Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 35

Freen hắng giọng, đôi mắt nhìn xuống hai tấm vé trên tay Isra ý bảo còn không mau đi.

Isra đã hiểu vì sao trong túi áo cô lại có hai tấm vé, thầm cảm ơn đứa bạn của mình đã quan tâm, nhưng điều cô không ngờ và cũng không muốn nhất chính là sự xuất hiện mà theo suy nghĩ Isra lúc này chính là "kỳ đà cản mũi" của bọn họ.

Freen phớt lờ đi cử chỉ quan tâm của Isra dành cho Apinya khi cô bạn của mình lịch sự mở đường cho Apinya đi đến ghế ngồi xuống. Khán phòng hiện giờ đã chật kín người và sẽ khá khó khăn để có thể tìm được chỗ ngồi vừa ý.

Nhìn sang Becky với ánh mắt "Sao còn chưa vào?"

Đổi lại chỉ là cái nhún vai thản nhiên của ai đó đáp trả như thể: "Cô không vào trước làm sao tôi vào được?"

Khẽ hắng giọng lần nữa, Freen đưa ánh mắt thoáng chút bối rối lướt một lượt xung quanh trước khi nắm tay kéo Becky theo phía sau đi đến hàng ghế trống cuối dãy, chỗ ngồi của họ kia rồi.

Một nụ cười nhẹ thấp thoáng trên khóe môi đỏ thắm, Becky rất hài lòng với biểu hiện của Freen cho dù nó không hoàn toàn tự nguyện.

Khi tất cả đã ổn định vị trí, Isra ngước đầu lên xác định chỗ ngồi của Freen và Becky cách họ hai hàng ghế mới quay sang cô bạn đang hào hứng chờ đợi màn biểu diễn trên sân khấu, mỉm cười nói: "Chương trình vẫn chưa bắt đầu mà, cậu có cần phấn khích như thế không?"

"Tớ thật sự rất vui, Isra à! Lâu lắm rồi mới có cảm giác tự do và thoải mái như vậy."

"Ừm!" - Isra gật gù, đôi mắt hướng lên sân khấu khi ánh đèn đã được bật sáng hoàn toàn: "Vậy thì cậu hãy tận hưởng ngày hôm nay đi. Bắt đầu rồi kìa."

Đôi mắt hình trăng khuyết cong lên nổi bật trên khuôn mặt trắng hồng, Apinya rất hạnh phúc với những gì mình đang có. Có Isra bên cạnh cô cảm thấy thế giới này chỉ tồn tại duy nhất một màu hồng thôi.

Freen thong dong bắt chéo tay trước ngực nhìn những hình ảnh vui nhộn trên sân khấu với vẻ mặt lạnh như băng ,trong khi tất cả mọi người xung quanh cô đang cười rầm rộ đến chảy cả nước mắt lúc diễn viên vừa đổ cả chai nước sốt lên đầu mình.

Đôi mắt bỗng dịu đi rất nhiều khi bắt gặp khuôn mặt tỏa sáng của người ngồi bên cạnh. Đây là lần đầu tiên Freen nhìn thấy Becky cười, còn là một nụ cười rất tự nhiên và vui vẻ, không chút giả tạo hay muộn phiền nào.

Có lẽ suốt ba năm qua Becky cũng giống như cô, trải qua khoảng thời gian kinh khủng, chỉ biết chì chiết bản thân với những suy nghĩ và hành động tiêu cực. Đã đến lúc để mọi chuyện ngủ yên bắt đầu một cuộc sống mới. Becky, người con gái này không đáng phải chịu những giày vò ấy nữa.

"Cô cười rất đẹp, sau này hãy cười nhiều hơn một chút." - Lời nói nhẹ tênh bay vọt vào không gian náo nhiệt nhưng vẫn chui tọt vào đôi tai của một người.

Becky nhếch mắt tinh nghịch nhìn sang người vừa thốt lên những lời khó tin đó, bày vẻ mặt bất ngờ nhằm trêu chọc Freen: "Cô cũng có thể nói những lời như thế sao? Xem lại bản thân đi tổng giám đốc Freen. Cô thậm chí ít cười hơn cả tôi."

Thêm một cái hắng giọng nữa, gương mặt sượng sường thoáng chút đỏ hồng, ánh mắt vội nhìn lên sân khấu đánh trống lảng: "Chương trình này có gì hay ho mà mọi người thích thú như vậy?"

Becky phì cười chậc lưỡi, hành động của Freen không nằm ngoài suy đoán của cô là bao: "Cô có biết vì sao mọi người muốn xem hài kịch không?"

"... " - Mắt vẫn không đổi hướng.

"Cuộc sống vốn dĩ có rất nhiều phiền muộn rồi, khi đến đây ai cũng muốn tìm được cảm giác bình yên và thoải mái bên cạnh người thân và bạn bè của mình."

"... "

Gương mặt đột ngột kề sát gương mặt Freen làm cho cô giật mình, mi mắt khẽ giựt. Song gương mặt lạnh băng vẫn không chút đổi sắc.

"Vì vậy... dẹp bộ mặt đưa đám của cô có được không? Nó chẳng phù hợp với không khí ở đây chút nào."

Becky cười thầm trong bụng và cố nén cười khi nhìn vẻ mặt đơ ra của Freen, thích thú trong việc chờ đợi sự chuyển biến trên nét mặt của cô ấy hơn cả việc đang xem chương trình ưa thích của mình.

.

.

.

Dennis mệt mỏi bước vào phòng sau khi vừa trở về từ phòng tạm giam. Hắn đã gặp mặt Mai, em gái mình để nói chuyện và biết được một số chuyện không mấy tốt đẹp. Đáng lẽ ra năm xưa hắn không nên tin tưởng vào Mon, cô ấy không những không giúp hắn mà còn đâm lén một cú ngoạn mục sau lưng làm cho hắn trở tay không kịp.

Đôi mắt đỏ ngầu long lên đầy tức giận nhìn vào tấm hình hai cô gái có gương mặt giống hệt nhau đặt trên bàn và một tấm hình của nữ ca sĩ nổi tiếng được đặt ở chính giữa, khóe môi thâm độc khẽ nhếch lên ngạo nghễ.

"Hừ! Sam! Freen! Các người tốt nhất nên dừng lại ở đây, nếu còn tiếp tục người chịu thiệt không chỉ một mình tôi."

CHÁTTTT!!!!!!!!

Vừa dợm bước rời khỏi căn phòng Dennis đã lãnh trọn cái tát như trời đánh của cô vợ. Chưa hết ngỡ ngàng lại nhận ngay một sấp hình phang vào mặt.

"Đồ khốn, anh nghĩ anh là ai mà dám đi mèo mỡ hả? Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."

Dứt lời, ả đàn bà vẫn chưa hết giận dữ giậm chân tức tối bỏ đi, để lại hắn vẫn đứng đấy như trời trồng nhìn những bức hình thân mật của mình cùng một cô gái trẻ đẹp nào đó đang khoác tay nhau đi vào khách sạn.

Bàn tay thô ráp nắm chặt thành quyền tạo thành tiếng kêu răng rắc.

Đôi mắt tàn ác trở lại ba tấm hình vừa được cất cẩn thận vào học tủ khẽ nhếch lên.

"Tốt lắm!"

.

.

.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net