gái nấu ngon quá, cho nên..."

Đứa trẻ tội nghiệp này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lê mẹ gấp một miếng thịt kho đặt vào trong chén của người đàn ông, nhỏ giọng hỏi.

"Cậu nhớ nhà rồi sao?"

Trương Sâm gật gật đầu thuận theo.

Lê mẹ nghĩ qua, hỏi một chút cũng không mất mát cái gì, đối phương không trả lời thì thôi, nghĩ như thế, bà liền có can đảm hỏi sâu hơn.

"Ba mẹ của cậu bây giờ đang làm gì? Chắc là cậu bận rộn đi khắp nơi không có thời gian ở nhà nhỉ? Tiểu Dao nhà chúng tôi ở Thành Đô cũng không có nhiều thời gian về quê thường xuyên! Cảm giác đó rất dễ tủi thân!"

Lê Quánh Dao rũ mi mắt nhìn người đàn ông, cô nhớ mình ở đâu đó đã từng đọc được một bài báo liên quan đến xuất thân của Trương Sâm, dù không phải lỗi của anh, nhưng thời điểm đó anh đã bị chỉ trích rất nhiều, đến mức phải từ bỏ tư cách tham gia giải đấu lớn.

Cha của Trương Sâm là người nghiện ma túy nặng, đang được giam trong trại cai nghiện, về phần mẹ của anh, từ trước đến nay Trương Sâm đều không nhắc đến.

Cảm thấy tình huống có chút khó xử, cô nghĩ Trương Sâm nhất định cũng không muốn nhắc lại ký ức không tốt, cô ho khan hai tiếng che giấu đi sự lúng túng, ra hiệu với Lê mẹ.

Bà cùng Lê ba nhìn nhau hiểu ý gật đầu một cái, lại tiếp thêm đồ ăn vào chén Trương Sâm, mới ăn đi phân nửa lại đầy ụ như lúc đầu.

Lê ba khều tay Trương Sâm một cái, chỉ chỉ vào bát ăn.

"Đừng ngồi đó nữa, một chút đồ ăn nguội sẽ không ngon!"

Trương Sâm giật mình giương đôi mắt nhìn hai người họ, rồi quay qua nhìn cô.

Anh bất chợt bật cười, đuôi mắt cong lên, con ngươi đen hẹp ban đầu để lại ấn tượng với Lê Quánh Dao có hơi đáng sợ, nhưng khi tiếp xúc mới biết... không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.

"Quánh Dao, thật sự cảm ơn cô rất nhiều!"

Lê Quánh Dao khịt khịt mũi tiếp tục phần ăn của mình, cô miễn cưỡng điều chỉnh lại nét mặt, khe khẽ mỉm cười.

Sau bữa trưa, Trương Sâm giống như một đứa trẻ cứ dám dính lấy Lê mẹ, còn thân thiết hơn đứa con gái ruột là Lê Quánh Dao, anh dành phần rửa chén, mặc dù nhìn có hơi vụng về, nhưng có cố gắng.

Bận rộn xong, Lê ba vừa ngồi ngửa bụng trên sô pha vừa nhìn tới chỗ Lê Quánh Dao đang ôm laptop hai tay không ngừng gõ phím, âm thanh 'tạch tạch' ồn ào khiến ông không thể tập trung xem phim được, di chuyển tầm mắt một chút, hướng đến chỗ Lê mẹ cùng Trương Sâm đang gọt trái cây, ông gãi gãi tai nói bâng quơ.

"Cậu trai trẻ, biết đánh cờ tướng không?"

Hình mẫu người đàn ông không gì không biết của Trương Sâm lần nữa được bật lên, không chút suy nghĩ đáp.

"Dạ biết!"

Lê ba tìm trong hộc tủ lấy ra một bàn cờ tướng được làm bằng gỗ, mỗi một chi tiết đều được tạc bằng tay, là đồ gia truyền của ông nội để lại, từ lâu Lê ba rất trân quý, bình thường chơi cờ với mấy người hàng xóm đều không nỡ lấy ra.

Vậy mà với Trương Sâm lại hiếu khách tiếp đãi tốt như vậy.

Bàn cờ được bày ra trước mặt Lê Quánh Dao cách cô một khoảng không xa, Trương Sâm nhìn cô chuyên tâm làm việc như thế, anh rất ngại làm phiến đến cô.

Đừng nói là chơi cờ tướng, tên của con cờ anh đang cầm là gì, đi như thế nào, căn bản không biết.

Không gian đột ngột yên tĩnh khiến Lê Quánh Dao có chút không quen, cô dừng lại một nhịp xoa xoa thái dương, nhìn tới chỗ bọn họ chơi cờ.

Trương Sâm hai đôi lông mày nhíu chặt không còn kẻ hở, giống như đang vắt cạn toàn bộ trí lực để dồn vào bàn cờ trước mắt, bộ dạng anh cố gắng hết sức cũng rất buồn cười.

Lê Quánh Dao hơi cong môi, tay chống lên cằm nhìn hai người họ, ánh mắt chậm rãi thu bàn cờ vào trong mắt, chỉ vài giây sau thuận miệng nói.

"Tượng đi ba bước ăn chốt!"

Qua hai ván bại trận dưới tay Lê ba, Trương Sâm cuối cùng cũng biết tượng là quân nào, chốt là quân nào, nghe Lê Quánh Dao nhắc bài xong, ngón tay liền di chuyển làm theo lời cô.

Lê ba ngẩng đầu nhìn về phía con gái, bĩu môi.

"Con giúp cái tên nhóc này làm gì chứ, đằng nào cũng thua!"

Lê Quánh Dao phì cười lắc lắc đầu.

"Trương Sâm không biết chơi đâu, ba tha cho cậu ta đi!"

Trương Sâm chột dạ, miệng lưỡi cứng rắn phản kích, chắc nịch khẳng định.

"Không, tôi biết chơi mà, bác à, chúng ta chơi tiếp đi!"

Ánh mắt Trương Sâm len lét nhìn Lê Quánh Dao, nữ nhân trước mặt ngũ quan thanh tú, nhan sắc được thừa hưởng từ mẹ, xinh đẹp rạng rỡ, thân người cô mảnh khảnh khá gầy, chân dài eo thon, dáng người ôn hương mềm mại, cảm giác dịu dàng khiến người khác nhìn đến thất thần.

Không biết trong đầu người đàn ông đang nghĩ gì, yết hầu trượt lên xuống căng thẳng, bị Lê ba nhìn thấy Trương Sâm đang quan sát con gái mình không chút giấu giếm liền hung hăng nổi đóa, hất tung bàn cờ.

"Không chơi nữa, chơi với cậu chẳng có gì thú vị! Nghỉ đi!

Lê mẹ nhăn mặt nhìn theo bóng lưng chồng mình, khó hiểu.

"Ông già này sao thế không biết, tự nhiên nổi điên với thằng nhỏ là thế nào?"

Trương Sâm ngốc nghếch cười trừ.

"Dạ không sao đâu bác"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net