CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Nhi tỉnh dậy sau một hồi "đấm đá" chiếc đồng hồ báo thức tội nghiệp. Nhi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Sau đó, Nhi thực hiện nhiệm vụ "cao cả" đó là...xuống nhà đợi Hiển. 5 phút...15 phút...30 phút, Hiển chưa tới, Nhi bực bội, lấy "con ngựa sắt" thân yêu của mình, dùng "tốc độ bàn thờ, nâng cấp lư hương" phóng nhanh tới trường. (Haizz...thiệt là tội quá đê), tới trường, Nhi đã "biến dạng". Khuôn mặt xinh xắn đầm đìa mồ hôi, mái tóc mượt trở nên rối bời, Nhi ôm cục hận đang to dần định rằng gặp Hiển sẽ cho biết tay. Nhi chạy vào lớp, hét to:

- HOÀNG THẾ HIỂN, RA ĐÂYY!

Cả lớp giật mình, vài đứa run lẩy bẩy vì sự tức giận tột độ của Nhi. "Tìm tui hả??"- Hiển ở phía sau lưng Nhi, hỏi. Nhi xoay qua, ánh mắt đã sục sôi lửa hận như muốn ăn tươi nuốt sống Hiển. Hiển thoáng sợ vì khi Nhi gọi ai đó đầy đủ họ tên thì người đó chuẩn bị "lên thớt" đi là vừa, tuy nhiên Hiển vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Gặp được "con mồi", Nhi "xả" hết lửa giận:

- CÁI THẰNG BẠN TRỜI ĐÁNH THÁNH VẬT KIA! Sao ông dám trễ giờ hả? Biết nhà tui xa trường thì làm ơn sớm sớm, để tui phải co giò đạp xe là sao? Tui là con gái chớ bộ, đâu phải con trai mà có sức khỏe "trâu bò" như mấy ông hả?

Nhi thở hổn hển, giận quá hóa cuồng rồi. Hiển làm mặt lạnh, thản nhiên nói;

- Tui không phải là ô-sin của bà, ok?

Nhi tròn mắt, bỗng nhiên từ xa một cô gái xinh xắn chạy tới khoác tay, làm nũng Hiển. Hiển mỉm cười, dõng dạc nói;

- Đây là bạn gái của tui, từ nay về sau tui sẽ dành thời gian với cô ấy, còn bà...tui không liên quan!

Khi nói ra câu đó, Hiển rất ngượng miệng vì...Hiển chỉ muốn dành thời gian cho Nhi. Nhi buồn lắm, có một chút đau nhưng Nhi vẫn cố nặn ra một nụ cười, cất giọng:

- Chúc mừng ông đã thoát kiếp nạn ế nha!

Giọng Nhi run, Hiển biết nhưng im lặng. Nhi chạy thẳng vào lớp, gục đầu xuống bàn, Nhi tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt nào. Ở phía cửa, cô gái xinh xắn ấy nhìn Hiển khó hiểu, hỏi:

- Anh họ làm vậy có quá lắm không? Chị ấy là một cô gái tốt!

- Anh biết nhưng em phải diễn tốt vào, anh nhờ em đấy!

Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra khá suôn sẻ, Nhi và Hiển đều tốt nghiệp loại xuất sắc, Nhi có học bổng từ một trường Đại học chuyên nghành Thiết kế ở thành phố, Hiển thì nhận học bổng du học nước ngoài (cái này ai cũng biết). Nhi mệt mỏi, lôi "con ngựa sắt' từ trong bãi xe ra, dắt ra cổng trường. Xa xa, Hiển đang chở cô bạn gái đi trên đường với vẻ mặt hạnh phúc. "Mình không thể khiến Hiển hạnh phúc như vậy, với lại mình sẽ là nguyên nhân khiến Hiển không tập trung học được, nhưng mình sẽ rất nhớ Hiển"- Nhi nghĩ thầm.

    Về nhà, Nhi cứ suy nghĩ chuyện sáng nay. Nhi"chộp" lấy chiếc điện thoại, gửi một tin nhắn rồi đi tắm rửa, thay đồ. "Ra chỗcũ, mang thêm cây đàn ghi-ta, tui có chuyện muốn nói"- một tin nhắn xuất hiệntrên màn hình điện thoại của Hiển. Hiển thở dài, nhưng vẫn chuẩn bị tâm lý sẵnsàng, thay đồ, phóng xe đi.     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net