Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Bomi về Chorong như người mất hồn. Cô chỉ suy nghĩ về cái người tên Jung Eun Ji đó.Bỗng mẹ cô lên:
_ Xuống ăn cơm đi Chorong
_ Mẹ! Mẹ biết bạn con tên Jung Eun Ji không? Bomi nói đó là người quan trọng với con nhưng sao con không nhớ?
Người mẹ chỉ biết thở dài rồi đi ra ngoài.
Sau bữa cơm Chorong lại leo lên giường cắm tai nghe và nghe bản nhạc cô vẫn nghe thường ngày.
" Và rồi 1 ngày nọ cậu bước tới bên tớ, ngự trị lấy con tim này
Cậu không còn đơn thuần là bạn tri kỉ của tớ nữa.
Để rồi cứ mỗi khi bên cậu tớ cứ phải che giấu con tim tớ
Và như thế tớ ẩn lòng mình sau danh nghĩa "người bạn""
~So Long~
Cảm giác nghe bài hát này hôm nay không còn thoải mái như mọi hôm mà có gì đó bứt dứt khó tả.Giật tai nghe ra Chorong nằm lan lộn trên giường nghĩ linh tinh. Cô muốn làm 1 việc gì đó nhưng không biết đó là gì. Rồi cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Bomi.
CR: Ya Yoon Bo Mi:<
BM: What up girl?:3
CR: Tự dưng thấy khó ở quá
BM: Đứa nào bắt nạt em yêu<3
CR: Yoon Bo Mi :3
BM: What the fuck@.@
CR: Haiz tớ thấy bứt dứt về người tên Jung Eun Ji đó
BM: Ngủ đi tớ ngủ đây
...
CR: Mai dẫn tớ ra chỗ EunJi nhé?
BM:...
/_ Ya Part Cho Rong!
_ Ai thế?
Đó là khuôn mặt của 1 cô gái có mái tóc đen có mái bằng được tỉa mỏng buộc túm đằng sau.Chorong không thấy mặt rõ cô gái nhưng có 1 thứ cô thấy đã làm tim cô rung động:nụ cười của cô gái đó.
_Đẹp quá!-Chorong thốt lên.Rồi cô bất giác cười theo nụ cười đó.
_Hẹn gặp cậu ngày mai nhé..Rongie-Rồi cô gái đi mất./
Chorong choàng tỉnh.Giấc mơ kì lạ đó lại đó lại xuất hiện trong cô. Nhưng đến mai có lẽ cô sẽ có câu trả lời cho mình
~Chiều hôm sau~
_ Đi thôi Chorong-Vừa nói Bomi vừa xách túi hoa quả theo.
_ Ừ đi thôi
Cả hai cùng lái xe đến nơi mà Bomi chỉ.
Cả 2 đi lên 1 ngọn đồi nhỏ với thảm cỏ xanh mượt. Mùi hương của thảm cỏ xanh non phản phất trong làn gió nhẹ. Chorong nhìn bâng quơ, cảm giác lại ùa về,mạnh mẽ hơn,rõ ràng hơn về con người ấy.
_ Chỗ này...tớ từng đến đây rồi.
Cả 2 lên đến đỉnh đồi và dừng lại trước một khu đất nhô lên được đắp gọn gàng. Trên đó có đặt di ảnh 1 người con gái có đôi mắt cười, khuôn mặt thanh tú, nhẹ nhàng. Chorong chỉ biết đứng nhìn bức ảnh đó một cách bất động. Không biết cô mất bao lâu đứng ngắm nhìn bức ảnh đó, cảm giác gần gũi đến khó tả:
_ Jung Eun Ji- Chorong bất giác đọc tên người con gái đó
_ Ừ! Nó đấy. Cái đứa vô tình ngốc nghếch đã bỏ tớ đi đấy. Nó để lại cho tớ cái đứa vô lo vô nghĩ chẳng nhớ gì là cậu đấy. Tớ đã nghĩ sẽ hận nó cả đời. Sao nó bỏ đi không nói 1 lời- Bomi nói,cô thở dài mặc cho khoé mắt ướt nhoè.
_ Nhưng chuyện gì đã xảy ra?
_ EunJi bị tai nạn giao thông. Nó vì ngu ngốc thế thân cho thần chết để đổi lấy
mạng sống cho người nó yêu thương. Nhưng h người đấy thậm chí còn không nhớ nó là ai. Phải làm sao đây?- Bao nhiêu uất nghẹn trong lòng Bomi xả ra hết. Cô khóc rưng rức, tay nắm chặt như thể sẽ đấm ai đó.
Chorong vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra?Ai là người thế thân?EunJi đã cứu ai? Cô không biết nói gì chỉ biết hứng chịu sự phẫn nộ của Bomi.
_ Người đó là cậu đấy Park Cho Rong. Người EunJi cứu là cậu đấy-Bomi gần như gào lên vì con người ngu ngốc kia.
Chorong như chết lặng trước câu nói đó. Cô chỉ biết im lặng nhìn Bomi. Cô không biết phải làm sao? Tâm trí cô như lơ lửng trong
không gian, mơ hồ, lạc lõng. Cảm thấy thế gian này h chỉ có mình cô, lạc trong mê cung không lối thoát

Lấy hết sự bình tĩnh có thể Bomi tiếp, giọng lạc đi:
_Cậu vô tình thật đấy. Sao cậu không nhớ gì hết? Sao lại không nhớ để không cảm thấy có lỗi. Tớ hận cậu lắm.

Về phía Chorong, cô dường như không còn cảm giác về sức lực trên đôi chân mình nữa. Cô ngồi thụp xuống.Chết lặng...
__________
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ TT,TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net