44: Tôi vẫn còn có cơ hội mà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ bác sĩ mở cửa đẩy Lê Quánh Dao ngồi trên xe lăn đi ra, Trương Sâm bật dậy khỏi ghế, tiến đến đưa tay nắm lấy thanh vịn trên xe lăn, hơi khom người xuống, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô.

"Đã đỡ đau hơn chưa Quánh Dao?"

Cô gật đầu gượng cười cho đối phương yên tâm, đôi mắt to tròn không nhịn được nhìn khắp nơi tìm kiếm ai đó, Trương Sâm tinh ý nhận ra, liền không cho cô có cơ hội mở miệng hỏi, ngước mắt đối diện với vị bác sĩ điều trị chính, hỏi thăm.

"Bác sĩ, vết thương thế nào rồi?"

Bác sĩ cau mày đánh giá Trương Sâm, cảm giác như đang nôn nóng gì đó, nói.

"Đã không còn nghiêm trọng, nhưng phải hạn chế hoạt động, thay thuốc mỗi ngày một lần và chườm lạnh mỗi lần 30 phút"

Bác sĩ đem bệnh án nhấn vào tay Trương Sâm, chu đáo dặn dò, không quên liếc xéo một cái.

"Cầm theo bệnh án đến quầy lấy thuốc uống giảm sưng, kháng viêm, rồi chườm đá 30 phút, mới được về có nghe rõ chưa?"

Trương Sâm cầm bệnh án vừa đọc cẩn thận vừa gật gật đầu, vị bác sĩ thở dài một hơi giống như vừa trút được gánh nặng, ra hiệu với nữ bác sĩ đang đứng bên cạnh mình.

"Người tiếp theo!"

Anh chàng trợ lý đọc xong tin nhắn liền gấp rút chạy tới báo với Trương Sâm một tiếng.

"Sâm, tôi đi lấy kết quả, cậu ở cùng với nhà báo Lê, chốc nữa quay lại chúng ta cùng về!"

"Được, anh đi đi!"

Anh chàng trợ lý chạy vội đi, Trương Sâm vòng ra phía sau, đẩy xe lăn chầm chầm đi trên hành lang.

Lê Quánh Dao nâng tay sờ sờ vào gương mặt mình, ánh mắt thoáng vài tia hụt hẫng mất mát, không phải vừa nãy Lục Viêm còn nói sẽ không bỏ lại cô hay sao...

Chắc chắn là anh có việc bận đột xuất...

Lê Quánh Dao viện cớ giúp cho người đàn ông, cô cầm di động xem đi xem lại nhưng chẳng có tin nhắn mới nào, ít nhất thì anh cũng sẽ không đột nhiên bỏ đi như vậy.

Thấy Lê Quánh Dao thất thần buồn đến mức chẳng thèm bận tâm đến mình, Trương Sâm ủy khuất cố gắng pha trò trêu chọc cô.

"Quánh Dao, nếu bây giờ tôi bắt cóc em, thì có được không?"

Lê Quánh Dao nhớ đến động tác huơ huơ di động của Lục Viêm, khẽ cười cô nghiêng đầu nhìn Trương Sâm, bắt chước Lục Viêm làm động tác y hệt, tự tin nói.

"Tôi sẽ báo cảnh sát đấy, Trương tiên sinh!"

"Ha ha!"

Trương Sâm khẽ cười, khí sắc cô dường như đã hồng hào hơn một chút, anh quan tâm hỏi.

"Em ở với ai thế? Đi lại có tiện không?"

Lê Quánh Dao chậm rãi nói.

"Tôi ở một mình, thật ra nhìn có vẻ nghiêm trọng vậy thôi, nhưng tôi vẫn có thể tự đi được"

Trương Sâm nghiêm mặt, hắng giọng đe dọa.

"Em không nghe vừa rồi bác sĩ nói gì hả? Hạn chế đi lại! Nếu như em thấy không tiện, hay là tôi giúp em đăng kí ở lại bệnh viện, có điều dưỡng chăm sóc, vẫn tốt hơn!"

Lê Quánh Dao xua tay lắc đầu, cô không muốn phiền phức như vậy, hơn nữa còn phải đi làm, gần đây bận rộn hơn nhiều, không thể cứ chậm chạp kéo dài thời gian vì một cái chân được.

"Cảm ơn ý tốt của Trương tiên sinh"

"Cũng không thấy em khách sáo với cậu ta như vậy!"

Giọng người đàn ông hạ xuống, giống như đang chỉ tự lầm bầm trong miệng, ngữ khí ganh tị oán trách, rũ mi mắt nhìn tấm lưng mảnh mai của cô.

Sau khi đi tới quầy lấy thuốc, Trương Sâm đưa thẻ ngân hàng của mình cho y tá, nữ y tá đọc tên bệnh nhân, nghiêng đầu nhìn qua gương mặt Lê Quánh Dao một lượt, liền trả lại thẻ cho Trương Sâm không nhận.

"Viện phí đã được trả rồi ạ!"

Lê Quánh Dao giật mình, bàn tay vô thức đưa lên vén tóc, trong người cô không mang theo tiền, toàn bộ đều để trên xe của Lục Viêm, vừa rồi nhờ Trương Sâm thanh toán trước viện phí cho cô, sau khi về cô sẽ chuyển lại anh...

Nhưng mà đã có người nhanh hơn một bước, ai cũng biết đó là ai...

Trương Sâm cất thẻ vào túi, nữ y tá lại đưa cho anh một cái túi chườm lạnh.

Trương Sâm đưa túi chườm cho cô cầm, còn mình đẩy xe đến bên ngoài sảnh lớn, sắc mặt cô liền trầm xuống, sực nhớ ra gì đó, vội vàng đẩy đẩy cánh tay Trương Sâm ra.

"Trương tiên sinh, anh giữ khoảng cách một chút, bên ngoài có rất nhiều người!"

Trương Sâm bĩu môi không phục, ngữ khí cùng người kia so đo.

"Quánh Dao, em phân biệt đối xử quá đấy, tôi chỉ đẩy em đi một đoạn, còn tên họ Lục kia bế em suốt cả ngày, chẳng thấy em bảo cậu ta giữ khoảng cách!"

Nhớ đến vừa rồi Lục Viêm bế cô, ban đầu thực ra cũng có cự tuyệt, chỉ là đối phương cứng rắn hơn thái độ của cô nên Lê Quánh Dao mới bị khuất phục.

Mặt cô nóng bừng bừng, đè thấp giọng, nhỏ nhẹ phát ra âm thanh trong trẻo.

"Lục Viêm có đeo khẩu trang... nên sẽ không bị chú ý nhiều"

"Vậy tôi cũng đeo khẩu trang là được chứ gì! Đợi đó"

Nói xong, Trương Sâm lười biếng chạy đi tìm mua khẩu trang y tế, năm phút sau quay lại, trên mặt đã hoàn mỹ đeo một cái khẩu trang màu trắng, cùng bộ võ phục trên người anh vô cùng đồng điệu.

Tính cách trẻ con khó khiến người ta tức giận được, Lê Quánh Dao bị anh chọc cho bật cười.

Trương Sâm nhìn thẳng về phía cô, khóe miệng cong lên ranh mãnh cười cười.

"Được rồi, tôi giúp em chườm đá"

Lê Quánh Dao cũng không có lý do để từ chối.

Trong vài phút im lặng, Lê Quánh Dao thuận miệng hỏi.

"Sao anh lại vào bệnh viện vậy? Bị thương ở đâu hả?"

Trương Sâm trong mắt thoáng qua vài tia vui mừng, ngoài mặt vẫn giả vờ giận dỗi.

"Bây giờ mới nghe được một câu quan tâm của em!"

Xong, anh ta cười cười trả lời.

"Tôi không bị thương, chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi, vì sắp bước vào khoảng thời gian căng thẳng nên việc quản lý sức khỏe khá gay gắt!"

"À.."

Lê Quánh Dao đáp lại một tiếng, sau đó cũng không biết nói chuyện gì nữa.

Trương Sâm nhìn chằm chằm vào bàn chân được băng bó một cách cẩn thận tỉ mỉ của cô, ngón tay khẽ siết nhè nhẹ vào túi chườm, cố gắng không để lộ ra cảm xúc hỏi.

"Người mà em nói, là Lục Viêm đúng không?"

Lê Quánh Dao cứ ngỡ Trương Sâm có biết cũng sẽ giả vờ như không có gì, sau đó cho qua mọi chuyện, nhưng hình như cô nghĩ sai rồi.

Lê Quánh Dao chột dạ không nhìn thẳng vào mắt anh ta, đầu ngón tay cô cong nhè nhè bám vào da thịt, mím môi cân nhắc một lúc mới nói.

"Ừm, Trương tiên sinh có thể giúp tôi giữ bí mật được không?"

Trương Sâm cười gượng gạo.

"Em không phải lo, tôi cũng không có ý định cho tên ngốc đó biết được tình cảm của em đâu! Bởi vì một khi hai người chưa xác định quan hệ, thì tôi vẫn còn có cơ hội mà!"

Lê Quánh Dao giật mình, cô chỉ nghĩ Trương Sâm nhất thời có cảm giác rung động với mình, sớm sẽ nhanh chóng qua đi thôi, không ngờ người đàn ông này không phải chỉ là rung động nhất thời, càng không phải sớm sẽ buông bỏ.

"Trương tiên sinh, anh..."

"Không vấn đề gì, tôi sẽ không cản trở em thích cậu ta đâu, nhưng mà tên vô lại đó sao lại không thể nhìn ra em thích cậu ta chứ? Trong suốt 10 năm qua rốt cuộc thì mắt cậu ta để đi đâu vậy?"

Lê Quánh Dao không muốn nói ra bí mật của mình, cô lặng lẽ cúi đầu không nói, nhưng cảm giác nghe người khác mắng anh, chẳng dễ chịu chút nào cả, cuối cùng cô cũng phải cắn răng thú nhận.

"Là tôi đã cố không để Lục Viêm biết, đừng nói anh ấy như vậy!"

Bảo vệ vậy sao...

Trương Sâm ngẩng đầu nhìn cô, ganh tị thở hắt ra một hơi.

"Được rồi, không nhắc đến cậu ta nữa!"

"Cái gì không nhắc nữa? Nói xấu à?"

Giọng nói của anh có chút trầm thấp, mỗi một một âm tiết đều nhuốm vào một chút từ tính, làm cho người nghe mê say không thể dứt ra.

Người đàn ông này trên người là tràn ngập sự che đậy, thâm sâu lường không tới, vốn không thể nhìn xuyên vào đôi mắt, Lục Viêm mang theo một túi giấy đựng thức ăn, mặt mày tối sầm âm u, nghe ra tâm trạng anh không vui.

"Còn chưa cút về đi?"

Trương Sâm nghiến răng trừng nhìn người đàn ông, thoáng chốc trong ánh mắt biến đổi, dâng lên một chút đắc ý, trào phúng.

"Mày mới là người phải cút đấy! Tao với Quánh Dao đang nói chuyện! Không thể cho mày nghe được đâu...."

Trương Sâm cố tình kéo dài âm cuối, quay đầu một cái giả trân hỏi cô.

"Đúng không Quánh Dao?"

Cô mờ mịt gượng gạo mỉm cười, gật đầu cho có lệ.

Trương Sâm bày ra bộ dạng dương dương tự đắc, chọc tức Lục Viêm.

Anh ghi hận không lên tiếng, tâm trạng mỗi lúc một âm u, cố gắng tinh giảm diễn biến biểu cảm trên gương mặt, đi đến trước cô, hạ giọng ân cần nói.

"Lần trước cháo cá bị em làm đổ vẫn chưa ăn được, tôi mua cho em rồi"

Thì ra...

Lục Viêm không phải bỏ đi, anh đi mua cháo cá cho cô.

Lê Quánh Dao ngước đôi mắt lấp lánh nhìn anh, mỉm cười.

Lục Viêm 'tiện đường' đá một phát đẩy Trương Sâm đang ngồi xổm trước chân cô, bật sang vị trí bên cạnh, vì chân trụ của anh ta rất chắc nên không dễ gì ngã được.

Trương Sâm không nhịn được cảm giác bại trận liền đứng bật dậy xoay người tung một cú đá.

Lê Quánh Dao sửng sốt trợn ngược con ngươi, còn phải xem người ra đòn là vận động viên Karatedo cấp quốc gia, nếu ăn một cú đá này, Lục Viêm sẽ bị thương mất.

"TRƯƠNG SÂM!!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net