63: Có lẽ phải đến lúc từ bỏ rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Gương mặt Lê Quánh Dao co lại, đầu hơi cúi xuống không thể nhìn rõ biểu cảm, bên tai cô như ù ù ong ong chẳng thể nghe được thêm bất kỳ âm thanh nào nữa, trong đầu chỉ còn văng vẳng câu nói vừa rồi của anh.

Tôi không thích nhà báo, đặc biệt không thích cô.

Tôi không thích nhà báo, đặc biệt không thích cô..

Tôi không thích nhà báo, đặc biệt không thích cô...

Người đàn ông nói xong liền xoay người bước đi, bước chân lạnh lùng gấp gáp, giống như không thể chịu nổi phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Lê Quánh Dao cũng không biết qua bao lâu, cô lùi lại vài bước, quay người đi vào phòng thay đồ, dán người vào vách tường, từ từ ngồi thụp xuống sàn.

Cách đây không lâu cô đã nghĩ thật may vì Lục Viêm không nhớ từng có một nữ sinh xấu xí ở trước mặt anh bày tỏ tình cảm, anh một chút cũng chẳng để tâm, chỉ lạnh nhạt nói 'tôi dị ứng phấn hoa'.

Dù sao cũng chẳng phải loại kí ức tốt đẹp gì, qua rồi thì thôi, sau đó nhân duyên cả hai lại được viết tiếp, cơ hội gặp nhau ngày càng nhiều, cô đã ôm nỗi hi vọng to lớn, rằng cả hai có thể bắt đầu lại.

Nhưng Lê Quánh Dao vẫn không quên vị trí của mình ở đâu, cô giống như một hạt cát nhỏ bé đứng giữa sa mạc mênh mông mơ tưởng đến mặt trời to lớn trên cao, cô đã luôn nhắc nhở bản thân không được tham lam, không được hi vọng quá nhiều.

Nhưng mặt trời ấy cứ luôn đến gần hạt cát nhỏ, cho phép cô được mạnh dạn bước ra khỏi vùng an toàn, mặc kệ hơi nóng rát tỏa ra từ anh, liều mạng tiến tới.

Lần đó cô đã say, cô đã không thể kiềm được lòng mà hôn anh, nhưng Lục Viêm thời điểm đó vô cùng tỉnh táo, anh có thể dứt khoát từ chối, có thể sau đó chán ghét cô...

Anh đã không làm như vậy, anh vẫn luôn dùng thái độ ân cần ôn nhu với cô, đó là lý do khiến cô nghĩ rằng anh cũng có tình cảm với mình, tới mấy phút trước... cô vẫn nghĩ như vậy.

Cô đã thích anh, tình cảm đơn phương kéo dài hơn 10 năm.

Lần thứ nhất tỏ tình, đối với anh giống như thoáng qua không có ấn tượng, chỉ lạnh lùng lướt qua.

Vậy mà trong suốt 10 năm, Lê Quánh Dao vẫn luôn dùng cả sinh mệnh bảo vệ anh.

Lần thứ hai tỏ tình, anh không lướt qua nữa, anh đã nói rất rõ ràng rằng không thích cô, còn không thích nghề nghiệp của cô.

Lê Quánh Dao nở nụ cười chua chát, ngay từ đầu cô cũng chẳng yêu thích nghề nhà báo, chẳng qua là vì anh, cô mới vứt bỏ lựa chọn của bản thân mà bám lấy thứ chẳng thuộc về mình.

Cô cắn chặt môi, ngoài kiểm soát, đã cắn đến bật máu, mùi vị máu tươi sộc thẳng lên mũi, truyền cơn đau nhói tới đại não khiến cô dừng lại, dần tỉnh táo trở lại.

Kể từ giờ tôi không thể bảo vệ cậu được nữa rồi.

...

Lê Quánh Dao đặt đồ bảo hộ và giày thể thao vào tủ, đồ của mình cũng chẳng có gì, cô luyến tiếc đưa cặp mắt quét qua chiếc siêu xe mình vừa ngồi qua, cô vẫn nhớ rất rõ lời cô từng phỏng vấn anh lần đầu tiên...

"Nghe nói đoàn đội của anh toàn bộ đều là nam, tính đến thời điểm này anh đã cho phép bao nhiêu cô gái động vào 'đứa con thân yêu' của mình rồi?"

"Xe của tôi, chỉ có vợ tôi được động vào"

Vừa rồi không phải hiểu lầm, cả hai đều có tình ý với nhau...

Cô thực sự rất thích Lục Viêm, thích tất cả mọi thứ về anh.

Nhưng có lẽ chỉ đến đây thôi.

Có lẽ đã đến lúc phải từ bỏ rồi.

Lê Quánh Dao không lập tức trở về tòa soạn, gần tối, cô một mình tản bộ trên con đường phố xa lạ, âm thanh ồn ào lúc cao lúc thấp bị gió lạnh thổi vào mặt, dường như muốn gột rửa cơ thể cô.

Lê Quánh Dao không cảm thấy lạnh, tim cô lạnh hơn.

Về đến chung cư cũng đã là nửa đêm, Lê Quánh Dao không có tâm trạng lê bước về tới nhà, cơ thể như một cái xác nặng nề vô tư thả bản thân một cái thật mạnh lên giường, mặt giường trũng xuống, Lê Quánh Dao siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía khung cửa sổ, trăng đêm nay cũng không sáng, khí trời se se lạnh.

Màu mắt Lê Quánh Dao dần thẫm lại, cô trở người nắm trong tay một cái gối ôm, mặt hướng về một góc vùi đầu vào trong gối...

Trong lòng cô khó chịu một hồi lâu, cuối cùng cũng có thể không cần cố nén giữ nước mắt nữa, hai dòng nước mắt nóng nổi, mặn chát ào ào ra như đê vỡ, trong không khí tĩnh lặng chỉ chỉ nghe có tiếng nấc nhẹ, thút thít phát ra từ dưới chăn, nghẹn ngào đến đau lòng.

Sáng sớm hôm sau, Lê Quánh Dao tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại.

Cô mở to đôi mắt đỏ hoe, hốc mắt sưng lên khiến cô cảm thấy dưới bọng mắt mình đau nhức, tầm nhìn cũng không được rõ ràng, cô chằm chằm nhìn lên trần nhà, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia lo lắng hỏi han.

"Hôm nay em đi làm chứ?"

Khiết Mẫn Chi đè giọng thấp xuống vài giây sau lại nói thêm.

"Em định giải quyết chuyện này thế nào?"

Lê Quánh Dao dùng tay đỡ trán, ấn ấn tâm mi đang nhíu chặt, cảm giác đã vắt cạn kiệt nước trong người ra để khóc, bây giờ cuống họng khô khan, nghe giọng khản đặc như người bệnh.

"Em sẽ tự mình giải quyết, bây giờ em tới tòa soạn, thái độ của đại diện Hứa đối với chuyện này thế nào vậy chị?"

"Ừm... chị ta nói em phải đưa chứng cứ ra để tăng độ chân thực của bài báo, nếu không với sức ép của dư luận có thể phải sớm xóa bài!"

Lê Quánh Dao im lặng suy tính một hồi lâu.

"Em sẽ xóa bài, thay vào đó em sẽ đổi thành một bài báo khác"

"Được, vậy trước mắt em cứ hành động đi, bên này chị sẽ chặn lại cho em!"

Khiết Mẫn Chi nhiệt tình giúp đỡ.

Lê Quánh Dao cảm động không nổi, bây giờ cô hệt như một cái xác không hồn, vất va vất vưởng bước xuống giường, nói 'cảm ơn' rồi tắt máy.

Lê Quánh Dao sau khi từ nhà vệ sinh bước ra đã cố gắng dùng đủ mọi cách để che cặp mắt 'ai nhìn cũng biết khóc cả đêm', hốc mắt ẩn ẩn nổi lên vài sợi gân tơ màu đỏ, cô không thể đeo kính áp tròng, buộc phải đổi thành gọng kính cận của trước kia, cũng may bọng mắt của cô cũng không quá gây chú ý.

Lê Quánh Dao búi tóc gọn gàng, đem đồ dùng cần thiết ra khỏi nhà.

Lúc đi xuống cổng chung cư, cô gọi cho một người bạn trong tòa soạn cũ, làm bên mảng giải trí.

Đối phương nhận được di động của cô liền vui vẻ tán gẫu mấy câu xã giao.

"Tiểu Ngư! Lâu rồi mới liên lạc, tớ thấy dạo này cậu hơi bị nổi tiếng trong ngành luôn đó, bên MK không bạc đãi cậu chứ? Mọi người nhớ cậu chết đi được, hoa khôi của chúng ta"

Tiểu Ngư là cách đối phương gọi Lê Quánh Dao theo cách gọi thân mật chỉ có bọn họ mới biết.

Lê Quánh Dao vân vê đầu ngón tay, mối quan hệ của bọn họ không cần quá để ý chi tiết, cô trực tiếp bỏ qua lời chào hỏi, thẳng thắn nói.

"Ân Nhi, cậu tìm giúp tớ địa chỉ của ảnh hậu Lam Doanh được không?"

Bạch Ân há miệng định trách móc gì đó nhưng lại giấu nhẹm đi, thở hắt ra một cái, nhàn nhạt tiếp lời.

"Được rồi, cậu đợi tớ một chút! Lần sau phải mời tớ đi ăn cái gì đó ngon ngon đấy nhé"

"Được, cảm ơn cậu nhiều!"

Lê Quánh Dao nhẹ nhàng đáp lời.

"Không có gì đâu!"

Bạch Ân cười nói rồi tắt điện thoại, bật máy tính trước mặt nhấn vào mục lưu trữ tập trung tìm kiếm, mấy năm trước đây Lam Doanh vẫn còn là nữ minh tinh được săn đón bậc nhất màn ảnh, thời gian trở lại đây bà gần như không nhận phim cũng không còn hoạt động quảng cáo hay bất kì sự kiện nào nữa, có vẻ bà thật sự muốn lui về chăm sóc gia đình.

"Tìm thấy rồi!"

Bạch Ân đắc ý vỗ bàn, vội lấy di động gửi đi một đoạn tin nhắn.

Lê Quánh Dao nhận được tin nhắn đồng thời cũng đón được xe, tài xế quay đầu chuyên nghiệp hỏi.

"Cô gái, cô đến đâu?"

"Đường 314, Tây Giang"

"Được!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net