34: Không trùng hợp, tôi tới đón em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai tuần trong chốc lát trôi đi, tâm tình Lê Quánh Dao trong suốt khoảng thời gian qua căn bản chỉ tập trung vào công việc, mọi thứ đều không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng càng cố gắng tỏ ra bình thường thì càng để lộ sơ hở, lâu lâu sẽ có những lúc Lê Quánh Dao thất thần, có khi làm sai những việc nhỏ nhặt, luôn bị tổng biên Trịnh bắt bẻ la mắng, vậy mà một chút cũng không thấy cô có gì thay đổi, giống như một cái xác không hồn.

Khiết Mẫn Chi đập đập vai cô hai cái, tốt bụng nhắc nhở.

"Đi họp thôi! Công việc tháng này tương đối bận rộn đấy!"

Lê Quánh Dao gật đầu, mang theo một cuốn sổ ghi nhỏ chuẩn bị riêng cho cuộc họp, đi theo phía sau Khiết Mẫn Chi.

Hai người đi dọc theo hành lang, cái hành lang dài này trực tiếp nối tới phòng họp chung của nhân viên phòng số 1 và phòng số 2, người chủ trì cuộc họp lớn thường là giám đốc của tòa soạn, nhưng cô nghe được gần đây giám đốc thường tự mình xuất quân ra nước ngoài thu thập tin tức lớn, căn bản không ở trong tòa soạn, vậy thì hết 7,8 phần mọi người đều dự đoán sắp tới sẽ có một trong hai tổng biên sắp được thăng chức rồi.

Tiếng bước chân vang vọng nửa vòng ở hành lang, ánh nắng xuyên qua mặt kính chiếu vào, thân ảnh cao lớn đi lướt qua hai người, cố tình chạm vào bả vai của Lê Quánh Dao khiến cô bước hụt một chân, suýt chút thì ngã tới trước, may có Khiết Mẫn Chi kịp níu cánh tay cô giữ lại.

Gã đàn ông kia quay đầu hờ hững nhìn quét qua Lê Quánh Dao một cái, hừ lạnh.

Khiết Mẫn Chi tặc lưỡi, giọng không vui ngước nhìn gã đàn ông vừa đụng trúng người ta lại làm như không có gì mà bỏ đi kia, gọi lại.

"Này, họ Tần, phép lịch sự cơ bản của con người cậu không còn nhớ nữa đấy à? Làm cẩu lâu quá nên học lại chút phép tắc đi chứ!"

Dáng vẻ người đàn ông bị lời công kích của Khiết Mẫn Chi sắc mặt liền trở nên khó coi, hít một ngụm khí kiềm chế cơn nóng giận, ra vẻ đáp trả.

"Chị Khiết, chị nói vậy là có ý gì? Hơn nữa từ bây giờ chị nên gọi tôi một tiếng trợ lý Tần thì đúng hơn!"

"Cái gì? Trợ lý Tần?"

Tần Phong nhàn nhạt nhếch khóe môi cười đắc ý.

"Đúng vậy, tổng biên Hứa của phòng số 2 chúng tôi được thăng làm Đại diện rồi, bây giờ tôi cũng được thăng chức thành trợ lý, chị Khiết, nên biết nhìn mặt cấp trên một chút để dễ thở hơn nhé, cùng là con người với nhau mà lúc nào cũng gọi cẩu này cẩu nọ, đừng trách sao bản thân không thể ngẩng đầu lên nổi!"

Nói xong, Tần Phong nghênh ngang bước đi.

Khiết Mẫn Chi rút một chiếc giày cao gót ném tới trúng phóc ngay đầu gã đàn ông.

Cô nàng mím môi nhịn cười giống như trêu đùa, bâng quơ nói:

"Thật ngại quá, tôi không biết tại sao giày của mình biết bay nữa! Tôi sẽ dạy dỗ lại nó, thứ lỗi cho tôi nhé trợ lý Tần!"

Tần Phong rít lên một tiếng chửi thầm trong miệng, không còn cách nào khác, nhẫn nhịn trừng mắt nhìn Khiết Mẫn Chi đang cười cười nhặt lại giày đeo vào chân, hắn tức giận quay đầu bỏ đi nhanh tới phòng họp.

Lê Quánh Dao níu níu cánh tay chị, còn chưa mở miệng, người bên cạnh đã mở miệng trước.

"Tự làm tự chịu! Em đừng có khuyên chị, thằng chó đó đáng bị đánh thật mà!"

Lê Quánh Dao cười trừ, nhỏ giọng thì thầm.

"Nhưng dù gì giờ anh ta cũng thăng chức rồi, sau này gây khó dễ cho chị thì cũng không tốt..."

"Không sao, em đừng lo, em coi em kìa, nhanh chóng lấy lại tinh thần đi!"

Lê Quánh Dao gắng gượng mỉm cười, bước chân khập khiễng cố gắng nhấc chân đi, Khiết Mẫn Chi liền nhìn thấy, quan tâm hỏi.

"Bị đụng trật khớp chân rồi đúng không?"

Lê Quánh Dao mím môi lắc lắc đầu.

"Em không sao"

Cũng chỉ có người giỏi chịu đựng như Lê Quánh Dao mới có thể cắn răng nhẫn nhịn bỏ qua những việc làm không bằng cầm thú của gã đàn ông ghê tởm kia, theo đuổi người ta không được thì chặn đường khó khăn đủ điều, đúng là thứ tồi tệ.

Nếu đổi lại là người khác sớm đã tố cáo lên cấp trên kỷ luật hắn ta rồi.

Trong phòng họp, thông báo tổng biên Hứa được thăng chức thành Đại diện cho giám đốc, Tần Phong được cân nhắc thành trợ lý của đại diện Hứa, mọi người đa số đều vỗ tay chúc mừng, nhưng cũng có không ít người cảm thấy lần thăng chức này không công bằng.

Nhất là tổng biên Trịnh, sắc mặt ông ta từ đầu vẫn luôn tím tái khó chịu, ông ta từ lâu đã luôn để mắt đến vị trí đại diện này, không ngờ lại bị hớt tay trên, trong lòng nhất định đã chịu không ít đả kích.

Nhưng thành thật mà nói, đại diện Hứa là người phụ nữ độc lập và tất tài giỏi, là người hết mình trong công việc, dẫn dắt người của mình đi đúng hướng và biết tận dụng nhân tài, mỗi một hành động của bà đều rất quyết đoán, luôn khiến người khác gật đầu thán phục.

Trong lúc Lê Quánh Dao thất thần, đại diện Hứa đã một lượt phân công việc làm của hai phòng số 1 và số 2, khi cô lấy lại tinh thần phát hiện ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn lên mình.

Khiết Mẫn Chi che miệng, thì thầm nhắc bài cho cô.

"Đại diện Hứa đang hỏi em có tham gia vào lần quay trực tiếp giải đấu F1 ngày 12 không?"

Lê Quánh Dao nhớ từng thấy thông báo, không chút suy nghĩ, đứng lên trả lời.

"Thưa đại diện, tôi tham gia!"

Đại diện Hứa gật đầu, phẩy tay cho cô ngồi xuống, Khiết Mẫn Chi sửng sốt thay đổi thái độ vỗ vỗ lưng cô.

"Hả? Em để hồn đi đâu đó, em có biết người cùng em tham gia là Tần Phong không vậy? Chị cản không kịp luôn đó!"

Lê Quánh Dao không biết, cô ngây thơ hỏi lại.

"Nhưng không phải lần trước tổng biên Trịnh nói em bắt buộc tham gia sao?"

"Đó là tuần trước, do lần này đại diện Hứa cho cả phòng số 2 vào nữa, nên không bắt buộc!"

Khiết Mẫn Chi nghiến răng, tức giận liếc gã đàn ông ngồi đối diện Lê Quánh Dao ở dãy bàn đối diện một cái.

"Nhất định là thằng chó đó giở trò rồi! Tức thiệt! Không thể để nó như ý nguyện được!"

Nói dứt lời, Khiết Mẫn Chi liền giơ tay xung phong, hùng hổ nói.

"Đại diện Hứa, tôi cũng tham gia!"

Đại diện Hứa gật đầu một cái.

"Được!"

Lê Quánh Dao cảm động hai mắt lấp lánh nhìn chị, nói cảm ơn.

Tần Phong sâu kín tặc lưỡi một cái, liếc nhìn Khiết Mẫn Chi, hai người trợn mắt nhìn nhau ý tứ thù địch đối dầu.

....

Sáng sớm, Lê Quánh Dao nhắn tin hẹn trước với Khiết Mẫn Chi sẽ gặp nhau tại đường đua, cô đã chuẩn bị xong dụng cụ giá đỡ và máy quay, phần còn lại có Tần Phong lo, cô cầm di động canh thời gian, đứng trước cổng chung cư đợi xe.

Chiếc xe Audi màu xám đen bóng chạy đến dừng ngay trước mặt cô, người ngồi ở ghế lái từ từ hạ cửa kính xuống, Lê Quánh Dao lúc này mới nhìn rõ người đàn ông ngồi bên trong.

Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen, tư thái tản mạn giống như đi hóng gió, vô cùng đẹp trai, đôi con ngươi đen hẹp đang chằm chằm nhìn cô.

Cô gái mặc một bộ vest công sở đơn giản, tóc búi cao gọn gàng, hôm nay có đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, thực ra cô vốn đã có nét xinh sẵn rồi, nhưng khi trang điểm lên càng khiến nhan sắc thăng hạng, giống như nữ chính từ trong truyện bước ra, tiên nữ giáng trần, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, đoan trang tao nhã.

Lê Quánh Dao nhớ tới lần trước rất mạnh miệng nói sẽ không đến gần người ta, khuôn mặt đỏ bừng mở miệng.

"Trùng hợp quá, Lục tiên sinh, không ngờ anh lại đi ngang qua đây!"

Người đàn ông bị giọng nữ trong trẻo, ấm áp đánh gãy suy nghĩ, thanh âm như nhiễm từ tính mơn trớn yết hầu, người đàn ông thản nhiên nhìn cô ra hiệu lên xe.

"Không trùng hợp, tôi tới đón em"

Lê Quánh Dao chưa kịp trả lời, anh liền bước xuống xe, xách hành lý trong tay cô để vào cốp xe, động tác nhanh chóng dứt khoác, mở cửa xe ở ghế phụ, ánh nhìn đặt lên người cô gái đang vẫn còn ngơ ngác đứng yên bất động tại chỗ.

Người đàn ông hơi nhướng mi, kiên nhẫn nói.

"Lên xe đi, tôi đưa em đến đường đua"

Lê Quánh Dao cúi mặt chậm rì rì lên xe, lúc cô ngẩng đầu phát hiện, bàn tay anh đang chống lên mui xe đỡ lấy đầu cô tránh va chạm nếu cô không cẩn thận đụng vào, không ngờ rằng một chi tiết nhỏ như vậy mà anh cũng để tâm, con tim nằm trong lồng ngực bỗng dao động liên hồi.

"Cảm ơn Lục tiên sinh!"

Lục Viêm không trả lời, quay trở lại ghế lái, tập trung lái xe.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net