Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một tuần Mark mới thấy Donghyuck cười lại, bên cạnh cậu thời gian dài anh cũng chỉ có thể chấp nhận rằng cậu là một người em trai không hơn không kém

Donghyuck đã không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn, khi sinh ra cậu đã không có cha, chỉ có một mình mẹ cậu chăm sóc cậu, từ lúc nghèo khổ cho đến khi có tất cả trong tay, mẹ luôn yêu thương và bảo vệ cậu

Ngay cả khi mẹ một mình chống trội với việc phá sản, mẹ vẫn lo cho cậu rồi mới dám rời đi mà lập nghiệp lại

Bà luôn đặt cậu lên đầu, rồi mới nghĩ đến bản thân mình, Donghyuck vẫn luôn biết những điều đó, nhưng từ nhỏ vì hội chứng sợ người lạ mà chưa bao giờ cậu phải đụng đến bắt cứ cái gì, chỉ ở trong nhà học nấu ăn, nên trình độ nấu ăn của cậu rất giỏi, không thua gì đầu bếp lớn cả

Anh Mark tối nay anh có về không?
- Donghyuck chuẩn bị tài liệu cho anh -

Tối nay anh tăng ca, em cứ ngủ trước, không cần đợi anh
- Mark thắt lại cavat -

Vâng
- Donghyuck vẫn ngoan ngoãn gật đầu -

Cậu thật sự là một đứa trẻ vô cùng hiền lành và tốt bụng, cũng nhờ điều này mà Mark cứ xem cậu là một cậu em trai nhỏ

Anh đi đây
- Mark xoa đầu cậu rồi nhanh chóng rời đi -

Donghyuck mỉm cười rất tươi, cậu rất thích được anh xoa đầu

Bình thường Donghyuck ở nhà chỉ coi tivi và học làm nấu ăn trên lớp học online của mình

Cậu không ra ngoài, cậu cũng chưa bao giờ đòi hỏi điều gì cả, rất ngoan ngoãn và an phận

Cứ thế thời gian trôi qua cũng được nữa năm rồi

Hôm nay Mark phải đi tiếp khách, và uống rất nhiều rượu, về đến nhà đã loạn xạ đi không vững rồi

Donghyuck rất cực khổ để dìu anh lên phòng, khi cậu đang cởi bỏ áo sơ mi cho anh, thì bị anh kéo xuống

Đêm đó anh và cậu nãy sinh quan hệ của những cặp vợ chồng khác nên làm, khi Mark tỉnh dậy và có được nhận thức thì mọi chuyện đã xảy ra

Tự trách bản thân uống quá nhiều, sau hôm đó anh đối đãi với cậu rất khác, không lạnh lùng như trước, quan tâm đến cậu nhiều hơn

Hôm nay hai ba rủ hai người về nhà dùng bữa

Donghyuck về rồi, ta nhớ con chết được
- Baekhyun vừa thấy cậu liền vui vẻ kéo cậu vào sofa tâm sự -

Còn Mark và Chanyeol cũng bận bàn công việc, thoáng chốc cũng đến giờ dùng bữa

Em ăn đi
- Mark cứ ngồi gấp đồ ăn cho cậu -

Dạ
- Donghyuck cười tít cả mắt -

Hai ba nhìn cũng bất giác mỉm cười, nhìn thấy con trai quan tâm đến Donghyuck làm hai người cũng yên lòng

Cứ thế thời gian trôi qua chậm rãi nhưng lại bình yên, cho đến khi Mark đưa một cô gái về nhà

Donghyuck ơi đây là Nancy em nuôi của anh, em và em ấy làm quen đi
- Mark kéo vali và nắm tay cô gái kia đi vào -

Vâng chào chị
- Donghyuck vẫn rất ngây thơ, vui vẻ chào hỏi Nancy -

Chào em
- Nancy mỉm cười gật đầu -

Nancy sẽ ở đây một thời gian
- Mark nhìn cậu -

Dạ em biết rồi
- Donghyuck vẫn chả có gì lấy làm thắc mắc, cứ mỉm cười gật đầu -

Vài tuần đầu Nancy vẫn rất thân thiện cho đến khi Donghyuck cảm nhận được bản thân bị đổ lỗi vô cớ rất nhiều

Donghyuck em nấu cơm sao?
- Nancy đi vào bếp nhìn cậu -

Dạ
- Donghyuck bây giờ cũng đã bắt đầu đề phòng -

Đây chị bưng cho
- Nancy đi đến tranh giành tô canh nóng trên tay cậu -

Không cần đâu, em làm được
- Donghyuck mỉm cười lắc đầu -

Nhưng Nancy vẫn không chịu buông ra, cho đến khi cậu tức giận, tô canh đổ ập vào tay cậu, Nancy liền la lên ôm tay mình

Có chuyện gì vậy?
- Mark chạy vào, thay gì chạy đến chỗ cậu thì anh lại nắm tay Nancy -

Donghyuck nhìn anh, đôi mắt rưng rưng, đôi tay run và đỏ tấy lên

Em làm cái gì vậy Donghyuck, ba lần bảy lượt làm cho Nancy bị thương là sao? Em có ý gì?
- Mark tức giận quát cậu -

Em không có
- Donghyuck oan ức lắc đầu -

Mau chóng dọn đồ đi, anh không muốn thấy em nữa
- Mark tức giận đuổi cậu đi -

Anh..
- Donghyuck nhìn anh -

Mark không nói gì kéo Nancy lên phòng cô ta

Donghyuck oan ức, nhưng vì dồn nén cậu quyết định dọn đồ bỏ đi

Kéo chiếc vali với đôi tay đang đỏ kia, nước mắt của Donghyuck cứ rơi không ngừng, cậu nhìn xung quanh không bản thân phải đi đâu, cậu rút người lại vì xung quanh cậu toàn là người lạ

Donghyuck sợ hãi cứ rút chặt người trong đêm lạnh buốt của nơi đây

Donghyuck là em phải không?
- Một người con trai cúi xuống nhìn cậu -

Anh Ten
- Donghyuck nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngước lên nhìn -

Sau em ở đây? Mark đâu? Còn tay em nữa, tại sao bị đỏ vậy?
- Ten lo lắng đỡ cậu đứng dậy -

Ten ơi em...
- Donghyuck bật khóc nức nở ôm chầm lấy Ten -

Nín đi, ngoan
- Ten xoa nhẹ lưng cậu an ủi -

Sau khi chấn tỉnh được cậu, thì cậu cũng kể lại cho Ten nghe

_________ Heo Tỷ Tỷ ________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#markhyuck