Chap 3: Làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Các bạn cứ gọi mình là Sakura.- Sakura vui vẻ nói. Làm cho Syaoran lỗi một nhịp nhưng anh đã cố gắng để ko biểu lộ ra bên ngoài. Vì anh đã trao trái tim mình cho người con gái ấy...

- Các bạn hãy gọi mình là Tomoyo cho nó thân ha.- giọng nói trong trẻo, ấm áp làm cho Eriol có chút giao động.

- Vậy thì các bạn cũng gọi mình là Eriol nha.

- Được rồi. Chúng ta bắt đầu vào giờ học thôi.- Cô Mizuki từ trên bục giảng nói.

Cứ thế là họ bắt đầu giờ học một cách êm đềm nhưng trong suốt buổi học Syaoran lại không thể nào tập trung suy nghĩ được là vì anh cảm thấy Sakura thật sự rất giống người mà cậu không thể nào quên được. Còn Sakura cũng cảm thấy  quen thuộc, rất gần như là đã gặp trước đây nhưng cô ko tài nào nhớ được là ai.

                  ~o0o~

( Đến giờ nghỉ trưa )

Sakura cùng Tomoyo xuống căn tin ăn trưa thì nhìn thấy Eriol và Syaoran cũng xuống căn tin thì hai cô nàng cùng đến mời họ đi cùng để có thể dễ dàng kết bạn mới. 

- Eriol, Li hai bạn có muốn cùng tụi mình đi ăn trưa ko.- Sakura ngỏ ý mở lời.

- Ừm! Cũng được. Mà cậu thế nào Syaoran?- Eriol quay qua hỏi thằng bạn chí cốt đang đứng bên cạnh.

- Sao cũng được.- Syaoran lạnh lùng nói.

Rồi cả bốn người đi xuống căn tin ăn trưa. Sau khi đi lấy thức ăn xong thì họ tìm thấy một cái bàn cạnh cửa sổ. Vừa mới ngồi xuống thì tự nhiên có một cái của nợ từ đâu bay tới chỗ của bốn người. Và là phía của Syauran.

- Anh Syaoran! Sao anh ko qua ăn với em.- Ả ta- Umi nủng nịu nói.

                             ~o0o~

( nhìn vậy chứ mặt đầy phấn luôn đó )

Umi Suzuki: con gái của chủ tập đoàn Suzuki. Ỷ lại vào cha mẹ mình. Mặt mày đầy phấn đến mức ko phân biệt đâu là mặt đâu là phấn. Phấn trang điểm còn dầy hơn cả da mặt của ả ta nữa. Cô ta cực kì thích Syaoran nhưng anh lại ko thích cô. Ả vô cùng đanh đá,chảnh choẹ, lúc nào cũng cho mình là đẹp nhất. ( Na: Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. )

                           ~o0o~

- Cô ta là ai vậy?- Tomoyo quay qua hỏi nhỏ Eriol.- Cô ta là Umi. Cô ta rất thích syaoran- Eriol trả lời. Tomoyo và Sakura à lên một tiếng.

- Mấy người mau im đi. Ko thấy tôi và anh Syaoran đang nói chuyện với nhau à.- Ả ta chảnh choẹ nói.

- Tôi chưa hề cho cô gọi tôi là Syaoran. Cút.- Syaoran lạnh lùng nói làm cho tất cả mọi người lạnh cả sống lưng. ( Na: Thế mới là Syaoran nhà mình chứ.) thế nhưng mà cô ta mặt dày ở lại õng ẹo nói:

- Ummmmm... Người ta hổng chịu đâu.

- Cút.- Syaoran đáp cộc lốc. Ả ta làm vẻ hờn dỗi đi. Rồi họ vui vẻ ngồi ăn và họ chỉ nói chuyện chút thôi nhưng riêng Syaoran thì chỉ ngồi ăn phần của mình đôi lúc thì ngắm Sakura một chút, đôi lúc lại chọc ghẹo cô. Chưa bao giờ chưa bao giờ anh lại có cảm giác này kể từ khi người con gái không còn bên anh. Thế nhưng anh luôn giữ một khoảng cách vừa phải đối với Sakura. 

Sau khi ăn xong thì mỗi người một nơi. Sakura thì đi dạo, Syaoran thì đi ngủ trưa, Tomoyo thì đi học hát, Eriol thì đi đọc sách. Syaoran rảo bước đến chỗ cũ- cây hoa anh đào sau trường. Đi đến nơi anh nhìn thấy có kẻ đang ung dung nằm ngủ dưới gốc cây anh định đi đến xử tên đó vì dám đến chỗ ngủ của mình. Nhưng vừa đến thì anh bỗng dừng lại, cái suy nghĩ đó lập tức thoát khỏi đầu anh chàng này. Thì ra người nằm đó chính là Sakura. Khuôn mặt khi ngủ vô cùng đáng yêu. Cái má tròn, đôi môi cherry chúm chím, hai hàng lông mi giãn đều ra, khuôn mặt trắng hồng xinh xắn, những sợi tóc vưỡng trên khuôn mặt coi tạo nên một vẻ hoàn mĩ biết ai sánh bằng. Chợt khuôn mặt anh đỏ lên. Hoa anh đào rơi lả tả tạo nên một khung cảnh lãng mạng vô cùng. Cách đó ko xa có người đã nhìn thấy tất cả. Cô ta nắm chặt bàn tay, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, ả nghĩ ' Tôi nhất định sẽ ko ta cho cô đâu? Sakura Kinomoto!

                                   ~o0o~

( Giờ ra về )

Sakura và Tomoyo đang đi thì tự nhiên Umi và đám bạn của cô ta đi đến chặn đường của Sakura và Tomoyo. Ả ta nói:

- Sakura Kinomoto. Tôi cảnh cáo cô. Cô ko được bén mãn đến gần anh Li của tôi.

- Cô là ai mà dám sai bảo tôi hả.- Sakura nói. Ngay lập tức Umi cô ta đưa tay lên tát Sakura. 

- DỪNG LẠI...

                                  ~o0o~ 

Tại mấy hôm nay bài vở nhiều quá nên mik ko viết đc. Mong các bạn thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net