16: Không nhầm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy Lục Viêm một lúc không có hồi đáp tin nhắn, cô chắc chắn trong bụng đối phương nhất định là gửi nhầm, cho nên cô liền đem di động cất đi, quay trở về phòng làm việc.

Khiết Mẫn Chi ngồi bên cạnh cô, mệnh danh là nữ thần của phòng số 1 hôm nay lại tàn tạ giống như cô hồn vất vưởng, không cần giữ  ý tứ với bất kỳ ai, giày cao gót bị tháo ra vứt qua một bên, hai chân khoanh tròn trên ghế xoay, tóc tai rối tanh bành, liên tục ngáp ngắn ngáp dài còn không buồn che miệng...

Tòa soạn, nhưng nhìn ai cũng giống con nghiện.

Cô ung dung bình thản với tay cầm lấy bình nước giữ nhiệt của mình đặt trên kệ, nhìn qua Khiết Mẫn Chi hạ giọng hỏi.

"Chị uống cafe không? Sẵn em pha luôn!"

"Chị 2 gói đậm đặc không thêm đường! Cảm ơn em!"

Như chỉ đợi có thế, Khiết Mẫn Chi lập tức trả lời.

Cô vừa đi đến phòng nghỉ dành cho nhân viên chưa được bao lâu, trong phòng làm việc, điện thoại cô phát ra hai lần âm thanh báo tin nhắn, Khiết Mẫn Chi chậm chạp liếc qua một cái, tâm tình mệt nhọc vì không được nghỉ ngơi liên tục thức mấy ngày liền khiến tâm trạng cô cũng không tốt, không muốn quản.

Sáng sớm, trước khi điểm đúng 7 giờ, phòng nghỉ là nơi đông đúc người lui đến nhất vì ai cũng cần pha cafe, người xếp hàng chờ bên ngoài thì nôn nóng khó chịu, chỉ có Lê Quánh Dao ung dung đứng nhịp nhịp chân bên cạnh cái cây trường sinh trồng ở trong góc, nhìn nó lâu ngày không có ai chăm sóc, gốc cây đã khô héo, nhưng vẫn còn lưu lại vài chiếc lá có màu xanh đậm, tưởng chừng nó sẽ sớm chết thôi, nhưng lại kiên cường hơn sức tưởng tượng của người khác.

Ở bên kia có người chờ hồi âm đến sốt ruột, bên này người ta đang ngồi tỉa cây tưới nước, cảm giác rất hưởng thụ nhân sinh, đi làm giống như đi dạo, còn có lòng tốt nhường những người xếp hàng phía sau vào trước.

Khiết Mẫn Chi sau một vài động tác kiểm tra tình trạng con trỏ chuột đang bị đơ trên màn hình máy tính, laptop cô vừa được trao danh dự vào tiệm sửa chữa, không lẽ bây giờ con chuột mới mua tháng trước cũng muốn nói lời tạm biệt rồi sao?

Khiết Mẫn Chi nghiến răng đem con chuột quăng vào cái xó nào đó, sau đó thì lăm le chồm người sang bên cạnh bàn làm việc của Lê Quánh Dao, bàn tay xấu xa chậm rãi di chuyển từ từ đến gần con chuột màu đen viền bạc, có đèn led màu xanh nhạt theo nhịp chớp nhá, trông khá xịn xò.

Di động trên bàn Lê Quánh Dao đột nhiên rung lên kèm theo tiếng chuông kéo dài, khiến người đang lén lút làm chuyện mờ ám như Khiết Mẫn Chi giật mình thu tay về, không quên chửi thề theo bản năng.

"Mẹ kiếp, hết hồn, cái gì vậy?"

Bị bắt quả tang, Khiết Mẫn Chi tâm trạng hằng hộc tò mò liếc mắt nhìn xem thử là kẻ không biết trời cao đất dày nào phá hỏng chuyện tốt của mình.

Nhìn xong thì đơ mất mấy giây.

Quào! LỤC THẦN?

May mà trên mỗi tấm ảnh chụp Lục Viêm cùng chiếc siêu xe treo trên bàn của Lê Quánh Dao đều có một dòng chữ nhỏ 'Đại hải' ở phía dưới, cho nên cô mới nhanh chóng đoán được thân phận người gọi.

Khiết Mẫn Chi vô tình hóng hớt được chuyện kinh thiên động địa, cảm giác thu được niềm vui bất ngờ, cô gãi gãi mũi, nhìn ra cửa phòng ngó chừng.

"Con bé này đi lâu thế? Pha có mỗi ly cafe!"

"Không bắt máy ổn không vậy? Nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?"

Khiết Mẫn Chi ngập ngừng một lúc, đánh liều cầm lấy di động của Lê Quánh Dao lên.

"Alo?"

"Nhà báo Lê?"

Người đàn ông này có phản ứng khá nhạy bén đối với âm thanh, dù đã qua một tầng biến đổi với máy móc, nhưng anh có thể khẳng định chắc nịch rằng người đang nghe máy không phải Lê Quánh Dao.

Khiết Mẫn Chi chột dạ hắng giọng nói.

"Khụ! Lục tiên sinh, tôi là đồng nghiệp của Quánh Dao, lần trước có thay mặt cô ấy đến bệnh viện phỏng vấn tiên sinh nhưng không được!"

Nghe xong, người đàn ông lạnh nhạt mở miệng, cảm giác đối với người khác không có nửa điểm muốn tiếp chuyện.

"Nhà báo Lê đâu?"

"À, Quánh Dao đang đi pha cafe một lúc nữa mới quay lại, nếu có việc gì quan trọng anh có thể nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt lại..."

"Không cần đâu!"

Lục Viêm thẳng thắn nói xong vừa định ngắt kết nối thì Khiết Mẫn Chi vội vàng theo quán tính vẫy vẫy tay gọi người kia.

"Quánh Dao, em đi lâu thế? Có người tìm này, nhanh đến nghe máy đi!"

Lê Quánh Dao không vội, cô uống một hớp cafe sau đó đưa ly cafe đặc biệt chuẩn bị cho Khiết Mẫn Chi, chậm chạp lấy lại điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị dòng chữ màu trắng, cô liếc mắt nhìn người kia một cái, chột dạ mang theo ly cafe chạy đi ra ngoài.

Đứng trước cửa thang máy, nhìn xung quanh không có người nào khác, mới cẩn thận hạ giọng thì thầm nói.

"Lục tiên sinh, anh tìm tôi?"

"Cô không đọc tin nhắn?"

Lê Quánh Dao lấy điện thoại cách xa vành tai, nhấn nhấn vào trong mục tin nhắn, có hai tin nhắn chưa xem.

Một cái là để trả lời cho câu trước đó của cô: <Không nhầm!>

Cái sau là để giải thích cho bức ảnh: <Cô có muốn thêm chi tiết gì vào chiếc mũ không?>

Khoan đã...

Lê Quánh Dao đang ngậm một ngụm cafe suýt chút nữa là bị sặc, cô ho khan vài tiếng lấy lại chất giọng trong trẻo nhẹ nhàng.

"Lục tiên sinh, tôi không hiểu ý của anh lắm, mũ bảo hiểm đối với tay đua giống như sinh mạng vậy, hơn nữa anh là Lục Thần, tay đua F1 huyền thoại, sao tôi dám thêm cái gì bậy bạ vào mũ của anh chứ..."

Lê Quánh Dao không nhìn thấy mặt đối phương nhưng có thể thông qua hơi thở đoán được sắc mặt người đàn ông đang trông rất khó coi, anh tặc lưỡi một cái, đặc biệt nhấn mạnh.

"Cô là người đã cứu sống tôi, chỉ là một cái mũ bảo hiểm thôi, không đáng gì cả, tôi muốn thông qua cách này nói cảm ơn cô, hay là cô không thích?"

"Không... không phải vậy, nhưng cảm giác không chân thực gì cả..."

Lê Quánh Dao mím mím môi, ngượng ngùng cạ cạ mũi giày.

Người đàn ông rít một hơi thở kéo dài, giống như đang vừa nói chuyện với cô, vừa hút thuốc, khiến cô bất tri bất giác không kiềm chế được suy nghĩ của mình mà tưởng tượng ra cảnh người đàn ông tuấn dật, ánh mắt xuất thần chậm rãi phà ra một làn khói trắng, mơ hồ quyến rũ.

Cô giật mình, khống chế nhịp tim đang đập liên hồi, hai gò má ửng đỏ, hít thở có chút gấp gáp.

Người đàn ông im lặng một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng, nhưng giống như đang ra lệnh hơn.

"Tôi sẽ dùng nó trong giải đấu sắp tới, cô có ngày hôm nay và sáng mai để suy nghĩ nên thêm cái gì, vị trí là ngay trên đỉnh thái dương, nghĩ xong thì cô nhắn tin cho tôi"

"Tôi... tôi biết rồi"

"Tút.... tút..."

"....."

Lê Quánh Dao nhìn màn hình điện thoại trở lại màn hình khóa, sau đó vụt tắt tối đen, nhưng vẫn không cách nào tin được những gì mình vừa nghe.

Thiếu ngủ, dẫn đến con người sẽ bị mê sảng.

Lê Quánh Dao lắc lắc đầu xua tan suy nghĩ, cô gần như chắc chắn một điều, Lục Viêm sẽ không nói đùa đâu, dù bình thường anh có lưu manh ngả ngớn thật, đôi lúc còn ấu trĩ hiếu thắng, nhưng anh sẽ không trêu chọc người khác bằng cách này đâu, vì đối với anh, ngoài siêu xe thì mũ bảo hiểm và đồ bảo hộ chính là những thứ quan trọng nhất.

Cô nhen nhóm một chút hi vọng, khe khẽ nở nụ cười yêu kiều.

"Tôi có thể để lại một chút dấu ấn trên đồ dùng của cậu ấy...là thật này!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net