Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

"OMG! Lần trước không được gặp mặt thật đáng tiếc. Tổng giám đốc và Sam trông giống nhau thật đấy!" - Apinya vẫn chưa hết ngạc nhiên khi nhìn thấy Freen dù cô đã từng tiếp xúc qua một vài lần và được Becky nói lại cô ấy là em gái của Sam.

"Chào Apinya, tôi cũng rất tiếc vì hôm trước có chút việc không thể gặp mặt chào hỏi cô được." - Freen mỉm cười chào lại, gặp Apinya trước cửa thang máy thế này Freen cũng không ngờ tới, trước giờ cô luôn đi làm rất sớm để không gây sự chú ý của mọi người.

"Vâng, không biết lần trước diễn xuất của tôi có làm tổng giám đốc hài lòng không?" - Nhớ ra chuyện quan trọng, Apinya phấn khích nói khoe eyes smile của mình.

"Chuyện đó... Apinya diễn xuất rất ấn tượng dù chỉ với một câu nói... " - Freen cũng vừa nhớ ra sự việc, mấy ngày nay cô chỉ tập trung vào Becky và Mai mà quên đi cô bạn này.

Isra đứng phía sau Freen khẽ cười khi nhìn nét mặt cười ngượng của Apinya, tổng giám đốc của cô không biết là đang khen hay đang chọc cô ấy đây.

"À... tôi cũng biết bản thân không có nhiều kinh nghiệm nên tốt nhất là nói ngắn gọn và xúc tích, tổng giám đốc đừng cười chê..."

"Không đâu, Apinya, cô đã làm rất tốt, tôi sẽ tạo cơ hội cho cô, tôi hứa đấy!" - thêm một nụ cười khác xuất hiện, đối với cô gái này Freen có cảm giác rất thoải mái, vì thế nụ cười cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

"Vậy tôi cảm ơn tổng giám đốc nha!"

"Mà sao cô lại đến công ty sớm như vậy, có việc gì sao?"

"A, phải rồi... hôm nay quản lý của tôi có chút chuyện nên bảo tôi đến công ty sớm nhưng anh ấy đã sắp xếp được rồi."

"Vậy thì tốt, cũng đến giờ làm việc rồi, tạm biệt Apinya!" - Freen chủ động kết thúc cuộc nói chuyện.

"Khoan đã, tổng giám đốc có thể giúp tôi một chuyện không?" - Apinya bối rối đề nghị khi Freen định quay người bước đi.

"Apinya cứ nói, nếu giúp được tôi sẽ giúp!"

"Trợ lý của tổng giám đốc... tôi có thể mượn một ngày được không?" - Vừa nói đôi mắt cũng vừa chiếu thẳng ra người đang đứng ở đằng sau.

"Chuyện này... " - Freen nhướng mày khó hiểu: "Trợ lý của tôi?"

"Vâng, quản lý của tôi đã chuẩn bị một số thứ cho tôi nhưng tôi nghĩ nếu một mình tôi đi lấy có hơi bất tiện, tôi muốn nhờ trợ lý Isra giúp đỡ, không biết có làm phiền tổng giám đốc và trợ lý Isra không?" - Apinya bày ra vẻ mặt khó xử để lấy lòng thương hại của Freen.

"Nếu như vậy thì... Isra, cậu giúp Apinya một ngày đi, dù sao hôm nay cũng không có nhiều việc." - Khẽ cười hiểu ra vấn đề, Freen chấp nhận lời đề nghị này, xem như cô trả ơn cho cô ấy về việc ngày hôm đó.

"Trợ lý Isra?" - Vui mừng vì được sự chấp thuận nhưng Apinya vẫn hướng mắt về cô gái phía sau chờ đợi.

"Vâng, chào tổng giám đốc!" - Isra cúi nhẹ người chào Freen trước khi cùng Apinya rời khỏi, trong lòng vẫn vô cùng khó hiểu với người bên cạnh, cô ấy là cố tình muốn lôi cô đi chứ không hẳn là cần sự giúp đỡ, ánh mắt lém lỉnh kia đã nói lên tất cả rồi.

Freen đương nhiên là nhìn ra được, cô không hề bán đứng trợ lý của mình mà chỉ thuận theo tự nhiên thôi.

"Thời gian qua cậu đã làm việc vất vả cùng tôi rồi, cũng đến lúc nên nghĩ cho mình."

.

.

.

Dùng xe của mình chở Apinya tới trung tâm mua sắm. Isra tròn mắt nhìn Apinya sẵn sàng gom những mẫu hàng hiệu mà cô ấy chạm tay vào, thoáng chốc đã đầy hai tay cô. Isra lắc đầu nhìn cô nàng vẫn hào hứng tiếp tục chọn đồ.

"Apinya, việc cô nhờ tôi là thế này sao?" - Isra có vẻ bức xúc khi phải tay xách nách mang những túi đồ hàng hiệu của nàng ca sĩ này.

"Thì tôi đã bảo là nhờ trợ lý Isra giúp mà, cô không vì chuyện này mà tức giận chứ?" - Nở một nụ cười vô tư mà cô biết chắc rằng không ai có thể từ chối nó, đương nhiên cô gái này cũng không ngoại lệ.

"Không có, chỉ là... " - Giọng nói bắt đầu ấp úng cùng đôi má đang chuyển màu khi tiếp xúc với ánh mắt nai dễ thương, cảm giác này từ trước đến giờ Isra chưa bao giờ gặp qua.

"Mà trợ lý Isra này... " - Bất ngờ kề sát mặt mình lại gần gương mặt cô gái thấp hơn, Apinya lại trưng mắt cười lên: "Cô trông thật dễ thương đấy, đừng lúc nào cũng lạnh lùng như tổng giám đốc, đáng sợ lắm!"

"Tôi... không có." - Nuốt nước bọt xuống, Isra lách người để né tránh làn hơi ấm nóng đang phả vào mặt mình, nếu còn như thế cô sợ bản thân sẽ mất đi sự tỉnh táo.

"Isra... tôi có thể gọi cô như thế không?"

"Được... " - quay lưng về phía Apinya.

"Isra cũng gọi tôi là Apinya đi, như thế ngắn gọn hơn và gần gũi hơn!"

"Được... "

"Vậy chúng ta quen nhau đi nha!"

"Đươ... Cô nói cái gì?" - Đôi mắt mở to lên quay phắc lại chủ nhân của câu nói.

"Mấy hôm nay tôi vẫn luôn nhớ đến Isra, dù chúng ta chỉ gặp nhau có một lần nhưng tôi thật sự đã thích Isra rồi. Hãy tin tôi!"

"Tôi... " - Isra bối rối không biết nên trả lời thế nào, chuyện này quá đột ngột và khá lãng xẹt đối với cô.

"Vậy Isra không thích tôi sao?" - Apinya buồn bã hỏi, cô nghĩ Isra sẽ thích mình chứ.

"Không phải... chỉ là... "

"Nếu là về thân phận thì Isra đừng lo lắng, tôi không để ý đâu, hơn nữa tôi đủ khả năng nuôi Isra đến suốt đời mà!" - Lời nói hồn nhiên thốt lên.

"Khụ khụ!" - tuy không uống nước hay ăn bất cứ thứ gì nhưng Isra vẫn có cảm giác bị sặc do ngộ độc lời nói của cô ca sĩ này. Đùa chứ làm sao Isra có thể để người khác nuôi mình được.

"Isra không sao chứ?" - Lo lắng chạy lại vỗ lưng cho nạn nhân mà không biết rằng bản thân chính là nguyên nhân của sự việc.

"Cũng trễ rồi... chúng ta nên về thôi, ở đây lâu quá không tiện đâu!" - Né tránh đụng chạm, Isra một lần nữa lách người tránh khỏi sự gần gũi của Apinya, mọi chuyện quá mới mẻ đối với cô, nhất thời Isra vẫn chưa tiếp thu được.

"Ừm... vậy chờ tôi chút, tôi đi tính tiền. Mà Isra hứa với tôi phải suy nghĩ chuyện này thật nghiêm túc đấy, vì tôi rất nghiêm túc." - Dứt lời Apinya đi một mạch đến khu tính tiền để lại Isra ở phía sau vẫn đang ngơ người ra nhìn rồi khẽ cười: "Cậu ta cũng thú vị thật!"

"Sao cơ, không lẽ mình nhớ nhầm?" - Apinya lẩm bẩm trong miệng khi số tiền trong thẻ của cô không đủ với số lượng hàng khủng của mình, hôm nay ra đường rút nhầm thẻ rồi cũng nên.

"Có chuyện gì vậy?" - Từ đằng sau Isra đi tới hỏi.

"À không có gì, chắc là tôi lấy nhầm thẻ sắp hết tiền rồi, có lẽ chúng ta phải trả lại vài thứ thôi."

"Nếu Apinya thích thì cứ lấy đi!" - Isra tỉnh bơ đặt mấy túi đồ lên bàn rồi lấy trong ví ra một chiếc thẻ trong sự ngỡ ngàng của Apinya.

"Như thế làm sao được chứ, hơn nữa số hàng này sẽ quét sạch tiền của Isra đấy!" - Kéo nhẹ áo Isra lại, Apinya nói nhỏ chỉ đủ mình cô ấy nghe.

Khóe môi cong lên một đường, Isra vỗ vỗ vào bàn tay ấy: "Yên tâm đi, tiền này tôi có thể trả nổi mà."

Vẫn không mấy tin tưởng nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên cùng nụ cười ngọt ngào của cô nhân viên trả lại thẻ cho Isra Apinya mới yên tâm phần nào. Cái nhìn của cô về cô gái trước mắt đã có một chút thay đổi: "Phong độ quá đi mất!"

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net