Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14

"Ngày mai tớ đi rồi nên chầu hôm nay cậu trả tiền đấy nhé!" - Sam cười tươi nói, tay vẫn đang nghịch cái ống hút trong ly nước cam của mình.

"Kể cả những món đồ mà cậu mua sao?" - Isra nhăn mặt nhìn một đống đồ dựng đứng bên cạnh họ, cô chỉ là một sinh viên thôi, có cần ác như vậy không?

"Haha, đương nhiên là đùa rồi, những món này là tớ mua tặng cậu, chỉ có chầu nước là tớ nhường phần cho cậu thôi."

"Nói vậy còn nghe được, nhưng cậu mua cho tớ nhiều thứ thế này để làm gì, tớ cũng không có dùng tới."

"Cậu cứ dùng đi, những cái này điều là cần thiết cả mà." - Sam nở một nụ cười khác nhưng lần này nụ cười có chút ưu tư, giọng nói cũng trầm hơn hẳn ban đầu: "Isra này!"

"... " - Isra đang tập trung lắng nghe, lúc Sam như vậy tức là cậu ấy đang muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.

"Freen rất giỏi, đối với đứa em này tớ rất tự hào... nhưng chính sự tài giỏi của con bé cũng khiến tớ lo lắng, tớ không lo Freen bị thiệt thòi mà tớ sợ Freen sẽ lầm đường với tính cố chấp của nó. Cậu có thể giúp Freen nếu như một lúc nào đó nó mất phương hướng không?"

"Sam... chuyện này, cậu sẽ làm điều đó tốt hơn tớ, Freen rất nghe lời cậu." - Isra cảm thấy lúng túng khi phải suy nghĩ vấn đề này, đối với cô Freen không chỉ là một người bạn mà còn là một thần tượng, cậu ấy là một thiên tài thực thụ. Làm sao cô có thể gánh vác trọng trách này được.

"Không đâu, tớ là chị của Freen nhưng người ở cạnh Freen lại là cậu, con đường của hai chị em tớ đi không giống nhau. Nói ra những điều này thật không phải, tớ biết nó là một loại áp lực cho cậu nhưng chỉ có cậu làm được thôi, tin tớ đi. Bọn tớ rất quý mến cậu!" - Bàn tay bao trọn bàn tay đang nắm chặt của người đối diện, lời nói cùng ánh mắt chân thành của Sam đã dần thuyết phục Isra.

"Nếu giúp được tớ sẽ giúp, cậu yên tâm đi. Nhưng mà cậu nói cứ như thể cậu sẽ không trở về vậy, định đi luôn sao?" - Isra bĩu môi trêu chọc Sam.

"Ừm, tớ cũng tính vậy đó, nhưng nếu có người nhớ tớ thì tớ sẽ về."

"Ai?" - Isra ngơ ngác.

"Đồ ngốc, cậu chứ ai, plè!" - Sam lè lưỡi trêu lại Isra rồi cả hai cùng nhau mỉm cười.

"Hai người ồn ào lắm có biết không?" - Freen ngồi xuống chiếc ghế ở giữa bọn họ, đặt túi đựng chiếc áo khoác lông thú để trên bàn hướng về phía Sam: "Được chưa, lúc nãy sao không mua luôn còn bắt em vòng lại mua làm gì? Thật là!"

Sam cầm lấy túi đồ, nụ cười trên môi càng rộng: "Hì hì, cảm ơn em!"

.

.

.

Tay bưng khay cháo bước đến phòng Freen, Becky khẽ chau mày khi cửa phòng đã khóa chặt từ bên trong.

"Cô sợ tôi ăn thịt cô chắc." - Lầm bầm trước khi quay lưng đem khay cháo xuống lầu, Becky ngồi vào bàn trong phòng khách thổi ăn ngon lành, từ chiều đến giờ cô cũng chẳng có gì vào bụng cả.

Nghe tiếng bước chân xa dần Freen mới thở nhẹ ra, đáng lẽ cơn đau của mình đã bớt nhiều rồi nhưng vì căng thẳng do sự có mặt của Becky khiến cho nó lại không mấy khả quan. Đặt lòng bàn tay lên giữa bụng tự xoa đều để làm giảm cái nhói buốt run người này, đôi mắt cũng chầm chậm khép lại.

.

.

.

"Alo! " - Apinya nhìn thấy ID là Becky liền bắt máy trả lời.

"Apinya, Isra còn ở bên cậu không vậy?" - Becky ngập ngừng hỏi.

Lướt mắt nhìn sang Isra đang đứng cạnh chuẩn bị rời khỏi, Apinya cũng ngại ngùng xác nhận: "À, ừm... vẫn còn, có gì không Becky?"

"Cậu chuyển máy cho Isra giúp tớ, tớ có việc cần hỏi cô ấy, nhanh lên."

Isra đang chăm chú lắng nghe cuộc gọi vì biết người bên kia đầu dây là Becky, đến khi Apinya đưa máy cho mình Isra có một dự cảm chẳng lành.

"Becky, có chuyện gì vậy, tổng giám đốc không ổn sao?"

"Không, chỉ là cô ấy tránh mặt tôi khóa trái cửa phòng nhưng lúc tôi rời khỏi nét mặt của cô ấy vẫn còn rất kém..."

"Tôi sẽ trở về đó ngay."

"Như vậy thật bất tiện cho cô quá, trời cũng khuya lắm rồi, nếu cô không ngại... Tôi chỉ muốn hỏi nhà còn chìa khóa dự phòng nào không... "

"Cái này... được rồi, nó ở góc bên phải của kệ tủ gần bếp." - Suy nghĩ một hồi Isra cũng nói cho Becky biết nơi để chìa khóa phòng, lần này chiếc ghế trợ lý của cô đang có nguy cơ bị mất rất cao vì tội bán đứng sếp mình nhưng vẫn có một động lực nào đó thôi thúc Isra làm vậy.

"Cảm ơn Isra, chuyển lời với Apinya là tối nay chắc tôi sẽ không về."

Apinya nhận lại máy với một nụ cười bí ẩn trên môi: "Cũng lâu rồi cậu ấy không ngủ ở nhà."

.

.

.

Mai sững sốt khi nhìn Sam cầm cái kéo trên tay và tác phẩm đã gần hoàn thành của cô ấy, thầm lẩm bẩm - không thể nào... rõ ràng cậu ấy đã bị mất hết ký ức và trở thành một đứa con nít, làm sao có thể?

Chạy vội đến giật phăng cái kéo lại, Mai tức giận hét to: "Ai cho cậu cầm kéo hả, nó rất nguy hiểm, từ nay không được cầm kéo nữa!"

Hành động bất ngờ cùng lời quát tháo nặng nề làm Sam giật mình, đối với một đứa trẻ mà nói chuyện này thật đáng sợ. Từng giọt nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt mếu máo của Sam, cô rụt nhanh thân người bó gối ngồi nép sát vào một góc thút thít: "Hức... hức.... "

Mai biết mình có phần kích động nên đã hạ giọng nhưng cơn tức giận vẫn không hề thuyên giảm, việc Sam có thể tạo ra một tác phẩm hoàn hảo trong hoàn cảnh này thật sự rất tồi tệ đối với cô, một ngày nào đó Sam sẽ nhớ lại tất cả mất thôi. Nhưng điều Mai bận tâm nhất chính là cô muốn Sam như hiện tại mãi mãi, ngoan ngoãn bên cạnh cô, chỉ một mình cô thôi.

"Ai đưa kéo cho cậu thế Sam?"

Đôi mắt sợ sệt ngân ngấn nước nhìn chăm chăm vào cây kéo trên tay Mai, đôi môi mấp máy nói: "Becky... "

"Sam ngoan, từ nay đừng cầm kéo nữa... ngày mai chúng ta sẽ trở về Pháp nhé, tớ sẽ làm việc cùng F.T nên cậu cũng phải đi theo."

Gương mặt hơi ngước lên một chút, Sam nghĩ ngay đến một chuyện: "Vậy Becky có cùng đi không?"

"Becky bận việc không thể đi được, chỉ có tớ và cậu thôi."

"Vậy Sam sẽ không đi, Sam muốn ở cùng Becky nữa cơ... " - Hai bàn tay run rẩy bấu chặt lên đầu gối khi nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Mai đang trừng trừng nhìn mình nhưng Sam vẫn cố nói ra suy nghĩ của mình.

"TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG LÀ CÔ TA, CÔ TA ĐÃ LÀM GÌ CHO CẬU CHỨ? LẼ RA TÔI KHÔNG NÊN CỨU CẬU LÀM GÌ, HỪ!" - Mai phẫn nộ đứng bật dậy ra ngoài đóng sầm cửa, để lại bên trong căn phòng, Sam vẫn đang co ro thu mình vào một góc hoảng loạn nói trong nước mắt.

"Sam... cần cả hai mà... Sam muốn ở cạnh cả hai... hức hức... "

.

.

.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net